Kể từ phế Thái tử phi của Hoắc gia gặp chuyện, trong cung nhìn như bị lắng xuống sau khi Thái tử bị phạt; nhưng ngoài cung, Hoắc gia ngầm cảm nhận được manh mối đối đầu với phủ Quy Đức Hầu.
Hiện tại, phủ Quy Đức Hầu đang gặp thời vươn mình; Hoắc gia tạm thời tránh mũi nhọn nên nhất định phải kìm nén bản thân vào thời khắc mấu chốt này. Trong lúc này, đa số đều sống chết mặc bay, hễ là người thông minh đều không đứng ra, lẳng lặng chờ xem màn đấu đá gay cấn giữa bọn họ.
Ngay cả những người phụ thuộc vào Hoắc gia cũng ậm ờ với Hoắc gia, không tình nguyện đối nghịch với Thượng thư hai bộ trên triều. Trước đó bọn họ đã nhìn ra, ai có ý chống lại vị tiểu Hầu gia trẻ tuổi của phủ Quy Đức Hầu thì hắn sẽ vén tay áo trực tiếp đối đầu với ngươi, không đẩy ngã ngươi thì hắn sẽ không bỏ qua.
Không phải phế Thái tử đang ở lãnh cung à?
Người này chính là người điên, còn là một con quỷ.
Lúc này, Hoắc gia còn muốn bọn họ làm loạn thì không hợp lý.
Hiện giờ, triều đình đang bấp bênh, người nào người nấy đều kẹp chặt đuôi làm người. Những quan chức ở bên ngoài và mấy người đang chờ làm quan đều đang thò tay vào, bọn họ giữ được chức quan đã là không dễ.
Hoắc gia có ý áp chế Tuyên Trọng An cũng chưa thực hiện được. Chuyện của Hoắc gia không dễ bỏ qua, việc này đã phá huỷ oai phong của Hoắc gia, làm thế nào lật ngược thế cờ mới có thể tính tiếp.
Hiện tại trong triều, không cách nào gây khó dễ cho Tuyên Trọng An, mà cũng chẳng thể thật sự trở mặt với hắn. Thái tử không nói rõ ràng thì phủ Quy Đức Hầu cùng Hoắc gia miễn cưỡng vẫn xem là môn khách của Thái tử.
Hoắc gia cũng truyền tin hỏi Tuyên Trọng An, hỏi hắn vì sao lại vu khống bọn họ trước mặt thánh thượng. Tuyên Trọng An cũng không nói nhảm với bọn họ, nói thẳng với Hoắc gia là Thái tử phi đã lớn tiếng nói muốn làm địch với phủ Quy Đức Hầu bọn họ, hắn không ra tay trước giết chết nàng ta là hắn vô năng, Hoắc gia đừng khiến hắn không thoải mái nữa.
Người Hoắc gia tức giận rời đi, thầm nghĩ nhất định phải đáp lễ việc này mới được. Nếu không lật đổ được Tuyên Trọng An thì Hoắc phủ bọn họ đúng thật là vô năng!
Bọn họ lập tức nghĩ biện pháp làm Tuyên Trọng An đẹp mặt. Sau khi bên phía nữ quyến thảo luận, cũng nhận được cái gật đầu từ người trong cung; phàm là ai có nhà mẹ đẻ thì đều truyền tin qua, nói Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu hồi nhỏ đã không ngồi yên trong phòng, đi loạn khắp nơi, bị nhiều người bắt gặp, nói rằng bất kì nơi đâu, bất kì phố phường nào cũng từng gặp nàng đi qua trước cửa nhà bọn họ.
Lời này như có mũi có mắt, còn chỉ đích danh và nơi chốn. Hoắc gia có nhiều con dâu, sau khi mấy nàng ấy truyền tin về nhà mẹ đẻ thì chuyện phiếm này bắt đầu được lan rộng.
Khoảng thời gian này Hứa Song Uyển sai Tiêu Chung thay nàng nhìn chằm chằm Hoắc gia. Bọn họ vừa có hành động thì phía nàng đã nhận được tin.
Nàng đợi một ngày, thấy Hoắc gia phái nhiều người ra ngoài truyền lời, không có ý định thu tay thì đành lắc đầu.
Người nhà họ Hoắc cảm thấy nàng dễ bị bắt nạt?
Thế là, bên phía nàng cũng ra tay. Đầu tiên, nàng truyền việc phế Thái tử phi tư thông với Thái tử ra ngoài. Tiếp đó, lúc trước nàng cứu mấy hàng xóm láng giềng, bọn họ cũng biết người ra bạc cứu người là Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu mà bọn họ còn tìm tới phủ Quy Đức Hầu đòi bạc thì bọn họ cũng cảm thấy kì lạ.
Bọn họ cho rằng người nhà này đã không biết xấu hổ, ai ngờ còn có người mặt dày hơn.
Hoắc gia vừa động bèn nghênh đón chuyện người người trên phố đều biết việc phế Thái tử phi tư thông với tiểu thúc tử.
Hiện giờ, Hứa Song Uyển không biết Hoắc gia có phản ứng gì, nhưng nàng biết, đây là chuyện mới bắt đầu.
Đúng như dự đoán, lại có lời đồn nói mấy lời này chỉ là lời bịa đặt, còn nói là người ghen ghét với Thái tử phi của Hoắc gia sai người truyền ra; nhưng những lời này cũng chẳng chặn được miệng thiên hạ. Phế Thái tử phi còn ở Đông cung, nếu hai người này thật sự trong sạch, há có đạo lý nào là tiểu thúc tử ở chung với tẩu tử?
Huynh trưởng hắn, phế Thái tử còn đang ở trong lãnh cung. Nếu phế Thái tử phi hiền đức sao không ở bên đồng cam cộng khổ với phu quân mà lại đi ngược lại ở chung một phòng với tiểu thúc tử, thế thì ra thể thống gì?
Đây cũng là lời mà đám quan viên triều đình muốn hỏi Thái tử và thánh thượng, nhưng bọn hắn không dám hỏi trước mặt thánh thượng, chỉ có thể đợi Thái tử vào triều rồi hỏi hắn.
Kỳ thi mùa xuân diễn ra vào tháng tư đã sắp đến gần, mấy lời đồn đãi lớn đến đâu thì cũng chẳng thể gây sóng to gió lớn trước khoa cử.
Rất nhiều học sinh vào kinh đi thi, năm này còn nhiều hơn năm trước. Học sinh từ các châu vào đã gần vạn người, vẫn còn đến nữa.
Đáng ngạc nhiên chính là có vài người đã trúng cử, nhưng vẫn chưa từng đến hỏi Đại học sĩ. Có một vài danh sĩ có tiếng trong dân gian, còn có thêm mấy người đã có tuổi, hoặc là già trẻ đều tới thi.
Chờ học sinh đến hơn nửa thì mới biết, lần này lộ phí của bọn họ đều từ người đứng đầu thư viện của trường công, mỗi người có thể nhận được năm mươi hai lượng lộ phí đi đường.
Lão Hoàng Đế cũng mới biết, Lại bộ Thượng thư tốt của lão gửi tin cho quan chức khắp nơi là hễ có thể khuyên những người hứng thú muốn vào kinh thành đi thi thì năm sau vào kinh, có thể tìm hắn nói chuyện, không cần mang theo bạc, chỉ cần mang theo sách cử nhân là được.
Bởi vậy mà Tiêu Bảo Lạc bị lão hoàng đế gọi vào điện Thái Cực.
Hắn vừa vào điện Thái Cực thì vẫn nhìn xung quanh như trước, đập vào ắmt hắn là người chướng mắt kia, sắc mặt hắn lập tức đen đi.
“Sao ngươi cũng đến?” Hắn nói với vẻ mất hứng.
Tuyên Thượng thư đã đến từ lâu, không để ý tới hắn, chắp tay sau lưng chờ người.
“Ngươi đến làm gì?”
Tuyên Thượng thư vẫn không đáp.
“Hỏi ngươi đấy?” Tiêu Bảo Lạc sầm mặt, tóc tai trên đầu hắn đều lộ ra sự mất hứng.
“Thánh thượng giá lâm!”
Vừa dứt lời, lão Hoàng Đế bước ra từ phía sau, nhìn về phía bọn họ: “Đều đến rồi?”
“Bái kiến thánh thượng.”
“Bái kiến thánh thượng.”
Hai người lần lượt hô, Tiêu Bảo Lạc còn hô sau, lông mày hắn nhíu lại.
“Trẫm nghe nói, hai người các ngươi có chút ân oán xưa; trước đây, trẫm còn không tin; hiện giờ vừa nhìn đã khá tin rồi. Bảo Lạc, ngươi nói cho trẫm nghe, vì sao ngươi có hiềm khích với Tuyên đại nhân thế?”
“Có thể đừng hỏi không?” Tiêu Bảo Lạc buồn bã, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Lão Hoàng Đế cũng không để ý hắn không biết lớn nhỏ, không có tôn ti, trong giọng nói lộ ra sự vui vẻ: “Nói xem.”
“Không muốn nói, ngài hỏi chính sự đi.” Tiêu Bảo Lạc nói xong thì không nhịn được mà phất tay áo: “Nhìn hắn đã phiền.”
“Hả, khoảng thời gian trước, không phải ngươi từng đi cùng Tuyên đại nhân ghé thăm Hình bộ của hắn à? Trẫm còn tưởng là các ngươi hòa hảo rồi.”
“Lúc đó mặt hắn bị bầm dập mà?” Tiêu Bảo Lạc trợn mắt, nói: “Ngài nhìn xem, gương mặt này giống cái bị đánh thành đầu heo hồi trước không? Ngài nhìn kỹ xem!”
Tiêu Bảo Lạc sợ lão không nhìn kỹ, còn tránh người, cực kỳ sốt ruột.
Lão Hoàng Đế nở nụ cười: “Được được được, không giống, là mắt trẫm mờ.”
“Sao lại không dứt khoát đánh chết nhỉ?” Tiêu đại nhân vẫn cảm thấy khó hiểu.
Tuyên Trọng An vẫn không lên tiếng, nghe được câu này thì cũng chẳng hếch mắt lên, mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt: “Được rồi đấy, Tiêu đại nhân, nói vài câu là được rồi, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi.”
“Sao ngươi lại sợ ta?” Tiêu Bảo Lạc hừ lạnh: “Ngươi có sợ ai đâu? Ngươi cũng dám làm Thái tử, ngươi nói xem, ngươi muốn làm mấy Thái tử? Có phải…”
“Thánh thượng!” Tuyên Trọng An đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời hắn: “Không biết ngài tìm vi thần tới là có chuyện gì quan trọng?”
Lão Hoàng Đế đang tươi cười nhìn bọn họ nói chuyện, lúc này, nghe Tuyên Trọng An kêu tên lão thì vẻ tươi cười trên mặt biến mất, lập tức sa sầm mặt.
Bởi vậy, gương mặt ấy có hai phần giống Tiêu Bảo Lạc.
Từ nhỏ tính tình của Tiêu Bảo Lạc không tốt, lão Hoàng Đế cũng vậy. Lão đạp lên thi thể leo lên hoàng vị, gần mười năm tuỳ theo tâm trạng, chưa có ai dám cao giọng trước mặt lão.
“Không có việc thì không thể gọi người đến à?” Vẻ mặt lão lạnh nhạt, lộ ra vẻ không vui, nhìn Tuyên Trọng An.
Tiêu Bảo Lạc quan sát thấy người này không giống như được sủng ái, nhất thời yên tâm, lập tức nhìn xung quanh rồi mở miệng: “Thánh thượng, ban thưởng ghế ngồi đi? Có gì ăn không?”
“Ngồi đi.” Lão Hoàng Đế nhìn thấy hắn thì vẻ mặt thoáng dịu đi.
“Nô tài đi lấy cho ngài.” Lão thái giám bên cạnh vội vàng lên tiếng, chạy vội đi.
“Chọn trái cây tươi ở phía nam ấy, đừng chọn mấy điểm tâm ăn nghẹn họng, ăn một lát đã lấp cổ họng ta hơn nửa ngày.” Tiêu Bảo Lạc không vui, nói thêm ở phía sau.
“Vâng, vâng, Bảo Lạc gia, ngài cứ yên tâm, nô tài đi chọn trái cây tươi cho ngài đây.” Lão thái giám bị hắn gọi tên, bèn xoay người chắp tay lấy lòng hắn.
“Đi đi.” Tiêu Bảo Lạc hào phóng vung tay lên, ngồi dưới tay Hoàng Đế nhìn Tuyên Trọng An đang đứng, vẻ mặt âm u, mím môi, nói: “Ngươi cứ đứng đấy.”
Người khác nhìn hắn mím môi thì nghĩ hắn không vui, còn lão Hoàng Đế thì nhìn hiểu, đứa nhỏ này đang hài lòng mới có biểu hiện này. Lão bèn hỏi hắn: “Rốt cuộc thì hắn đã làm gì?”
“Không muốn nói.” Tiêu Bảo Lạc ngồi phịch trên ghế, khoé miệng trễ xuống, cả người lộ ra vẻ u ám đáng sợ.
“Nói xem, nói trẫm nghe, ngươi với trẫm chẳng lẽ có cái không thể nói à?” Lão hoàng đế lại nhất định phải nghe.
“Sao ngài đã gọi hắn đến mà còn gọi cả thần chứ?” Tiêu Bảo Lạc lại không hài lòng, ngồi thẳng lưng nói với lão: “Thần không phải từng nói với ngài là thần không muốn ở chung một chỗ với hắn à?”
Không phải trẫm nghĩ ngươi đang giả vờ à? Nhìn chuyện ngươi làm đi, có giống chuyện của cháu ngoại trai trẫm làm không? Lão Hoàng Đế khó nói là lão nghi ngờ cháu ngoại trai là cùng một phe với Tuyên Trọng An. Lão cười nói: “Đúng lúc, trẫm đang muốn nói mấy câu với hắn rồi bảo hắn rời đi, ai ngờ hắn chuẩn bị đi thì ngươi đã đến. Có việc nên nán lại muộn một lát, để các ngươi chạm mặt rồi.”
“Ồ.” Tiêu Bảo Lạc xị mặt; một lát sau, hắn cảm thấy mình không nên ồ một tiếng như vậy, bèn không tình nguyện lên tiếng: “Hắn phá nhà thần.”
“Thật à?”
“Mẫu thân thần để lại cho thần!”
“Đúng là không nên.”
“Còn cướp hồng phấn tri kỷ của thần nữa!” Tiêu Bảo Lạc thấy lão Hoàng Đế như đang rửa tai lắng nghe, bèn bực bội bổ sung thêm, giọng nói còn cao hơn.
Tuyên Trọng An lại nghe không vào tai, liếc mắt nhìn sang: “Tiêu đại nhân, có lời cứ nói, còn những việc bản quan sắp xếp, ngài vẫn đừng nên nói lung tung trước mặt thánh thượng mới tốt.”
“Để ngươi mở miệng à?” Tiêu Bảo Lạc vừa nghe thấy, bèn trợn mắt nhìn hắn: “Nơi này có chỗ cho ngươi mở miệng à?”
Tuyên Trọng An nhíu mày, nhìn về phía thánh thượng. Hắn thấy lão lạnh lùng nhìn mình, bèn thu hồi tầm mắt, đầu cúi thấp xuống, không nhìn tiếp nữa.
Tiêu Bảo Lạc khinh thường hừ ra mặt, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chó săn.”
“Hắn còn làm gì nữa?” Lão hoàng đế lại hỏi, nói tiếp: “Trẫm còn tưởng trước kia ngươi biết hắn ở Kim Hoài, như nào cùng là bằng hữu quen biết chứ.”
“Có quen.” Lần này Tiêu Bảo Lạc không phủ nhận: “Còn không bằng đừng quen.”
“Sao lại nói vậy thế, Bảo Lạc, mới bị cướp mấy nữ nhân mà. Trẫm biết ngươi không phải là người hẹp hòi.” Hắn còn bảo bằng hữu dâng mỹ nhân cho lão.
“Cướp không phải là việc quan trọng, nhưng các nàng còn dán người vào hắn, vậy thì không được rồi.” Tiêu Bảo Lạc nhíu mày, lại nhìn về phía cửa: “Sao còn chưa đến? Người trong cung làm việc như nào vậy?”
Hoá ra không chỉ là bị cướp nữ nhân, mà còn bị nữ nhân làm xấu mặt, đúng là nên tức giận. Lão Hoàng Đế theo hắn nhìn về phía cửa: “Đúng là chậm, đợi lát nữa trẫm sẽ phạt lão Quế Tử.”
“Quá chậm…” Tiêu Bảo Lạc ngồi không yên, nói với lão Hoàng Đế: “Không có việc gì thì thần đi trước, thần về nhà ăn đây.”
Lão Hoàng Đế đối xử với cháu ngoại trai rất khác thường, cực kỳ dung túng đứa cháu ngoại trai cà trớn này giống lão như đúc. Lão có chín nhi tử, cộng lại cũng chẳng có ai giống đứa cháu trai này.
Lão Hoàng Đế tự biết là lão mở đầu, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Mẫu thân Tiêu Bảo Lạc là biểu tỷ của lão, cũng là nữ nhân mà lần đầu tiên hắn khai trai. Chỉ là tính tình của biểu tỷ quá cứng nhắc, vì muốn thoát khỏi lão mà còn đi tố giác lão là lòng muông dạ thú ngay trước mặt phụ hoàng của lão. Lúc ấy, lão khá thích nàng, nhưng cũng chỉ thích thú một thời gian mà thôi. Khi đó, trưởng Công chúa đã có tuổi, một thân bệnh tật, thanh danh không tốt của nàng cũng bị khắp kinh thành phỉ nhổ, phụ hoàng của lão càng nản lòng thoái chí không hỏi han người muội muội trưởng công chúa này. Cô cô của lão kéo dài hơi tàn sinh sống, lão lấy tính mạng của cô cô để ép biểu tỷ ngậm miệng.
Lão đã từng ra tay với nàng. Khi đó, lão không cực kỳ không tốt trước mặt phụ hoàng, càng chật vật hơn hồi nhỏ. Mỗi ngày lão đều rụt đầu đè ép tính tình chỉ để cầu xin giữ lại mạng sống, chỉ có lúc đến phủ Công chúa thì lão mới có thể làm chính mình. Có khi lão cảm thấy ngột ngạt thì ra tay hơi nặng, đặc biệt là nàng còn không đồng ý sinh hoạt phu thê với lão nên lão càng không hạ thủ lưu tình với nàng, mấy lần suýt nữa giết chết nàng. Khi trưởng Công chúa chết đi, nàng rời kinh; lão nghĩ mấy ngày cũng không đi tìm nàng.
Thực ra lúc đó, trưởng Công chúa cô cô đối xử rất tốt với lão. Biểu tỷ này cũng thương lão sống trong cung không tốt nên từ nhỏ đã đặc biệt chăm sóc lão, các nàng là hai người phụ nữ tốt xử tốt nhất với lão trong cuộc đời này.
Biểu tỷ là nữ nhân đầu tiên lão yêu thích.
Nhất là từ sau khi biết Tiêu Bảo Lạc tồn tại, tính toán tuổi tác của hắn, đúng vào thời gian nàng rời kinh. Lão Hoàng Đế mủi lòng, cảm thấy lương tâm đã bị chó tha từ lâu đột nhiên đau đớn; lần đầu tiên trong đời lão cảm thấy mình mắc nợ hai mẫu tử này rất nhiều.
Cho nên, dẫu Tiêu Bảo Lạc không tình nguyện nhưng lão vẫn điều hắn vào kinh, đưa Lại bộ cho hắn.
Mà Tiêu Bảo Lạc càng giống lão, tính tình càng ngày càng kỳ lạ thì lão càng dung túng.
Giống như bù đắp cho mẫu tử bọn họ, cũng như bù đắp cho bản thân của năm đó.
Tiêu Bảo Lạc không che giấu bản thân trước mặt lão. Lão Hoàng Đế không biết mẫu thân hắn có nhắc đến chuyện năm đó với hắn không, nhưng rất hiển nhiên, đứa cháu ngoại trai này không hận lão. Nghĩ đến mẫu thân hắn chưa từng nói xấu quan hệ với mình thì ngay lần đầu tiên hai người gặp mặt, lão chưa từng răn dạy “cháu ngoại trai” bất kính.
Lão thấy Tiêu Bảo Lạc không kiên nhẫn, bèn nở nụ cười, còn lên tiếng an ủi hắn: “Được rồi, đừng sốt ruột, chờ một lát.”
Lão thấy mặt Tiêu Bảo Lạc vẫn âm u thì vội hỏi: “Trẫm không hỏi ngươi nữa.”
Tiêu Bảo Lạc nghe vậy, bĩu môi, đặt mông ngồi xuống, vẫn không vui lên tiếng: “Nếu lần sau ngài gọi hắn thì đừng gọi thần, trên triều đã gặp còn không đủ à?”
“Vậy trẫm nói chuyện với hắn, nói xong thì để hắn rời đi.”
Tiêu Bảo Lạc ngước đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt mất tập trung.
Lão Hoàng Đế thấy hắn không nghiêm chỉnh, bèn nở nụ cười, lắc đầu.
Lão vẫn nên sống lâu thêm vài năm, từng người từng người đều chưa sắp xếp xong.
Hai chân lão giẫm một cái thì một tiểu nhân, một nam nhân chân chính chưa trưởng thành còn không bị kẻ đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái cả triều sợ hãi nuốt sống à?
“Tuyên ái khanh…” Lão Hoàng Đế mở miệng.
“Có vi thần.”
“Kỳ thi mùa xuân của năm nay, trẫm đề bạt ngươi và Lại bộ Thượng thư cùng nhau chủ trì. Trẫm đã khoác lác với Tạ đại nhân là ngươi chắc chắn công chính, sẽ nạp hiền tài bốn phương cho trẫm.”
“Tạ thánh thượng coi trọng, tạ thánh thượng ân điển.”
“Thế nhưng trẫm lại nghe nói,” Lão Hoàng Đế thản nhiên nói tiếp: “Trước đây ngươi quen biết nhiều người vào kinh đi thi à?”
“Ai nói?” Tuyên Trọng An ngạc nhiên.
“Ai nói không quan trọng, ngươi nói với trẫm chuyện này có phải là thật hay không là được.” LãoHoàng Đế híp mắt, khuôn mặt béo trắng khiến người ta vừa nhìn đã sợ mất mật.
“Hoắc gia nói?” Tuyên Trọng An nhíu mày, lên tiếng.
“Ngươi cứ nói có phải là thật hay không là được.” Lão Hoàng Đế có vẻ không kiên nhẫn cầm lấy cái chén rồi gõ vào bàn: “Nói xem.”
Khoảng thời gian này, lão đặc biệt ân điển Tuyên Trọng An. Nếu như Tuyên Trọng An giả vờ thì trong triều cũng chẳng thiếu người cho lão sử dụng.
Hắn còn chưa phải người thông minh nhất.
“Bẩm thánh thượng, xin ngài khoan dung cho vi thần trở về tra xét rồi mới đến đây bẩm báo với ngài.” Tuyên Trọng An nghiêm mặt, nói tiếp: “Mấy ngày nay vi thần đều bận rộn chuyện của hai bộ, thỉnh thoảng còn đến Lại bộ thương lượng với Tạ đại nhân về chuyện thi cử, thường thường đến đêm mới về phủ, cũng không nhìn thấy người quen biết trước đây trong phủ. Còn trong phủ, nội tử cũng không nói với vi thần có người có giao tình đến phủ bái kiến. Ngài khoan dung cho vi thần về nhà hỏi kỹ, ngày mai sau khi vào triều, vi thần lại đưa cho ngài một câu trả lời chắc chắn, ngài thấy thế nào?”
“Ta nói này.” Lúc này, Tiêu Bảo Lạc từ từ nhìn Tuyên Trọng An: “Ngươi nhanh nhẹn khiến ta không thoải mái như vậy, sao một Hoắc gia cũng không đối phó được?”
“Hoắc gia là thế gia đại tộc.” Tuyên Trọng An nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc, nói.
“Hầu phủ ngươi vẫn được ghi là nhất đẳng Hầu phủ đấy.” Tiêu Bảo Lạc cười nhạo nói.
Tuyên Trọng An không nói, mặt mày bắt đầu tái xanh.
“Thôi lui xuống đi.” Lão Hoàng Đế nhìn Tuyên Trọng An với vẻ sâu xa, chờ người rời đi, lão hỏi Tiêu Bảo Lạc: “Ngươi không thích Hoắc gia à?”
“Ai mà thích chứ?” Mặt mày Tiêu Bảo Lạc lại âm u: “Hoắc Tự nhà bọn họ, trưởng thành khiến người ta vừa nhìn đã ghét, giống hệt Tuyên Trọng An.”
“Ây da, Tuyên Trọng An người này, còn phải giữ lại,” Lão Hoàng Đế trầm ngâm: “Chờ Hoắc gia đổ là tốt rồi, ngươi nhịn thêm chút nữa.”
Tiêu Bảo Lạc kêu “a”, cũng không biết có nghe thấy hay không, đang quay đầu nhìn về phía cửa.
“Lão Quế Tử này sao còn chưa đến?” Lão Hoàng Đế cũng cảm thấy thời gian khá lâu, hỏi hắn: “Đói bụng hả?”
“Đói từ lâu rồi, vừa sáng đã lên triều, đứng tới nỗi hai chân thần mỏi nhừ…” Tiêu Bảo Lạc tức giận vỗ xuống hai chân không chịu thua kém: “Có đồ ăn không? Ngài nói chắc chắn đi, không thì thần về nhà.”
“Có, có!” Lão Hoàng Đế vừa dứt lời, lập tức quát tiểu thái giám đang đứng bên cạnh cột: “Còn chưa mau cút đi lấy!”
Tiểu thái giám khom lưng vội vàng chạy như bay, lão Hoàng Đế quay sang nói với Tiêu Bảo Lạc: “Ngươi nói xem, trẫm để Tuyên Trọng An và Tạ Thượng Lễ chủ trì kỳ thi mùa xuân có phải hơi quá loa không? Khi đó trẫm hồ đồ, nhất thời vui vẻ quên mất.”
Lão ngẫm lại thì cảm thấy hối hận.
“Ngài cảm thấy qua loa thì cứ tước ân điển của hắn, ai có thể lên tiếng?” Tiêu Bảo Lạc nói với giọng đương nhiên.
Lão Hoàng Đế bật cười vì lời của hắn; một lát sau, lão mới mở miếng: “Được rồi, quân vô hí ngôn, lần này có lợi cho hắn. Đúng rồi, Bảo Lạc, trẫm gọi ngươi tới là muốn hỏi một chút, ngươi nghĩ thế nào mà để các quan viên các châu đưa bạc cho học sinh vào kinh đi thi vậy?”
Tiêu Bảo Lạc nhìn lão với vẻ mặt khó hiểu: “Không phải ngài nói trong triều không có mấy người có thể dùng à? Không có thì tìm là được, trong một đám người chẳng lẽ còn không tìm ra mấy người dùng được?”
Hoàng Đế bật cười lớn vì lời nói thật lòng của hắn. Ngày ấy, lão còn giữ Tiêu Bảo Lạc lại ăn trưa, ôm Hoàng thái tôn lại đây, để hai người ở chung một lát.
Đến cùng thì thân phận của Bảo Lạc hơi thấp một chút, cũng không tiện ở chung với người khác; nhưng không quan trọng. Chờ hoàng chất của hắn làm Hoàng Đế thì hắn chính là Nhiếp chính vương, đến lúc đó thúc tử tình như phụ tử, hai người chung tay cai quản một quốc gia, lão chết đi cũng yên tâm.
Tiêu Bảo Lạc ăn trưa trong hoàng cung, từ từ ung dung ngồi kiện xuất cung hồi phủ. Đến lúc vừa vào kiệu, vẻ âm u trên mặt hắn biến mất, chỉ còn lại hờ hững.
Lão súc sinh chẳng phải người, khó trách mẫu thân hắn lão muốn chết, mà Tuyên Trọng An cũng hận không thể để lão mau chóng đi chết.
Lão không chết thì thiên hạ này phải chôn cùng.