Phu thê Tuân Lâm về kinh, ba đứa con cũng đi theo. Mấy năm gần đây, Sở Hổ Phách sinh cho hắn một trai hai gái. Đứa con gái nhỏ nhất vừa đầy tháng, cũng theo phụ mẫu trở về kinh thành.
Hứa Song Uyển gặp lại em dâu, nàng phát hiện tính tình nàng ấy chu đáo hơn, đối nhân xử thế cũng khéo léo hơn trước, trong lời ăn tiếng nói cũng tự nhiên hơn. Dù tính tình nàng ấy không thân thiện, nhưng trong lúc trò chuyện lộ ra sự chân thành quan tâm đã có phong thái một đương gia chủ mẫu hào phóng tự nhiên.
Hứa Song Uyển vui mừng, nhưng thành kiến của Tuyên Hầu gia với em dâu khó mà thay đổi nên xem thường niềm vui của thê tử. Hứa Song Uyển thầm nghĩ may mà Hổ Phách gả cho Tuân Lâm, tất nhiên Tuân Lâm hiểu nàng ấy.
Có thể khiến tính tình của một nữ nhân từ mạnh mẽ trở nên mềm mỏng, không phải vì con thì là vì trượng phu. Hổ Phách là con nhà tướng, đến nay đã sinh con dưỡng cái vì Tuân Lâm, lại có lòng đối xử với người khác. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi nàng ấy từ một thiếu nữ mới gả học được từng này đã đủ chứng tỏ tấm lòng nàng ấy dành cho Tuân Lâm.
Còn về trượng phu không thích em dâu, Hứa Song Uyển bó tay chịu thua. Hắn không phải người nhiều chuyện, sẽ không bàn tán về nữ tử nên sẽ không ảnh hưởng đến phu thê Tuân Lâm. Ngày tháng sau này là Tuân Lâm ở chung với em dâu, hai vợ chồng bọn họ sống chung tốt là được.
Hứa Song Uyển nói với Tuân Lâm về đạo phu thê, nói rằng điều quan trọng nhất trong đạo phu thê là cảm xúc của nhau, không nên để người ngoài ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Suy cho cùng, người cùng hắn sống đến cuối đời không phải những người ngoài kia mà là thê tử đã thề bạc đầu răng long với hắn.
Hai người đều là người hiểu chuyện, không sợ bọn họ không thể sống chung.
Có thêm đệ đệ và muội muội nhỏ tuổi hơn mình, Tuyên Thi Ninh nhất thời phấn khích, đuổi theo a tỷ dẫn cậu đến phủ thúc phụ vấn an đệ đệ và muội muội nhỏ tuổi hơn, nhưng hứng thú chỉ kéo dài được hai ba ngày, sau đó cậu không đi nữa. Hứa Song Uyển hỏi con lý do, tiểu Thi Ninh buồn bã thở dài nói: “Không thoải mái được như ở nhà.”
Hứa Song Uyển đi hỏi Ngọc Quân, Ngọc Quân nhịn cười kể cho mẫu thân: “Đại Ngọc Đường muội còn biết chữ nhiều hơn Thi Ninh, nó xấu hổ, không phải hôm đó nó quấn lấy người học chữ ư?”
Hứa Song Uyển im lặng.
Sau khi trượng phu vào triều, tiểu nhi tử đa số ở bên cạnh nàng. Huynh tỷ đều có việc riêng nên không thể bên cạnh cậu. Hứa Song Uyển muốn mời lão sư vỡ lòng cho con. Nàng vừa mở miệng, chưa đầy hai ngày, Tuyên Trọng An liền tìm được một lão sư cho tiểu nhi tử, là một Ngự sử từng vạch tội hắn.
Vị Ngự sử đại nhân có xuất thân thư hương môn đệ. Tổ phụ là đại nho thịnh thế, đến đời ông cũng đã thuộc tứ thư ngũ kinh từ nhỏ. Ông nổi danh là thần đồng, nhưng từ nhỏ thần đồng đã có tật xấu nói thẳng nên không được lòng người trong nhà. Sau khi vào quan trường cũng đắc tội nhiều người, ngay cả nghĩa huynh của Hoàng đế là Tuyên tướng cũng từng bị ông vạch tội nhiều lần, trong Ngự sử đài chẳng có mấy ai cứng đầu cứng cổ như ông ấy. Nhưng quả thật ông có chút bản lĩnh, tính tình ngay thẳng nói trắng ra là đầu óc đơn giản, đến từng tuổi này rồi mà vẫn có khả năng từng gặp qua sẽ không quên. Tuyên Trọng An giở chút mưu mẹo tuyển người này làm lão sư của tiểu nhi tử, cũng gọi người đến cho trưởng tử nhận mặt.
Vị tiểu Ngự Sử này làm quan trong Ngự sử đài được năm năm, trong triều ai ai cũng biết. Tính tình tuy hơi khó chịu, nhưng cũng là một người có năng lực.
Có người cổ hủ không biết khom lưng cúi đầu đối chọi với tiểu nhi tử, tiểu tử kia chắc chắn không chiếm được chỗ tốt trong tay ông ta.
Tuyên tướng đợi sau khi đưa tiểu nhi tử vào học ở quý phủ của người ta, thấy tiểu nhi tử được trưởng tử cõng về nhà, mệt đến mức ngủ say như chết trên lưng huynh trưởng. Lão hồ ly đa mưu túc trí không nhịn được mà cười thầm trong lòng, lập tức vỗ tay cười to.
Cuối cùng cũng không còn ai giành phu nhân với hắn nữa, hắn lại thu thập từng người một.
**
Mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ mười lăm, Tuyên Vọng Khang tự mình chọn mối hôn sự. Mẫu thân và muội muội đã chọn người mai mối và sính lễ cho hắn. Tuyên trưởng công tử còn thẳng thắn tới kho của muội muội chọn cho thê tử chưa xuất giá một vài tấm vải quý giá, ngay cả đồ trang sức cũng chơi xấu cướp một bộ.
Ngày xưa mẫu thân hắn luôn nói vài câu, nhưng bây giờ người không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn hắn càn quấy. Muội muội cũng chẳng còn lòng dạ giả vờ tranh giành với hắn, bọn họ không thể che giấu nỗi buồn trước mặt người mẹ dịu dàng của bọn họ.
Hứa Song Uyển cố gắng hai năm. Mùa đông năm nay, nàng bệnh nặng một trận, khi tỉnh lại không thể đi lại như thường, chỉ có thể đứng dậy ngồi một chút, tình cờ đi được vài bước, nếu đi nhiều sẽ thở hổn hển như trâu, khó thở.
Nàng triền miên trên giường bệnh. Con cái còn thích quầy rầy nàng hơn xưa, có lẽ là học thói xấu từ phụ thân, nghĩ rằng chỉ cần nàng không yên lòng về bọn họ thì sẽ không nỡ đi.
Nhưng nàng biết mình không còn nhiều thời gian.
Nói nàng không yên tâm, quả thật cũng có chỗ không yên tâm. Thi Ninh còn nhỏ, mà mùa đông năm ngoái trượng phu cũng gầy theo nàng. Hứa Song Uyển không biết sau khi nàng đi rồi, liệu hắn có quý trọng bản thân không.
Nàng cũng muốn kéo thêm hai năm, nhưng sức khoẻ như cung giương hết đà. Nàng gắng gượng cũng không được bao lâu, nhưng có thể kéo dài được thêm ngày nào hay ngày đấy.
Buổi trưa hôm đó, Tuyên tướng trở về rồi nói với Uyển Cơ: “Ngày mai Đế Hậu xuất cung đến thăm nàng.”
“Hả?” Hứa Song Uyển tựa vào đầu giường chờ hắn trở về, chờ cả ngày được câu nói này, nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thế ngày mai chàng dẫn Vọng Khang, Ngọc Quân với Thi Ninh ở nhà đón tiếp bọn họ, lát nữa chàng đi báo cho mấy đứa Vọng Khang một câu.”
“Bọn họ mặc thường phục đi thăm tẩu tử nàng, không cần người đón tiếp, không cần thông báo cho đám Vọng Khang.” Tuyên Trọng An nháy mắt đổi xong quần áo, đến gần giường dìu nàng nằm xuống, còn hắn vén chăn nằm lên giường nắm chặt tay nàng rồi nói: “Ngày mai bọn họ còn muốn nói với nàng về chuyện thành thân của Vọng Khang, còn có kế hoạch sau khi thành thân của nó, có mấy chỗ cho nó đi, Hộ Bộ hay Lại Bộ đều không tệ, còn có…”
“Chàng và con trai chàng quyết định là được.” Đợi hắn một lúc lâu, Hứa Song Uyển hơi mệt mỏi. Nàng chớp mắt ngắm gương mặt hắn, giọng nói ngày càng nhỏ.
“Nàng cũng nghe đi, trước mắt còn một tốt một xấu, con trai của nàng đi làm trợ thủ cho người ta, là làm khâm sai theo thánh thượng ra ngoài tuần tra…” Tuyên Trọng An nói đến đây thì dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn thê tử đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, cúi đầu sờ vào gò má lạnh lẽo không có hơi ấm của nàng, lại hôn lên môi nàng rồi nói: “Nàng ngủ trước đi, ngày mai ta lại kể cho nàng.”
Ngủ thôi, ngày mai tỉnh lại, hắn còn đang chờ nàng.
**
Hứa Song Uyển có tinh thần hơn vào buổi sáng. Đế Hậu đến thăm nàng vào lúc nàng có tinh thần tốt nhất. Hai người lặng lẽ đến, ngay cả cửa cũng không phát ra động tĩnh. Nếu như không phải Hứa Song Uyển biết trước từ chỗ trượng phu về thời gian bọn họ đến thì còn tưởng rằng người trong nhà đang bước đi như thường.
Bảo Lạc với Hoàng hậu của hắn mặc thường phục, cởi cẩm y hoa bào rút gọn khoảng cách, lần này Hứa Song Uyển mới nhìn rõ nét mặt của bọn họ.
Nàng nhìn nụ cười trên mặt Bảo Lạc và Hoàng hậu, cũng cười theo. Bọn họ tay trong tay như những cặp phu thê bình thường nên nàng đối xử với bọn họ như những cặp phu thê thông thường, không khách sáo, nói: “Lại đây ngồi nói chuyện với ta.”
“Ây, tẩu tử.” Bảo Lạc vừa nói vừa nhanh chân bước qua. Giọng nói của hắn rất nhỏ nhưng lộ chút oán giận: “Ta định tới thăm tẩu mấy ngày trước, nhưng nghĩa huynh không cho. Hắn nói không muốn để ta gặp tẩu, nói tính ta xấu chọc giận tẩu? Nhưng ta chỉ tức giận với thần tử chứ đâu có giận gì tẩu? Ta đã từng chọc tẩu giận bao giờ đâu?”
Hắn nói xong liền ngồi xuống, đối mặt với nụ cười dịu dàng trên mặt tẩu tử, hắn khựng lại chút.
Sắc mặt nàng xanh xao gầy gò, màu son trên mặt cũng chẳng thể che giấu được vẻ ốm yếu, nhưng nụ cười của nàng vẫn dịu dàng như trước, ánh mắt vẫn sáng như xưa, Bảo Lạc không hề nhìn thấy chút buồn phiền nào từ nàng.
Đây có lẽ là lý do hiện giờ nghĩa huynh vẫn còn bình tĩnh?
“Ngài bận mà.” Hứa Song Uyển cười đáp lại, đảo mắt nhìn sang trượng phu.
“Tẩu không trách huynh ấy à?” Bảo Lạc cáu kỉnh nói.
Hứa Song Uyển cười không nói, nói với Hoàng hậu đang đứng bên cạnh Bảo Lạc: “Ngài cũng ngồi đi.”
Hoàng hậu ngồi xuống, đưa tay nắm chặt lấy tay nàng.
Hứa Song Uyển nắm tay nàng một chút rồi buông ra, nói với Hoàng hậu nương nương: “Hai năm nay cũng không tiến cung, lâu lắm không gặp ngài rồi, ngài vẫn ổn chứ?”
Hoàng hậu mỉm cười: “Vẫn tốt.”
“Như vậy là được.” Hứa Song Uyển nhìn Bảo Lạc: “Bọn nhỏ có khoẻ không?”
“Vẫn khoẻ, đứa nhỏ nhất ấy, đứa năm ngoái ngài ôm còn nghịch hơn Thi Ninh, cả ngày muốn lên xà nhà lật ngói. Ta vẫn đang nhịn, sớm muộn có ngày ta sẽ lột da nó…” Bảo Lạc tức giận nói.
“Trẻ con nghịch một chút cũng không sao.” Hứa Song Uyển cười nói.
Lúc này, Tuyên Trọng An thấy người trong phòng đã lui xuống sau khi dâng trà và điểm tâm lên thì đi vào ngồi cạnh thê tử, tiếp lời nàng nói với Bảo Lạc: “Tìm cho nó một thái phó nghiêm khắc chút, một ngày ăn ba bốn cái thẻ là ngoan ngay.”
Hắn đang nói về biện pháp đối phó với con trai, Hứa Song Uyển nghe vậy liền xoa ngực để thở đều, lắc đầu với Bảo Lạc: “Đừng học nghĩa huynh ngài.”
“Hôm nay Thi Ninh cũng tới Nguyên phủ à?” Bảo Lạc nhẫn nhịn cười hỏi.
Nguyên Ngự sử thật sự một ngày ba bữa đánh tiểu công tử phủ Quy Đức Hầu, đánh cho tiểu tử này giận dữ ngút trời muốn tìm cha già tính sổ, cũng từng tìm thánh thượng thúc thúc cáo trạng nhiều lần, không biết làm sao nghĩa huynh hắn cam lòng đưa nhi tử tới nhà Nguyên Ngự sử chịu tội.
“Đi rồi, hôm nay lão sư nó hưu mộc, muốn kiểm tra nó.” Nói đến con út, Hứa Song Uyển mỉm cười.
Tiểu tử này có tính tình giống huynh trưởng, nhưng học hành vụng về hơn huynh trưởng, lại còn không chuyên tâm vào việc học hành. Cũng may tìm được sư phụ là Nguyên Ngự sử đại nhân nghiêm khắc dạy dỗ, hai năm qua mới đọc được đôi ba quyển sách.