Thức Thái tử liếc mắt nhìn hắn, đi về phía hai người kia.
Dục vọng của Chu Thi đã bừng bừng, hắn không tránh thoát nhưng vẫn còn lý trí. Hắn thoáng nhìn thấy Thức Thái tử đi tới, lập tức quýnh lên, ôm Hoắc Văn Khanh để xuống, để nàng ở sau lưng.
Hoắc Văn Khanh muốn ló đầu lên tiếng nhưng hắn quay đầu lại, hét lên với nàng: “Đến lúc nào rồi!”
Chu Thi có lông mày rậm, mắt sáng, vẻ ngoài rất anh tuấn; đây cũng là nguyên nhân Hoắc Văn Khanh đồng ý cọ xát giết thời gian với hắn trong rất nhiều đêm cô đơn.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là nàng biết nam nhân này trung thành tuyệt đối với nàng.
Hắn lớn tiếng mang theo sự quan tâm khiến nàng sửng sốt vì cảm giác được bảo vệ, nụ cười điên cuồng trên mặt cũng từ từ nhạt dần.
Nàng rụt đầu về.
Chu Thi thở hổn hển mở tay ra, ngăn người ở phía sau.
Sau khi hắn được điều tới đã kiểm tra cửa, cửa trước và sau của lãnh cung đã đóng chặt, nghe động tĩnh, có vẻ bên ngoài còn có người…
Lúc này, Chu Thi nhìn về Trích Tinh lâu cách lãnh cung không xa, giác quan thứ năm của hắn nhạy hơn người bình thường, cảm thấy trên lầu có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Không biết liệu có phải là cung tiễn thủ của Ngự Lâm quân không.
Lần này, Chu Thi biết khó có thể ra ngoài, nhưng trước mắt điều mấu chốt nhất không phải đi ra ngoài mà là hai Thái tử trước mặt.
“Thức Thái tử!” Chu Thi thấy Thức Thái tử cách không xa, bèn thở gấp, nói: “Ngài cũng biết bọn họ để chúng ta ở cùng nhau chính là muốn chúng ta tự giết nhau, sao ngài không tỉnh táo lại, mặc kệ chuyện gì, ngài nghĩ như nào, chờ ra ngoài nói sau, được không?”
“Ngươi là thứ gì?” Thức Thái tử lạnh lùng nhìn hắn: “Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện à?”
“Ngươi đừng tới đây!” Chu Thi thấy hắn bước về phía trước, cắn răng cũng tiến lên một bước, tay đè lên đao ở bên hông.
“A.” Thức Thái tử cười khẽ nhưng chân chưa dừng bước.
Đại Thái tử cũng bước tới.
Hắn đã hiểu ý của đệ đệ.
Nếu Hoắc Văn Khanh đã phóng đãng thì sao hắn không thành toàn cho nàng? Lòng đại Thái tử đau đến khó thở, nghĩ tới ban ngày ban mặt làm nhục nàng thì ngực hắn đột nhiên có một loại vui vẻ kỳ dị.
Đúng. Nếu nàng có thể lấy bất kỳ ai làm trượng phu, ai cũng có thể điều khiển nàng thì sao hai huynh đệ họ không được?
“Chu Thi.” Mắt Đại Thái tử đỏ bừng, hắn rút kiếm ra rồi liếc đao trong tay Chu Thi, trên mặt nở nụ cười bí hiểm: “Bỏ đao trong tay ngươi xuống đi.”
Hắn và đệ đệ ruột tiến lên một bước trước mặt Chu Thi, Chu Hứa đối lập nhau: “Cảm giác chơi nữ nhân hoàng gia chúng ta như nào?”
Hắn sát đầu vào hỏi: “Rất thoải mái chứ? Có muốn thoải mái hơn nữa không?”
Chu Thi buồn nôn vì giọng điệu của hắn đến mức hô hấp ngừng lại, mắt hắn ta cũng đỏ, hắn không dám tin mà nhìn đại Thái tử chẳng ngại ngần đang buông lời làm nhục đại cô nương cao quý nhà bọn họ: “Nàng là thê tử của ngài mà.”
Đại Thái tử cười “xì xì” rồi hỏi hắn: “Ngươi còn biết nàng là thê tử của ta ư?”
Hắn nhìn đao của Chu Thi, ý cười nơi khoé miệng càng sâu: “Lúc chơi nàng ta sao ngươi không nghĩ đến?”
Chu Thi cứng miệng, hắn hít sâu một hơi: “Đại Thái tử, bình tĩnh đi, trên Trích Tinh lâu có người!”
Đại Thái tử chẳng để ý, bật thốt: “Lúc nào mà chẳng có người?”
Hắn đưa tay đẩy Chu Thi.
Chu Thi không nhúc nhích, chỉ cắn răng mở miệng: “Thái tử, ngài đừng ép ta ra tay.”
“Ngươi có bản lĩnh thì làm đi.” Đại Thái tử mỉm cười nhìn hắn: “Ta biết ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì vì nữ nhân này, nhưng Chu Thi à, dù ta là phế Thái tử nhưng ngươi giết ta cũng sẽ bị giết, thê nhi ngươi biết ngươi bò lên giường chủ nhân không?”
Chu Thi cắn răng, khuôn mặt căng thẳng.
“Biết à?” Thái tử cười lạnh, vỗ vai hắn: “Ta biết bản lĩnh của Hoắc Văn Khanh, ngươi đúng thật là con chó trung thành tuyệt đối mà nàng ta nuôi được.”
Hắn lướt qua Chu Thi.
Chu Thi thở hổn hển, lại chạy đến trước mặt hắn, đưa hoành đao chặn hắn lại.
Chỉ là, cây đao nằm ngang trong tay hắn đang run rẩy.
Hắn nhớ lại thê tử trong nhà vừa nhìn thấy hắn là yên lặng gào khóc.
Hắn nợ nàng.
Nàng sinh con dưỡng cái cho hắn, nhưng lúc nàng lâm bồn sinh sản thì hắn đều đang canh giữ bên người đại cô nương, chưa từng trở về…
Lần trước hắn về, nàng ôm hài tử quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn đừng vứt bỏ bọn họ, xin hắn suy nghĩ cho bọn họ một chút…
Chu Thi cũng không muốn sai càng thêm sai, nhưng đại cô nương muốn hắn, dù hắn không có suy nghĩ ấy nhưng cũng chẳng có cách nào chống cự lại mệnh lệnh và thân thể của đại cô nương.
“Văn Khanh.” Đại Thái tử chẳng nhìn đao trong tay Chu Thi nữa, liếc mắt nhìn Hoắc Văn Khanh đứng thẳng tắp phía sau hắn: “Ngươi nuôi được con chó ngoan.”
Hắn nghiêng đầu rồi nói với Chu Thi: “Ngươi muốn ra tay thì ra tay đi. Nếu ngươi nói có người trên Trích Tinh lâu thì ta cũng muốn nhìn xem, là ngươi chết trước hay ta chết trước.”
Chu Thi vẫn đứng yên ngăn hắn.
Thức Thái tử cũng bước lên, dứt khoát lướt qua hắn đi về phía Hoắc Văn Khanh.
“Đừng ép ta!” Chu Thi vẫn chặn hắn lại, đao giơ ngang cổ, hắn cắn răng nói chuyện mà gân xanh trên cổ đều nổi lên.
“Được rồi…” Hoắc Văn Khanh đang đứng sau lưng hắn đột nhiên mở miệng, nàng ta bình tĩnh nhìn ba nam nhân trước mắt: “Chu Thi, đừng cản.”
Cản có ích gì?
“Ngài đi trước đi.” Chu Thi vừa nói xong thì đã rút hai tay ra, một tay đao đè lên cổ của Thức Thái tử, một tay kia hướng về đại Thái tử đang cầm kiếm.
“Đi, đi đâu?” Hoắc Văn Khanh đi về phía bọn họ: “Chu Thi, ta đã không còn chỗ để trốn.”
Nàng bước đến gần, lúc nói chuyện đã đứng giữa bọn họ.
“Đại cô nương.” Trong mắt Chu Thi nổi lên nước mắt, nhìn nàng.
Hoắc Văn Khanh nhìn hắn với khuôn mặt khó hiểu, hỏi: “Đến bây giờ, ngươi vẫn cảm thấy ta là đại cô nương của ngươi?”
“Đại cô nương!”
“A.” Hoắc Văn Khanh cười khẽ, ánh mắt lại lạnh như băng nhìn Thức Thái tử, miệng nói: “Chu Thi, ngươi thật kì lạ, cảm ơn.”
“Đại cô nương!” Chu Thi lại gọi nàng, nhìn về phía tay nàng cởi nốt xiêm y từ ngực trở xuống thì nước mắt hắn bỗng chảy ra: “Đừng…”
Đừng như vậy.
Nhưng hắn không cản được Hoắc Văn Khanh, hắn vẫn luôn chỉ là vật tiêu khiển của nàng. Nàng thích Chu Thi liều lĩnh vì mình, ngay cả thê nhi cũng không màng, nhưng để ý Chu Thi là vì hắn gọi là đến, vung tay là đi; nàng thích Chu Thi si mê mình, nhưng cũng chỉ dừng lại ở những việc này, Chu Thi là loại người nào, có thể giúp nàng việc gì thì Hoắc Văn Khanh nắm chắc trong lòng.
Hiện giờ, dù hắn giúp nàng giết chết hai người trước mắt thì Hoắc Văn Khanh cũng biết mình khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng hai người kia sống sót thì giúp được nàng nhiều hơn.
Cho tới nay, hai huynh đệ muốn làm gì thì nàng cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nàng có thể đạt được thứ mình muốn trên người bọn họ thì tốt rồi, còn ai làm nhục ai thì còn chưa chắc.
Hoắc Văn Khanh nhìn dáng vẻ bây giờ của trượng phu và tiểu thúc tử, nàng không cảm thấy hai huynh đệ rác rưởi này có thể dễ chịu hơn mình là bao.
Gió lạnh thổi qua người nàng, Hoắc Văn Khanh đã cởi xiêm y trên người, nàng thấy hai huynh đệ kia đã không thể rời mắt khỏi người mình, lại nhìn thấy áo bào mùa đông còn chẳng thể che giấu nổi nửa người dưới của bọn họ, lập tức mỉm cười.
Nam nhân đúng là chẳng bằng heo chó.
Cửa sổ của Trích Tinh lâu đang mở một nửa, lúc này đột nhiên đều bị khép lại, chỉ còn lại một bên vài gương mặt quay về trong phòng. Những người đang ngồi trong phòng hiện giờ có thánh thượng, Hoắc lão tướng quân nước mắt lưng tròng, còn có Nội các lão Đào Tĩnh đang nhắm mắt không lên tiếng và Lễ bộ Thượng thư, cùng với Thiếu phủ và hai vị phủ giam Nội phủ.
Bên trong khe cửa sổ nhỏ, mọi người đều im phăng phắc.
Trong một gan phòngg khác, đương triều Hoàng Hậu ngồi trên ghế da lông chôn mặt vào tấm lông, dù cửa sổ bị khép nhưng nàng ấy cũng chẳng dám nhìn về phía cửa sổ.
Hứa Song Uyển nhìn về phía cửa sổ được đóng lại. Một lát sau, nàng cầm đèn phá vỡ sự im lặng trong phòng, há miệng nói: “Đi chỗ thánh thượng hỏi trưởng công tử xem, liệu có thể đừng đưa hoàng tôn vào không.”
Không phải nàng nhân từ mà là mọi việc nên chấm dứt ở đây.
So với suy nghĩ của nàng, Hoắc phế phi càng muốn bằng mọi giá ra ngoài.
“Vâng.” Ngu nương lùi ra.
Hứa Song Uyển quay đầu, lướt qua Hoàng Hậu, nhìn về phía Trần Thái phi đang ở một bên khác, nói với bà ta: “Thái phi nương nương, ngài nói xem, hiện giờ Trương Tài có hối hận vì tin lời gièm pha của nàng ta không?”
Trần Thái phi cứng đờ người, ngoảnh đầu nhìn nàng: “Tuyên Thiếu phu nhân, ý của ngài là Trương Tài bị Hoắc phế phi vu khống?”
“Chẳng lẽ Thái phi nương nương cũng cho rằng nàng ta do ta phái đi?” Hứa Song Uyển lạnh nhạt đáp.
Trần Thái phi vội vàng nở nụ cười.
“Không phải ta.” Hứa Song Uyển gọi người tới là muốn làm rõ mọi chuyện.
Hậu cung một ngày không ổn định thì nàng sẽ bị liên luỵ.
Hiện giờ đúng lúc, nàng đều làm rõ mọi chuyện.
“Thái phi nương nương không tin thì đợi lát nữa theo ta đi hỏi Trương Tài thì biết…” Một lúc nữa Hứa Song Uyển cũng muốn gặp người, không ngại dẫn theo Thái phi nương nương đi gặp một lần.
Trần Thái phi lại giật giật khoé miệng.
“Không gạt ngài, hiện giờ điều ta nghi ngờ nhất chính là, trong cung đã bị dọn sạch vài lần, lần nào lần đấy đều là thánh thượng ra tay, người bên ngoài làm sao có thể để người trong cung làm việc vì nàng ta…” Hứa Song Uyển vẫn ngồi thẳng, đột nhiên hạ thấp eo, hướng về tay ghế tựa dựa vào, cầm lấy tách trà nhỏ đã làm lạnh trên bàn uống một hớp, tiếp đó mới từ từ nói hết câu: “Lòng Trương Tài đột nhiên lớn hơn, thế nào cũng phải có ngọn nguồn, ngài nói xem?”
Trần Thái phi không lên tiếng.
Hứa Song Uyển nhìn bà, hai mắt không di chuyển.
Hoàng Hậu đang chôn đầu cũng từ từ nghiêng đầu, theo hướng mắt của nàng mà nhìn về phía Trần Thái phi.
Trần Thái phi hé miệng rồi nhìn Hứa Song Uyển, lạnh nhạt thốt ra: “Đây là Tuyên Thiếu phu nhân đang nghi ngờ bổn cung?”
“Ừ.” Hứa Song Uyển gật đầu.
Trần Thái phi cười to, âm thanh sắc bén hơn: “Nói chuyện không có bằng chứng, Tuyên Thiếu phu nhân đừng ngậm máu phun người tốt.”
“Trong cung này cũng chỉ có ngài còn có thể làm cho người ta tiện thể gửi lời.” Hứa Song Uyển nhìn bà, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
“Ngươi thì không thể?” Khuôn mặt Trần Thái phi lạnh băng, cười lạnh nói: “Ngươi chính là phu nhân Tả tướng đương triều khuynh quyền trong triều, Hoàng Hậu là người ngươi làm mai mối, thánh thượng còn phải tôn trọng gọi ngươi một tiếng tẩu tử; ta thấy trong cung này, ngươi còn có quyền lực hơn Hoàng Hậu và ta hơn nhiều.”
Đầu óc Trần Thái phi nóng lên, nói hết một câu lại cảm thấy lời này hơi quá mức.
Lời này của bà đúng là quá vượt giới hạn, Hứa Song Uyển nhìn về phía Hoàng Hậu rồi nói: “Ngài biết vì sao ta không muốn tiến cung bầu bạn với ngài rồi chứ?”
Hoàng Hậu gật đầu với nàng.
Đã biết.
Hứa Song Uyển nói với nàng ấy: “Lời người đáng sợ. Bảo Lạc coi ta là trưởng tẩu, làm mẫu thân, mặc dù chúng ta không có huyết thống vẫn là người thân, tóm lại thân thiết hơn người bình thường một chút. Trong mắt người ngoài thì như người khôn ngoan thấy sự khôn ngoan, người nhân từ thấy lòng nhân từ, người xấu xa đương nhiên có suy nghĩ xấu xa, càng có nhiều người có suy nghĩ viễn vông, nghĩ đến có thể làm mấy chuyện bí ẩn. Ta cách xa các ngài một chút thì đối với ngài và ta đều tốt, sau này nếu ta không thường xuyên tiến cung thì ngài cũng không cần quá mong nhớ.”
Hoàng Hậu yên lặng lại gật đầu với nàng.
Hiện giờ, nàng hơi kính nể Tuyên phu nhân đang từ tốn nói chuyện trước mặt mình.
“A…” Trần Thái phi thấy Hoàng Hậu ngoan ngoãn nghe nàng nói chuyện bỗng cười lạnh, nói: “Xem như ta được mở rộng tầm mắt, Tuyên tướng quả nhiên quyền khuynh triều chính, ngay cả nương nương chúng ta đều phải nghe lời ngươi dạy bảo, Tuyên phu nhân, ngươi…”
Trần Thái phi còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này Hứa Song Uyển đột nhiên đứng lên, Trần Thái phi đang nhìn chằm chằm nàng bỗng nhiên trong lòng đập thịch, ngăn lời trên miệng chuẩn bị thốt ra.
Hứa Song Uyển lướt qua Hoàng Hậu, đi tới trước mặt bà.
Theo bản năng, Trần Thái phi nhìn ra phía sau nhưng không thấy thị vệ và cung nhân theo hầu. Lúc này, bà ta mới nhớ ra mình lên lầu trước còn những người theo mình ở lại dưới lầu.
Chỉ có Hoàng Hậu và Tuyên Hứa thị của phủ Quy Đức Hầu dẫn theo người tới.
“Ta không thường xuyên vào cung, cho dù thánh thượng yêu thương Hoàng Hậu, muốn mời ta vào cung ở bên Hoàng Hậu của hắn mà ta còn chưa đồng ý, đề phòng chính là những người như các ngươi, mấy câu nói này của các ngươi…” Hứa Song Uyển đứng trước mặt Trần Thái phi, nhìn bà ta: “Nếu không, ai không cố gắng qua lại với người thân mà phải xa cách đây.”
“Năm đó, thánh thượng khoảng mười tuổi vào kinh, người đầu tiên tìm chính là trưởng công tử nhà chúng ta. Khi ấy, hai huynh đệ đã hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ nhau đến tận ngày nay. Bây giờ, mỗi người đều lập gia đình, cảm tình của hai huynh đệ họ lại vững chắc, các ngươi lại không nhịn được giày vò tâm tư của thê tử phía sau bọn họ vài lần. Trên đời này, chỉ cần có tâm thì sẽ có cách cắt đứt quan hệ. Đến lúc ấy, huynh không huynh, đệ không đệ, bởi vậy mà phu thê có xích mích thì ai cũng là người cô đơn…” Hoàng Hậu ra hiệu để người ta đưa cho nàng cái ghế, chờ ghế chuyển tới, Hứa Song Uyển lại gật đầu với Hoàng Hậu, ngồi đối diện Trần Thái phi, nói tiếp: “Các ngươi thì sao, người nào người nấy đều được đền bù như mong muốn ở trong cung chứ? Như ngài, đến lúc thánh thượng có xích mích với Hoàng Hậu thì quyền lực của hậu cung lại rơi vào tay ngài, cũng chẳng phải việc khó nhỉ?”
“Tuyên phu nhân tuyệt đối đừng nên ngậm máu phun người, đem…”
“Ngài là hậu phi của tiên đế, dưới gối không con, kết cục tốt nhất là thả ra ngoài cung, đến am ni cô thắp đèn cho người dưới lòng đất an nghỉ; quá một chút thì chính là ba thước lụa trắng treo ở lãnh cung. Ngài cảm thấy tìnhc ảm bây giờ của ngài còn chưa tốt phải không?” Hứa Song Uyển nhìn bà: “Ngài xem hậu cung của thánh thượng và Hoàng Hậu là chỗ của ngài, chơi đùa xoay quanh phu nhân nhất phẩm triều đình – trọng thần của triều đình, ngài cảm thấy thánh thượng kính ngài chưa đủ?”
“Tả tướng phu nhân!” Trần Thái phi đập ghế dường như muốn lấn tới, nhưng Tề nhũ mẫu phía sau bà ta đột nhiên xuất hiện dẫn người đè lại.
“Ngậm máu phun người?” Hứa Song Uyển lắc đầu: “Hoàng Hậu và ta đều là người không áp đặt tính cách cho người khác. Thái phi nương nương, nàng ấy làm Hoàng Hậu, ta có thể đứng ở phủ Quy Đức Hầu thì không phải chỉ vài thủ đoạn nhỏ của ngài thì hai người ta sẽ chèn ép lẫn nhau.”
“Hoàng Hậu nương nương.” Trần Thái phi thấy mình càng ngày càng bất lợi, vội vàng quay đầu về phía Hoàng Hậu, giải thích: “Nàng vốn không có lòng tốt, có mấy lời sẽ khiến ngài cảm thấy chúng ta có ý đồ riêng, sao có đạo lý ấy được, không có lửa làm sao có khói…”
“Ngài vẫn đừng nên nói chuyện.” Gương mặt Tề Lưu Uẩn tái nhợt, tay sờ lên bụng, bình tĩnh nói với Thái phi nương nương: “Thánh thượng có mấy người huynh đệ, hiện tại chỉ có Tả tướng đại nhân mà ngài ấy xem là huynh trưởng – đại ca còn đứng ở triều đình này giúp đỡ ngài ấy trị vì thiên hạ có căn cơ bất ổn này, các ngươi để ta ầm ĩ với Tuyên tướng phu nhân thì khác gì làm loạn với thánh thượng?”
“Lòng dạ ngài thật sự lớn, nhưng sau này đừng có…” Trần Thái phi cười lạnh.
“Ngài biết vì sao Tuyên tướng phu nhân chọn ta làm Hoàng Hậu nương nương không?” Hoàng Hậu đánh gãy lời bà ta, nàng ấy còn cười cười nhìn Trần thái phi: “Lúc ta mới mười mấy tuổi đã từng giết người ở nhà mẹ đẻ.”
“Năm đó ta ở quê nhà châu Xương, bên kia hàng năm đến năm tháng thì có thổ phỉ kết bè kết đảng thành đàn tống tiền. Có một năm đánh tới chúng ta trại ngựa của Tề gia chúng ta, lần ấy bọn hắn có rất nhiều người tới, bao nhiêu người thì ta không nhớ rõ; ta chỉ nhớ rõ năm đó vì che chở đệ đệ muội muội đằng sau ta mà ta đã cầm dao phay trong nhà, canh giữ ở một cửa chính tay đâm mười mấy người, lại đều là nam nhân cường tráng cao hơn ta…” Tề Lưu Uẩn nhìn về phía Hứa Song Uyển, nói: “Lúc đó ngài đến nhà ta, hỏi ta một câu, ngài nói về sau thời gian sống chung liệu có kiên trì sơ tâm nữa không; ta nhớ được lúc ấy ta đã gật đầu, ngài liền mỉm cười với ta, chắc là khi đó ngài đã hài lòng rồi nhỉ?”
Hứa Song Uyển đáp ừ.
“Thật ra khi đó ta không hiểu rõ lời của ngài, mấy ngày nay ta mới nhớ đến, ta đoán lúc đó ngài muốn hỏi chính là, nếu sau này ta gặp chuyện thì có dũng khí thuở đầu cầm đao bảo vệ người thân không ấy nhỉ?” Gương mặt Tề Lưu Uẩn nghiêm mặt tái nhợt, hỏi nàng: “Lúc ấy ngài đã biết việc ta ở quê nhà rồi à?”
“Ừ.” Hứa Song Uyển lại gật đầu.
Chọn người chung thân làm bạn với Bảo Lạc, đương nhiên nàng phải thận trọng.
“Vậy hiện tại ta trịnh trọng trả lời ngài là ta có thể.” Tề Lưu Uẩn nở nụ cười với, lại quay đầu nhìn về phía Trần Thái phi, giọng điệu bình thản không gợn sóng: “Người như ngài, mặt mũi đều là thánh thượng và ta cho thì ngài mới có. Dù ngài chết yểu ở hậu cung thì liệu có ai có thể nói năng gì? Ngài phải biết, chúng ta cho ngài mặt mũi thì ngài mới có mặt mũi ấy, không cho thì ngài chẳng là cái thá gì.”
Trần Thái phi đối mặt với Hoàng Hậu nương nương đột nhiên nổi lên sát khí, gương mặt bỗng nhiên tái nhợt. Bà thầm nghĩ Hoàng Hậu nương nương đây là không biết lễ phép, nhưng lúc này bà nhớ tới mình không con, không thể dựa vào nhà mẹ đẻ, càng không phải là mẫu thân của thánh thượng, cũng chưa từng chăm sóc thánh thượng một ngày, cho dù bây giờ leo lên Đào Tĩnh cùng những người Hoắc gia thì cũng không thể lôi ra. Theo tình thế hiện nay, bọn hắn còn tự thân khó bảo toàn, mình chỉ có thể dựa vào bản thân nên miễn cưỡng nuốt lời định nói ra.
Nghĩ xong, bà quyết định chắc chắn, lập tức đứng dậy quỳ xuống trước Hoàng Hậu, rơi nước mắt, nói: “Hoàng Hậu nương nương, là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, ngài nể tình ta hết lòng vì thánh thượng mà tha cho lão già này một mạng với.”
Hứa Song Uyển nhìn thoáng qua Hoàng Hậu cứng rắn, rũ mắt.
Như vậy là được, Hoàng Hậu còn dũng cảm hơn nàng nghĩ nhiều.
Không uổng công nàng mạnh mẽ ra mặt.
**
Rất nhanh, Hoàng Hậu bị người của thánh thượng tới mời đi, Trần Thái phi cũng bị dẫn đi.
Đêm này, Hứa Song Uyển vẫn không xuất cung, ngủ ở tiền điện.
Kết quả gần như nàng dự đoán, nhưng cũng ngoài dự đoán của nàng.
Nàng không nghĩ tới, bốn người kia có ba người sống tiếp được, người nàng nghĩ là sẽ chết không toàn thây thì lại toàn thân trở ra.
Hoắc phế phi dẫn theo đôi huynh đệ đại Thái tử và Thức thái tử giết nhóm thị vệ kia, ba người cuồng hoan đến cuối cùng mới mặc y phục vào, mở cửa lãnh cung rồi nói muốn gặp Hoàng Đế.
Hứa Song Uyển không biết lần này bọn họ gặp nhau sẽ nói chuyện như nào. Nàng chờ đến nửa đêm ở tiền điện nhưng không cảm thấy buồn ngủ, ngồi dựa vào thành ghế, chờ trưởng công tử nhà mình tới.
Lúc chờ đợi, nàng đã nghĩ đến rất nhiều chuyện lung tung.
Nàng đang suy nghĩ trước khi chết vị thị vệ kia nghĩ gì? Hắn biết vì sao mình chết không?
Nàng lại nghĩ, thê nhi của thị vệ sau này sẽ sống như nào? Về sau bọn họ có đường sống không?
Nhưng nàng nghĩ lại, trên đời này có vô số người thủng trăm ngàn lỗ, luôn có người tìm được đường sống sót, dù là tham sống sợ chết cũng là sống.
Sau này nàng sẽ bình tĩnh một chút hơn về chuyện trong triều chứ?
Nàng còn muốn dạy Vọng Khang, nàng thầm nghĩ về sau dẫu con ngã sấp xuống thì nàng cũng chẳng cần đi giúp đỡ. Chính con có thể cười to đứng lên thì nàng cần gì phải đem lo lắng của bản thân áp đặt lên người con? Sau này con muốn trưởng thành một người chính trực dũng cảm khiêm tốn thì tính tình nhất định phải kiên cường, nàng vẫn là đừng nên trở thành gánh nặng của con mới tốt.
Nàng nghĩ rất nhiều, duy nhất chỉ không nghĩ tới kết cục của ba người kia, ngay cả đoán mà nàng cũng lười đoán.
Nửa đêm, Tuyên Trọng An mới trở về, cho là nàng đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, vẫy lui người hạu theo ở phía sau trong phòng, tới ngồi ở bên cạnh nàng, bưng lên tách trà nguội bên tay nàng uống một ngụm.
Hứa Song Uyển mở mắt ra, nhìn về phía hắn.
“Chưa ngủ à?”
Nàng lắc đầu.
“Chờ ta?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
Tuyên Trọng An đặt chén trà xuống, đứng lên, bế nàng đang đắp kín bằng tấm lông lên trên giường, nói với nàng: “Hai vị kia tự nguyện bị biếm thành thứ dân lưu vong ở biên cương…”
Hắn đặt nàng lên giường, cúi đầu nói: “Cùng nhau dẫn theo Hoắc Văn Khanh.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Song Uyển nhìn mặt hắn.
“Hoắc Văn Khanh bị trọng thương, chắc là không qua khỏi đêm nay. Lúc ấy, hoàng tử do Tiêu Ngọc nương sinh ra đi bên người thánh thượng, hắn giấu một thanh đao mảnh trên người, hắn đâm con dao kia vào bụng Hoắc Văn Khanh.” Tuyên Trọng An nói đến đây, đưa tay ngăn cản đôi mắt nặng trĩu của nàng, trầm giọng nói: “Còn muốn nghe hay không?”
“Nghe.”
“Không nghe nữa?” Tuyên Trọng An thở dài.
“Muốn nghe.” Nàng đã mở đầu thì phần cuối ắt không thể thiếu.
“Phía sau, đại Thái tử giết trưởng tử của hắn, dùng thanh đao mảnh trong tay đứa bé kia đâm vào cổ của nó, một đao mất mạng. Tiếp đó, Thức Thái tử lại nói với thánh thượng, nếu hắn tự tay chấm dứt Hoắc Văn Khanh thì liệu thánh thượng có thể cho hắn một con đường sống không…” Tuyên Trọng An nằm bên cạnh nàng, thân mang quan bào Tả thừa tướng của Đại Vi, co ro thân thể đem đầu tựa vào khuôn mặt của nàng, từ từ nhắm hai mắt, nói khẽ: “Đỡ Dụ cũng cầu xin ta, nói nể mặt mười giao tình của chúng ta, liệu có thể để hắn xuất cung làm dân chúng bình thường một thời gian hay không. Hắn nói hắn mệt mỏi, hắn cũng không tiếp tục bằng lòng làm hoàng tử, làm vương gia, làm Thái tử.”
Hứa Song Uyển mở mắt ra, ôm đầu của hắn.
Tuyên Trọng An trầm mặc rất lâu, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Kết quả nàng biết cuối cùng xảy ra chuyện gì không?”
Hứa Song Uyển từ từ lắc đầu với hắn.
“Đại Thái tử trở thanh đao trong tay đâm vào chính bụng hắn, cầu xin thánh thượng tha cho Hoắc Văn Khanh một mạng…” Tuyên Trọng An nói, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Nói nếu chúng ta không buông tha nàng thì hắn làm quỷ cũng không tha cho chúng ta.”