Có thể nói, tiên đế nhiều năm nhấn mạnh tầm quan trọng của hai Quân Châu nên bọn họ bị nuôi đến mập mạp cường tráng. Nói hai đô đốc là Thổ Bá vương của hai châu cũng chẳng quá. Dù cho triều đình hay là tân đế đối xử với bọn họ cũng phải trưng mặt cười ra.
Họ có thể nghèo đến đâu?
Chẳng qua là cướp ít lương thực ở miệng cọp bọn họ ra chia cho thiên hạ thì bọn họ đã không vui?
Không có dân thì lấy đâu ra quân?
Tuy nhiên, Tuyên Trọng An cũng biết rằng cứng đối cứng với đám binh lính này là không được. Hắn ngang ngược thì bọn họ càng ngang hơn. Hiện tại, Quân Châu không thể dao động, còn phải dựa vào bọn họ giúp đỡ trấn giữ thiên hạ.
Lại nói thêm, Tuyên Trọng An đi tới ngày nay cũng không chỉ dựa vào sự ngang ngược. Hắn có thể kéo mọi người đến làm việc giúp hắn, không nói đến học thức, lòng dạ còn phải lớn hơn người bình thường một chút.
Hắn cũng hiểu rằng nếu như không có sự hỗ trợ của hai vị cao nhất của Quân Châu thì Bảo Lạc không thể dễ dàng trấn áp Hoắc gia quyền thế trải rộng khắp kinh thành để giành lấy thiên hạ. Lúc đó, Bảo Lạc có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế thì không thể thiếu công lao của hai đô đốc này, cũng là điều quan trọng nhất để Bảo Lạc thành công.
Vì vậy, hắn cũng bừng bừng lửa giận nói lại: “Cảnh tướng quân, nếu như không phải trong lòng ngài còn có giang sơn thiên hạ và thánh thượng thì ngài có tin là hôm nay chúng ta sẽ không ngồi cùng ở đây?”
Cảnh Lượng dẫn theo năm vạn tinh binh tới đây đòi lương thực. Trước khi đi, thánh thượng đã bảo hắn điểm binh rồi nói với hắn rằng ngươi đừng sợ trẫm sẽ đối xử với ngươi như nào, nếu ngươi cảm thấy trẫm muốn giết lừa khi mài xong thì ngươi cứ mang theo những binh lính chỉ nghe lệnh ngươi đi cùng trẫm một chuyến. Trẫm không có tâm tư ấy với ngươi, ngươi cũng không có tâm tư phản trẫm. Đã như vậy, bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, để về kinh bàn bạc. Bàn bạc ra một quy định thì sau này cũng tốt cho cả ngươi và trẫm, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng sẽ làm quân thần cả đời.
Cảnh Lượng cảm thấy thánh thượng đang đào hố cho mình, nhưng thánh thượng nói rất dễ nghe, cũng chạm đến tim hắn.
Ông đã làm lính, làm Thổ Bá vương gần mười năm, nhưng cũng chỉ là Thổ Bá vương chứ ông không có lòng phản. Hơn nữa, bản thân ông cũng biết rằng mấy năm nay dù là Lạc Châu của ông tốt hay là Sở Bình Nguyên ở Lương Châu cũng tốt. Bọn họ nhìn như vẫn có thể ngồi vững ở ngai vàng đô đốc, thật ra ngồi ở vị trí này cũng vất vả. Nói thật, người phía dưới cũng không phải đều luôn phục. Tiên đế cũng đã đặt rất nhiều đinh dưới trướng bọn họ để khống chế họ. Tiên đế vừa đi, bọn họ nâng đỡ tân đế để tạm thời đè người xuống; nhưng nếu tân đế muốn động vào bọn họ thì họ cũng không phải không có khe hở. Dù sao cũng hơi bất an, ai ai cũng muốn leo lên đỉnh cao giẫm đạp bọn họ dưới chân. Hơn nữa, Quân Châu cũng không bình yên, bọn họ không có sự coi trọng của triều đình thánh thượng thì bắt tay vào làm nhiều việc cũng chẳng thuận lợi.
Thánh thượng muốn lấy quân binh của bọn họ để bình định thiên hạ, sao bọn họ không muốn ỷ vào thánh thượng để thống lĩnh tướng sĩ. Cảnh Lượng và Sở Bình Nguyên có thể ngồi vững không ngã ở vị trí đại đô đốc của hai châu nhiều năm như vậy thì trong đầu cũng chẳng phải toàn sạn. Thấy Tuyên đại nhân nói vừa thật vừa giả thì hắn cũng tức giận đáp lại: “Tuyên tả tướng đại nhân, ngài có tin không, nếu như không phải trong lòng bản tướng còn có thánh thượng thì hôm nay ta sẽ lấy đao trong tay hỏi ngài rõ ràng. Lẽ nào binh lính Lạc Châu ta không phải con dân của thánh thượng à?”
“Ngài nói rất hay,” Tuyên Trọng An tới gần rồi hỏi hắn: “Vậy ngài đi dọc đường thấy binh lính của ngài mập hay là thân thể của dân chúng gầy?”
Cảnh Lượng bị nghẹn họng.
“Ngài cứ than nghèo, tố khổ thay binh tướng của ngài, vậy ngài bảo dân chúng mặt vàng vọt người gầy gò khóc với ai?”
“Không phải còn có ngài à?” Cảnh Lượng mỉa mai.
“Mấy năm trước, triều đình bạc đãi ai cũng không bạc đãi ngài và Sở đô đốc. Thánh thượng lên ngôi, trong quốc khố không có tiền, biết ơn các ngài giúp đỡ ngài ấy một tay nên đã vét sạch Hộ bộ để các ngài mang đi. Sợ các ngài không biết tâm ý của thánh thượng nên đành ưu tiên các ngài trước…” Tuyên Trọng An nói đến đây thì thở dài: “Nhưng tiền này dù sao phải có nguồn chứ. Lông dê trên thân dê, dân chúng không có tiền, quốc khố trống rỗng. Quốc khố trống rỗng thì quân lính dựa vào đâu để bảo vệ quốc gia?”
“Đây không phải…” Cảnh Lượng không thừa nhận: “Đây không phải là chuyện của quan văn các ngài à? Cần các ngài để làm gì?”
Giọng điệu này của Cảnh đô đốc giống hệt con trai Tuyên Trọng An phàn nàn hắn vô dụng.
“Đúng vậy. Nhưng vừa rồi ngài đang nói các ngài sống không tốt, triều đình và thánh thượng bạc đãi các ngài. Cảnh đô đốc à, mấy năm nay người sống tốt nhất chính là các ngài. Hai năm nay trong triều chết bao nhiêu người, còn lại bao nhiêu thế gia, ngài có biết không? Nhưng ngài vẫn đứng vững, không ai có thể quật ngã ngài. Ngài cảm thấy triều đình đối xử với ngài không tốt ư? Thánh thượng tệ bạc với ngài ư?”
Cảnh Lượng đen mặt: “Nghe ngài nói như thế, hoá ra ta với bọn hắn là cá mè một lứa, còn nợ ngài?”
“Cũng không phải nói như vậy,” Tuyên tướng lờ đi một nửa ý trong lời hắn, nói tiếp: “Mà là hiện giờ đang là thời điểm xây dựng thiên hạ. Cảnh đô đốc, ngài có thể nghĩ cho dân chúng một chút, để bọn họ đi trước một bước không?”
Hắn nhìn Cảnh Lượng.
Cảnh Lượng tức điên, ông tới xin lương thực mà!
Cuối cùng ông cũng biết mình thật sự rơi vào hố của thánh thượng!
Thảo nào muốn lừa ông về kinh thành.
“Dù sao chuyện này chẳng thể tính toán như vậy.” Cảnh Lượng đứng lên, giọng vang như chuông: “Thánh thượng, lão thần mệt mỏi, xin cáo lui vậy.”
Bên cạnh không có sư gia chỉ điểm, quả thật không cách nào bàn bạc với Tuyên tướng. Ông phải trở về nghiên cứu lại.
Cảnh Lượng cường tráng mạnh mẽ, vừa cất giọng thì cả đại điện đều vang vọng lại giọng nói của ông. Bảo Lạc vẫn yên lặng ngồi một bên, nhìn bọn họ miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, nghe vậy thì trưng lên gương mặt tươi cười, ôm tiểu Hoàng nữ đứng dậy đi đến trước mặt Cảnh Lượng: “Cũng phải, chạy với trẫm mấy ngày đã vất vả cho thúc. Đến đây, để cho thúc nhìn nữ nhi của trẫm một cái…”
Thánh thượng vui vẻ, Cảnh Lượng đành tranh thủ nhìn thoáng qua. Lúc này, tiểu công chúa đang mở mắt, lộ ra đôi mắt thuần khiết không gợn sóng.
Đôi mắt kia trong suốt sáng ngời, dù cho chỉ mở mắt một lát thì đứa trẻ liền chìm vào giấc ngủ nhưng trong lòng Cảnh Lượng mềm nhũn. Khi ông quay đầu thì vẻ mặt hung ác đã dịu đi.
“Thánh thượng, lão thần cũng chưa chuẩn bị cái gì, lần sau thỉnh an ngài thì sẽ bù đắp cho công chúa.” Giọng của Cảnh Lượng đã tốt hơn rất nhiều.
“À, đi đi, đúng rồi, Cảnh thúc…”
Lưng Cảnh Lượng khom xuống rồi lại thẳng lên, lộ ra vẻ mặt cảnh giác.
Hắn như lâm trận giết địch.
“Khụ,” Bảo Lạc cũng hơi xấu hổ, sau khi ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng: “Nếu tướng sĩ của thúc đã tới kinh thành, ở trong núi cũng không hít thở không khí thoải mái, sao không bằng…”
Cảnh đô đốc lập tức nói không có khí phách anh hùng: “Trong núi dễ thở.”
Rất dễ thở.
Nhưng không kịp, lúc này chỉ nghe Thánh thượng nói: “Nhưng bên ngoài càng dễ thở hơn mà. Nếu đã tới rồi sao không giúp đỡ dân chúng đào sông, quân dân chung vui, cũng để dân chúng mở mang về sự dũng mãnh của tướng sĩ triều ta lúc không có chiến sự. Đây là một cơ hội hiếm có, thúc có nghĩ vậy không?”
Quan trọng nhất là các tướng sĩ không cần tiền, có thể tiết kiệm rất nhiều bạc cho Hộ bộ.
Vẻ mặt Cảnh Lượng cứng ngắc, không muốn nói chuyện.
“Được rồi. Lát nữa ta sẽ gọi Binh bộ đại nhân qua thương lượng với thúc về việc này. Thúc về nghỉ trước đi, đừng mệt quá.” Trên khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt u ám của thánh thượng tràn đầy ý cười, mắt nhỏ và mũi nhỏ cũng cười theo khiến cả người hắn lộ ra vẻ hẹp hòi.
Cảnh Lượng không đi, đứng tại chỗ.
“Ngươi đâu, tiễn Cảnh đô đốc!”
“Vâng, Cảnh đô đốc, mời bên này, nô tỳ dẫn đường cho ngài…”
“Ơ, không phải…” Cảnh Lượng rất muốn nói thêm vài câu nhưng đã muộn. Lúc này, thánh thượng gọi Tuyên tướng đại nhân đi vào trong cung, hai người bước nhanh vài bước đã biến mất sau cửa phụ.
Cảnh Lượng bị một đám cung nhân vây quanh. Ông liên tục quay đầu nhìn, thầm nghĩ đây là kiểu Hoàng đế gì?
**
Bảo Lạc ôm nữ nhi sải vài bước chân liền lẻn ra từ cửa phụ Thái Cực điện. Lúc này, toàn thân hắn mới thả lỏng một chút, gương mặt lộ vẻ buồn ngủ. Cung nhân muốn tới ôm công chúa thì hắn lắc đầu, nói: “Đợi lát nữa trẫm sẽ ôm về cho Hoàng hậu.”
Đến lúc đó lại nằm với nữ nhi bên cạnh Hoàng hậu một lúc.
“Không phải là ngày kia mới về à?” Tuyên Trọng An mở miệng, thấy tốc độ của hắn chậm lại thì cũng chậm lại một chút.
“Hơi vội.” Bảo Lạc nói, giữa hai hàng lông mày không có ý cười vừa rồi như ở Thái Cực điện, cả người giống như già đi gần mười tuổi.
“Đang vội?”
“Này.” Bảo Lạc tự giễu cười khẽ.
Có thể không vội à? Đâu chỉ là vội, còn lo lắng hơn nữa.
Đúng là thân bất do kỷ. Hiện giờ, hắn mới biết được trước kia mình nghĩ nhất định phải xứng đáng với người nhà người thân, lại có suy nghĩ ngây thơ không màng đến dân chúng thiên hạ và những người không liên quan.
Không đi xa tới mức này thì không hiểu được sức mạnh theo cùng.
Nhưng Bảo Lạc không muốn thừa nhận thất bại. Hắn vẫn là Tiêu Bảo Lạc, là Tiêu Bảo Lạc từ nhỏ đã nghĩ nhất định phải đặt mẫu thân thê tử nhi nữ ở vị trí cực kỳ quan trọng. Hắn sẽ không đặt thiên hạ trước mặt bọn họ.
Hắn làm Hoàng đế, cũng làm một Hoàng đế như Tiêu Bảo Lạc.
“Nghĩa huynh.” Hắn gọi người.
“Ừ?”
“Chờ trẫm dọn sạch chuyện của hai quân châu thì trẫm có thể nghỉ ngơi hai năm không?” Tiêu Bảo Lạc nói đến đây thì im lặng một lúc rồi dừng bước quay đầu lại nhìn Tuyên Trọng An: “Chỉ hai năm thôi.”
“Vì sao?”
“Có thể không nói không?”
“Dù sao ta cũng phải biết đệ đang nghĩ gì.”
“Đệ muốn bên cạnh Hoàng hậu và nữ nhi hai năm.” Tiêu Bảo Lạc nói đến đây thì khẽ cười: “Đệ còn nhớ rõ khi còn bé, đệ đã từng nói với nha đầu tỷ tỷ nhà đệ là chờ đệ lớn lên thì đệ nhất định phải đối xử với thê tử của đệ như trân như bảo, ôm nữ nhi vào trong ngực không buông tay…”
“Từ nhỏ đệ không có phụ thân, hâm mộ nhất là trong nhà có phụ thân.” Tiêu Bảo Lạc chắn gió, ôm nữ nhi đứng thẳng, thẳng tắp như một cây bách. Hắn đã trưởng thành, hắn nói chuyện năm xưa với vẻ mặt tươi cười: “Đệ thèm muốn có phụ thân đến mức nào? Đệ nhớ rõ, lúc đệ bốn năm tuổi mới quen biết Ngọc Cẩn đã đi theo Ngọc Cẩn trở về nhà huynh ấy. Nhìn huynh ấy gọi phụ thân mà trong lòng đệ thèm, thèm lắm, miệng cứ không nghe lời. Đệ nhớ rõ lúc đó đệ cũng gọi to theo một tiếng phụ thân…”
“Lúc ấy phụ thân Ngọc Cẩn đã ngây người.” Tiếu Bảo Lạc cười, trong mắt có nước mắt: “Đệ cũng khóc, đệ biết đó không phải là cha ruột của mình. Cái loại cảm giác gọi xong liền biết mình không có phụ thân quá sâu sắc mà đến bây giờ đệ vẫn nhớ rõ giống như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua, ký ức vẫn còn mới mẻ.”
Tuyên Trọng An cúi đầu, sờ sờ tiểu công chúa bị bọc kín không lộ ra khe hở.
“Sau này đệ liền nghĩ; nếu đệ có con thì đệ không thể để nó không có phụ thân. Đệ nghĩ lúc bọn họ cần đệ thì vẫn luôn bên cạnh bọn họ, không thể để cho bọn họ giống như đệ, muốn tìm phụ thân thì tìm không được, cũng không thể để cho mẫu thân bọn họ giống như nương đệ, bị con mình truy hỏi là phụ thân đi đâu, đau khổ trong lòng cũng chỉ có thể yên lặng nuốt nước mắt, len lén khóc…” Bảo Lạc nói đến đây thì cảm thán: “Trước kia đệ còn nói đời người chỉ đơn giản như vậy. Bây giờ nghĩ lại, chuyện cần làm là phải bảo vệ quá nhiều người.”
Có con, cuộc sống tiếp diễn thì hắn mới thực sự cảm thấy được sống cho chính mình và muốn sống cho chính mình.