Quỷ Đoạn Tình Thương

Chương 11

Trong mấy ngày nay gấp rút quay về Vũ Lộ thành, Ngu Tử Ngân thiết tưởng qua rất nhiều khả năng, thí như bọn họ có thể hay không tình cờ gặp phải quân địch trên đường, nếu gặp thì phải ứng đối như thế nào……

Hắn thiết tưởng ra rất nhiều khả năng, nhưng không có cái nào trở thành sự thật.

Có lẽ bọn hắn gặp may. Càng tiếp cận Vũ Lộ thành, bọn họ lại càng cẩn thận, nhưng thật ra chưa từng gặp một địch nhân nào, cứ như vậy một đường không chút trở ngại, cuối cùng, ra khỏi phiến rừng này, xa xa liền trông thấy cửa Vũ Lộ thành nguy vĩ (uy nghi to lớn) đồ sộ.

Tuy nói thuận lợi như thế là chuyện tốt, nhưng cùng lúc đó, Tử Ngân cũng cảm thấy có chút không bình thường.

Mấy vạn đại quân kia, tại sao lại giống như hư không tiêu thất? Còn nữa, hiện tại vẫn là ban ngày, nhưng lúc này cửa Vũ Lộ thành lại đóng chặt, xung quanh không người đi lại, nhìn qua quả thực như không thành.

「Xem ra có gì đó không bình thường.」 Hình Xuân đứng bên dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng hắn.

「Ân,」 Ngu Tử Ngân ngưng trọng gật đầu,「Chúng ta nên hành sự cẩn thận.」 Nói xong liền tiến lên phía trước, muốn mau chóng vào nội thành. Chợt nghe phía sau truyền đến động tĩnh lạ thường, vội vàng xoay người, lập tức đại kinh thất sắc.

Hình Xuân nguyên nên theo sau hắn, nhưng lại bị dây thừng không biết từ đâu quấn quanh cổ kéo về phía sau.

「Hình Xuân!」 Tử Ngân bước nhanh đuổi theo, đuổi vào trong rừng, đột nhiên nghe thấy:

「Đứng lại!」

Theo tiếng hét này, một đám người ngồi trên lưng ngựa từ trong rừng chạy ra, người người tay cầm thương, bên hông còn đeo bội kiếm. Mà binh phục trên người bọn họ, đúng là quân địch trước đó mấy ngày vây khốn Vũ Lộ thành.

Ngu Tử Ngân tuyệt không đoán được, sẽ ở trong tình cảnh này, gặp địch nhân. Thậm chí ngay cả Hình Xuân cũng bị đối phương bắt được.

Giữa những người đó, có mấy người nhảy xuống ngựa đến, tiến lên, lấy mũi thương chỉa vào Tử Ngân, vây quanh hắn. Về phần Hình Xuân, người dùng dây thừng quấn cổ Hình Xuân cũng ghì cương dừng ngựa, mặt khác lại có mấy người vây đến bên cạnh Hình Xuân, mũi thương chỉa vào y.

Đến bước này, đã là hoàn hoàn toàn toàn rơi vào tình thế tồi tệ. Bội kiếm trên người đã đánh mất khi nhảy xuống vách núi ngày đó, không thể nào tay không nghênh địch, huống chi Hình Xuân còn trong tay những người đó. Ngu Tử Ngân đứng tại chỗ bất động, lạnh lùng nói:「Các ngươi, là tàn quân di lưu đến? Đại quân các ngươi đâu?」

「Di lưu? Tàn quân?」

Những người đó như nghe không hiểu mà nhìn ngó lẫn nhau, đồng loạt giương giọng cười to.

「Ha ha! Xem ra người này vẫn chưa rõ được tình huống, thật sự khiến người cười chết thôi! Ha ha ha!」

Những người đó cười đến chiêu diêu đắc ý, Ngu Tử Ngân trong lòng nảy lên dự cảm không lành, sắc mặt càng thêm lãnh liệt, lạnh lùng nói:「Các ngươi đến tột cùng đang nói cái gì? Vũ Lộ thành…… Vũ Lộ thành như thế nào?」

「Ai nha, xem ra, ngươi thật sự cái gì cũng không biết.」

Một người bước ra từ giữa những người đó, tuổi chừng ba, bốn mươi, đúng là binh lính già dặn kinh nghiệm từng trải trên chiến trường.

Hắn đem Ngu Tử Ngân từ trên xuống dưới đánh giá một lần, trào phúng nhếch khóe miệng,「Một khi đã như vậy, ta cũng không ngại đem tình hình minh bạch nói cho ngươi. Hừ hừ, hai ngày trước, triều đình các ngươi, đã bại trận, cũng đã hướng tộc của ta đầu hàng!」

「Cái gì……」 Ngu Tử Ngân đột nhiên chấn động, hai tay nắm chặt thành quyền,「Điều đó không có khả năng!」

「Hừ, tin hay không từ ngươi.」

Người nọ cười nhạo một tiếng, đắc ý dương dương nói,「Dù sao nay đất ngươi đang đứng, trời ngươi đang đội, đều đã thuộc về tộc của ta. Ngươi muốn không thừa nhận cũng không được.

「Ngược lại Vũ Lộ thành này, chậc, nghe nói thành chủ tên là Ngu Khâm đúng không? Người kia bảo thủ, ý chỉ triều đình hắn cũng nhận được, nhưng hắn nhất quyết không chịu hướng tộc của ta quy hàng, phân tán bách tính đi còn chính mình lại trụ trong thành, cùng một đám ngu ngốc sống không được bao lâu, bế cửa thành, tuyệt thực lương!」

「Cái gì?」 Ngu Tử Ngân sắc mặt đen lại,「Những lời ngươi vừa nói là thật?」

「A ha! Ta lừa ngươi, ngươi sẽ cho ta uống rượu, cho ta thịt ăn, trả ta bạc vàng sao?」

「……」

Tử Ngân cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, bàn tay càng nắm càng chặt, móng tay cơ hồ xuyên vào da thịt.

Trở về thành!

Hắn phải lập tức trở về thành, nơi đó có người thân nhất của hắn, đồng bạn của hắn, bọn họ đang bị hãm trong nguy cơ sinh tử!

Nhưng……

Tầm mắt chuyển đến cách đó không xa, Hình Xuân cũng đang nhìn về phía này, trên mặt không biểu tình. Dây thừng kia còn chặt chẽ ghì trên cổ y.

Ngu Tử Ngân cắn chặt răng, mạnh mẽ nói:「Các ngươi muốn như thế nào?」

「Như thế nào? Không không, chúng ta không muốn như thể nào cả.」 Tên binh kia rung đùi đắc ý, bỗng nhiên lại đánh giá Ngu Tử Ngân, trong mắt hiện lên một đường hung quang.

「Chúng ta chỉ là rất nhàm chán, muốn tìm việc tiêu khiển mà thôi. Ta trước tiên hỏi ngươi, ngươi, chính là thiếu thành chủ Vũ Lộ thành, Ngu Tử Ngân, phải không?」

Thấy Tử Ngân im lặng không lên tiếng, người nọ gật gật đầu:「Quả nhiên đúng vậy, đêm đó ngươi dẫn người đánh bất ngờ, sau đó bị người khác cứu đi, mà đồng bạn vẫn gọi ngươi 『Thiếu thành chủ』,『Thiếu thành chủ』. Hừ, ngươi thật lợi hại a! Ngươi thông minh can đảm hơn người, khiến đại soái chúng ta kinh hách không nhẹ.

「Dù sau đó triều đình đã quy hàng, hắn vẫn đối với ngươi canh cánh trong lòng, nên mới lưu lại một tiểu đội chúng ta, xem có thể hay không đợi ngươi tự chui đầu vào lưới. Hắc, không nghĩ tới a không nghĩ tới, cuối cùng cũng bị chúng ta đợi được!

「Ngươi nói ngươi, mạnh sao lại lớn đến như vậy? Từ trên vách núi cao nhảy xuống như vậy mà vẫn không chết? Hừ hừ, đáng tiếc a, mạng của ngươi, chỉ có thể kéo dài đến hôm nay thôi」

Dứt lời người nọ vung tay, những người khác lúc này tiến lên, từng mũi thương, dưới ánh mặt trời phát ra hàn quang băng lãnh.

Ngu Tử Ngân chân mày nhíu lại, lãnh đạm nói:「Nay ta đã rơi vào trong tay các ngươi, muốn chém muốn giết ra sao cũng được. Nhưng người kia đồng hành cùng ta, không phải là người của Vũ Lộ thành, cũng không tham gia tập kích đêm đó, chỉ hy vọng các ngươi có thể tha y một mạng.」

「A?」

Tên binh kia mở to hai mắt nhìn, nhìn nhìn lại những người khác, mọi người đồng loạt một trận cười to.

「Chính mình cũng sắp mất mạng, còn dám vọng tưởng thay người khác cầu tình, ha ha, thật sự là diệu tai, diệu tai!」

Chế nhạo xong, người nọ nâng cao chân mày, trong mắt tinh quang lóe ra, càng khiến người ta không thoải mái.

「Được, tốt lắm, ngươi quả nhiên có can đảm! Kỳ thật, người thông minh can đảm giống như ngươi, đại soái chúng ta thực tán thưởng. Hắn lệnh cho chúng ta, đem ngươi bắt sống về cho hắn, tùy hắn quyết định xử trí như thế nào, cho nên ngươi có thể yên tâm, chúng ta sẽ không giết ngươi.

「Nhưng, không có ai quy định, trước khi mang ngươi về, chúng ta không thể chơi với ngươi một chút, đúng không?」

Dứt lời người nọ xoay người lên ngựa, đi đến chỗ những người vây quanh Hình Xuân, phân phó gì đó.

Những người kia lộ ra khuôn mặt tươi cười hiểm ác, đem tất cả thương giao cho một người trong đó. Người đó giục ngựa đi tới một đoạn, dừng lại, đem ước chừng mười cây thương kia, từng cây từng cây cắm trên mặt đất, xếp thành một đường.

Rồi tên binh kia cưỡi ngựa trở về, lệnh bộ hạ đem Tử Ngân áp đến bên Hình Xuân. Lại dùng tay ra hiệu, để những người cầm binh khí bên cạnh Ngu Tử Ngân đều thối lui.

Tên binh kia cưỡi ngựa quanh Tử Ngân một vòng, bỗng nhiên cười nói:「Ngươi không phải quan tâm đến tính mạng người này sao? Vậy lấy năng lực của ngươi, giải cứu y đi. Chỉ cần ngươi làm được, ta có thể cam đoan, tuyệt không thương tổn y dù chỉ là một sợi tóc」

Ngu Tử Ngân sửng sốt, lập tức trầm nét mặt:「Lời này là thật?」

「Lấy đầu trên người ta đảm bảo. Ha ha ha!」 Cười to đến chói tai, tên binh kia phất tay với người dùng dây thừng buộc cổ Hình Xuân.

Người nọ gật gật đầu, dùng sức quất roi vào mông ngựa. Ngựa giương chân chạy như bay, lập tức kéo Hình Xuân ngã xuống đất, chỉ có thể bị tha về phía trước.

「Hình Xuân!」

Ngu Tử Ngân tức thì lộ ra khuôn mặt trắng bệch.

Tên lính kia ở phía sau hắn cười lạnh:「Còn đứng trơ ra làm gì? Mau đuổi theo đi! Chần chừ nữa sẽ không kịp đâu a.」

Nếu có thể, nếu thời thế cho phép, việc hiện tại Tử Ngân vô cùng muốn làm, chính là xoay người mạnh mẽ đánh người nọ một quyền, trực tiếp đánh nát xương hàm của hắn, khiến hắn không thể nào phun ra dù chỉ là nửa chữ.

Chỉ tiếc, không có thời gian để làm chuyện đó.

Ngu Tử Ngân cắn chặt răng, nắm chặt quyền, truy đuổi theo hướng Hình Xuân. Mà người kéo lê Hình Xuân người lúc này vẫn tiến về phía trước, sắp đến chỗ những cây thương được cắm trên mặt đất, hắn cầm trong tay dây thừng ném lên không trung. Đầu dây thừng kia, đúng lúc vòng qua ngọn cây phía trên những cây thương, rồi rơi xuống.

Đến người trước đó đã đem thương cắm trên mặt đất bắt lấy dây thừng, ngừng tại chỗ một lát, lập tức nắm dây cương chuyển đầu ngựa, kéo lê Hình Xuân về phía trước.

Nhìn thấy cảnh này, Tử Ngân trên mặt không còn nửa điểm huyết sắc.

Nếu Hình Xuân bị kéo tới ngọn cây kia, chắc chắn bị treo lên. Mà tên cầm dây thường kia, tuyệt sẽ không lưu tình, thả y xuống hàng loạt những cây thương đang cắm dưới đất.

Khó trách, mới vừa rồi người nọ sảng khoái như thế. Nguyên lai hắn sớm đã chuẩn bị thủ đoạn, thật là nham hiểm!

Ngu Tử Ngân vừa giận vừa lo, chỉ có thể truy đuổi nhanh hơn, một khắc cũng không dám ngừng lại. Cuối cùng, cách Hình Xuân càng lúc càng gần. Cùng lúc đó, Hình Xuân cách bãi thương, cũng càng lúc càng gần.

Tử Ngân cắn chặt răng, ở thời điểm cuối cùng, ra sức phi thân lên.

Nhất định, nhất định phải ôm lấy Hình Xuân, cho dù cuối cùng không tránh khỏi sẽ bị rơi xuống trên những ngọn thương, ít nhất có thể cùng nhau……

Nhưng thời khắc hắn muốn ôm trụ Hình Xuân, đôi tay, lại xuyên qua thân thể Hình Xuân. Trong nháy mắt, trước mắt đã không còn bóng người.

Xích!

Một tiếng trầm đục vang lên.

Ngu Tử Ngân cúi đầu, chỉ nhìn thấy, một cây thương từ trước ngực mình xuyên qua, đâm ra phía sau.

「Khụ!」Một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng, Ngu Tử Ngân chậm rãi ngẩng đầu, trước mặt không xa, Hình Xuân đứng ở nơi đó.

Nhưng, nam tử tóc trắng như nước kia, thật sự là Hình Xuân?

「Oa nha!」 Đám người kia, thấy cảnh này, liên tục phát ra tiếng thét kỳ quái.

Vài tên lớn gan liền xông lên phía trước, lấy cung tiễn bắn, nhưng mũi tên lại xuyên qua thân thể Hình Xuân, không mảy may tổn thương y.

Hình Xuân khẽ nâng mi mắt, ánh mắt lạnh lùng, bỗng nhiên, tóc bạc phía sau chậm rãi phiêu khởi, cơ hồ dựng đứng lên. Đồng thời y mở miệng, vươn đầu lưỡi ra, càng vươn càng dài, đỏ tươi kinh tợn.

「Oa a! Yêu quái, yêu quái a!」 Những người đó rốt cuộc bất chấp mệnh lệnh, không quản Ngu Tử Ngân, chật vật chạy trối chết.

Đến khi những người đó đều đã tán đi, Hình Xuân cuối cùng cũng khôi phục diện mạo bình thường, chỉ là tóc không trở lại màu đen như lúc trước.

Hình Xuân đi đến bên cạnh Tử Ngân, cầm cán thương đã đâm xuyên người hắn, cổ tay nhẹ nhàng chuyển, liền bẻ gẫy. Y kéo bả vai Ngu Tử Ngân, đem người chậm rãi dìu lên, làm cho đầu của hắn dựa vào đầu gối mình.

Tử Ngân mục bất chuyển tình Hình Xuân, trong mắt mấy phần mờ mịt, mấy phần hoang mang:「Ngươi…… Ngươi là, Hình Xuân?」

「Đúng.」 Hình Xuân gật đầu,「Ta là Hình Xuân, quỷ soa Hình Xuân.」

「Quỷ…… soa?」

「Không sai, ta đến từ quỷ giới, mục đích ta đến nhân giới, chính là, lấy mạng của ngươi.」 Hình Xuân nói, thanh âm vững vàng, không có chút ngập ngừng.

「Lấy…… mạng ta?」

「Không sai.」

Ngu Tử Ngân mờ mịt nhìn Hình Xuân diện vô biểu tình, bỗng nhiên lại một ngụm máu tươi trào ra yết hầu, hắn ho khan vài tiếng, nặng nề thở mấy hơi, mới yếu ớt nói:「Vì cái gì……?」

「Không vì cái gì.」

「Ngươi……」

「Ngươi và ta không thù không oán, ta lấy mạng của ngươi, cũng không vì tình cảm cá nhân. Chẳng qua, đây là chức trách của ta.」

「Chức trách……」

Tử Ngân thì thào lặp lại hai chữ này, ánh mắt càng trở nên trống rỗng xa vời,「…… Thật sao? Cho nên, ngươi tiếp cận ta, ngươi làm tất cả, tất cả đều chỉ là vì muốn tìm thời cơ, giết chết ta?」

「Đúng, ta tiếp cận ngươi, ta làm tất cả, tất cả đều là vì để ngươi tự nhiên mà chết, nhưng cũng không khác gì việc giết chết ngươi.」 Hình Xuân như thế lặp lại, thanh âm vẫn bình tĩnh, đơn giản, lại không có tình cảm.

「Thật….. sao?」

Ngu Tử Ngân vô thức nhếch khóe miệng, đột nhiên ánh mắt biến đổi. Không biết lấy khí lực từ đâu, hắn một phen nắm lấy vạt áo Hình Xuân, đôi mắt mang theo khí thế bức nhân nhìn chăm chú y.

「Không, không đúng…… Ngươi rõ ràng có rất nhiều cơ hội, có thể xuống tay với ta, nhưng ngươi không …… Hơn nữa, ngươi nếu muốn ta chết, đêm đó hà tất phải cứu ta? Hà tất……」

「Kia cũng là có nguyên nhân.」

「Nguyên nhân gì?」

「Ngươi không cần biết.」

Hình Xuân hơi hơi chau mày,「Tóm lại bây giờ, ngươi chết, chức trách của ta liền hoàn thành, từ nay ta cùng ngươi không còn gì liên quan. Ngươi nếu còn nghi vấn, trước hết lưu lại, đợi đến khi trở về quỷ giới, tự nhiên sẽ có người kể lại cho ngươi.」

「……」

Ngu Tử Ngân không muốn mất hết hy vọng gắt gao nhìn khuôn mặt Hình Xuân, nhưng trên khuôn mặt kia, không một biểu tình dao động.

Cuối cùng, hắn suy sụp buông tay.

「Cho nên, ngươi vẫn…… vẫn là, gạt ta?」

Hình Xuân thoáng ngừng một chút, nhẹ nói:「Ngươi có thể cho là như vậy.」

「Ngươi…… Ha ha, ha ha ha.」 Tử Ngân nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, tiếng cười thảm pha lẫn máu tươi, đồng loạt trào ra khỏi cổ họng.

「Quả nhiên…… Ta quả nhiên vẫn là không hiểu được ngươi, đến cuối cùng cũng không hiểu được ngươi. Con người của ngươi, tâm của ngươi ……」

「……」

「Ta là thật sự không rõ …… Hình Xuân, Hình Xuân, ta thích ngươi, ta muốn bên cạnh ngươi cả đời, nhưng cuối cùng, vì sao kết cuộc lại như vậy?」

「……」

「Nghĩ lại, ngươi, chưa bao giờ nói với ta, thích ta, hoặc là muốn bên cạnh ta cả đời, như vậy……」

Ngu Tử Ngân nhìn không trung, thanh âm trở nên dần yếu ớt, mỗi phát một chữ, đều tổn hao hết khí lực, nhưng mà hắn lại thủy chung cố chấp, đem hết toàn lực lẩm bẩm nói:「Thì ra là thế. Như thế, kỳ thật, ngươi cũng chưa từng gạt ta, a, ha ha……」

「…… Tử Ngân.」 Hình Xuân gắt gao nhíu mày, nhắm lại mắt. Không thể nhìn xuống nữa…… Y đã không thể nhịn được nữa.

Hắn mở mắt ra, cầm đoạn thương đã gãy vẫn còn cắm trong ngực Tử Ngân, cương ngạnh nói,「Ta muốn đem thương rút ra, ngươi…… cuối cùng còn có gì muốn nói không?」

「Lời cuối?」

Ngu Tử Ngân mờ mịt đáp trả, tầm mắt từ không trung chuyển xuống, mi tiệp (lông mày và lông mi) khẽ run dừng ở Hình Xuân. Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, kiên quyết nói,「Ta, không cần có, kiếp sau……」

「……」

Hình Xuân lại nhắm mắt, trên tay mạnh mẽ dùng sức, lập tức đem đoạn thương kia rút ra.

Máu tươi, từ  sau ngực Tử Ngân cuồn cuộn tràn ra, đồng thời tiêu thất theo cơ thể của hắn, còn có sinh mệnh hắn.

Không biết qua bao lâu, Hình Xuân mới một lần nữa mở mắt ra, dùng bàn tay run run, vì hắn khép lại mi mắt.

「Tử Ngân, Tử Ngân……」

Hình Xuân một bên không ngừng hôn lên mắt Ngu Tử Ngân, một bên khẽ nói,「Tử Ngân, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không có kiếp sau, ngươi sẽ không bao giờ chịu loại đau khổ này nữa, không bao giờ nữa……」

Nước mắt, từng giọt từng giọt dừng trên hai gò má dần dần lạnh như băng, chỉ là, người nọ đã không còn có thể cảm giác được.

Ngay cả như vậy, Hình Xuân vẫn không ngần ngại hôn lên mặt Tử Ngân. Nước mắt cuồn cuộn không ngừng, tẩy đi vết máu trên mặt y, khiến làn da trắng nõn của y ánh càng thêm trong suốt.

Lại qua thật lâu, cuối cùng, Hình Xuân đem Ngu Tử Ngân từ trong lòng chậm rãi thả ra, để hắn nằm thẳng trên mặt đất.

Bỗng nhiên nhớ tới, ngay tại mấy ngày trước, hắn cũng từng như vậy ngủ bên người mình, cũng như thế trầm ổn, như thế an tường.

Hình Xuân ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh không một áng mây, nhắm mắt.

「Quỷ xoa Hình Xuân, ngày mười một tháng tư, tới nhân giới, mục đích đem âm vương Tử Ngân quay về quỷ giới.」 Y nhẹ giọng nói, mỗi một chữ nhẹ nhàng phát ra từ miệng y, liền hóa thành một làn khói trắng, tương hỗ ngưng kết, dần dần tụ hội thành đoàn.

「Ngày chín tháng năm, âm vương phàm thân thọ tận. Hết thảy kéo dài hai mươi tám ngày. Cùng lúc, âm vương cửu thế kiếp nạn đi đến kiếp cuối cùng: Nước mất nhà tan…… Tình kiếp…… Mãn……」
Bình Luận (0)
Comment