Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 42.1

“Trần lão đi thong thả!”. Phượng Thiên Tuyết cũng mỉm cười khách khí, dừng lại động tác, hơi thở tôn quý lan tỏa, nàng dường như bỗng nhiên nổi tiếng, sở hữu ánh sáng thế giới, không ai địch lại ý cười nhàn nhạt trên mặt nàng.

Cũng có rất nhiều huyền thuật sư theo đuôi đến tận đây, thấy nàng cười, vô số người tâm hồn khuynh đảo, Trần Tĩnh Hiên cũng cảm thấy chính tim mình đập loạn tiết tấu!

Lần đầu tiên leo tường nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết, Trần Tĩnh Hiên chỉ cảm thấy nàng thâm tàng bất lộ, lần thứ hai gặp mặt, hắn rốt cuộc hiểu rõ Phượng Thiên Tuyết không chỉ có thâm tàng bất lộ, lại là đệ nhất kỳ nữ của Thiên Long đại lục!

“Ca, ngươi nghĩ gì?”. Thấy Trần Tĩnh Hiên lẳng lặng xuất thần, Trần Băng Vũ tò mò kêu to.

Trần Tĩnh Hiên phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ hồng, “Không có gì, không có gì…”.

Lúc này một đám huyền thuật sư sôi nổi hướng Phượng Thiên Tuyết lấy lòng, “Phượng đại tiểu thư, ta có kim bài Vọng Nguyệt Lâu, không bằng để ta mời Phượng đại tiểu thư dùng bữa đi?”.

“Phượng đại tiểu thư, tuy rằng ta không có kim bài, nhưng mà mời một bữa cơm trưa vẫn được!”.

“Phượng đại tiểu thư, ta là Mộ Dung Nhược Minh của Mộ Dung gia, mời …”.

Vô số nam tử phía sau chen chúc đi lên, còn lớn mật biểu đạt tình yêu của mình.

“Phượng đại tiểu thư, ngươi là thiên tài mỹ nữ của Thiên Long đại lục làm giản mỗ động tâm, giản mỗ nguyện ý đến Phượng phủ đưa sính lễ…”.

“Cút! Lúctỷ tỷ của ta chưa khôi phục dung nhan, một đám các ngươi lạnh nhạt châm chọc, cao cao tại thượng, hiện giờ dung nhan tỷ tỷ của ta khôi phục, các ngươi miệng lưỡi nở hoa, nịnh hót mọi cách, người đê tiện như vậy, không xứng với tỷ tỷ của ta!”.

Phượng Thiên Trạch cả giận nói, nói mấy câu làm mặt chúng huyền thuật sư đỏ tới mang tai, vậy mà tìm không thấy nửa câu phản bác.

Phượng Thiên Tuyết cũng không để ý những người này, xoay người đi đến Vọng Nguyệt Lâu.

Đại đường Vọng Nguyệt Lâu, mấy huyền thuật sư y phục bất phàm đang ngồi, tiểu nhị mặc y phục tơ lụa màu xanh lá tiến lên cung kính hỏi: “Vài vị khách nhân, các ngươi muốn ở đại đường, hay là đến đại viện?”.

“Vào đại viện đi.”. Phượng Thiên Tuyết nói, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra tại đại đường chỉ kêu chút rượu và thức ăn dùng bữa, mà trong đại viện, cuối hành lang dài rộng lớn, có vài tòa lầu, nơi đó truyền tới tiếng đàn cổ sâu kín.

Bên hông Lâu vũ, còn có vài toà đình hóng gió, chung quanh đình hóng gió nở nhiều loại hoa, mấy cái ao nước xanh, hoa sen cao vút, đón gió lạnh, hương thơm từng trận.

Nơi đó, có thể ngắm hoa hưởng gió, thản nhiên tự đắc, không giống với đại đường, có khách nhân khác ở, nói chuyện liền không thể tự do.

“Thiên Tuyết tỷ tỷ, bên trong chính là mắc gấp đôi so với bên ngoài, bên ngoài là được!”. Trần Băng Vũ vội vàng thấp giọng nói.

“Sợ cái gì, chút tiền ấy, bổn tiểu thư vẫn có thể!”. Tâm tình Phượng Thiên Tuyết cực tốt, nàng thắng một hơi năm trăm vạn, dùng một vạn kim tiền nàng cũng không đau lòng chút nào!

“Thiên Tuyết, ta mời các ngươi dùng bữa đi, ta là nam nhân đại trượng phu, sao không biết xấu hổ làm thiên kim tiểu thư ngươi chịu thiệt? Hơn nữa nếu không có ngươi, chúng ta còn không thắng được nhiều kim tiền như vậy!”. Trần Tĩnh Hiên khẽ cười một tiếng, dẫn đầu đi vào bên trong.

Trần Băng Vũ chớp chớp mắt, ái muội cười với Phượng Thiên Trạch, cũng vội vàng đi vào theo.

Vài vị khách nhân ở đại đường đều mê hoặc nhìn chằm chằm bóng dáng Phượng Thiên Tuyết, “Vị nữ tử tuyệt sắc kia … Là người phương nào? Sao trước nay chúng ta chưa thấy qua?”.

Bình Luận (0)
Comment