“Ngươi đừng nghĩ ta không dám!” Hứa Tằng thị bị đánh thì ngẩn ra. Bà lập tức nhào vào Hứa Trùng Hành, cào vào mặt ông ta.
“Người đàn bà chanh chua này, đúng là độc phụ!”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi tốt đẹp à!”
Lúc này, Hứa Song Đễ cũng lại đây, sững sờ nhìn bọn họ đánh nhau, lập tức cười lớn. Nha hoàn đứng bên cạnh nói phu nhân kéo không cho lão gia đi, làm chỗ dựa cho nàng ta, Hứa Song Đễ liền để nha hoàn tháo then cửa.
Đáng tiếc lần này nàng ta làm hành động này nhưng không ngăn cản được Hứa Trùng Hành. Người hầu của Hứa gia nghe tiếng tới cứu Đại lão gia ra ngoài, chỉ còn lại Hứa Tằng thị bị ông ta tát đến mức mặt mày tái xanh, tóc tai bù xù đang đứng ở đó.
Người rời đi, sân viện của Hứa Tằng thị yên tĩnh lại, chỉ còn lại mấy nha hoàn và bà tử trong viện.
“Nương.” Hứa Song Đễ đứng bên cạnh rất lâu không dám tiến lên, cuối cùng cũng bước tới.
Nàng ta thấy mắt mẫu thân đỏ hồng thì vội vàng quay mặt, không dám nhìn.
“Rất thảm đúng không?” Không nghĩ tới, Hứa Tằng thị vừa nãy dốc toàn lực đánh nhau với Hứa Trùng Hành, đột nhiên mở miệng.
Hứa Song Đễ không dám lên tiếng.
“Rất thảm ư?” Hứa Tằng thị quay đầu hỏi lão bà tử bên người.
“Vâng, phu nhân.”
“Rất thảm mà không biết ra ngoài báo à…” Hứa Tằng thị hét to với người bên cạnh rồi quay đầu lại nhìn Hứa Song Đễ: “Ta nói này, nữ nhi, con có phải rất ngu ngốc hay không?”
Hứa Song Đễ sững sờ.
“Người đâu, phái người tới báo cho Hầu phủ, nói ta sắp bị Đại lão gia đánh chết, nói Nhị cô nương mau tới cứu ta…” Hứa Tằng thị vừa dứt lời thì liếm vết máu nơi khoé miệng, nhìn về phía đại nữ nhi: “Ngươi biết nói thế nào chứ?”
Hứa Song Đễ lập tức tỉnh lại, run rẩy vuốt bụng rồi nói: “Đúng đúng đúng, còn có bụng con, bụng của con, hài tử của con suýt chút nữa cũng bị đánh đến mất, để muội muội tới cứu con, cứu chúng ta…”
Song Uyển mềm lòng. Trước đây bọn họ có lỗi với nàng thì nàng mới bỏ mặc. Trong lòng Hứa Tằng thị hiểu rõ, tiểu nữ nhi đều quan sát mọi chuyện, tính toán rõ ràng. Hiện tại các nàng đã thảm như vậy, một là mẫu thân ruột, một là trưởng tỷ, chẳng lẽ nàng vẫn có thể khoanh tay đứng nhìn ư?
Nàng không quản thì bà ép nàng phải quản.
**
Bà từ của Hứa Tằng thị tới đập cửa Hầu phủ báo tin, mời cũng không đi. Cuối cùng vẫn bị người hầu của Hầu phủ kéo ra ngoài, giao cho nha sai tuần tra.
“Nhị cô nương, sao người nhẫn tâm thế? Đó là nương ruột của người đấy, ngài ấy sắp bị lão gia đánh chết rồi…” Bà tử kia vừa chạy vừa gào khóc nói.
Hứa Song Uyển đã trở về, nàng vừa dùng cơm xong với trưởng công tử ở Vân Hiên đường. Vọng Khang đã ngủ, nàng đang ngồi ở hành lang nhìn trưởng công tử luyện Đoán Thể thuật. Lúc này nàng nghe người hầu truyền lời của bà tử thì rũ mắt, không nhìn rõ sắc mặt nàng.
“Đau lòng à?” Trưởng công tử thu chiêu, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Hả? Hứa Song Uyển nhìn sang hắn.
“Nghỉ ngơi chút.”
Lại muốn trêu nàng? Hứa Song Uyển lắc đầu, nói với hắn: “Không đau lòng.”
Nàng vừa dứt lời, sợ hắn tiếp tục lên tiếng thì nàng vội bồi thêm một câu: “Hết rồi.”
Nàng sợ bản thân có một ngày mềm lòng, cũng sợ mẫu thân tìm cơ hội lợi dụng sở hở nên nàng đã thêm gấp ba, bốn lần ngân lượng với của hồi môn để bán đứt cơ hội cho nàng mềm lòng.
Không thiệt thòi sẽ chẳng nghĩ nhiều.
“Ừ, được rồi, vậy không sợ người ta nói nàng à?”
“Cứ nói,” Hứa Nhị cô nương mỉm cười, ngước mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt uyển chuyển hơn nước suối: “Như thế càng hợp với chàng hơn.”
Đầu tiên Tuyên Trọng An ngẩn người, sau đó bắt đầu cười lớn, ôm nàng vào lòng ngay trước mặt người hầu: “Hợp, rất hợp, lần này chúng ta ở chung thì sẽ chẳng có ai nói hai ta không xứng.”
Phu hung thê ác, quả thực là tuyệt phối.
Lúc này, Hứa gia đã là nỏ mạnh hết đà.
Thức Vương đã lên làm Thái tử. Hắn nói trước mặt người ngoài là mình và Tuyên huynh tình như thủ túc, đối xử chân thành với nhau. Phủ Quy Đức Hầu mượn phong thanh của tân Thái tử, xem như chính thức vươn mình. Hứa Trùng Hành nhiều lần nói với bên ngoài mình là nhạc phụ của Tuyên Trọng An, muốn dựa thế trở lại quan trọng.
Trước đây, lão bị tân Thượng Thư của Lại bộ thanh trừ.
Có người nghe thấy lời của Hứa Trùng Hành thì sai người đến hỏi Tuyên Trọng An, có phải hai nhà bọn họ đã làm hoà không.
Tuyên Trọng An đáp: “Mấy ngày trước còn có người cửa Hứa gia mắng nương tử ta lòng lang dạ sói, lời này nói trước cửa Hầu phủ còn chưa tan đâu.”
Hắn vừa dứt lời, người này lại cẩn thận hỏi thăm một chút thì biết có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, triều đình rất loạn, đại thần trong triều ngã hơn bốn mươi vị, quan chức ở nơi khác dồn dập bị điều vào kinh nhậm chức. Quan viên các bộ còn bị tàn sát thê thảm dưới tay thủ hạ. Hiện tại, các bộ rất không ổn định, người người đều tự vệ vì bản thân. Quan chức trong kinh lo sợ, bọn họ đã nhàn hạ rất lâu, rất sợ bị ngã xuống rồi không leo lên nổi.
Nữ nhi Hứa gia thông gian với Quan Vương đã trắng trợn công khai. Lúc này, cũng không có mấy người có lòng đi quản hay để ý, bọn họ nghe vào tai rồi thầm ngạc nhiên cho rằng gia đình giàu có càng cần mặt mũi hơn bách tích thường dân.
Quan viên vụng trộm cũng chẳng thiếu. Thê tử của bằng hữu không thể chơi đùa chỉ là nói suông, nếu mà trêu ghẹo thì có ý vị riêng, chỉ là không thể nói thẳng ra mà thôi. Bởi thế bọn họ nghe thấy chuyện như vậy thì chỉ hùa theo phê phán vài câu nghiêm chỉnh chứ trong lòng chẳng phản đối.
Mấy năm qua trong kinh xảy ra rất nhiều việc kỳ lạ. Khi xảy ra các chuyện hoang đường mà chuyện sau vượt qua chuyện trước, lão bách tính ngoài miệng thì mắng mấy tên tham quan ô lại, sinh nhi tử sẽ không có hậu môn, sớm muộn sẽ gặp báo ứng; nhưng bọn họ lại rất hâm mộ gia tài bạc triệu và thê thiếp thành đàn của mấy người này. Bọn họ rất khâm phục người đọc sách, hy vọng con cháu có thể nở mày nở mặt như vậy, một bên ước ao, một bên vứt sạch mấy lời nguyền rủa báo ứng ra sau đầu.
Quan Vương cưới nữ nhi của gia tộc nhà Quan Vương Phi, mấy viên quan nghe được cũng không cảm thấy kỳ lạ — chẳng lẽ còn lấy một nữ nhi thông gian làm chính thê ư?
Quan Vương thản nhiên tán gẫu với bằng hữu trên tiệc rượu: “Chỉ là cá nước vui vầy, gặp dịp thì chơi mà thôi. Ai ngờ Hứa thị nương tử xem là thật, ta thấy nàng ta quấn quýt thì cũng khá yêu thích người này, không nghĩ rằng nàng ta có tâm cơ thâm trầm, có suy nghĩ chim sẻ muốn bay lên làm Phượng Hoàng…”
Chỉ là vui đùa một chút, nếu chơi đùa còn gặt hái được chỗ tốt thì càng tốt hơn; không chiếm được thì chẳng sao, nhiều lắm thì hắn mất ít thanh danh.
Quan Vương do cung nữ sinh ra, hắn vừa ra đời được vài năm thì mẫu thân đã chết. Hắn sống trong cung không thoải mái, xuất cung lập phủ, mỗi tháng hưởng bổng lộc của Vương Gia thì ngày tháng này mới dễ chịu hơn. Từ trước đến giờ hắn chưa hao phí của cải tiền tài vào nữ nhân, nữ nhi của Hứa gia dính sát vào hắn thì hắn cũng chỉ đưa qua vài cái trâm mà thôi. Hắn được người dưới hiếu kính nên cũng không tính toán.
Đám bằng hữu của hắn vừa nghe thì cũng lạnh nhạt thốt: “Đúng là Hứa gia chẳng ra thể thống gì.”
Bên cạnh họ có một tên quan, thành thạo nịnh hót, là người háo sắc. Lúc này, men rượu đã ngấm nên hắn phóng đãng hơn, nghe thấy bọn họ nói chuyện thì khuôn mặt lộ vẻ dâm dê lên tiếng: “Nữ nhi của Hứa gia chẳng lẽ rất thông thạo bản lĩnh kia? Mọi người xem, Tuyên Thượng Thư xem Thiếu phu nhân như bảo bối, haha, haha, nghe nói nàng ta còn từ chối Hoắc gia đưa thiếp sang đấy, cũng không biết có mùi vị gì nhỉ?”
Quan Vương vừa nghe thì hai mắt đảo một vòng rồi nói với hàm ý sâu xa: “Nếu như có ngày tình cờ gặp chẳng phải sẽ mở mang tầm mắt ư.”
Mấy người ngồi đây đều là công tử phong lưu nên ngầm hiểu ý, người nào người nấy đều nở nụ cười vô cùng dâm đãng.
Hứa Song Đễ làm mất danh tiếng của các cô nương Hứa gia. Khoảng thời gian này có ba cọc hôn nhân bị lui, vốn dĩ ngày tháng của mấy phòng đã khổ sở, lần này Hứa gia lại xuống dốc, danh tiếng bị phá huỷ thì đã hoàn toàn lụi bại. Tường đổ người đẩy, trước kia Hứa gia cũng không kết thiện duyên nên đến lúc này chẳng có người nào vươn tay giúp đỡ bọn họ. Mấy phòng tụ tập trước mặt lão thái gia Hứa Bá Khắc để ông nghĩ cho bọn họ biện pháp, Hứa Bá Khắc tức giận đến mức ngã lăn ra đất vì đám con cháu bất hiếu, cả người bị trúng gió không thể nhúc nhích.
Lúc này, Hứa Trùng Hành lại tới đánh cho Hứa Tằng thị một trận, trách Hứa Tằng thị tới Hầu phủ làm hỏng danh tiếng của hắn. Lão liều chết dẫn theo nô bộc tới đánh cho cho Hứa Tằng thị đầu rơi máu chảy đầy đất.
Hứa Song Đễ thấy phụ thân phô trương thanh thế thì bắt đầu trốn, nhưng Hứa Trùng Hành đang cầu xin chức quan thì bị người kia sỉ nhục nên ngọn lửa trong lòng không dễ tan biến. Lão đổ tội cho mẫu tử Hứa Tằng thị che mất đường quan lộ của lão, thấy Hứa Tằng thị ngất đi thì lão kéo Hứa Song Đễ từ gian phòng nhỏ ra ngoài đấm đá túi bụi một lúc lâu mới xem như phát tiết được một nửa. Lúc này, lão mới tức giận dẫn người hầu rời đi, để lại Hứa Tằng thị và Hứa Song Đễ đang chảy máu nằm trên đất.
Hài tử trong bụng Hứa Song Đễ không còn. Buổi tối của hai ngày sau, nửa đêm nàng ta vác đao tới sân của Hứa Trùng Hành, nói muốn giết lão; nhưng nàng ta đến gần sân thì bị người gác đêm phát hiện. Hứa Trùng Hành không kìm được cơn tức giận bèn áp giải nàng ta vào Từ Đường, lôi gia pháp nhốt nàng ta vào lồng gà, dìm sông chết đuối.
Người Hứa gia nhao nhao đồng ý, mắng nàng ta là dâm phụ. Nữ quyến Hứa gia càng hận không thể để nàng ta chết đi, còn có người nhét phân vào người nàng ta.
Hứa Song Uyển biết việc này là bởi phụ thân của nàng sai người tới báo.
Hứa Trùng Hành đem việc này đến lấy lòng nàng, nói tỷ tỷ trước kia bắt nạt nàng, làm tổn hại danh tiếng của nữ quyến Hứa gia bọn họ nên lần này lão làm chủ bồi thường cho các nàng!
Hứa Song Uyển nghe thấy cách nói này thì giận đến run người!
Nàng không tin việc Hứa Song Đễ vụng trộm gây ồn ào đến mức này không có bàn tay của Hứa gia sau lưng!
Lần này Hứa Song Uyển không ra mặt, mà nàng cũng không tiện ra mặt. Hứa gia cầm tin này tới báo không biết đổi lại bao nhiêu chỗ tốt từ trong tay nàng mới có thể nhả ra.
Nhưng nàng vẫn nghĩ cách, tìm trưởng tộc đứng đầu trong gia tộc Hứa gia để cứu Hứa Song Đễ.
Hứa gia cũng không phải không có người hiểu chuyện. Mấy chi của bên phía trưởng tộc không sánh bằng Hứa gia, nhưng bên đấy vẫn có mấy người biết đối nhân xử thế, không giống Hứa Bá Khắc chỉ đặt lợi ích lên đầu, không biết phân biệt trắng đen. Bọn họ làm việc khác hẳn Hứa Bá Khắc, không qua lại thân thiết với nhánh của lão.
Hứa Trùng Hành tự dùng hình phạt, tìm đến gia tộc nên lúc này bọn họ mới ra mặt.
Bọn họ cũng không thích Hứa Song Đễ, hai nhánh là họ hàng xa. Tuy bọn họ không thân thích gần với Hứa gia nhưng khuê nữ bọn họ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Dẫu không hoàn toàn ảnh hưởng đến việc thành hôn, nhưng chung quy cũng bị người ta đàm tiếu vài câu.
Hứa Song Uyển phái người tới để bọn họ có thể sử dụng, lại còn cho thêm chỗ tốt; vậy nên hai tướng cân nhắc, mấy trưởng tộc cùng thương lượng, định nhắm một mắt mở một mắt, buông tha Hứa Song Đễ, giữ lại mạng cho nàng ta.
Hứa Song Đễ được cứu ra đã thoi thóp, cũng không biết người cứu bản thân là người của Hứa Song Uyển phái tới. Nàng ta nắm tay và gào thét với người kia: “Nói cho Hứa Song Uyển, ta hận nó, hận cái đứa kỹ nữ như nó, đừng tưởng rằng nó cứu ta thì ta sẽ biết ơn? Trước đó nó đã làm gì? Ta rơi xuống kết cục ngày hôm nay, tất cả đều là do nó, do nó, do nó. Đến chết ta cũng sẽ không tha thứ cho nó, chỉ cần ta còn sống một ngày thì ta sẽ trù nó không chết được tử tế, sẽ có một ngày có kết cục còn thảm hại hơn ta!”
“Sao nó không đi chết đi?” Cuối cùng Hứa Song Đễ vừa khóc vừa hoang mang lên tiếng.
Rõ ràng nàng ta mới là đích trưởng nữ của Hứa gia, trưởng thành xinh đẹp nhất, và có tài hoa nhất.
Nàng ta mới là người nên được nhiều nam nhân yêu thích nhất chứ.
Người cứu nàng ta nghe xong nhưng không có ý định truyền lại lời cho Hứa Song Uyển nghe. Hắn lấy lại bạc mà Thiếu phu nhân thu xếp cho Hứa Song Đễ, vốn dĩ nàng ta được bố trí đi tới phía nam giàu có và đông đúc, nhưng hắn để nàng ta đi theo một xe ngựa thương nhân về hướng bắc, chỉ cho người dẫn đường ít tiền rồi đuổi đi.
Sau khi Hứa Song Đễ rời đi, Hứa Tằng thị sai người qua nói với Hầu phủ một lần cuối. Bà ta nói muốn tới Giang Nam tìm Hứa Du Lương, trước khi đi muốn gặp Hứa Song Uyển một lần cuối.
Hứa Song Uyển nghĩ một lát rồi đồng ý.
Hứa Tằng thị vừa thấy Hứa Song Uyển thì chưa mở miệng đã khóc nức nở.
Hứa Song Uyển nhìn mẫu thân già nua, tóc cũng không còn đen như trước, tóc bạc loang lổ như già đi mười tuổi.
Nàng mỉm cười với mẫu thân, nụ cười vừa nhạt nhẽo vừa dịu dàng.
“Sao con nỡ đối xử với ta tàn nhẫn như vậy?” Hứa Tằng thị nhìn dáng vẻ của nàng, trái tim như bị dao găm cắt, bà ta khom lưng khóc nức nở: “Rõ ràng người có lỗi với con không phải là ta, mà là phụ thân con, là bọn tổ phụ mà; sao con không giúp ta một tay? Trước kia con đều giúp ta mà, ta là nương của con đấy, Uyển Uyển, Uyển Uyển, ta là mẫu thân ruột của con!”
Bà ta đau khổ tột cùng, không tài nào hiểu được: “Sao ngay cả mẹ đẻ con cũng không cần!”
Hứa Song Uyển nghe lời bà nói thì đành cười thở dài, trong mắt thấp thoáng nước mắt.
Đây chính là nương nàng, mẫu thân của nàng. Nàng đã từng cho rằng ít nhất trong nhà còn có mẫu thân thật lòng yêu thương nàng.
Sao ngày sau lại biến thành dáng vẻ này?
Năm tháng quả thật hoàn toàn có thể dễ dàng thay đổi một người.
“Thế, sao ngay cả nữ nhi ruột mà người cũng không cần?” Hứa Song Uyển đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt rồi đỡ tay bà, nước mắt còn vương trong khoé mắt, mỉm cười hỏi bà: “Sao người không sợ lúc trước người giúp bọn họ đẩy con một cái sẽ khiến con hồn phi phách tán, không còn mạng cơ chứ? Ngài, sao ngài không sợ vậy. Chuyện đến nước này rồi mà người còn tới trước mặt chất vấn con, lại xát muối vào vết thương lòng của con, khiến con đau thêm một lần nữa thế? Mọi chuyện đã qua, sao người còn có thể mạnh miệng như vậy…”