Lý Thanh vừa dứt lời thì lập tức bước vào trong.
Phía sau chỉ còn lại Đào Di nhi ngẩng đầu lên, ép nước mắt chảy ngược.
Sau đó, nàng cúi đầu khôi phục lại vẻ mặt bình thường, lại thành mỹ nhân hờ hững tuyệt đẹp.
Hứa Song Uyển đã vào bên trong điện, nàng đang ngồi trên ghế trên nhìn Ngu nương dặn dò tuỳ tùng mời khách vào chỗ.
Chờ hai người sau vào cửa, thấy Lý Thanh lại vái chào mình thì nàng mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Lý Thanh thấy nàng cũng không giả vờ không quen biết, lúc gặp lại, thái độ vẫn xem như hoà nhã thì trong lòng hắn ngập tràn cảm xúc.
Mỗi người một số phận, Lý Thanh cũng không biết ông trời phân chia như nào, nhưng vị trước mắt hắn là một người tốt hiếm thấy được báo đáp.
Lúc này, nàng xinh đẹp tuyệt trần và cao quý thanh lịch, Lý Thanh nhìn thấy trong nụ cười dịu dàng yên tĩnh dấu vết của khi đó.
Nàng trở nên tốt hơn, Lý Thanh cũng không biết nàng sống như nào.
Còn hắn thì đã bị năm tháng đánh bại từ lâu, cả người dơ bẩn, toàn thân bị hãm trong nhà tù không thoát ra được.
Hồi trước, hắn đi một bước sai một bước, thành toàn bộ đều sai. Lý Thanh cũng từng hận ông trời bất công, nhưng khi Phân nương chết đi, sau này chỉ có hắn che chở nữ nhi, hận đời cũng trở nên như mây khói, chẳng tìm ra bóng dáng. Ngày tháng sau này, hắn chỉ nghĩ làm sao để che chở nữ nhi sống tiếp, dù cho phải cúi đầu thấp hơn trước..
Lý Thanh đã sớm chẳng phải công tử ca chưa trải qua thế sự, cũng biết đoạn đường mà Hứa Nhị cô nương trải qua khi gả vào phủ Quy Đức Hầu, cũng biết nàng phải bước qua núi đao biển lửa máu tanh mới có tình cảnh bây giờ. Hắn không biết nàng làm như nào, nhưng nhìn thấy nụ cười của nàng như gió xuân vừa mê người lại dịu dàng thì tâm trạng của hắn càng bình tĩnh hơn nhiều so với suy nghĩ lúc trước khi gặp nàng.
“Vị công tử này, mời qua bên này.” Ngu nương lại đây, mời Lý Thanh và Đào Di nhi đến dưới chỗ Thiếu phu nhân.
“Đa tạ thẩm nương.” Lý Thanh chắp tay cười nói với Ngu nương.
Hắn là một công tử nhanh nhẹn, lại có thói quen làm cho phu nhân có tuổi yêu thích, mỗi một hành động lời nói đều nói dễ nghe, lại khiến người ta cảm thấy dễ thân cận. Ngu nương quay đầu lại cười với hắn, theo bản năng mỉm cười, cười xong thì bà mới biết động tác này của mình vượt quy củ.
Bà là đại quản sự nương tử trong phủ, là người quản gia thay Thiếu phu nhân; bình thường tốt nhất là nên nghiêm túc thận trọng mới tốt, mà bà cũng không phải người vui buồn giận hiện rõ ra mặt, từ trước đến giờ vẫn vững vàng; đây là nguyên nhân Thiếu phu nhân coi trọng bà.
Bị vị công tử Đào gia này mê hoặc, Ngu nương cố thu lại nụ cười, nhướng mày; chờ sau khi Lý Thanh ngồi xuống thì bà mới nhún người với Thiếu phu nhân.
Hứa Song Uyển gật đầu với bà rồi nói với khách mời đã ngồi xuống: “Đây có phải lần đầu các vị làm khách ở phủ ta chăng? Có chỗ đón tiếp chưa chu đáo thì xin hãy thứ lỗi.”
Nàng quá khách khí, những người ngồi xuống đều hơi mất tự nhiên.
Bọn họ có thân phận gì chứ, mặc kệ đại nhân nói như nào nhưng bọn họ đều hiểu rõ trong lòng. Trước đây khi tới phủ người khác, thường bọn họ không gặp được phu nhân đương gia, chính là nhìn thấy thì đều bị người nhà kia coi thường.
Nhất là nhà quan to quý nhân thì càng khinh rẻ những đồ chơi như bọn họ. Dù cho bọn hắn quy phục dưới váy bọn họ, vụng trộm vui vẻ nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn chẳng coi bọn họ ra gì.
Mấy người này nghe lệnh mà đến, Thiếu phu nhân không lo liệu việc nhà không ra oai phủ đầu với bọn họ không nói, còn tự thân đi ra tiếp đón bọn họ mà nói chuyện cũng khách khí nên lúc này chẳng ai biết nói gì cho tốt.
Có người thầm nhủ trong lòng liệu có phải nàng bị ngốc, không nhìn thấu hay chăng? Nhưng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng lại chẳng nhìn ra dáng vẻ ngu dốt nào, bởi vậy trong lòng càng cảm thấy hơi lúng túng.
Lần này người của Đào gia đến đều là những người cực kỳ xuất sắc ở Đào phủ, bất kể nói đến dung mạo, tài hoa hay là đầu óc. Chẳng qua, bọn họ cũng chỉ là mệnh tiện, là người những chỉ còn lại hai, ba phần phẩm chất. Có người coi thường bọn họ thì ngược lại bọn họ sẽ ngước đầu rất cao, mặc kệ có bị thương hay không thì đều giả vờ không để ý. Vị trước mắt là phu nhân của tiểu Hầu gia phủ Quy Đức Hầu, phu nhân của Tả tướng đương triều thì lại đối đãi khách khí với bọn họ, trong lời nói thần thái không nhìn ra chút kiêu ngạo hay căm ghét khiến bọn họ cảm thấy câu nệ.
Dù sao bọn họ cũng là đồ chơi, lần này lại được phu nhân chủ nhà chiêu đãi như khách mời, nói là hơi được thụ sủng nhược kinh cũng chẳng quá.
Bởi vậy trong Sấu Phương điện rơi vào im lặng.
Hứa Song Uyển thấy mọi người im hơi lặng tiếng thì mỉm cười rồi cất lời: “Mời dùng trà.”
“Ngài khách khí rồi, đa tạ ngài.” Lúc này, ở phía dưới có một thiếu nữ thanh tú hơi nhút nhát mới mười mấy tuổi lên tiếng.
Hứa Song Uyển cười gật đầu với nàng ấy rồi bưng trà lên, dẫn đầu nhấp một hớp.
Mọi người thấy nàng dùng trà thì mới động đậy.
Dù Hứa Song Uyển ở Hứa gia hay ở Hầu phủ thì đều là người biết việc, nàng đã nắm quyền nhiều năm nên bất kể gặp ai đều không luống cuống, tiếp đãi khách cũng đều có cách chiêu đãi riêng. Cơ mà, điều quan trọng nhất khi gặp người khác, trăm khoanh vẫn quanh một đốm chính là dẫu gặp ai, chỉ cần không phải kẻ thù thì đều mang theo tấm lòng mới tốt.
Hễ là quý tộc hay bình dân, chỉ cần sống vài năm thì đều chẳng phải kẻ ngu. Ngươi có nhìn bọn họ vừa mắt hay không thì trong lòng bọn họ tự hiểu rõ, dù là người đần độn có đầu óc không nhanh nhạy, ngươi có chán ghét hay không thì bọn họ cũng có thể cảm nhận được.
Lão sư thái từng nói nàng có phật căn, từ lúc sinh ra trên người đã hiền lành, nhưng Hứa Song Uyển được sư phụ già dạy dỗ rất nhiều nên biết càng nhiều, cũng không coi trọng lời bình luận trước đó của lão sư thái dành cho mình. Thật ra đây là nàng hành đạo, nàng chọn một con đường trong khả năng cho phép để cố gắng hết mức hoà nhã. Ban đầu nhìn khá gian nan, khờ dại, nhưng điều nàng mong muốn cuối cùng vẫn khiến nàng yên ổn. Tóm lại, nàng muốn làm một người mà cả đời làm việc thiện hay ác, kết quả dẫu tốt hay xấu thì chính mình làm, chính mình chịu trách nhiệm; đây không phải chúng sinh đều bình đẳng trong mắt nàng mà là đạo làm người của nàng trong đời này.
“Tuyên Thiếu phu nhân, không biết chúng ta gọi ngài là Tuyên Thiếu phu nhân hay gọi là Tả tướng phu nhân thì được?” Người của Đào gia đã mở miệng, có một người lên tiếng thì người sau cất lời cũng không khó khăn. Lúc này, một thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng vẻ mặt ngây thơ hồ đồ hỏi.
“Gọi ta là Tuyên Thiếu phu nhân là được rồi.” Hứa Song Uyển nhẹ nhàng đáp lại nàng ấy một câu.
“Tuyên Thiếu phu nhân.” Thiếu nữ này nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp có vẻ mặt thiên chân vô tà rồi nói: “Dung mạo ngài đẹp quá. Khi ta tới, ta còn nghe nói ngài chỉ có dáng vẻ là nữ nhi cưng, trong lòng chúng ta nghĩ chẳng thế sánh bằng ngài đấy.”
Nàng ấy vừa nói thì người của Đào phủ như ngừng thở, có người có hảo cảm trong lòng với Thiếu phu nhân của Tuyên Hầu phủ, không nhịn được liền lặng lẽ lườm nữ tử này.
Đào Khiết này, thật biết ăn nói! Không nói lời nào đâu ai bảo nàng ta câm đâu!
Cơ mà, Đào Khiết này là yêu sủng của Đào Tĩnh, hiện tại ở trong Đào phủ còn đặc biệt được Đào Nhị gia ân sủng, người ở Đào phủ chẳng mấy ai dám thật sự công khai đắc tội với nàng ta; nhưng không có mấy người dám đắc tội nàng chứ không phải là không có. Ngay sau khi nàng ấy dứt lời, Đào Di nhi mỉm cười, nhìn sang Đào Khiết, lạnh nhạt thốt ra: “Khiết nhi, có phải lúc ra cửa ngươi bị đập đầu không? Sao lại lấy bản thân ra so sánh với Tuyên Thiếu phu nhân?”
Đào Khiết chu môi: “Gì cơ?”
Nàng ấy nhìn sang Hứa Song Uyển, ánh mắt ngây thơ, biểu hiện oan ức: “Tuyên Thiếu phu nhân, ta thấy ngài là người tốt mới nói thật với ngài, ngài là người đẹp mà, ta đâu sánh được với ngài, ngài nói xem có phải không?”
Hứa Song Uyển mỉm cười nhìn nàng ấy.
Trong ánh nhìn của nàng, Đào Khiết nhắm mắt nói một câu: “Nếu như ngài không thích ta nói như vậy thì ta sẽ không nói nữa.”
Nàng ấy nói xong thì cúi đầu, cảm thấy Tuyên Thiếu phu nhân này thật khó đối phó.
Nhưng nàng ấy không cam lòng. Vừa nãy, nàng gặp Tuyên tướng, nàng muốn làm nô, làm thiếp cho Tuyên tướng, nàng có thể làm bất cứ điều gì vì Tuyên tướng đại nhân, chỉ cần ngài ấy dẫn nàng rời Đào phủ.
Đào Khiết nghĩ thầm phu nhân có đáng gì? Đợi lát nữa nàng tìm thời cơ để Tuyên tướng đại nhân muốn nàng, dù Thiếu phu nhân ở nhà có quyền lực lớn hơn trời thì còn có thể lớn hơn Tuyên tướng đại nhân chắc?
“Ngu nương, trong điện nhỏ, bà dẫn khách mời ra vườn dạo một lát…” Hứa Song Uyển nói với Ngu nương: “Để bọn nha hoàn khiêng mấy cái bàn đi bày đi, bê ra ít điểm tâm trái cây để khách nếm thử.”
“Vâng.” Ngu nương nhanh chóng cử động, nghiêm mặt rồi dẫn theo bọn nha hoàn đi mời khách: “Vừa đúng dịp cảnh xuân trong vườn vào mùa đẹp, xin các vị khách mời theo nô tỳ.”
Trong Sấu Phương điện có nhiều nha hoàn đang đứng, Ngu nương vừa dẫn đầu thì các nha hoàn lập tức đứng trước mặt khách mời để dẫn bọn họ ra ngoài.
Hứa Song Uyển nghiêng đầu rồi nói với Lý Thanh: “Lý gia Nhị lang ca ca…”
Lý Thanh cúi đầu: “Không dám.”
“Huynh và ta nhiều năm chưa gặp lại, kính xin huynh tạm thời lưu lại, ta với huynh nói vài câu.” Hứa Song Uyển vừa mỉm cười vừa nói.
Hứa Song Uyển thuận tiện đồng ý. Lúc này, mấy vị khách mời Đào phủ bị đám người hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh của Hầu phủ nửa ép nửa mời đi ra ngoài. Nàng cười liếc mắt nhìn về phía cửa, thấy vị thiếu nữ xinh đẹp kia quay đầu nhìn lại mình, nàng xẹt qua ánh mắt của nữ tử này, nhìn qua phía cửa lớn rồi thu lại tầm mắt.
Một lúc sau, không thấy Đào Di nhi đứng lên rời khỏi.
“Tuyên Thiếu phu nhân, ta có lời muốn nói với ngài, liệu ta có thể lưu lại được không?”
“Vị cô nương này, kính xin ngài đi ra ngoài trước, lát nữa Thiếu phu nhân chúng ta sẽ tiếp đón sau.” Văn Nhi đứng bên người Hứa Song Uyển nói khách sáo.
“Di nhi là muội tử của ta, không biết liệu ngài cũng có thể để muội ấy lưu lại không?” Lúc này, Lý Thanh ngẩng đầu lên.
Hứa Song Uyển hơi kinh ngạc.
Nàng còn cho rằng chỉ có Lý Thanh muốn tìm mình nói chuyện.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Thanh, Hứa Song Uyển gật đầu.
Vào thời khắc này nàng mới nhìn kỹ người trước mặt, bỗng phát hiện huynh trưởng quen biết năm xưa đã biến thành một nam nhân cứng rắn tuấn tú…
“Ngồi đi.” Mọi người đã đi ra ngoài, ở trong điện chỉ còn lại nha hoàn nương tử của nàng, Hứa Song Uyển lập tức nở nụ cười với hai người kia.
“Đa tạ Tuyên Thiếu phu nhân.” Lý Thanh lại vái chào, theo bản năng muốn lộ ra nụ cười mình từng tập luyện với Hứa Song Uyển, nhưng vừa muốn bật cười thì hắn liền thu lại, thẳng thắn vái chào Hứa Song Uyển đến cùng.
Đào Di nhi bên cạnh cũng nhún người hành lễ với Hứa Song Uyển.
Lần đầu nàng gặp gỡ vị Tuyên Thiếu phu nhân này thì hơi không thích người này, nhưng loại không thích này tựa như ghen ghét, nàng không với tới được mà chỉ có thể ngước nhìn như cao sơn lưu thuỷ, phong thái quá đẹp cũng quá xa. Nàng không chịu cam lòng bởi vị quý Thiếu phu nhân này có khuôn mặt đẹp không kém nàng mà địa vị tôn quý còn cách xa bản thân, nàng không có khả năng chạm tới…
Dựa vào đâu mà nàng thấp hèn như bùn mà có người thì có mọi thứ?
Nhưng loại không cam lòng này cũng bởi hai người cách biệt quá nhiều và quá xa. Đào Di nhi nuốt xuống, cũng chẳng suy nghĩ nhiều hơn.
Hiện giờ nàng chỉ muốn biết Lý Thanh muốn làm gì.
“Ta còn chưa hỏi Nhị Lang ca, không biết mấy năm qua huynh có khoẻ không?” Hứa Song Uyển mở miệng trước.
Nàng giữ khách nam lại nói chuyện, tuy nói bên trong điện có không ít người hầu, nhưng là vẫn nói vài câu xã giao thì tốt hơn.
Nàng cũng không phải sợ người ta nói lời dèm pha, mà là dù trưởng công tử không đa tâm thì chàng ấy vẫn sẽ hơi không vui, lòng chàng ấy nhỏ mọn.
“Bẩm Hứa gia muội muội.” Lý Thanh lại cúi thấp đầu, nói tiếp: “Không tốt lắm.”
“Huynh nói.” Hứa Song Uyển dịu dàng đáp lại.
“Danh tiếng của ta ở bên ngoài chắc là ngài cũng từng nghe thấy?” Lý Thanh lại ngẩng đầu, lộ ra con mắt không còn ý cười, vẻ phong lưu thoải mái trong mắt hắn đã biến mất sạch sẽ, trên mặt của hắn cũng không có vẻ tươi cười, bởi thế mà khuôn mặt anh tuấn toát ra sự lạnh lùng.
Lúc này, gương mặt hắn không chỉ là lạnh lùng mà còn mang theo sự bi thương ẩn trong xương.
“Nghe vài câu.” Hứa Song Uyển gật đầu: “Nhưng cũng không nhiều.”
Khi nàng nghe đến những lời khó xử thì đành cố gắng né tránh.
Mặc kệ người khác nói như nào, ít nhất nàng vẫn còn nhớ Lý gia Nhị Lang công tử là một người dịu dàng tỉ mỉ, đối xử với muội muội nhà nào đều rất hào phóng nhường nhịn.
Lý Thanh thấy sắc mặt dịu dàng của nàng thì mũi bỗng cảm thấy đau nhức lạ thường. Hắn che giấu quá khứ, không lộ ra sắc mặt khác rồi nói tiếp: “Chắc là ngài cũng biết là không phải danh tiếng tốt gì. Ta chính là một nam sủng dỗ các phu nhân hơi có tuổi tìm niềm vui, không phải con hát, nhưng cũng chẳng sạch sẽ hơn bọn họ là bao.”
Hắn nhìn Hứa Song Uyển: “Ta chính là trò chơi mà Đào các thủ đại nhân đưa đi lấy lòng những lão phu nhân kia, không đảm đương nổi tiếng gọi Nhị Lang ca của ngài…”
Hứa Song Uyển im lặng.
Đào Di nhi đã mở miệng, tướng mạo của nàng ấy tinh tế xinh đẹp, lúc không nói chuyện thì còn nhìn ra dáng vẻ của tiên nữ nhân gian không vương khói lửa, nhưng nàng vừa mở miệng thì hoàn toàn ngược với tướng mạo: “Ta cũng là trò chơi, ta đến trước. Đại nhân nhà chúng ta đã nói, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần ta lưu lại được ở Hầu phủ thì hắn sẽ thưởng cho ta ngàn lượng hoàng kim, mười bình tiên đan, còn đưa nữ nhi mà tỷ tỷ ta sinh ra đưa cho ta nuôi dưỡng…”
“Nàng có một tỷ tỷ, gọi là Phân nương.” Lý Thanh nhìn Hứa Song Uyển rồi giải thích: “Là thê tử của ta, nàng ấy đã thay ta sinh một nữ nhi gọi là Nông nhi, hiện nay được năm tuổi…”
“Nữ nhi?” Hứa Song Uyển nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Không phải nhi tử à?
“À.” Lý Thanh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Người bên ngoài không biết người mà ta nuôi dưỡng dưới gối không phải nhi tử ruột của ta, mà là một bạn cũ đã chết trong phủ, nữ nhi ruột của nàng ấy…”
“Nó chưa đặt tên nên gọi là Nông nhi…” Đào Di nhi nói thay hắn: “Từ ngày nó sinh ra đã bị ôm tới Xuân Lệ viện. Ngài biết Xuân Lệ viện của Đào phủ chứ? Ta chính là được nuôi lớn trong viện ấy…”
Nàng thấy trên mặt Tuyên Thiếu phu nhân không có ý cười thì tự cười giễu, nói tiếp: “Sau đó chúng ta cho lão đại vài món đồ thì mới chuộc được nó về từ Xuân Lệ viện, nuôi trong tiểu viện của ta.”
“Nhưng nó lớn hơn, năm tuổi rồi, mấy ngày trước đây lại bị người ta đón tới Xuân Lệ viện…” Khuôn mặt Đào Di nhi không hề có cảm xúc, tiếp tục nói: “Dung mạo của nó rất giống phụ mẫu, trước đây nương nó cũng đi ra từ Xuân Lệ viện, cộng với dáng vẻ của phụ thân nên dung nhan cực kì phát triển.”
Nàng hơi nhướng mày rồi nói với Tuyên Thiếu phu nhân: “Ngài biết năm ta mấy tuổi hầu hạ Đào đại nhân không?”
“Di nhi?” Lý Thanh đánh gãy lời của nàng ấy.
Đào Di nhi không để ý tới hắn mà nói với tốc độ cực nhanh: “Sáu tuổi ta đã hầu hạ hắn, Phân tỷ tỷ thì vào lúc bảy tuổi, chẳng có đứa bé nào trong viện có thể sạch sẽ đến năm mười tuổi…”
“Di nhi!” Lý Thanh thấy vẻ mặt của người làm Hầu phủ đều bất thường thì lớn tiếng gọi nàng ấy.
Thế nhưng Đào Di nhi cực kỳ bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn rồi nàng ấy lập tức quỳ xuống trước Hứa Song Uyển, ngẩng đầu nói: “Trước kia Thanh ca lừa hai phu nhân đương gia của hai quý nhân quan to, dỗ cho các nàng ấy cho Đào Tĩnh khá nhiều chỗ tốt, còn ta thì bị người ta chơi mấy lần đến suýt nữa chết. Lúc này mới đem Nông nhi tới viện ta, cơ mà nó không ở lại được hai năm. Thanh ca nói ngươi là người tốt; nói thật, ta không tin hắn, nhưng ta muốn đánh cược một lần…”
Nàng ấy dập đầu với Hứa Song Uyển rồi lại thẳng lưng nói tiếp: “Chỉ cần ngươi đồng ý đưa Thanh ca và cháu gái ngoại của ta đi thì ta đồng ý nói việc Đào Tĩnh buôn bán thu mua đồng nam đồng nữ cho ngươi. Ta còn nói cho ngươi biết nơi mà mười mấy năm qua Đào Tĩnh luyện đan đã giết hại đồng nữ, vứt thi hài ở đâu; ta có thể giúp ngươi giết hắn, chỉ cần ngươi…”
Lý Thanh lại đánh gãy lời nàng ấy, nước mắt của hắn chảy xuống: “Di nhi, đây không phải chuyện muội cần làm.”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà ngươi có thể làm chuyện mà ta không thể làm?” Đào Di nhi nhìn về phía hắn, biểu hiện thẫn thờ: “Ngươi muốn đi chết? Đâu có chuyện tốt như vậy.”
Nàng sống tạm đến hiện giờ đã không còn muốn sống nữa.
Nếu như không phải còn Nông nhi thì nàng đã đi theo Phân tỷ tỷ từ lâu.
Trước kia nàng cố sống là chẳng qua vì trên thế gian này còn có Phân tỷ tỷ quan tâm nàng có đau hay không, để ý nàng có lạnh hay không.
“Ta có thể dẫn các ngài đi nơi mà Đào Tĩnh mai táng đồng nam.” Lý Thanh cắn răng hất áo bào, cũng quỳ xuống trước Hứa Song Uyển: “Nơi này cực kỳ bí mật, thế nhưng đây là một biện pháp vô cùng tốt để định tội Đào Tĩnh, những tiểu hài tử kia được chôn ở một nơi hoang vắng dưới hầm. Theo ta được biết, mấy năm qua, đồng nam đã chết trong tay hắn chưa đến một ngàn thì cũng có năm, sáu trăm. Cứ ba tháng thì hắn sẽ thu ba mươi đồng nam đồng nữ từ các nơi vào kinh, trong đó đồng nam có hai mươi đứa, chính là để hắn moi máu từ trong đồng tử ra luyện đan. Nếu ngài không tin, vài ngày nữa sẽ có một nhóm đồng nam đồng nữ vào kinh, ngài có thể báo cho Tuyên tướng đại nhân xem việc này là thật hay giả…”
Lý Thanh không ngẩng đầu, buồn bã nói với Hứa Song Uyển: “Ngươi và ta đã nhiều năm không gặp, ta cũng biết ngươi không dễ tin tưởng ta, nhưng những điều ta nói đều là sự thật. Nếu như ngươi không tin thì bây giờ ta có thể nói hết tất cả về Đào Tĩnh cho ngươi, quay về ta sẽ đi ám sát hắn…”
Hắn cúi người dưới Hứa Song Uyển, nằm phục trên mặt đất: “Ta nguyện đem mạng người ra bảo đảm rằng việc này là thật, chỉ nguyện Hứa gia muội muội tin ta một lần.”
“Ngươi đến gần được người Đào Tĩnh?” Đào Di nhi buồn cười, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn nằm rạp xuống: “Thôi đi.”
Nàng ấy nhìn về phía Hứa Song Uyển: “Để ta, ta biết điểm yếu của lão già kia, để ta đến gần người hắn, còn có thể làm hắn bị thương. Chỉ là, sau khi ta chết, sau khi các ngươi lật đổ Đào Tĩnh thì liệu có thể đưa Thanh ca và cháu gái ta ra khỏi kinh thành hay không?”
“Di nhi!”
“Đã đến lúc này rồi, đừng la hét nữa.” Đào Di Nhi nhìn về phía Lý Thanh rồi đứng dậy nhìn hắn, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt ửng hồng vì vương nước mắt: “Ta sống đủ rồi, để cho ta theo tỷ tỷ ta đi.”
Hứa Song Uyển nhìn bọn họ, quay đầu.
Văn Nhi nhanh chóng cúi đầu, đưa lỗ tai đến sát cô nương nhà mình, đợi dặn dò xong thì nàng ấy vội vàng đi về phía người đang đứng ở một góc tối.
Lý Thanh nhận thấy ở góc kia có người quay đầu lại, cũng chỉ nhìn thấy một bóng lưng cường tráng vội vã rời đi, ngay cả chính diện cũng không nhìn thấy.
Chờ hộ vệ đi, Hứa Song Uyển ôn hòa nói với bọn họ: “Ta biết rồi, đứng lên đi, chúng ta đi dạo một chút.”
Bọn Lý Thanh được hạ nhân Hầu phủ mời đứng lên.
Hứa Song Uyển đợi bọn họ một lát liền nhấc chân đi ra ngoài.
Khi sắp ra khỏi cửa, nàng nói với Lý Thanh: “Việc này ta không làm chủ được, các người cũng không cần phải sốt ruột, ta đã sai người đi hỏi ý tứ của phu quân nhà ta, đợi lát nữa chàng ấy sẽ cho người qua đưa tin.”
Hứa Song Uyển nói không sai, còn chưa đến giữa trưa, chỉ qua nửa canh giờ, trưởng công tử nhà nàng liền đưa tin qua cho nàng.
Hứa Song Uyển nhận được tin, tách mọi người ra rồi nói với Lý Thanh và Đào Di Nhi: “Các ngươi không cần lấy lòng tin của ta, trưởng công tử nhà chúng ta tin các ngươi. Chàng ấy nói lúc về các ngươi nên làm gì thì cứ như thường ngày, mấy ngày nay chỉ cần bảo vệ tính mạng của mình là tốt rồi. Chuyện vài ngày nữa xảy ra thì sẽ xảy ra, các ngươi cứ bảo vệ hài tử cho tốt, chờ khi xong việc thì chàng ấy sẽ sai người đưa các ngươi ra ngoài.”
Lý Thanh và Đào Di Nhi đều cảm thấy hơi mờ mịt nhìn nàng.
“Như thế nào?” Hứa Song Uyển nhìn bọn họ: “Có chỗ nào không ổn không?”
“Cứ như vậy?” Lý Thanh không dám tin.
“Ừ?” Hứa Song Uyển không hiểu.
“Không cần chúng ta làm gì nữa?”
“Chắc là không cần…” Hứa Song Uyển suy tư một chút rồi nói: “Chàng không có phân phó gì khác, chắc là không cần.”
“Không cần ta dẫn các ngài đi…” Lý Thanh bối rối nói.
“Chàng ấy không nói thì chắc là không cần, chàng sẽ có cách khác.” Hứa Song Uyển cũng không tiện nói nhiều với bọn họ tâm tư của phu quân mình. Trong mấy năm nay, Đào Tĩnh bố trí kha khá cọc ngầm ở nơi này, nhưng hắn đâu biết được? Mấy cọc ngầm quan trọng của Đào Tĩnh ở chỗ chàng đã là người của chàng từ lâu, chỉ là trong tay Đào Tĩnh nắm quá nhiều nhược điểm và chuyện xấu của người khác, có vài người còn đang gió chiều nào xoay chiều ấy, chàng cũng không tiện ép người ngay, chỉ có thể từ từ, nhưng bây giờ chàng đã quyết tâm, Hứa Song Uyển cũng biết, phu quân mình quyết tâm muốn nhổ bỏ cái đinh độc này.
“Các ngươi không có lợi ích,” Không nói Lý Thanh, ngay cả Đào Di Nhi cũng không tin, nàng ấy cảnh giác nhìn Hứa Song Uyển: “Các ngươi sẽ giúp chúng ta ư?”
“Sẽ, chàng ấy đã đồng ý làm.” Hứa Song Uyển mỉm cười với họ, thấy bọn họ vẫn không tin thì nàng dẫn người đi trước.
Bọn họ không tin, nàng cũng không trách.
Đi bộ trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng thì mọi người sẽ nheo mắt, không tin những gì bạn nhìn thấy trước mắt.
Cũng giống như trước đây nàng không tin rằng mình có thể đi đến bước này.
**
Trong đại điện, Đào Tĩnh giận không nhịn nổi, không thể chịu đựng được nữa.
Đây mà là đại tiệc? Rượu không có thì không nói, còn nói lấy trà thay rượu là được, giả vờ đến mức này thật sự là cười chết người.
Nhưng bên cạnh ông còn có hai lão hồ ly đang cười nói ha hả với ông, trong lời nói đều là đối chọi với ông ta, Đào Tĩnh không muốn yếu thế, chỉ có thể lạnh lùng ngồi kệ bọn họ dây dưa.
Mà Tuyên Trọng An thì đang ngồi ở trước mặt chủ sự Kim bộ của Hộ bộ, nói với hắn: “Ngươi tính toán cho ta xem, mấy năm nay gia tài tích góp trong phủ Đào đại nhân là bao nhiêu?”
Chủ sự Hộ bộ sờ sờ cằm bóng loáng, trầm tư một chút rồi nói: “Mấy trăm ngàn quan gia tài được không?”
Tuyên Trọng An gật đầu, hững hờ đáp: “Ta nghe nói trước đây mỗi mùa đông ngươi đều phải từ đưa một chiếc xe thịt dê ngon từ trang trại phía bắc nhà ngươi cho hắn ta. Ngươi đưa vào tháng mười hai, Diêm đại nhân là đưa vào tháng ba, còn có mấy đại nhân khác cũng cứ ba tháng một quý lại đưa cho hắn một chuyến đồ tốt các ngươi sưu tầm ở khắp nơi. Ngươi đưa thịt dê hàng năm, thịt dê ấy, tẩm bổ, là thứ tốt, ngươi mới vừa đưa xong năm ngoái phải không?”
Hắn nhìn chủ sự Hộ bộ của mình rồi nói tiếp: “Vậy Diêm đại nhân là vừa đưa vào mấy ngày nay à?”
Mặt của chủ sự Hộ bộ cắt không còn giọt máu, bàn tay nhanh chóng buông xuống, liên tục run rẩy dưới tay áo.