Quy Đức Hầu Phủ

Chương 55

Suýt chút nữa Hứa Song Uyển nhìn nhầm mồ hôi thành nước mắt, nàng run rẩy sờ mặt hắn.

“Múc nước.” Lúc nàng quay đầu sai người hầu thì nước mắt chảy xuống từ nửa bên mặt.

Nàng không bận tâm tới chuyện khác mà chỉ cởi giày rồi đắp chăn lên chân hắn.

“Uyển Uyển.” Dẫu hắn nhắm mắt nhưng vẫn gọi nàng.

Hứa Song Uyển chua xót: “Thiếp đây, phu quân.”

“Uyển Uyển.” Hắn lại gọi một tiếng nữa.

“Thiếp ở đây, trưởng công tử.”

Lúc này Tuyên Trọng An mở mắt ra, hắn khó khăn nuốt nước bọt: “Nàng trông coi nhé, để ta ngủ một lát.”

Hắn rất mệt.

“Chờ ta tỉnh lại sẽ tốt hơn.” Hắn lại nói, còn mỉm cười với nàng.

“Thiếp biết.” Hứa Song Uyển cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn, khoé miệng nàng cũng nhếch lên đáp lại hắn.

“Được.” Lần này rốt cuộc Tuyên Trọng An cũng an tâm nhắm mắt lại.

Hắn ngủ rất sâu, ngay cả giữa chừng Vọng Khang gào khóc lớn tiếng cũng chẳng thể đánh thức hắn.

Ban đêm phu thê Quy Đức Hầu đến Thấm Viên, Hứa Song Uyển dẫn hai người vào nhìn hắn và Vọng Khang đang nằm ngủ cạnh nhau. Nàng chờ sau khi ra ngoài mới khẽ nói với công công và bà bà: “Không đổ bệnh, cũng không bị sốt, chỉ là quá mệt thôi ạ.”

“Đại phu tới chưa?” Tuyên Khương thị vừa nói vừa vò chặt khăn tay.

“Tới rồi ạ.”

“Một mình con vừa chăm sóc Vọng Khang vừa chăm sóc nó có được không?” Tuyên Hồng Đạo hỏi nàng.

“Được ạ,” Hứa Song Uyển hành lễ với ông: “Có Vọng Khang ở cạnh thì phu quân ngủ cũng an ổn hơn, hai phụ tử bọn họ thường xuyên ngủ chung.”

“Như vậy cũng được, Vọng Khang là tiểu tử khoẻ mạnh, nhiều năng lượng.” Tuyên Hoành Đạo nhớ tới tôn tử chỉ cần tỉnh lại lập tức đảo mắt tò mò nhìn bốn phía thì trên mặt ông hiện lên nụ cười.

Ông sợ nàng không quán xuyến xuể nên muốn ôm tôn tử qua chăm giúp nàng vài ngày, nhưng ngẫm lại thì bỏ đi, tôn nhi vẫn nên ở cạnh trưởng tử mới yên tâm.

“Vâng.” Vọng Khang vừa khóc một trận, cậu đã uống sữa xong nên lúc này đặt cậu bên cạnh phụ thân thì cậu vừa híp mắt cười lập tức ngủ thiếp đi.

“Thế, thế…” Thực ra nhiều năm rồi Tuyên Khương thị không chăm sóc trưởng tử. Lúc này bà nhớ về khoảnh khắc hồi bà dỗ con trước giường, khi đó hắn mới được mấy tuổi; sau này thì không còn nữa. Hiện giờ bà muốn quan tâm thì luống cuống tay chân, bà nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Hứa Song Uyển quan sát sắc mặt sốt ruột của bà bà thì mỉm cười nói với bà: “Mẫu thân, đại phu còn trong phủ, có việc con sẽ gọi ông ấy. Gần đây thân thể phu quân khá tốt, trước khi Dược vương trở về còn thi châm bức ra nhiều khí lạnh; con dâu nghĩ để chàng ngủ đủ rồi tỉnh lại sẽ không sao.”

“Ừ.” Tuyên Khương thị được nàng an ủi thì trong lòng cũng yên tâm.

Dọc đường trở về với Quy Đức Hầu, bà lên tiếng: “Về sau ta sẽ nghe lời chàng, người bên ngoài nói một chữ ta đều không tin.”

Tuyên Hồng Đạo vỗ tay của bà, nhưng trong lòng thì nặng trĩu.

Nhi tử đứng trong triều không quá tốt, hiện tại Thái tử đang chèn ép hắn. Ông thấy con bận bịu nhưng chẳng thể đưa tay giúp đỡ. Lúc vào triều ông đều đứng ở chính giữa phía sau, nhỏ giọng nên không truyền được tới phía trên, còn có người chẳng muốn nghe ông nói.

Thánh thượng nhìn như không nghi ngờ với phủ Quy Đức Hầu, nhưng Tuyên Hoành Đạo cũng biết, đó là do ông không nhảy nhót trước mặt chọc thánh thượng nổi cáu. Nếu như ông xuất hiện trước mặt thánh thượng thì sẽ khiến thánh thượng nhớ tới ân oán ngày xưa, vậy thì phủ Quy Đức Hầu dù làm nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Điều ông có thể tận lực làm chính là duy trì im lặng trước mặt thánh thượng, cố gắng không xuất hiện trước mắt lão.

Đây là lần trước Tuyên Hoành Đạo phạm vào tối kỵ mới nhận ra sự thật. Lần này ông rất lo lắng, nhưng cũng không dám dễ dàng phạm vào điều kiêng kỵ.

Tuyên Khương thị về Thính Hiên đường lại tới giá thêu bên kia, bà nói muốn làm việc thiện tích phúc cho trưởng tử. Tuyên Hoành Đạo nghe thê tử nói vậy thì cũng tuỳ theo bà.

Như vậy cũng được, tránh cho nàng hoang mang suy nghĩ vẩn vơ.

**

Triều đình đã hưu mộc, Tuyên Trọng An ngủ tận hai ngày mới tỉnh lại. Bọn A Mạc có việc đến xin chỉ thị của hắn cũng chỉ đứng bên ngoài nói với hắn chứ hắn cũng không xuống giường, cũng không tới Hình bộ và Hộ bộ thu dọn việc còn xót lại. Hắn để bọn A Mạc thay hắn truyền lời, để Thị Lang đại nhân dẫn người tới niêm phong cửa, đợi năm sau mở đường.

Việc mời thuộc hạ ăn uống tiệc rượu cuối năm thì hắn cũng chỉ dặn dò Thị Lang hai bộ đi làm.

Hai bộ có bốn Thị Lang, có hai người là người của Thái tử. Bọn họ vui vẻ theo lệnh đi làm, nghĩ đến Thái tử cũng vui mừng.

Tuyên Trọng An tỉnh ngủ lại mất hết hứng. Tuy nhiên hắn cũng không chán nản lâu, thỉnh thoảng tiếng khóc to của hài nhi truyền đến khiến hắn nhức đầu không thôi.

Hôm đó là tết ông Táo, sáng sớm Hứa Song Uyển đã vội vàng lo chuyện của phòng bếp. Theo tục lệ của kinh thành, để tiễn năm cũ thì buổi trưa phải cúng tế rượu và đồ ăn cho tổ tiên, nhà thờ tổ cũng phải sắp xếp lại. Nàng không yên lòng vì rất nhiều quy củ nên trông coi bên kia.

Vọng Khang đói bụng không chịu được, cậu muốn uống sữa; mà lúc cậu uống sữa còn phải mè nheo một lát. Lần này mẫu thân cậu rất bận nên không để ý tới cậu. Cậu khóc lóc rát cổ họng một lúc lâu cũng không ai quan tâm nên cậu càng khóc to như rung chuyển trời đất.

Tuyên Trưởng công tử được Uyển Cơ dặn dò chăm sóc hài nhi. Hắn thấy cậu khóc lóc thì đầu tiên là uy hiếp sẽ đánh cậu nếu cậu còn khóc tiếp, sau đó lại dụ dỗ cậu: “Con đừng khóc, con nín thì tối nay ta sẽ cho con ngủ giữa ta và nương con, ta sẽ chia thê tử của ta cho con một nửa.”

Vọng Khang vẫn ỷ ôi không thôi. Cậu là hài tử được hơn hai tháng tuổi nên trên người đã có sức lực, lúc cậu khóc lóc còn đạp chân, nắm tay vung thành quả đấm nhỏ.

Xem ra tính tình cũng khá ngang bướng.

“Được, con giỏi. Ta đại nhân đại lượng sẽ không so đo với con.” Người hầu vào ôm cậu thì tiểu tử này càng khóc hăng hơn. Tuyên Trọng An không có cách nào khiến cậu nín khóc nên đành khoác thêm áo lông đen, ôm hài nhi bọc trong chăn vào ngực rồi đi tìm nương cậu.

Hắn đi được nửa đường thì đụng phải nương cậu đang vội vã chạy về với cậu. Nàng đưa tay muốn đón hài nhi thì trưởng công tử tránh thoát, hắn ôm cậu đi theo nàng về phòng rồi lên tiếng: “Quá đáng yêu, khóc đến mức làm ta đau đầu, hay là chúng ta không cần đứa nhỏ này nữa?”

“Đừng nói thế,” Hứa Song Uyển tốt tính nói khẽ với hắn: “Tuy hài nhi còn nhỏ nhưng sẽ nghe hiểu.”

Quả nhiên lúc nàng thốt ra lời này, Vọng Khang đang yên tĩnh nhắm hai mắt mút ngón tay lại khóc rống lên, cậu khóc cho phụ thân trưởng công tử của cậu dõi mắt nhìn ra hoa viên, xem xem có cọc gỗ nào có thể vứt bỏ cậu không.

Hứa Song Uyển nhìn hắn ngẩng đầu đi tìm thì bật cười.

Chờ nàng vào phòng cho Vọng Khang ăn no thì cậu còn hừ hừ nức nở trong lồng ngực của mẫu thân cậu một lúc lâu, mãi tới khi cậu bị mẫu thân dúi cho phụ thân ôm ấp thì cậu mới nín khóc. Cậu đảo mắt nhìn người có địa vị cao phải đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp là phụ thân của cậu thì mới an tâm ngủ thiếp đi, cậu còn vui sướng bẹp bẹp trên miệng.

Tuyên Trọng An thấy vậy liền bật cười: “Đây không phải là tiểu tổ tông à?”

Bình thường hắn rất ít khi ôm Vọng Khang bởi vì sớm đi tối về. Lúc hắn trở về cũng chỉ trò chuyện với nàng, còn hài tử vẫn được nàng ôm trong tay. Hắn hiếm khi ở nhà hai ngày nên Vọng Khang cũng dính hắn. Hứa Song Uyển thấy vậy liền cười nói: “Chàng dẫn con tới thư phòng đi, thiếp ra đại điện pha chút trà để uống. Mấy ngày nay ta để con ở trong phòng chứ không ra ngoài hóng gió.”

“Gió lớn, lạnh đấy.”

“Trong điện vẫn ổn. Hôm nay thiếp cho người hầu tới đó đốt mấy chậu than nên vẫn còn ấm. Chàng qua đó uống trà rồi luyện thân pháp mà lão nhân gia dạy chàng cho người thoải mái. Chờ buổi trưa cúng tế xong thì người một nhà chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa, lát nữa Tuân Lâm sẽ trở về.”

Học đường bên phía Tuân Lâm cũng tạm dừng. Khương gia giữ cậu ở lại hai ngày để mấy người biểu tẩu thêu cho cậu vài bộ quần áo mới. Hôm nay bọn họ sẽ đưa cậu trở về, nhìn thời gian chắc là một lát nữa.

Tuyên Trọng An thấy nàng vừa mỉm cười vừa từ từ nói chuyện với hắn thì sắc mặt hắn cũng tươi tỉnh hơn: “Được, vi phu sẽ nghe theo Thiếu phu nhân nhà chúng ta.”

Hắn nói xong lập tức đứng dậy ôm nhi tử, còn nói: “Con được hời đấy.”

Hắn đã nói chỉ ôm nữ nhi.

Đúng như dự đoán, một lát sau Khương gia sai người đưa Tuân Lâm trở về. Tuyên Trọng An nghe thấy Khương Ngân đưa cậu trở về thì gọi người hầu dẫn hắn tới đại điện.

Đại điện là nơi lão tổ tông của Hầu phủ xây dựng. Trước đây Hầu phủ đông như trẩy hội thì đây là phòng khách – nơi mời tiệc của Hầu phủ, người tới lui nườm nượp không dứt, ghế ngồi lúc nào cũng chật ních khách.

Tổ phụ của hắn còn có lòng dạ ngắm cảnh.

Tổ phụ của hắn cả đời rất nhớ nhung sự rầm rộ của Hầu phủ lúc thái tổ phụ còn sống. Chỉ là của cải của Hầu phủ đời này không bằng đời trước, đến đời của phụ thân hắn thì trong phủ không phát triển hơn được; còn chưa tới tay hắn thì Hầu phủ đã bắt đầu tính toán từng đồng bạc sinh hoạt giống gia đình bình thường.

Đại điện này hoàn toàn bị bỏ hoang gần mười hai mươi năm.

Tuyên Trọng An nhớ tới hồi đại điện có tiếng người ồn ào nhất chính là năm ấy tổ phụ từ trần. Linh cữu của tổ phụ được đặt ở đại điện mấy ngày.

“Đều bị bỏ hoang rồi…” Biểu huynh còn chưa tới, Tuyên Trọng An đã cầm thanh sắt đảo lại than để nó cháy mạnh hơn. Hắn xong việc lập tức cúi đầu cười nói với hài nhi trong lòng: “Cũng không biết đến tay con thì vi phụ có thể để cho nó khôi phục lại quang cảnh ngày xưa không.”

Trước khi tổ phụ rời đi thì hai mắt ông ướt nhoà, trong miệng lẩm bẩm xin lỗi liệt tổ liệt tông. Tuyên Trọng An đã quỳ trước mặt ông, xin thề với ông là nhất định sẽ khôi phục lại vinh quang ngày xưa cho Hầu phủ.

Tuyên Trọng An thề thốt rất dễ dàng, về sau hắn gặp thất bại nhiều lần mới phát hiện chấn hưng Hầu phủ khó khăn tới nhường nào.

Dù hắn đã đi tới bước này, từng mang tính mạng ra đánh cược nhiều lần cũng chẳng thể nói là chấn hưng, chỉ là cầu sinh trước miệng hổ mà thôi.

“Chẳng qua, luôn có cách.” Tuyên Trọng An đưa tay nhéo cái mũi của cậu, xoa bóp khiến cậu khó chịu lắc đầu. Hắn nhìn miệng nhỏ của con, thấy hài nhi vẫn an tâm ngủ thiếp đi thì lại mỉm cười.

“Phụ thân của con là…” Tuyên Trọng An cúi đầu, đụng vào trán cậu, cười nói: “Ngay cả lúc chết cũng không nhận thua.”

Hắn chưa từng biết sợ hay nhận thua trước mặt lão Hoàng Đế, chẳng lẽ hắn còn sợ một Thái tử ư?

**

Khương Ngân tự mình tới đây, Tuân Lâm không theo bên cạnh.

“Tuân Lâm đi tìm tẩu tử của nó rồi.” Khương Ngân vừa cười vừa nói với biểu đệ.

“Cũng đã mấy ngày chưa gặp rồi.” Tuyên Trọng An phất tay ra hiệu vào bên cạnh: “Ngồi đi.”

Khương Ngân nghe hiểu nên ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay chà xát tay trên lò lửa rồi mới đưa mắt nhìn xung quanh, lên tiếng: “Quét tước rất sạch sẽ nhỉ.”

“Trời lạnh, Uyển Cơ nhà ta quét nơi này để đệ luyện mấy chiêu rèn luyện thân thể.” Hắn châm trà cho Khương Ngân.

“Có tác dụng không?”

“Có tác dụng, để đệ dành thời gian dạy ngoại tổ phụ.”

Khương Ngân nhìn hắn có vẻ bận bịu, một tay ôm hài tử và một tay châm trà thì lên tiếng: “Cái này được đấy, đệ xem rảnh rỗi mấy ngày thì phái người đưa tin tới tổ phụ để ta nói ngài ấy ở nhà.”

“Gần đây ông bận à?”

“Không phải, trước kia mấy người bạn rời kinh, nay đã vào kinh nên mời ông tới cửa làm khách. Người ta không mời ông tới cửa thì ông lại mời người tới nhà chơi vài ngày, còn có hai người bạn vào kinh không có nhà, không bằng hữu nên ông mời tới nhà chúng ta đón tết. Ông bận rộn hơn chúng ta nhiều.” Khương Ngân cười nói.

Lão tổ phụ được người hoan nghênh, thực ra người vất vả cũng là bọn tiểu bối bọn họ. Trong nhà tuy bận rộn nhưng lão nhân gia thoải mái thì bọn họ cũng hài lòng.

“Vậy thì náo nhiệt rồi.”

“Ừ.” Khương Ngân gật đầu, nhìn Vọng Khang đang hơi ló đầu ngủ trong lồng ngực của hắn, nói: “Ngủ rất ngon nhỉ, cái khuôn mặt này…”

“Mập nhỉ?” Tuyên Trọng An bế hài nhi tới trước mặt biểu huynh rồi nói với hắn: “Nương nó cho ăn tới mức mặt đều không chứa nổi thịt rồi, đệ thấy có vẻ nhiều nên cắn một cái thì nương nó toàn chê ta vướng víu.”

Khương Ngân sững sờ, lập tức bật cười. Hắn vỗ vai của Tuyên Trọng An rồi nói: “Ngay cả hài tử đệ cũng muốn bắt nạt?”

Tuyên Trọng An mỉm cười nhìn nhi tử mập mạp: “Một ngày nó đòi uống sữa mười mấy lần, hễ chậm thì bắt đầu khóc. Nương nó rất vất vả cho nó uống sữa.”

“Sao không mời nhũ mẫu?”

“Nàng ấy nói là tự mình cho ăn thì thân thiết hơn.”

Khương Ngân thấy trong lời nói của Tuyên Trọng An tràn ngập sự thân mật với Thiếu phu nhân, nụ cười luôn nở trên mặt, dáng vẻ thoải mái thì trong lòng hắn lập tức thả lỏng.

“Tổ phụ bảo ta tới xem đệ, ta nhìn đệ vẫn ổn thì chúng ta cũng yên lòng.” Chén trà trong tay Khương Ngân đã cạn, hắn không chờ biểu đệ rót mà tự mình động tay cầm lấy ấm trà: “Tổ phụ nói năm đó Thánh tổ xây Chu Quốc thì phải trải qua bảy bảy bốn chín khó khăn mới hoàn thành đại nghiệp, mới lập được Chu quốc. Thánh nhân Chu Du bôn ba bốn mươi năm giữa các quốc gia, giảng hơn vạn bài mới thành đại sư…”

Hắn nhìn về phía biểu đệ: “Đệ mới bao tuổi? Còn nhỏ hơn vi huynh hai tuổi là đứng đầu hai bộ, phải biết trước kia thanh kiếm chống đỡ phủ Hầu của ngươi còn suýt chút nữa bị cắt cổ họng.”

“Ngoại tổ phụ bảo huynh tới khuyên đệ?”

Khương Ngân gật đầu: “Nghe nói hai ngày nay đệ bệnh nặng ở nhà.”

“Đệ cho người truyền ra đấy.” Tuyên Trọng An cười nhạt nói: “Thái tử cảm thấy đệ vướng víu nên đệ dứt khoát nghỉ hai ngày cho hắn thoải mái.”

“Hai ngày nay?”

Tuyên Trọng An cười, hắn dùng đôi mắt đen không thấy đáy nhìn biểu huynh: “Huynh chờ mở triều đi.”

“Ý của tổ phụ là…”

“Đệ biết, để đệ tạm thời tránh mũi nhọn.” Tuyên Trọng An gật đầu: “Nhưng đệ không thể tạm thời né tránh, là tự tay đệ nâng Thái tử lên, nếu muốn kéo hắn xuống thì chỉ đệ có thể làm thôi.”

Ngoại trừ hắn, không ai có thể làm được việc này, cũng không ai muốn làm.

Hắn không thể để người kiêng kỵ hắn, chỉ đợi năm sau hắn hết tác dụng sẽ giết hắn lên ngôi.

“Cái này...” Khương Ngân sửng sốt: “Hoắc gia đồng ý không?”

Cả gia tộc của Hoắc gia cột vào Thái tử, đó là đại gia tộc một tay cầm binh quyền, bình yên không lo dưới mí mắt thánh thượng.

“Người tài của Hoắc gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp, con em trẻ tuổi hơn bậc phụ bối sẽ càng xem xét thời thế. Thái tử phi từng ngăn cơn sóng dữ cho Thái tử hai lần, để hắn không bị phế. Thái tử sau này mới đột nhiên tỉnh táo, có một khoảng thời gian nghĩ thông cầu tiến, không tiếp tục làm việc hồ đồ và có hại; đây cũng là nguyên nhân mấy năm trước đệ quy hàng trước hắn.”

“Ừ.” Khương Ngân biết điều này. Hoắc gia không chỉ có Hoắc thái tử phi đặc biệt xuất chúng, hiện tại nhà nàng cũng có một đường đệ văn võ song toàn, là người có thủ đoạn và đầu óc, làm việc rất chu toàn.

Còn vị Hoắc tiểu tướng quân kia, lần này hắn thay thánh thượng xét nhà càng lập công lao to lớn. Hắn làm việc chu đáo hơn người khác, dẫu không giữ mặt mũi nhưng đã thăng lên đến chức phó thủ lĩnh của Ngự Lâm quân.

Thái tử đang xuân phong đắc ý, tổ phụ thấy tình hình này nên muốn để biểu đệ lùi lại ba bước tránh người khác dòm ngó.

“Nhưng hiện nay không giống trước kia…”

“Này,” Khương Ngân xen lời hắn: “Hoắc gia không có khả năng phản bội Thái tử chứ? Dù sao Thái tử phi đã sinh Hoàng thái tôn là trưởng tử của hắn, Hoàng thái tôn được yêu thích bao nhiêu thì đệ cũng biết.”

Thái tử không thể đối xử với biểu đệ giống Hoắc gia. Mà Hoắc gia càng không thể nhàn rỗi gây rạn nứt với Thái tử, khả năng cao hơn là, Hoắc gia sẽ giúp Thái tử giết biểu đệ.

Khả năng sau sẽ cao hơn.

“Không, ý của đệ là,” Tuyên Trọng An vỗ hài nhi đang hơi trở mình vì bọn họ nói chuyện. Hắn chờ con ngủ ngon mới ngẩng đầu nói tiếp: “Hiện tại Hoắc gia quá chói mắt.”

“Hả?”

“Hoàng thái tôn rất được người khác yêu thích.”

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân hiện tại Thái tử không e sợ. Thánh thượng rất coi trọng Hoàng thái tôn, còn chuyển người tới ở trong tẩm cung của lão.

“Huynh biết vì sao không?” Tuyên Trọng An nói tiếp.

“Cái gì?” Lần này Khương Ngân không hiểu.

“Uyển Cơ nhà đệ,” Tuyên Trọng An còn nhắc tới Uyển Cơ nhà hắn, thấy Khương Ngân sững sờ bèn tiếp tục: “Cảm thấy thân thể Vọng Khang khoẻ mạnh, nhiều năng lượng nên thỉnh thoảng đưa hài nhi đang thèm uống sữa cho đệ ôm, cam lòng để nó khóc đòi sữa. Nàng ấy cảm thấy nếu như đệ ôm nó nhiều hơn chút thì đệ sẽ nhận được năng lượng từ nó, sức khoẻ cũng có thể tốt hơn.”

Khương Ngân chần chờ nói: “Ý của đệ là, thánh thượng…”

Thánh thượng cũng nghĩ vậy?

“Ừ.” Đương nhiên đúng rồi, chính miệng lão Dược vương nói nên Tuyên Trọng An biết.

“Vậy là nói…” Thánh thượng cũng chẳng coi trọng Hoàng thái tôn như vậy? Phải nói là lão cũng chẳng yêu thích Hoàng thái tôn như bề ngoài, thứ lão coi trọng chính là Hoàng thái tôn có thể mang lại chỗ tốt cho lão?

“Có ai không luyến tiếc mạng sống đâu?” Tuyên Trọng An đổ ly trà đã lạnh rồi tự mình rót chén trà nóng uống hai ngụm: “Đệ cũng tiếc.”

Hắn vừa dứt lời lập tức sợ hài nhi trong lòng tỉnh giấc, ra hiệu cho Khương Ngân: “Nhỏ chút.”

Tuyên Trọng An mỉm cười.

Lúc này Khương Ngân đã hiểu ý của hắn: “Ý của đệ là, thành do Tiêu Hà, bại cũng do Tiêu Hà. Thái tử dựa vào lòng trung thành thì hiện tại cũng có thể phản ngược?”

“Dược vương về Dược vương cốc là thay thánh thượng thu thập dược liệu. Bên Dược vương cốc có mấy vị thuốc, nghe nói là phải để lão dẫn theo Đan Cửu bào chế mới có thể hoàn thành. Vốn năm đó bọn họ không thể quay về, nhưng hiện tại vẫn có thể trở lại.” Tuyên Trọng An nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ là nói cho biểu ca hắn biết, thánh thượng vô cùng luyến tiếc mạng sống.

Mạng của lão là quan trọng nhất, giang sơn của lão cũng vậy.

Lão còn chưa chết đâu, Thái tử không khúm núm lễ phép biểu hiện lòng hiếu thuận đối với phụ thân mà trái lại mua chuộc lòng trung thành ngay dưới mí mắt lão, ai biết trong lòng người đa nghi như lão sẽ nghĩ như nào.

Xưa nay lão rất đa nghi.

“Hoắc gia sẽ làm sao?” Khương Ngân vẫn còn do dự.

“Đại biểu ca, huynh vẫn nghe không hiểu.”

“Đệ nói đi.” Quả thực Khương Ngân nghe không hiểu.

“Hoắc gia còn có khả năng hơn đệ.” Chẳng qua hắn chỉ là Thượng thư hai bộ, nói trắng ra là, đây là vị trí có thực quyền, nhưng cũng chỉ là quan viên tứ phẩm, còn Hoắc lão tướng quân là nhất phẩm đại tướng nắm trong tay ấn soái chỉ huy mười vạn đại quân.

Toàn bộ Đại Vi, bao gồm các lão còn tại vị thì quan viên nhất phẩm chỉ có gần ba mươi người; trong đó có hai võ tướng là hàm nhất phẩm, một vị đại tướng khác đã chết, chức vị đang treo, chỉ còn Hoắc lão tướng quân nắm trong tay ấn soái được chỉ huy mười vạn đại quân.

Lão còn sống cũng chẳng sao, nhưng tôn tử của lão còn hơn người. Bây giờ Đại Vi quốc thái dân an, tiên hoàng đã đánh hạ mấy nước phụ thuộc, đến nay cũng không có lòng khác. Triều đình này còn không cần đến Hoắc gia có khả năng như vậy.

Lần này Khương Ngân đã hoàn toàn nghe hiểu nhưng vẫn chần chờ: “Nhiều năm rồi Hoắc gia vậy tránh khỏi…”

Trong lúc mấu chốt này bọn họ lại để thánh thượng phế đi ư?

Khương Ngân khẽ nói: “Thái tử bị phế thì ai kế vị?”

Người kế vị có thể bảo đảm Hầu phủ không diệt vong ư?

Khó đảm bảo hắn không phải một Thái tử khác.

“Vậy phải xem người ta nghĩ như nào,” Tuyên Trọng An nói đến đây thì cúi đầu nhìn Vọng Khang tỉnh lại. Hắn vừa nhìn hài nhi vừa lên tiếng: “Dù sao đệ phải cho người ta biết trước là, ai muốn lấy mạng của đệ, đệ sẽ lột một lớp da của người đó…”

“Đệ không sợ thánh thượng tìm được chỗ sai à?”

“Không sợ được nhiều như vậy…” Tuyên Trọng An nhìn hài nhi mỉm cười với hắn thì hắn cũng bật cười: “Lại nói, huynh quên là ai để đệ giết người à.”

Hắn chỉ tuân theo ý tứ của thánh thượng giết người ta thôi. Người có thể ngăn cản hắn chính là Thái tử, người rêu rao cũng là Thái tử; khó nói bên phía thánh thượng nghĩ gì. Nhưng phần thắng của hắn cao hơn Thái tử.

Những việc đang nói đều không nắm chắc, nhưng Tuyên Trọng An không ngại đánh cược một lần.

Không cược không được, thế nào hắn cũng phải khiến người ta sợ hắn, biết hắn không phải kẻ mặc cho người ta xâu xé.

Hắn nghe lão Dược vương nói, thánh thượng rất yêu thích dáng vẻ quyết tâm của hắn. Hắn nghĩ vậy, đành cắn Thái tử để tìm niềm vui thôi.
Bình Luận (0)
Comment