Vọng Khang tìm con dâu cho phu thê Quy Đức Hầu là một nữ nhi trong gia tộc họ Tôn đã suy tàn trong kinh thành. Trước đây, gia tộc này đã bắt đầu xuống dốc thời tiên đế, đến khi Bảo Lạc Hoàng lên ngôi, gia tộc dần dần có chút khởi sắc, nhưng gia chủ bệnh tật đầy mình, mang theo một bụng tài hoa qua đời vào tuổi ba mươi. Phu nhân một thân quả phụ gắng gượng nuôi lớn một trai một gái, người Vọng Khang vừa ý chính là trưởng nữ nhà họ.
Kể về Tôn gia trước kia, tổ tiên và lão tổ tông lập phủ Quy Đức Hầu đều là công thần khai quốc, theo tiên đế lập công lao hiển hách cho Đại Vi, sau đó cũng thuộc tầng lớp quý tộc. Chỉ là năm tháng suy tàn đã lâu, so sánh với phủ Quy Đức Hầu như mặt trời ban trưa, nghiễm nhiên chênh lệch một trời một vực.
Thành hôn với phủ Quy Đức Hầu, Tôn gia đương nhiên hoàn toàn tán thành, chỉ chờ ngày Hầu phủ đưa bái thiếp qua.
Hứa Song Uyển biết được từ chỗ Thái Hà rằng lần này binh sĩ Tôn gia theo Vọng Khang đến Dược Vương Cốc, không nhịn được mà thốt ra một câu hồ đồ.
Nhánh này của Tôn gia chỉ có một nam tử độc đinh. Nếu không may xảy ra chuyện thì Hầu phủ chẳng thể giao phó với Tôn gia.
“Xưa nay Tôn Lập Đạt đều chạy theo Vọng Khang, đi cũng là hắn tự nguyện đi theo. Nàng không cần lo lắng, Vọng Khang làm việc tự có cách riêng, không phạm sai lầm.” Tuân Lâm đã tiếp nhận Đại lý tự, Tuyên Trọng An giao công vụ của triều đình vào tay thuộc hạ, để mặc đệ tử chém giết trong triều, còn mình thì trở về Hầu phủ làm một Hầu gia nhàn tản. Hằng ngày ngoại trừ ở bên cạnh Hầu phủ nhân ngủ và trò chuyện thì chỉ đi ra trước gặp khách. Thái Hà tố cáo với chủ nhân, hắn vừa mở miệng an ủi nàng vừa liếc nhìn Thái Hà.
Thái Hà cúi đầu đứng bên cạnh, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hầu gia.
Nàng đã theo cô nương cả đời, chưa từng giấu giếm khi cô nương hỏi đến.
Tuyên Trọng An không tính toán với một nô bộc. Xưa nay chuyện trong phủ hắn đều giao vào tay nàng, nô bộc cũng vậy. Mặc dù đánh hay giết cũng phải hỏi qua ý nàng, đương nhiên nàng sẽ không cho phép hắn tuỳ ý trừng phạt người bên cạnh nàng. Lâu dần, Tuyên Trọng An đều coi những người xung quanh nàng như không khí, chỉ cần đều đàng hoàng thì hắn sẽ chẳng bận tâm đ ến các nàng.
Thái Hà to gan, nhưng nàng ấy là người lâu năm, Tuyên Trọng An có lòng so đo cũng sợ nàng đau đầu nên thẳng thắn chẳng thèm tính toán. Hắn thu hồi tầm mắt, nói tiếp: “Nàng không phải nói tuỳ nó à, giờ lại quản thúc, nàng đúng là người lo bò trắng răng.”
“Ầy, thiếp lại nhiều chuyện rồi?” Hứa Song Uyển ngạc nhiên, kéo tay áo hắn, nắm tay hắn đặt lên người.
“Đúng vậy.” Nghe thê tử dịu dàng giả vờ cảm thán, Tuyên Trọng An đả xà thượng côn.
Hứa Song Uyển lườm hắn, khẽ cười, dừng một chút lại thầm thì: “Vậy thiếp phải sửa thôi, nói một đằng nghĩ một nẻo thật không tốt.”
“Nàng tự biết là được.” Tuyên Hầu gia ừ hử.
Hứa Song Uyển nghĩ nghĩ rồi hỏi chuyện về Thi Ninh: “Sao sáng nay tiểu nhi tử nhà chúng ta không sang đây thăm thiếp nhỉ?”
“Ta hỏi nó hai câu, nó không trả lời được nên thở phì phò đi rồi.”
“Chàng lại bắt nạt con?”
“Sao không được? Ta là cha nó đấy.”
“Vậy chàng làm khó con chính là bắt nạt con rồi.”
“Nàng đau lòng à?”
Đôi mắt Hứa Song Uyển tràn ngập ý cười, nhìn phụ thân Tuyên Thi Ninh đang thở hổn hển. Dáng vẻ hai người này tức giận giống nhau như đúc! Nàng thường xuyên nghi ngờ có phải hồi nhỏ Thi Ninh nhìn dáng vẻ phụ thân giả vờ tức giận nhiều lần nên mới học được dáng vẻ thở phì phò tức giận này không.
“Cũng không phải, đau lòng chàng hơn.”
“Ừ.” Này mới được, Tuyên Trọng An hài lòng đáp.
Nói chưa được hai câu, thê tử lại nhắm mắt ngủ thiếp đi. Tuyên Trọng An chờ nàng ngủ say mới cẩn thận từng li từng tí đẩy nàng dựa vào lồ ng ngực hắn, rũ mắt ngửi hương thơm trên người nàng.
Hắn ít khi rảnh rỗi bình yên ngồi cạnh nàng, dù là ở nhà nghỉ ngơi ngủ nướng cũng là nàng ở bên hắn nhiều hơn. Trước đây, hắn cho rằng việc nàng làm bạn bên cạnh là điều hiển nhiên, không biết suy nghĩ của nàng bình yên ở cạnh hắn.
Hiện giờ hắn mới hiểu ra một điều, hóa ra chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu thì sẽ chẳng hề ngồi nhàm chán đợi trò chuyện. Cho dù chỉ nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, lòng hắn đã cảm thấy bình yên.
Chiều hôm đó, Hứa Song Uyển tỉnh lại nhìn thấy trượng phu ở bên cạnh, nàng không hỏi vì sao hắn không lên triều. Sau khi hắn đút cho nàng ăn xong, lúc hắn lau miệng cho nàng thì nàng chợt nói với hắn: “Cứ chọn ngày mười tám tháng sáu đi.”
Tuyên Trọng An vẫn giữ vẻ mặt giống mấy lần trước, giả vờ không nghe thấy.
“Thiếp liều mạng, cố gắng còn có thể gắng gượng đến ngày ấy. Vọng Khang muốn thiếp nhìn con thành thân, thiếp không đành lòng phụ tấm lòng thành của đứa nhỏ này.” Hứa Song Uyển nhìn hắn: “Vẫn còn mấy tháng mà.”
Còn những ba tháng một trăm ngày.
“Nói vớ vẩn gì thế?” Thấy nàng một hơi nói nhiều lời như vậy, Tuyên Trọng An lắc đầu nói: “Hai năm trước còn nói nàng vẫn chưa tỉnh lại, không phải nàng vẫn sống tốt à? Nàng đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn.”
“Phu quân, tháng sáu đi.” Hắn không tiếp thu, Hứa Song Uyển không nói nhiều, chỉ từ từ quấn lấy hắn để hắn đồng ý.
“Được rồi, nói sau.” Tuyên Trọng An không muốn tức giận với nàng, chỉ hờ hững đáp một câu rồi nhận khăn tay từ người hầu lau tay cho nàng rồi bế nàng lên, đi đến bên cửa sổ sưởi nắng.
Hứa Song Uyển được hắn ôm tới giường mềm cạnh cửa sổ, lại thấy hắn sai bảo người hầu khiêng bàn tiếp tục vẽ những bức tranh ngày hôm qua còn chưa hoàn thành. Một lúc sau, quản sự đến mời hắn ra dưới hiên bẩm báo công việc, xong việc hắn lập tức vào cửa. Nàng thấy hắn bận lâu rồi hơi mệt, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng một lúc sau lại ngủ quên mất.
Nàng ngủ say không bao lâu thì Tuyên Trọng An đến cạnh giường, nhìn gương mặt chìm vào giấc ngủ dịu dàng của nàng, khoé miệng khẽ cong lên, hắn không kìm lòng mà đưa tay sờ khoé môi nàng.
Bọn họ thành thân đã gần hai mươi năm. Mặc dù đến bây giờ nàng vẫn thường xuyên nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, tình cảm sâu nặng nàng dành cho hắn xưa nay chẳng cần nói thành lời mà đã biểu lộ rõ ràng thông qua hành động và lời nói của nàng, Tuyên Trọng An chưa từng nghi ngờ. Nàng sinh con dưỡng cái vì hắn, cam tâm tình nguyện lo liệu Hầu phủ. Hắn biết nàng đã hết mình vì hắn.
Nhưng hắn càng nghĩ nhiều, lại muốn nàng hết lòng vì hắn thêm một lần. Nếu như có thể nhiều thêm vài tháng, nhiều thêm mấy năm thì tốt biết bao.
Hắn ích kỷ đến mức chẳng thể xa rời nàng, dẫu để nàng chịu khổ cũng không muốn buông tay nàng…
“Được rồi, nghe nàng.” Ngắm nàng yên bình say giấc, Tuyên Trọng An cẩn thận vuốt v e gương mặt nàng, cúi đầu khẽ thầm thì bên tai nàng: “Ta đều nghe nàng.”
Đời này hắn có lỗi với nàng, chỉ có một điểm chính là ở nhà vẫn khá quan tâm và yêu thương nàng. Dù hắn thật sự không nỡ thì hắn cũng nghe nàng.
Chỉ cần nhớ tới gương mặt tươi cười làm hắn vui vẻ của nàng thì hắn chẳng nỡ phụ tấm chân tình nàng dành cho hắn.
**
Chập tối, Hứa Song Uyển tỉnh lại. Nàng rất bất ngờ khi nghe được tin trượng phu đồng ý ngày tháng Vọng Khang thành thân, nhưng sợ hắn hối hận nên ngày mai nàng liền gọi biểu tẩu Khương gia đến để nàng ấy dẫn theo bà mối đến Tôn gia xác nhận ngày.
Khương Trương thị trở về Hầu phủ trong ngày, Tôn gia không do dự lập tức đồng ý.
Thật ra bên phía Tôn gia vẫn luôn chờ đợi Hầu phủ. Của hồi môn của Tôn cô nương đã chuẩn bị thoả đáng từ lâu, chỉ chờ ngày xuất giá, nhưng Hầu phủ vẫn chưa chọn ngày thì bọn họ không tiện đánh tiếng trước. Này vừa chọn ra ngày tháng, việc thành thân của hai nhà đã là ván đã đóng thuyền. Cùng ngày, mẹ con Tôn phu nhân và Tôn đại cô nương thông qua Khương Trương thị đưa lễ vật qua cho Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển đã gặp mẹ con Tôn gia nhiều lần. Tú công của Tôn phu nhân và Tôn đại cô nương rất giỏi, Hứa Song Uyển rất thích châm pháp xuất thần nhập hoá của mẹ con các nàng, nhưng Hứa Song Uyển bị vướng bởi Tôn phu nhân là người có thân phận, còn Tôn cô nương tuổi còn nhỏ nên không tiện nhờ Tôn phu nhân thêu thùa như những người khác. Lần này, mẹ con Tôn gia thêu cho nàng một bộ bách hoa màu đỏ tía, vừa sang trọng vừa thanh lịch. Hứa Song Uyển vừa nhìn liền nói với biểu tẩu: “Đây đúng là chuẩn bị một thời gian rồi.”
“Vọng Khang là lương duyên, đương nhiên các nàng để tâm.”
“Không đánh nhau thì không quen biết.” Vọng Khang kết duyên với Tôn gia sau khi Vọng Khang đánh nhi tử độc đinh của Tôn gia một trận. Không ngờ sau này xảy ra biến cố, hắn và binh sĩ Tôn gia kết thành huynh đệ tốt, còn coi trọng đại cô nương nhà người ta.
Đó là một cô nương được quả phụ nuôi nấng nên người, Tôn gia cũng là nhà lương thiện, còn nhận nuôi vài đứa trẻ con mồ côi trong tộc như con ruột.
“Đúng đấy, tiểu bối bọn chúng tự có số phận riêng, có lúc chúng ta cũng không cần lo lắng quá nhiều cho bọn nó, lo lắng nhiều thì lại làm phiền chúng.”
Hứa Song Uyển cười gật đầu, đúng là ý này.
“Muội cứ chờ làm bà bà thôi, cũng xem như không uổng công.” Khương Trương thị thấy sắc mặt nàng ổn định, biết nàng là người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái nên trêu ghẹo một phen: “Cứ chờ ôm cháu đi. Muội biết chúng ta đều đã già rồi, chịu thừa nhận mình già thì chẳng thể quản được nhiều, chỉ chờ xem cháu đáng yêu một chút.”
Con cả của Khương Trương thị thành thân sớm, năm ngoái nàng ấy đã có cháu trai đích tôn. Khương đại phu nhân ôm cháu còn ôm theo cháu sang nhìn vợ của cháu ngoại trai Vọng Khang, cũng nói giống Khương Trương thị, nói rằng Hứa Song Uyển chờ Vọng Khang thành thân rồi sinh cháu cho nàng ôm.
“Vâng, chỉ mong sinh ra đừng nghịch như cha và tiểu thúc nó là được rồi…” Hứa Song Uyển cười phụ hoạ.
Sau khi biểu tẩu rời đi, Hứa Song Uyển gắng gượng trò chuyện một lúc cũng không đợi được đến lúc trượng phu trở về đã ngủ thiếp đi.
**
Lão Dược Vương bị Vọng Khang ép vào kinh đang thở dài nói: “Không phải ta không muốn cứu mẫu thân ngươi, mà là thân thể của mẫu thân ngươi đã chẳng thể chịu nổi bất kì loại dược mạnh nào. Bây giờ nàng ta còn sống đã là kỳ tích, sao cha con các ngươi không nghe lọt tai vậy?”
Để một lão bất tử như ông đến gặp một cô nương đã từng gặp mình với dáng vẻ như hoa tươi rạng sáng tinh mơ, thật xấu hổ biết bao?
Vọng Khang không để ý tới ông, hai chân kẹp yên ngựa thúc càng nhanh hơn.
Chờ đến trạm dịch nghỉ ngơi, Vọng Khang cõng ông già bị gió làm choáng váng trên lưng, cuối cùng lão Dược Vương đã có thể hít thở một hơi dễ chịu, ho khan vài tiếng.
Lão nhân gia ho khù khụ lộ vẻ đáng thương, Vọng Khang quay đầu lại nói với ông: “Ta đã chẳng màng đến việc ấy từ lâu. Lần này xin ông đi cùng ta, chỉ để ông nghĩ thêm ít cách, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bảo vệ mẫu thân ta đến ngày ta thành thân.”
Hắn nói đến đây liền đi lại vài bước, nói với lão Dược Vương vẫn đang thở hổn hển: “Cha ta có vẻ không định sống tiếp. Nếu ngài có cách thì ở lại thêm vài ngày để cứu mạng ông ấy. Nương ta thương ông ấy, nếu như ông ấy đi theo, ta nghĩ nương không thể chịu nổi.”
Lão Dược Vương nghe xong liền sững sờ, quên cả hít thở.