Bên trên không ai coi việc này là việc to tát, chỉ là chết khoảng một trăm dân thường mà thôi.
Mạng không giống mạng, mạng của bách tính sao có thể so với quý tộc?
Chỉ có Cao tổ cảm thấy mạng sống của bách tính đáng quý, hạ lệnh không thể xem thường mạng sống, để dân chúng thuận lợi sinh sống nên Đại Vi mới có quang cảnh của sau này, có con dân liên tục sinh đẻ.
“Chỗ này cũng có gần một trăm người.” Tuyên Trọng An lại rút ra một tập công văn đưa tới trước mặt Từ các lão, cười nói: “Hoắc gia không hổ là thế gia quân nhân, giết người như ngoé, Tuyên mỗ không dám nhận.”
“Chỗ này vẫn có thể tra ra…” Người phía dưới dâng trà lên, Tuyên Trọng An để Từ các lão uống trà, còn mình tự cầm lấy chén của bản thân, nói tiếp: “Còn nhiều chuyện không thể tra ra, Từ các lão, ngài nói xem?”
Từ các lão cười haha.
Đúng là nhiều.
“Ngài nói xem, dân chúng có thể chịu đựng được mấy năm chết chóc?” Tuyên Trọng An đặt chén trà xuống, duỗi tay, nửa người dựa vào ghế tựa, tưởng tượng sau này: “Giết hết bọn họ rồi, ta cảm thấy điều này cũng chẳng sai, đến lúc đó sẽ chỉ còn lại chúng ta. Tuyên mỗ không giống mấy đại gia thích lấy dân làm niềm vui, ta chỉ thích chém đầu những người cùng bậc, sảng khoái hơn nhiều so với giết dân chúng như heo chó. Từ các lão, ngài cảm thấy sở thích của Tuyên mỗ như nào?”
Không như nào. Từ các lão nhếch miệng, lại cười gượng.
Nhưng Tuyên Trọng An không cười, lạnh lùng nhìn ông: “Từ các lão, rốt cuộc ông đến tìm ta có chuyện gì?”
Từ các lão Từ Mạt Hồng bị hắn nhìn thấu, cái bụng béo co lại.
Người tuổi trẻ bây giờ, không được, khí thế cả người đã khiến người ta lo sợ.
Người tốt không còn nhiều, người như thế, trời sinh là người có thể nên nghiệp.
Từ Mạt Hồng đã hiểu trước kia người trước mắt giả ngây giả dại. Nếu hắn không điên không ngốc thì ai cũng muốn giết chết người khiến người khác kiêng kỵ này, tuyệt đối không thể cho hắn sống đến ngày mai, phá hoại người khác.
Nhưng vẫn để hắn tránh thoát.
Từ Mạt Hồng làm các lão Nội các, cận thần của thiên tử, mấy năm nay quả thật thu nhiều bạc. Ông có điểm trong sạch duy nhất hơn người khác chính là trên tay ông không dính tính mạng người nào, cũng chưa bao giờ lấy mạng của dân chúng. Dẫu vậy, dưới ánh mắt của Tuyên Trọng An, lưng ông vẫn đổ mồ hội lạnh.
Rõ ràng người này còn giết nhiều người hơn mình.
“Chỉ là không khéo đi ngang qua, vào xem một chút thôi.” Từ Mạt Hồng vẫn cười.
“Vậy giờ xem xong rồi, ngài định rời đi chưa?”
Từ Mạt Hồng bị nghẹn.
Ông không nhúc nhích, Tuyên Trọng An cũng không thật sự đuổi ông. Hắn lắc đầu, lại cầm bút viết tiếp.
Hộ bộ Thị lang làm trợ thủ cho cấp trên.
Từ Mạt Hồng nhìn Thị lang làm quan Trạng nguyên thời Tiên hoàng, quay đầu nhìn Tuyên Trọng An: “Hộ bộ là của ngươi?”
“Không của ta thì có thể của ai?” Tuyên Trọng An vừa sao chép công văn trong tay vừa nói.
“Ta đang nói…”
“Đã là đại nhân…” Hộ bộ tả Thị lang nhìn về phía Từ Mạt Hồng, cười nói: “Đến cả hữu Thị lang nghe lời đại nhân còn đến Thái sử giám tìm sổ sách cho đại nhân đấy.”
Chỉ có vị kia không phải.
Từ Mạt Hồng vẫn giữ im lặng, không nói một lời. Tuyên Thượng thư nhìn tả Thị lang: “Hình bộ như nào?”
Tả Thị lang nói sâu xa: “Cũng có mấy người không thuộc phe đại nhân.”
“Mấy người? Chỉ có vài người?”
“Chỉ có.”
Từ Mạt Hồng sờ bụng béo; một lát sau, ông đưa mắt nhìn về phía cửa.
“Từ đại nhân có chuyện muốn nói thì đừng ngại, tường ngăn không lọt.” Tả Thị lang vừa nói vừa cầm công văn mà cấp trên muốn đặt cùng một chỗ rồi buộc chung lại.
“Chúng ta, haha, haha…” Từ Mạt Hồng sờ mấy cọng râu lưa thưa trên miệng: “Không dối gạt các ngươi, chúng ta vẫn có nhiều người có lương tâm, rất nhiều đấy.”
Tuyên Trọng An ngẩng đầu lên, cười nhạt nhìn Từ Mạt Hồng.
Gương mặt già của Từ Mặt Hồng đỏ bừng dưới cái nhìn của hắn.
“Bất kể như nào, Tuyên Thượng thư nên rõ, muốn nên chuyện thì dựa vào cá nhân thì không được, ngài nói xem có phải là đạo lý này không?” Từ các lão ho nhẹ, mở miệng.
Bất đồng chính kiến, há có thể giết tất cả? Còn chẳng bằng chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống nói chuyện, thống nhất quan điểm, vậy không phải nên chuyện à?
Không phải tận mắt thấy thánh thượng sắp điên rồi, còn thu thập cả Hoắc gia lẫn Phụng gia, vậy bọn họ như nào? Nếu sớm hay muộn cũng trừng trị bọn họ thì bọn họ cũng chẳng muốn ngồi chờ chết.
Thánh thượng có thể làm xằng làm bậy vì lợi ích cá nhân thì bọn họ cũng chẳng phải súc vật mặc người chém giết.
Tuyên Trọng An vẫn cười không nói, gương mặt già nua của Từ Mạt Hồng bị hắn nhìn thấu, đỏ như biển lửa. Ông lập tức nói thẳng: “Tuyên Thượng thư, nói một câu đi, mặt mũi già của lão phu cũng bỏ xuống rồi.”
Tuyên Trọng An sắp hạ bút, đang nhấc cổ tay, ngước mắt nhìn Từ các lão: “Nói đến khẩu Phật tâm xà, nói một đằng làm một nẻo thì ngài mới là nguyên lão kiệt xuất trong đám các lão, tiểu tử xưa nay không phải đối thủ của các ngài.”
“Chẳng qua, ta mạnh hơn các ngài một chút.” Tuyên Trọng An lạnh lùng nói tiếp: “Con người của ta, có lúc chẳng thích suy đi nghĩ lại, trong lòng Tuyên mỗ thích cầm đao hạ đao, cũng chưa từng che giấu trước mặt người khác. Các vị đại nhân tìm Tuyên mỗ trước thì phải hiểu rõ, Tuyên mỗ chẳng nương tay hơn người khác đâu.”
Làm việc với hắn mà bọn họ còn muốn một tay che trời, đúng là vọng tưởng. Hắn thà rằng tốn thêm ít sức, nhiều thêm vài nhát đao, phun ra thêm vài búng máu cũng muốn giết sạch bọn họ.
Từ Mạt Hồng lạnh toát lòng bàn chân dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, lời cũng bị nghẹn ở cổ: “Ngươi đúng là…”
Sao mà khó nói chuyện thế?
**
Mười ngày sau, Đan Dược vương đến kinh thành, vào hoàng cung. Lão vừa vào hoàng cung đã thi châm nửa buổi cho lão Hoàng Đế, khiến lão Hoàng Đế tỉnh ngủ mà trên người nhẽ bẫng. Nếu như không phải lão Dược vương ngăn thì lão Hoàng Đế vui mừng suýt chút nữa gọi mỹ nhân đến xả mới thoải mái trong lòng.
Lão Dược vương không khách khí, nói: “Trước tiên ngài cứ giữ thuốc để sau dùng, nếu cứ muốn lại có thì bảy, tám năm sau đừng nghĩ đến.”
Lão Hoàng Đế cười to, nhìn lão Dược vương tóc bạc mặt hồng hào, nói: “Trẫm tin ngươi.”
Lão Dược vương hừ hừ: “Ngài đừng nghĩ nữa.”
Dược vương vừa đến thì ngày mai mở tông miếu, làm buổi lễ long trọng bái trời đất bái tiên đế. Ngày ấy, lão Hoàng Đế dẫn nhi tử vừa về dưới gối là Tiêu Bảo Lạc lên thiên đàn, để thái giám tuyên đọc, còn lão lên chỗ cao nhất, cao giọng báo cáo với trời đất và liệt tổ liệt tông việc phế Thái tử và lập Thái tử mới.
Tiêu Bảo Lạc vừa lên làm Hoàng tử đã làm Thái tử.
Ngày hôm đó, trời trong veo, không có ánh nắng, mà bên dưới tế đàn, trên người văn võ bá quan quỳ lạy hoàn toàn lạnh buốt, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm.
Cách đó không xa, hai vị đại Đô đốc châu Lương và châu Lạc dẫn theo mấy vạn đại quân cầm thương đứng thẳng, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, không ai dám bày tỏ ý kiến, có nửa chữ dị nghị về quyết định này của thánh thượng.
Tiêu Bảo Lạc đang đứng ở nơi không người không tiếng động, đứng cao trên thiên đàn. Năm Thái Nguyên thứ mười lăm, hắn được sắc phong là Thái tử thứ mười ba của triều đại nhà Vi.
Triều Vi có tổng cộng sáu đời Hoàng Đế, mười ba vị Thái tử, chỉ có bốn vị làm Thái tử lên đến Hoàng Đế.
Trời quang trong xanh, không ai dám dị nghị về người bỗng dưng nhảy ra làm Thái tử. Cách đó không xa, đại quân cầm đao kiếm trường thương trong tay san sát nhau, Tiêu Bảo Lạc nhìn bọn họ từ trên cao như kiến hôi, thầm nghĩ hoàng quyền đúng là đồ tốt, chẳng trách có nhiều người muốn nó như điên.
Tiêu Bảo Lạc bỗng trở thành Thái tử, rất nhiều quan chức cáo ốm ở nhà, không muốn vào triều.
Quan chức đến nhà môn xử lý công việc mỗi ngày một ít hơn.
Thư tịch của triều đình và nha môn mấy ngày ấy đều trống hơn nửa, ngày sau trên sách sử của triều Vi có viết sự kiện “Điện Thái Nguyên trống”.
Lão Hoàng Đế điên không chịu nổi nhưng đành kiềm chế. Lão còn ban thánh chỉ nói muốn tuyển Thái tử phi trong thế gia, mọi người không leo lên lấy lòng theo suy nghĩ của lão mà chẳng có ai đáp lời.
Lão Hoàng Đế giận đến ngất xỉu. Tối hôm ấy, lão tỉnh lại bèn kéo bàn tay của Bảo Lạc, gằn từng câu từng chữ: “Bọn hắn muốn tìm cái chết, chờ đó cho trẫm, trẫm sẽ thu thập từng người.”
Bảo Lạc dằn lòng, cười nói: “Được.”
Hắn tự tay đút thuốc cho lão Hoàng Đế, từng ngụm từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng không nhịn được mà cười khúc khích, xem ra là vui đến choáng váng.
Lão Hoàng Đế nhìn dáng vẻ vui mừng không rõ lý do của hắn thì tâm trạng mới dễ chịu hơn, trong lòng được an ủi.
Mặc kệ lão đã nuôi một đám thần tử gì, nhưng đời này chuyện lão muốn làm nhất đã làm, lão không hối tiếc! Sinh linh cả thiên hạ này đều mặc lão xâu xé, lão kiêu ngạo nhìn thiên hạ, cao cao tại thượng, không ai dám nói lão sống không tốt, thiên hạ của lão là của lão, tương lai sẽ là nhi tử của lão, ai cũng không thể cướp, ai cũng đừng hòng!
Bảo Lạc đút thuốc cho lão Hoàng Đế xong liền đi tìm hai vị đại Đô đốc châu Lương và châu Lạc đi uống rượu. Hai vị đại Đô đốc thấy hắn tự mình đến thì ngạc nhiên, nhưng vẫn đón tiếp hắn.
Vị Thái tử mới này rất hợp tính với bọn họ. Thái tử gia nhìn nhỏ gầy nhưng rất phóng khoáng, mắt tuy nhỏ, tầm mắt như hạt đậu nhưng lòng dạ không hề nhỏ. Mấy ngày nay, bọn họ thỉnh thoảng bàn luận chuyện trên trời dưới biển vài lần, hơi có hảo cảm với vị Thái tử không câu nệ tiểu tiết này.
Trên triều vắng hơn nửa, không người nào vào triều báo cáo công vụ, triều đình thành thùng rỗng kêu to. Mấy ngày nay, Tuyên Trọng An tra xét phong thưởng của Hoắc gia trong những năm gần đây: binh khí, nhân mã, còn có lương thảo. Hắn đưa đến tay lão Hoàng Đế những thứ này, lão Hoàng Đế nhìn thấy gia sản phá khả địch quốc của Hoắc gia, binh khí chất thành kho thì tức giận đến mức cười gằn. Lão lập tức gọi hai vị Thống lĩnh Ngự Lâm quân lại đây, để bọn họ dẫn theo Ngự Lâm quân bao vây Hoắc gia.
Sợ Hoắc gia cấu kết với thân thích chống lại, lão còn hạ lệnh để Đô đốc châu Lương mang binh áp tải.
Bọn hắn nhận lệnh rời đi, lão Hoàng Đế lại ngã trên giường. Lão cứ nhức đầu mãi, bèn sai người gọi lão Dược vương đến thi châm.
Lão Dược vương đến thi châm cho lão Hoàng Đế, cười khổ nói: “Ngài đang tìm cái chết đấy.”
“Hừ.” Lão Hoàng Đế nhắm mắt, cười lạnh: “Không phải trẫm muốn chết, là mấy tên cẩu nô tài kia đang tự mình tìm cái chết.”
Lão Dược vương lắc đầu. Lão thi châm xong bèn thu tay phải chuẩn bị đi, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Lạc đang vui mừng hớn hở đứng một bên.
“Ngài mau đi đi.” Thấy lão không đi, Tiêu Bảo Lạc còn phất tay với lão, thúc dục một câu.
“Không bằng...” Không bằng để lão ra tay, lão Dược vương lắc đầu mạnh với Tiêu Bảo Lạc, lời nói đến miệng lại không nói hết.
“Sao có thể để ngài?” Lão đi rồi, Tiêu Bảo Lạc nhìn long sàng cách đó không xa, cả người hưng phấn đến run rẩy: “Ta sắp đợi cả đời, gần như cả đời ta, gần như cả đời nương ta.”
Hắn còn nhớ rằng hắn nói với nương là sẽ giúp người báo thù, nương hắn gào khóc. Nương hắn nói Bảo Lạc, con đừng báo thù, nương chỉ muốn con cẩn thận sống sót, nhưng Bảo Lạc nói với người, không báo thù thì con không sống nổi.
Không báo thù thì hắn vĩnh viễn không thể quên những ngày đêm nương hắn bị bệnh quấn thân đau đến không thể tả, không thể quên nương liều mạng sống sót đến đau đớn chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn thêm một ngày. Lúc mẫu thân nhận hết khổ cực do lão gây ra thì lão lại sở hữu thiên hạ, hằng đêm sênh ca. Sao lão có thể sống tốt hơn hẳn người mẫu thân dịu dàng xinh đẹp của hắn?
Không báo thù thì hắn không phục.
Tiêu Bảo Lạc cười đến hai hàm răng run cầm cập. Hắn suýt chút nữa bật cười thành tiếng, bèn vội vàng che miệng lại.
Lúc này, nước mắt hắn chảy ra từ hai mắt hẹp dài. Nương của hắn, người dịu dàng xinh đẹp, hai mắt trong veo, giống tiên tử trên trời; nhưng lúc người chết thì gầy gò đến mức chỉ còn lại bộ xương, giữa hai chân sinh ra giòi bọ, bò ra từ xương của người.