“Bần đạo đến đây không phải vì huyết trận, chỉ có vài chuyện nhỏ muốn lãnh giáo công tử.” Phó Trường Đình trầm giọng nói. Y cúi đầu xuống khoá chặt ánh mắt của người kia, ánh trăng tỏ ngời trên cao như dát vài phần lạnh lẽo lên khuôn mặt tuấn lãng, “Hàn công tử, người đoán sai rồi.”
Bóng cây lay động, cành lá rung rinh. Tiếng lá cây sàn sạt vọng trên đỉnh đầu liên hồi. Rõ ràng không có gió, nhưng lá cây ngân hạnh không ngừng run rẩy.
Trăng lưỡi liềm đằng xa tựa lưỡi hái, dòng sáng trắng xanh xuyên qua lá cây rót xuống đám sương, tràn lên đạo bào không nhuốm hạt bụi nhỏ của đạo giả, giữa quầng sáng hư ảo, càng khiến y tựa như tiên trên trời giáng phàm.
“Sao?” Tim Hàn Thiền đập mạnh đến loạn nhịp, “Vậy thì chuyện gì?”
Suy nghĩ lại, trong lòng liền có đáp án, “Thuật che mắt.”
Cao thủ pháp thuật có thể dùng vật chết như cây hoặc đá rồi thi triển thuật, biến thành vật gì cũng được. Giống như Ly Cơ biến đất sét thành hộp son. Thuật sĩ tinh thông phép ấy có thể biến vật chết thành vật sống, thậm chí có thể biến cành cây thành người. Công lực không nhiều thì chỉ duy trì được trong chốc lát, nhưng tu vi cao thâm thì có thể kéo dài mấy tháng mà không bị ai phát hiện.
“Người dùng thuật che mắt để đánh lừa Ly Cơ, giả vờ vào cung, thực chất là đi nơi khác.” Hàn Thiền thì thầm với chính mình, suy nghĩ vụt nhanh trong đầu. Bỗng nhiên cả người run lên, nhẹ nhàng lùi về sau, ánh mắt nhìn Phó Trường Đình đầy vẻ đề phòng, “Người về Chung Nam.”
Tựa như lường được phản ứng của y từ trước, Phó Trường Đình cũng không kinh ngạc, phủi lá rụng trên vai xuống, ngón tay vẽ một đường, quỷ khí lượn lờ lập tức tứ tán, “Sau núi Chung Nam, dưới Tư Quá Nhai, có một ngôi mộ chôn di vật, tiểu sư thúc có còn nhớ chăng?”
Một tiếng ‘tiểu sư thúc’ mới thân thiết làm sao, nhưng với Hàn Thiền chẳng khác gì sấm vọng bên tai, “Chung Nam nếu có đệ tử qua đời, sẽ lập y quan trủng[1] dưới Tư Quá Nhai để gửi gắm thương nhớ.”
Bất giác, quỷ kia lại lùi thêm một bước.
“Không sai.” Phó Trường Đình gật đầu, mặc Hàn Thiền liên tục lùi về sau, y cũng chẳng vội vàng cũng chẳng thong thả, tiến đến gần, “Bần đạo may mắn, nhìn thấy mộ phần của sư thúc Kim Lĩnh Tử ở đó.”
“Câm miệng!” Quả nhiên con quỷ kia lập tức thất sắc. Phó Trường Đình còn chưa dứt lời đã bị y cao giọng cắt ngang.
Hàn Thiền kích động, tay phải bất thần vung lên xuất chưởng về phía Phó Trường Đình. Phó Trường Đình cũng không né tránh, đứng đấy đón lấy song chưởng xuất ra. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng liền bắt lấy cổ tay phải của Hàn Thiền. Quỷ khí trăng trắng như sương, vụn rơi xuống đất, thoáng chốc rung động. Giữa màn sương, chuỷ thủ trong tay Hàn Thiền chỉ còn cách ngực Phó Trường Đình chừng bốn thốn, thân đao sáng bạc như tuyết, lưỡi đao còn ánh màu lam nhạt.
“Triệt!” Quát khẽ, vẻ mặt Phó Trường Đình bất biến, đồng thời dùng lực lên cổ tay phải. Hàn Thiền kêu một tiếng đau đớn, ngón tay buông lỏng, chuỷ thủ tẩm độc lập tức rớt xuống đất. Quỷ khí phóng tới trùm lấy nó rồi tan biến trong không khí.
“Hoá ra, đạo trưởng đến để lôi lại chuyện cũ.” Tay phải bị giữ lấy không rút ra được, toàn bộ cánh tay bị Phó Trường Đình mới rồi thi triển cầm nã thủ mà đau đớn không tả xiết, Hàn Thiền cắn răng ngẩng đầu lên, sự phẫn nộ vẫn nguyên vẹn trong mắt, hung hăng địch lại vẻ lạnh lùng của người kia, “Không sai, trước kia ta giết y đấy. Thì đã sao? Một mạng đổi một mạng, ta đã vong thân từ lâu, thế còn chưa đủ sao? Vậy thì dẫn ta đến luân hồi thai đi, Hàn Thiền cam lòng bồi thường y chín mệnh.”
Đạo giả hơi cúi đầu, đồng tử bị ánh trăng chiếm cứ, chỉ có lòng bàn tay giữ lấy cổ tay Hàn Thiền là nóng hổi, tựa như buổi tối kia, có thể hoá thành một ngọn lửa cháy đượm.
“Sư đệ ăn trộm, sư huynh cũng ăn trộm. Chậc chậc, hôm nay mà không trừng trị hai tên phản đồ này, danh dự xưa nay của Chung Nam ta sao còn có thể giữ vững? Phái Chung Nam ta còn mặt mũi nào tồn tại trên đời?”
Sư huynh hấp hối trong lòng y, y liên tục lắc đầu phủ nhận tất thảy, nhưng bọn người cầm đốt mang trường kiếm kia vẫn không chịu buông tha. Bọn họ cười nhạo, bọn họ khinh thường, bọn họ chính nghĩa đường hoàng buộc tội, “Nói mau, tại sao các người thông đồng cấu kết phản bội sư môn? Lư hương đâu? Thẻ tre đâu? Các ngươi có ý đồ gì? Khổ tâm bày kế, ắt có âm mưu.”
“Tôi không biết. Tôi không biết.”
“Đồ phản bội! Còn dám mạnh mồm cãi chối! Kim Lĩnh Tử ta hôm nay sẽ vì sư môn trừ hại.” Đạo nhân dẫn đầu có gương mặt quen quen, ngọn lửa u ám hắt ra tia sát khí lồ lộ trong mắt gã, “Các ngươi vốn đã bày mưu tính kế từ lâu, trước thì trộm đồ trong bảo khố, sau thì lén tập cấm thuật. Cuối cùng thì tàn sát Chung Nam, đoạt lấy thiên hạ. Có phải không? Các ngươi mưu đồ phản nghịch.”
“Sư huynh, tôi không có. Tôi…”
“Ai là sư huynh của ngươi? Phản tặc, chớ lộng ngôn!” Không đợi Hàn Thiền phân bua, gã bỗng nhiên xoay lại, đối mặt với mọi người, chỉ tay vào y và sư huynh trong lòng mà cất giọng sang sảng, “Bọn chúng không chỉ khi sư diệt tổ, còn muốn rắp tâm hại người, ý đồ xâu xé thiên hạ. Tâm địa rắn rết không khác gì loài yêu quái gieo rắc tai hoạ cho nhân gian. Chung Nam từ xưa đến nay luôn trong sạch, há có thể để loài yêu ma vấy bẩn danh dự, ô nhục sư môn! Đệ tử Kim Lĩnh Tử, từ nhỏ đã được sư tổ giáo huấn, từng lập thệ trừ gian diệt ác, làm rạng danh phái Chung Nam. Hôm nay may mắn, phát hiện ra hành tung nghịch tặc cùng các sư huynh đệ. Nghịch tặc càn rỡ, mồm mép gian trá. Mọi người ở đây đều trông thấy chúng nửa đêm cấu kết với nhau. Chứng cứ phạm tội rành rành, sao có thể cãi lại? Hai người bọn chúng một kẻ thì lén trộm bảo vật, một kẻ thì cãi lại pháp chỉ lén luyện cấm thuật, mưu đồ đã rõ, chúng muốn gây bất lợi cho Chung Nam. Kim Lĩnh Tử bất tài, nguyện hi sinh danh dự bản thân, bảo vệ uy danh của Chung Nam ta, tự tay giết chết hai kẻ này, tuân theo giáo huấn của sư tổ.”
Hay cho những lời đanh thép chính nghĩa, hay cho gương mặt chính khí lẫm liệt. Trường kiếm tuốt khỏi vỏ, long ngâm vi vút.
Ánh lửa bập bùng hun mắt y cay xè. Sư huynh nằm trong lòng y, tay vẫn che kín ngực sư huynh, máu giây ra không ngừng thấm ướt lòng bàn tay, “Các người chớ vội vu oan cho người khác. Chuyện ăn cắp đồ trong bảo khố là có thật, Hàn Thiền đã nhận tội từ lâu. Còn chuyện khác, chứng cứ đâu?”
“Chứng cứ? Sau khi ngươi xuống núi, hắn vẫn qua lại với ngươi chính là chứng cứ. Tối nay hắn bị thương nặng tìm đến ngươi chính là chứng cứ. Đến nước này rồi mà ngươi còn bảo vệ hắn chính là chứng cứ.” Bọn họ hùng hổ quát tháo, ánh lửa hắt ra từ trường kiếm chầm chậm áp sát, lưỡi đao bén ngót nhuốm gió đêm rét mướt nhẹ nhàng chĩa vào mặt y, “Nếu không có chuyện khuất tất, tại sao ngươi chỉ nghe theo lời hắn?”
Cách nói mờ ám cùng ngữ điệu ngả ngớn rước lấy vô số tiếng cười cợt giễu.
Hàn Thiền ngây ngốc nhìn ánh lửa sáng rực trời đồng thời soi rọi những khuôn mặt nửa lạ nửa quen kia, lòng chợt tỏ tường, thực ra bọn họ đã định tội y và sư huynh từ lâu rồi. Đã là hàng yêu phục ma, chính đạo thì không cần nhiều lời phân rõ thị phi với tà ma ngoại đạo. Đây gọi là diệt cỏ tận gốc, môn hạ Chung Nam tuyệt không đuổi lầm ác đồ. Truy nã kẻ phạm tội là bổn phận, diệt trừ ác nghiệt mới là công lao lớn nhất.
Cái gọi là con gà ganh nhau tiếng gáy, cái gọi là đao to búa lớn, không phải chỉ có phàm phu tục tử mới quan tâm đến loại hư danh này.
Lòng bàn tay dính đầy máu lặng lẽ di chuyển, mò lấy thanh bội kiếm của sư huynh nằm dưới đất, “Ngươi qua đây, ta muốn nói cho ngươi một bí mật. Ta chỉ nói cho mình sư huynh nghe mà thôi.”
Hoả quang, huyết quang, kiếm quang, tất cả hội tụ thành một đỏ tươi mà y chưa từng thấy bao giờ. Với trường kiếm trong tay, y muốn cho tất cả bọn họ thấy thế nào là một tội danh thật sự.
“Nghịch tặc Hàn Thiền, tính cách quái gở, tà niệm sâu nặng. Ăn cắp bảo vật, không chịu hối cải. Còn dùng kiếm giết người, sát hại đồng môn, giúp nghịch tặc Thiên Cơ Tử chạy trốn, tội không thể tha. Không diệt thì không thể uy chấn thanh danh của Chung Nam, không giết thì không thể giương cao chính nghĩa của trời đất.” 《 Chung Nam lục 》ghi chép, “Cuối tháng tám Sùng Quang năm thứ ba, nghịch tặc Hàn Thiền đền tội. Thiên Cơ Tử không rõ tung tích.”
“Chuyện hôm qua, coi như chết cùng hôm qua. Chuyện hôm nay, thì phải tính cho hôm nay.”
Âm thanh lạnh tanh vọt ra khỏi miệng của Phó Trường Đình, giọng điệu xa xăm, ngôn từ kiên định, không khỏi kéo Hàn Thiền quay về từ dòng hồi tưởng xa xôi.
Hàn Thiền lại gồng mình cứng cỏi, “Chỉ sợ đạo trưởng nhắc lại chuyện xưa, là muốn hôm nay tôi chết.”
Phó Trường Đình không đáp lời ngay. Y lắc đầu, đôi mắt sâu hút nhìn thấy bên dưới khuôn mặt quật cường là trái tim suýt bật khóc của Hàn Thiền, “Người hổ thẹn.”
Người này sống ở đạo quán từ nhỏ đến lớn, học lòng từ bi, tu hành thanh tịnh, tôi luyện tự tại. Đêm đó y giết người xong thì bỏ trốn, rồi từ đám mây nhảy xuống đầm lầy.
Cổ tay bị nắm chặt giãy dụa kịch liệt như rắn quẫy. Sự phẫn nộ kinh người toát từ mắt quỷ, “Lấy mạng đền mạng, ta không thẹn với lòng!”
Hàn Thiền càng giãy dụa, tay Phó Trường Đình càng siết chặt như gọng sắt, thế nào cũng không buông ra. Y đã đoán trúng rồi, con quỷ này khẩu thị tâm phi.
Tự mình đâm đồng môn là một đám mây mù mãi không thể xua tan trong lòng. Con quỷ luôn miệng tự xưng vô tình vô nghĩa, đeo cái mặt nạ vô tình vô nghĩa, bày ra vẻ tươi cười vô tình vô nghĩa, nói những lời vô tình vô nghĩa, kỳ thực không có giây phút nào không hối hận, không giây phút nào nguôi ngoai, không giây phút nào quên lãng. Y là người như thế, lúc sống cũng vậy, chết đi cũng vậy. Càng lưu tâm càng tỏ ra hờ hững, mạnh miệng nhưng mềm lòng, trên mặt viết lên chữ ‘không liên quan đến ta’, trong lòng lại từng khắc phổ độ chúng sinh. Trái tim từ bi như thế, mà y lại lầm đường tu hành, đáng nhẽ không nên vào Bạch Vân Quán, mà nên đến Miếu Già Lam.
Con quỷ nổi giận cùng cực bắt đầu lớn tiếng chửi mắng. Đạo giả một mực vờ có tai như điếc, bỗng nhiên kéo tay y, buộc y phải tiến gần nửa bước. Lòng bàn tay dịch chuyển, da thịt ấp ủ bao lấy tay người kia.
Hàn Thiền hoảng sợ giật ra, chân mày nhíu chặt, mười đầu ngón tay nhọn hoắt vươn dài quét qua ngón tay Phó Trường Đình không chút khách khí, dựng thẳng giữa hai người, đầu móng tay lóe sáng, trên móng có độc, vầng sáng màu lam lóe trong mắt con quỷ, “Buông ra!”
Đạo trường làm lơ trước sự uy hiếp của y, chỉ cúi mắt nghĩ ngợi, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay và chỗ giữa ngón tay của y, cuối cùng ấn xuống vết tích còn sót lại của ngón áp út trên tay phải, xoa nhè nhẹ, tựa như muốn từ sự tiếp xúc không ngừng này mà hiểu được cái đau trong khoảnh khắc khi bị mất một ngón tay.
“Lấy mạng đền mạng, vậy đủ rồi.” Phó Trường Đình nói. Giọng nói trầm thấp khàn khàn len lỏi giữa quỷ khí, như muốn trấn an con quỷ đang nôn nóng.
Hàn Thiền thôi giãy dụa, đường nhìn hạ xuống, dừng lại nơi tay họ đan vào nhau, sau đó vội vàng xoay mặt đi.
Phó Trường Đình luôn nắm tay y một cách khó hiểu. Ban đêm đương uống rượu, Hàn Thiền say, tay run không cầm nổi chén. Người kia nhẹ cười vươn tay đến giữ giúp y chén rượu sắp sánh ra ngoài. Đầu móng tay tròn bầu lượt qua miệng chén sắp đổ tràn, phủ lấy tay y, vết chai mỏng cạ vào lòng bàn tay, ngón cái mân mê lẩn quẩn chỗ thiếu mất ngón. Nhiệt độ cực nóng của đạo giả từ ngón tay chạy khắp toàn thân quỷ, Hàn Thiền lập tức cứng hết cả người. Vậy mà Phó Trường Đình vẫn thản nhiên nắm tay y, khuôn mặt đoan chính thanh nhã dưới trăng ngàn không hề tìm thấy chút gì gọi là ngượng ngùng. Răng ngứa ngáy muốn hỏi đạo sĩ nhưng không thể bật thành lời, chỉ là một khoảnh khắc rũ mắt dịu dàng của đạo sĩ, đã khiến con quỷ miệng mồm lợi hại không thể nói thêm lời nào nữa.
Nói thế nào thì đối với Phó Trường Đình, làm cái gì cũng là thiên kinh địa nghĩa. Một giây trước khi say quắc cần câu, con quỷ kia đã phẫn nộ nghĩ thế.
[1] Y quan trủng: mộ chôn quần áo và di vật của người quá cố.
Lặng vắng tư bề. Bầu không khí trầm mặc khiến quỷ khí cũng trở nên lãng đãng hơn, tầng tầng lớp lớp lá cây rung rinh ào ào, dù không có gió, nhưng sự rung động của lá cây vẫn đặc biệt rõ ràng.
“Đạo giả vượt ngàn dặm chạy về Chung Nam, chắc không chỉ đơn giản là bái tế tiền bối.” Từ ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu khiến lồng ngực trống rỗng của y bỗng quặn đau. Hàn Thiền cố gắng trấn định khí tức, giương mắt lên nhìn cây ngân hạnh đằng sau Phó Trường Đình.
“Bần đạo điều tra được một chuyện dưới núi Chung Nam.” Ngón cái vẫn chấp nhất áp trên vết gồ dị dạng, xoa một vòng rồi lại một vòng. Phó Trường Đình tiến thêm một bước, đứng gần Hàn Thiền hơn, “Đầu năm ngoái, thôn dưới núi Chung Nam xảy ra chuyện lạ. Có người nửa đêm lén vào thôn trộm đồ, khi bị người đi tuần tra phát hiện thì hoá thành sương khói tẩu thoát. Sau đó, những nhà trong thôn kiểm tra kỹ lưỡng, không phát hiện bị mất thứ gì.”
“Là do phát hiện đúng lúc, kẻ trộm còn chưa kịp ra tay thì đã bị người tuần tra phát hiện đuổi đi.” Hàn Thiền nói xen vào.
“Có lẽ.” Đạo giả dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói, “Sau đó có người phát hiện ra đồng ruộng sau nhà mình bị người ta đào ra một cái hang, hang ấy cũng nhỏ thôi, bên hang còn vương lại mấy mảnh xương vỡ. Mà đó cũng là chỗ người tuần tra đêm phát hiện ra tên trộm.”
Nói đến đây thì Phó Trường Đình dừng lại. Hàn Thiền cũng im lặng, khoé miệng nhếch lên chờ đợi.
Đạo giả ngẫm nghĩ một hồi, “Bần đạo may mắn nên lần này quay về bắt gặp nó trong thôn. Nó là xương ngón tay, đáng tiếc là ở giữa thiếu mất một đoạn. Công tử có cảm thấy điều gì kỳ quặc không?”
Y vẫn dùng giọng điệu như lúc nói cười trước đây, âm thanh nhẹ nhàng, pha một chút êm dịu. Trước kia, có lần con quỷ đang say thì nổi gan trêu đạo sĩ, “Lúc người niệm chú trừ tà, có nữ quỷ nào nghe xong mà mê mẩn không?”
Đạo sĩ gỗ không hiểu câu hỏi móc lò của y, còn dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh đối đáp, “Pháp chú lập ra là để định thân trừ tà, bị pháp chú vây khốn thì có gì đáng ngạc nhiên?”
Ôi cái tên đạo sĩ ngố này… Hàn Thiền cười không nín được, “Không lẽ đạo trưởng chưa từng nghe nói vẻ đẹp động lòng người sao? Ha ha, đâu chỉ động lòng người, e là quỷ cũng phải rung rinh na.”
Đạo sĩ gỗ chớp mắt mấy cái, suy tư một hồi mới vỡ lẽ ra con quỷ này dám đem y trêu đùa, lập tức lộ vẻ giận dữ, khuôn mặt tuấn tú không che đậy nổi một thoáng bị quê lướt qua.
Còn con quỷ kia nhìn thấy hết thảy những biến hoá trên mặt đạo sĩ, vỗ bàn cười nghiêng ngả không kiêng nể chi cả.
Nhưng giờ Hàn Thiền cười không nổi, “Kỳ quặc thật đấy. Có thể do thôn dân nhạy cảm quá, xương ngón tay đó bị chó hoang quật mộ tha đi, trước đó không để ý thấy thôi.”
“Công tử nói có lý.” Đạo giả gật đầu, nét mặt vẫn thản nhiên, dường như đã tính toán kỹ lưỡng. Y nắm tay người kia, ngón cái khẽ vuốt chỗ cụt, rồi dần dần ép mạnh xuống, “Nó cũng là ngón áp út giống người vậy.”
Hàn Thiền đáp, “Trùng hợp thôi.”
“Đoạn giữa bị đánh cắp cũng ở vị trí tương đồng với cái trên kệ hàng của công tử.”
“Thiên hạ vạn sự, kỳ diệu nhất ở một chữ ‘khéo’.”
“Hàn công tử, xương ngón tay của người đâu rồi?” Ngón tay thon dài mạnh mẽ bỗng nhiên siết chặt. Phó Trường Đình vẫn tỏ vẻ ung dung, song ngón tay âm thầm vận lực.
Hàn Thiền không né cũng không lùi, một tia sáng chợt loé trong mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục sự trấn định, “Nghe theo lời dặn của đạo trưởng, bảo quản đàng hoàng.”
“Có thể cho bần đạo xem không?”
“…” Hàn Thiền im lặng không đáp. Khuôn mặt thanh tú sắc sảo giăng đầy sương mờ. Y đem khí lực toàn thân ngưng tụ ở tay phải, muốn giật tay ra.
Ngón tay thanh mảnh của đạo trưởng cứng như thiết, chưa từng buông lỏng. Phó Trường Đình kéo tay y, đôi mắt đen như mực không mảy may chao động, “Xương ngón tay trên kệ không phải của người, xương của người được chôn bên dưới cây ngân hạnh.”
Huyết trận nuốt lấy sinh linh, sinh ra từ oán niệm. Phàm là người bày bố huyết trận, phải dùng vật mình quý trọng hiến bên trong mắt trận. Oán khí của huyết trận không chỉ phát ra từ những người vô tội chết oan, mà nguồn cơn của nó phát sinh từ chính tâm oán hận của người lập trận.
“Trước đây người giúp Thiên Cơ Tử bỏ chạy, bị thương nặng không chữa trị, sau đó rớt vực mà chết, không để lại di hài. Đoạn xương ngón tay là di hài duy nhất của người.” Đối với một kẻ không có gì, đó chính là vật duy nhất của y. Trên thế gian này còn thứ gì quý giá hơn chính mình? Huống hồ, ngoài đoạn ngón tay đó còn thứ gì có thể khiến y nhớ hơn về những ân oán thị phi ngày trước?
“Vật quan trọng thế mà lại vứt bừa trên kệ hàng, tất có ẩn tình.” Kim Vân Tử dạy dỗ y quá tốt, cho dù là lúc này rồi, Phó Trường Đình vẫn bình tĩnh trấn định, nói gọn hơ, giống như đang bàn xem trăng đêm mai có tròn hơn trăng đêm nay không vậy.
“Nơi người tuần tra phát hiện kẻ trộm cũng chính là chỗ sân người ở trước kia.” Phó Trường Đình bổ sung.
“Ngươi… cả những chuyện này… cũng tra ra?” Hàn Thiền không kiềm chế nổi kinh ngạc, bật thốt.
Đạo giả hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, “Không, không phải trong sân, mà ở sau phòng.”
Trải qua trăm năm gió mưa, biển xanh hoá nương dâu, thôn nhỏ dưới chân núi khi xưa đã dời đổi nhiều lần, bố cục đổi thay triệt để từ lâu. Vậy mà gã đạo sĩ tích cực này vẫn có thể tra ra cả nơi cư ngụ trước đây của y.
Hàn Thiền rùng mình, vẻ mặt càng thêm căng thẳng. Xương ngón tay trên kệ đúng là không phải của y. Hôm đó thấy vẻ mặt nghiêm túc chuyên tâm nhận định từng món hàng của đạo sĩ quả thật buồn cười, nên mới nổi hứng trêu đùa, nào ngờ lại thành mầm mống tai hoạ cho ngày hôm nay.
“Tôi đoán đúng rồi phải không, tiểu sư thúc?” Đạo giả nghiêm nghị yên lặng đợi hồi âm của Hàn Thiền, đôi đồng tử đen mực mơ hồ sáng quắc, rọi vào khiến y lạnh cả người.
Hay cho một tiếng ‘tiểu sư thúc’, càng gọi càng khiến lòng y trống rỗng, tựa như dưới chân núi Chung Nam trước đây, mấy đạo tử mặt bầu bĩnh đứng ngoài sân, ngọt ngào gọi y là sư huynh.
“Ha…” Một tiếng cười nhạt vụt khỏi đôi môi mỏng của Hàn Thiền. Con quỷ không lui về sau mà ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi đón lấy chất vấn của người kia, “Ý của đạo trưởng là tôi đem xương ngón tay của mình chôn dưới tàng cây, giăng huyết trận, trợ giúp Lỗ Tĩnh Vương đăng cơ? Tội danh lớn thế này xem ra còn ác độc hơn cả tội phản nghịch đấy chứ.”
“Chứng cứ đâu?” Không đợi Phó Trường Đình trả lời, Hàn Thiền bỗng nhiên nắm tay người kia tiến lên sát rạt, ép buộc đạo giả thân hình cao lớn phải lùi về sau một bước, “Đạo trưởng có chứng cớ thực tế không? Chỉ bằng một đốt xương sắp thành tro thì không đủ để định trọng tội đó.”
Quỷ khí như sương bạc biến ảo di chuyển thần tốc xung quanh, bay càng lúc càng cao, suýt che lấp ánh trăng ngà đầu tường. Cây ngân hạnh rung lắc dữ dội, cành cây to khoẻ không có gió tự lay động, biên độ lớn như thể đang hứng lấy một trận mưa rền gió dữ. Móng tay của Hàn Thiền lại vươn ra, toả màu lam nhạt đẹp lạ lùng.
“Đó chính là chuyện thứ hai tôi muốn thỉnh giáo công tử.” Trong bầu không khí căng thẳng tột độ, Phó Trường Đình bình tĩnh nói.
Đôi mắt sâu hút như vực thẳm có phần ngụ ý nhìn xuống dưới, ngầm bảo Hàn Thiền chú ý tay của mình. Tay phải của quỷ nãy giờ vẫn không thoát khỏi ràng buộc, bốn ngón đâm về phía trước vẫn bị nắm chặt, sát móng tay dài ngoằng tẩm độc có lam quang chuyển động.
Môi Phó Trường Đình mấp máy, niệm gì đó, nhưng chỉ thì thào rất nhỏ, không nghe thấy tiếng vang nào. Từ từ, bên dưới lam quang xuất hiện một thứ gì đỏ sậm chầm chậm tràn ra, chảy xuôi xuống dưới, không lâu sau thì nhỏ thành giọt giữa bàn tay trắng ệch. Là máu, màu đỏ tươi không ngừng cuộn ra từ đầu ngón tay của y, chảy liên tục xuống dưới, mùi máu tươi tanh tao phát tán, hoà lẫn vào quỷ khí, quấn quít xung quanh hai người họ.
Không lâu sau, toàn bộ tay của quỷ ngập trong màu đỏ sẫm, ống tay áo rộng thùng thình cũng dính máu lốm đốm. Thế nhưng máu vẫn không ngừng chảy ồ ạt từ giữa ngón tay. Hàn Thiền phát hiện ra không chỉ có móng tay mà cả bàn tay cũng nhỏ máu tí tách. Tay trái vốn buông thõng xuống được Phó Trường Đình cầm lên cũng đang vấy đầy máu tanh.
“Gần đây công tử dính không ít thứ nhơ bẩn.” Phó Trường Đình xổ thẳng. Tay của y cho dù nắm chặt lấy tay Hàn Thiền, nhưng vẫn sạch sẽ như cũ, không hề dính chút máu.
“Ngươi hạ chú thuật với ta.” Họng khan, Hàn Thiền sững sờ nhìn người kia, sắc mặt dần nhợt nhạt.
“Thuật hồi tố.” Đạo giả thừa nhận ngay, “Bị hạ phép rồi, nếu hai tay dính máu tanh, nhẹ thì có mùi lạ, nặng thì chảy máu. Càng nhiều người…”
Y cố tình không nói tiếp, thong thả nhìn hai tay liên tục nhỏ máu kia, Hàn Thiền bỗng run lên, ngón tay co lại, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“Nếu dính càng nhiều, mười ngón tay sẽ đau nhức, đau không nói nên lời.” Dùng giọng điệu khô khan như đang đọc kinh văn, Phó Trường Đình hỏi rành rọt từng chữ, “Công tử tự xưng là người lương thiện. Vậy xin hỏi các hạ, sát nghiệt này ở đâu ra?”
Đau đớn theo dòng máu tuôn ra tựa như bị muôn ngàn mũi kim châm vào khắp tay, ăn sâu vào khắp tứ chi, nóng rát xâm nhập xương tuỷ, len lỏi từng ngóc ngách của cơ thể. Nếu không nhờ Phó Trường Đình vững vàng giữ tay y, y đau đến quỵ người xuống đất. Hàn Thiền nghiến chặt răng cũng không thuyên giảm cơn đau, “Ngươi… hạ chú lúc nào?”
Phó Trường Đình nhìn y từ trên cao.
Đau đớn len lỏi vào nơi sâu nhất trong ngực, trong lồng ngực rỗng tuếch, trái tim vốn đã ngừng đập từ lâu, ấy vậy mà đau đớn ấy đang xâm chiếm toàn bộ trái tim, dường như đem mọi thống khổ trên người tụ lại một chỗ trong tích tắc.
Người này thích nắm tay y. Đứng trước kệ hàng, xuyên qua khe hở giữa rèm mà vụt nắm tay y. Lúc nhẹ nhàng va chạm, nhờ ống tay áo rộng thênh che giấu, ngón tay ấm áp cọ vào lòng bàn tay. Lúc nâng chén vui đùa, mắt mông lung trong cơn say chếch choáng vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của người… Người thích nắm tay tôi, rất thích… té ra, nào phải là thích.
“Mỗi một lần, đều chỉ vì hạ chú với thăm dò.” Đã đau đến mức không còn cảm giác, lời vừa ra khỏi miệng, cổ họng Hàn Thiền đã khô rát.
“Trên người có mùi máu tươi. Cho dù có quỷ khí và tử khí che đậy, nhưng cũng không thể che giấu mọi thứ. Nếu không ở trung tâm huyết trận thì không thể đậm như vậy.” Phó Trường Đình bình thản nói, “Hơn nữa, lại rất giống với oán khí lẩn quẩn trong thành, hẳn phải có thủ pháp tương đồng. Tiểu sư thúc, tôi nói đúng không?”