Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 97.2

"Chủ nhân, hắn là Đại vương tử? Một vương tử thật đẹp, Tiểu Bạch Bạch sẽ hóa hình đẹp để gả cho hắn!".

Tiểu Bạch Bạch cuộn tròn trong áo của Phượng Thiên Tuyết, không biết xấu hổ mà nói.

Hiên Viên Nguyệt Triệt đen mặt, bảo hắn cưới vật nhỏ này làm vợ? Có mà nằm mơ đi!

"Không muốn, cả đời ta đây chỉ cưới một mình Thiên Tuyết, những người khác đều không để ý!". Hiên Viên Nguyệt Triệt cười tà mị, đôi mắt quyến rũ chớp chớp về phía Phượng Thiên Tuyết.

Phượng Thiên Tuyết suýt chút nữa không kiềm chế được, nghiêng đầu qua chỗ khác đi đến núi Bách Hoa.

"Nha đầu đừng đi, ta còn việc cần thương lượng với nàng!".

"Chuyện gì?".

"Lão Hoàng đế có thể nhìn trúng nàng, hừ, bản vương nhất định sẽ không để cho hắn thực hiện ý nguyện!". Sắc mặt Hiên Viên Nguyệt Triệt trở nên âm lãnh, nghiêm túc nói.

Phượng Thiên Tuyết trầm mặc không nói gì, Hoàng thượng chính là phụ thân của hắn, phụ tử cùng tranh đoạt một nữ nhi, chuyện này thực sự không tốt chút nào.

"Hắn không phải cha ruột của ta.". Hiên Viên Nguyệt Triệt đột nhiên nhẹ giọng nói.

Phượng Thiên Tuyết khinh ngạc ngước mắt, thân phận của Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng giống như nàng?

Phượng Tử Bách cũng không phải là thân phụ của nàng, mà Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng không phải con trai ruột của Hoàng đế!

Thân phận này, đặc biệt giống nhau! 

"Lẽ nào nàng muốn được gả cho Hoàng đế?". Hiên Viên Nguyệt Triệt thấy Phượng Thiên Tuyết không nói một lời, vội vàng nhăn mày, lại có chút không vui nói.

Phượng Thiên Tuyết khinh thường bĩu môi, trong mắt hiện lên một tia cao ngạo, "Bản tiểu thư làm sao có thể để gả cho lão Hoàng đế kia? Vớ vẩn!".

Hiên Viên Nguyệt Triệt vui mừng rạo rực, "Chờ chút nữa trở về núi Bách Hoa, ngươi đến đài Tú Cầu, bản vương sẽ cho ngươi xem một thứ vô cùng thú vị!".

Phượng Thiên Tuyết bật cười, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn, không biết vì sao, lần đầu tiên sinh ra cảm giác muốn tin tưởng hắn hoàn toàn!

Mặc dù kiếp trước, từng dằn vặt và thống khổ như vậy!

Thế nhưng đời này, dù cho Phượng Thiên Tuyết nàng phải chịu tổn thương, cũng sẽ không bỏ cuộc!

Lẽ nào một nữ tử đã bị nam nhân phụ lòng một lần, thì cả đời cũng sẽ không dám gần gũi với nam nhân khác hay sao?

Phượng Thiên Tuyết nghĩ tới đây, cũng bình thường trở lại, hoặc là đợi tới khi nàng cường đại rồi, sẽ không bao giờ... phải sợ hãi bất cứ thương tổn gì nữa!

Tản bộ với Hiên Viên Nguyệt Triệt ở núi Bảo Dược một lát, Phượng Thiên Tuyết lại hái được một ít độc thảo, để lần sau đầu độc.

Trở lại núi Bách Hoa, Phượng Thiên Thuyết bình tĩnh đi tới đài Tú Cầu, đến tối nơi này sẽ trở thành thế giới của những đôi nam nữ động tình.

Phượng Thiên Tuyết đi tới đài Tú Cầu, vừa đứng một lúc, liền thấy một bóng trắng xuống đài, áo choàng bay bay trong gió, khuôn mặt nam tử tuấn lãng.

Quanh đài Tú Cầu, có hai cây cổ thụ ngàn năm, rậm rạp bóng mát, trên hàng ghế đá có rất nhiều nam thanh nữ tú đang ngồi.

Lam Kinh Phong cũng ở trong đây, bởi vì thi đấu lôi đài còn chưa tới lượt hắn, hơn nữa tìm kiếm khắp nơi một hồi lại không thấy Phượng Thiên Tuyết, hắn không hiểu được nên tới nơi này tìm thử.

Không nghĩ tới vừa mới đi như vậy, liền thấy Phượng Thiên Tuyết đứng ở trước đài Tú Cầu, mắt đẹp nhìn quanh, nhưng chỉ nhìn trên đàì.

Nội tâm Lam Kinh Phong khẽ động, nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, lại thấy một vị nam tử thân mặc bạch y đứng ở đó, hắn ngọc thụ lâm phong, ngũ quan như thiên thần, dù là nhìn từ hướng nào cũng hoàn mỹ không góc chết, tuấn tú cực hạn!

Lam Kinh Phong thân là nam tử, còn thấy được dung mạo của nam tử kia, ở trên mình rất nhiều!

Người Phượng Thiên Tuyết nhìn chính là nam tử này?

Không biết vì sao, sâu trong nội tâm Lam Kinh Phong dâng lên một loại cảm giác không thoải mái.

"Kìa, không phải là Đại vương tử sao?".

"Đại vương tử đúng là tuấn tú, trời ạ, trước kia có người từng nói hắn thân mang kịch độc, cơ thể có bệnh lạ, không thể ra gặp người, thế nhưng không phải bây giờ người ta đang rất tốt sao!".

"Những người đó hay đố kị! Đố kị đại vương tử lớn lên tuấn tú như thế!".

Bình Luận (0)
Comment