Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 43.1

Tiểu nhị xấu hổ cười cười, thật cẩn thận nói: “Nhị vương tử, trong Vọng Nguyệt Lâu không định ra quy tắc vị trí, chỉ có tới trước...”.

“Hừ, hoá ra là ngươi —— Phượng Thiên Tuyết ngươi thật to gan, ngay cả đình hóng gió nhị vương tử thích cũng bị ngươi bá chiếm! Còn không mau mau cút ngay, nhường chỗ cho vương tử?”. Mộ Dung Hồng Y châm chọc cười nói, trong lòng vô cùng đắc ý.

Phượng Thiên Tuyết đắc tội nhị vương tử, phỏng chừng sau này cũng không có ngày tháng tốt đẹp.

Hiên Viên Đông Thành nhìn về phía Phượng Thiên Tuyết, nữ tử áo trắng kia biểu tình lạnh nhạt, trong mắt không gợn sóng nhìn mình, vậy mà không có nửa điểm nịnh hót.

Một nữ tử như vậy, hoàn toàn cách xa vạn dặm với Phượng Hàm Yên luôn xấu hổ ngượng ngùng, Hiên Viên Đông Thành đột nhiên cảm thấy, lúc trước chính mình hẳn là mù mắt, vậy mà coi trọng loại nữ tử như Phượng Hàm Yên này.

“Nếu tiểu nhị cũng nói chỉ có quy tắc tới trước, vậy thì đành phiền nhị vương tử đến một biệt viện khác hoặc vào trong đình đi thôi!”.

Phượng Thiên Tuyết hoàn toàn không có ý nhường chỗ, đám người Mộ Dung Hồng Y quái dị nhìn nàng, cảm thấy nàng không biết ứng xử, ngay cả nhị vương tử cũng không cho mặt mũi.

Tuy rằng đình hóng gió cách nhau không xa, nhưng vì thiết hạ trận pháp, cho nên giữa đình và đình, cũng không nghe được lẫn nhau.

Sắc mặt Hiên Viên Đông Thành trầm xuống, không nghĩ tới trước mặt mọi người, vậy mà Phượng Thiên Tuyết không cho hắn mặt mũi!

Không cho cũng được, để hắn cùng ngồi chẳng phải rất tốt sao?

“Này này… Này…”. Tiểu nhị lập tức khó xử, chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu thần bí khó lường, mà loại quy tắc này, đã từng có người khiêu chiến, nhưng người nọ lại bị đánh đến gãy hết tay chân.

Người kia, còn là nhi tử của một quan lớn, lúc sau không còn có người dám khiêu chiến quy tắc của Vọng Nguyệt Lâu.

“Phượng Thiên Tuyết! Ngươi thật to gan! Ngươi cũng dám coi khinh nhị vương tử như thế?”. Mộ Dung Cao Minh cũng nổi giận, lạnh lùng cười nói.

Nha đầu chết tiệt kia, một ngày nào đó sẽ ở dưới thân hắn, cầu xin hắn!

Mộ Dung Cao Minh không nhìn được Phượng Thiên Tuyết cao quý như vậy, đặc biệt là lúc nhìn hắn và nhị vương tử.

“Thật to gan chó —— đại khái trên người Mộ Dung tiểu thư mới có đi?”. Phượng Thiên Tuyết ý cười nhẹ nhàng, sau khi đám người Trần Tĩnh Hiên nghe xong nhịn không được xì một tiếng bật cười.

Lúc này Mộ Dung Hồng Y mới phát giác Trần Tĩnh Hiên cũng ở đây, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, nàng lại thất thố trước người trong lòng lần nữa!

“Nhị vương tử, để Cao Minh tới giúp ngươi giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất dày này một chút đi!”. Mộ Dung Cao Minh huyền thuật cấp tám, so với người cùng tuổi xem như đặc biệt không tồi.

Mà vừa mới rồi Phượng Thiên Tuyết thắng thi đấu, hắn xem ra chẳng qua là nàng đi **** vận may mà thôi.

Trần Tĩnh Hiên cười lạnh một tiếng, “Mộ Dung Cao Minh, ngươi ước chừng lớn hơn Thiên Tuyết tám tuổi, tu huyền thuật nhiều hơn tám năm, còn không biết xấu hổ tới khi dễ nàng?”.

“Trần Tĩnh Hiên, việc này không liên quan Trần gia các ngươi, đừng vội xen vào việc người khác!”. Mộ Dung Cao Minh lạnh lùng nói.

“Trần đại ca, để hắn phóng ngựa lại đây, nếu ngươi có thể đánh thắng bổn tiểu thư, bổn tiểu thư tự nguyện nhường đình hóng gió này! Nếu ngươi thua, như vậy… Đánh cuộc một trăm vạn kim tệ, thế nào?”.

Phượng Thiên Tuyết nhẹ nhàng cười, ngón tay ngọc nhẹ vuốt nắp trà, bên môi ý cười lạnh nhạt.

Giọng nói nàng êm tai giống như hạt châu rơi xuống bàn ngọc vậy.
Bình Luận (0)
Comment