Quỷ Hạng

Chương 10

Tiểu Cao lớn giọng hỏi, hét vọng vào nhà vệ sinh: “Ai đấy?!”

Không có người trả lời, âm thanh kỳ lạ cũng chẳng bởi vậy mà dừng lại, từng tiếng từng tiếng một, không dứt bên tai.

Kết cấu trong phòng vệ sinh, trên thực tế hai bên nam nữ đều liền nhau, chỉ cách bức tường bên trong, vẫn cách trần nhà một khoảng không chặn kín, khe hở cao cỡ nửa người, vì thế không thể phân biệt âm thanh truyền tới từ nơi nào.

Cao Học Huy chỉ vào nhà vệ sinh nam, vẫn không quên hài hước một chút: “Vào trong đi, tôi ra ngoài canh, có chuyện gì cứ gọi nhé!”

Khóe miệng giật giật, khẽ gật đầu với cậu ta, đi về phía viết chữ “Nam” nghiêng nghiêng kia.

Tiểu Cao chạy đi, tiếng bước chân nhỏ dần. Tôi cũng đi chậm lại, rốt cục dừng chân trước chữ “Nam” bong tróc từng mảng màu.

Càng tới gần, thanh âm kia càng thêm rõ, tim càng đập mạnh, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh. Bốn bề xung quanh tĩnh lặng cùng âm thanh từng tiếng từng tiếng xé toạc sự yên tĩnh khiến không khí có vẻ vô cùng âm u.

Bước chân dừng lại dưới tác dụng của âm thanh phát sinh, luồng điện chạy qua ngọn đèn phát ra tiếng xẹt xẹt khe khẽ, chập chờn lóe sáng, chiếc bóng của tôi kéo dài trong nháy mắt. ngọn đèn này cũng chẳng giúp tôi yên tâm, chỉ tăng thêm một phần yêu dị.

Xoay qua mặt tường này, là có thể thu hết cảnh tượng của buồng vệ sinh vào tầm mắt. Trong đó rốt cuộc có cái gì, người hay quỷ, hay là cái chết, luồng suy nghĩ xẹt qua trong đầu tôi giống như vô vàn hình ảnh xoay vòng, cuối cùng dừng lại một đoạn.

Chính là cái đêm hơn một tháng trước, bàn tay trắng như tuyết chộp lấy chân tôi kia.

Ngay lúc tôi còn đang đấu tranh tư tưởng, âm thanh ma quỷ đột nhiên ngừng lại. Tôi đưa tay ôm lấy ngực, xộc vào phòng vệ sinh. Nhà vệ sinh công cộng kiểu cũ, bên trong không có vật chắn, đưa mắt nhìn quanh, chẳng sót thứ gì. Nhưng lúc này dưới ánh đèn vàng u ám, nơi tầm nhìn đến được lại chẳng có gì. Vạn vật đông đặc trong khoảnh khắc, vốn nên thở nhẹ một hơi mà không hiểu sao tôi càng thêm căng thẳng. Đúng lúc này, xuyên khe hở trên vách tường ngăn sát trần nhà, tôi trông thấy đèn bên nhà vệ sinh nữ đối diện lóe sáng, dường như cùng lúc đó, tiếng kêu thất thanh của Cao Học Huy xuyên qua màng nhĩ.

Anh Học Huy?! Trong lòng chùng xuống, xoay người muốn đi xem rốt cuộc có chuyện gì, vừa bước một bước, hội hồi âm thanh loẹt xoẹt loẹt xoẹt níu chân tôi.

Quay đầu lại trong nháy mắt, da đầu căng lên, bắp thịt toàn thân bỗng cứng đờ.

Lại là bàn tay kia!

Chính xác mà nói, lúc này là một đôi tay… Hai cánh tay, vươn ra từ phía bức tường ngăn cách hai bên nam nữ, cả cánh tay phải vòng qua chóp tường bám sang mặt bên này, móng tay cào lên tường, phát ra tiếng két két. Cánh tay trái còn ẩn ở phía sau, chỉ thấy bàn tay trái móc vào bức tường bên, tựa hồ đang dùng sức đỡ lấy cơ thể, muốn dựa vào bức tường kia vắt người sang.

Trái tim như ngừng đập, không thể kêu, không thể cử động, dường như quên cả hô hấp, chỉ còn đôi mắt vẫn đem toàn bộ hình ảnh kinh hãi kia truyền vào trong não. Tôi trơ mắt đứng nhìn vật kia ra sức chuyển động về phía trước, ngay sau cánh tay phải, là bả vai phải, theo sau cùng là đỉnh đầu.

Đúng vào khoảnh khắc vật đó ngẩng mặt lên, bóng đèn chập chờn cũng xẹt một tiếng lớn rồi tự động tắt.

Bóng tối ập xuống.

Thình lình tăm tối khiến mọi thứ chẳng rõ phương hướng. Bởi thị giác bị gián đoạn, nên tôi có cơ hội định thần.

Không có ý nghĩ nào khác. Muốn giữ mạng, phải chạy trốn!

Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu, như thể bị sét đánh trúng, cơ thể cứng ngắc đột nhiên bật nảy, nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi tên Tiểu Cao, nhưng chẳng thấy đáp lại.

Lao thẳng vào ngõ nhỏ tối đen, không cần nhìn lại, tôi cũng biết vật kia đang đuổi theo gần kề. Thừa hiểu lúc này quay đầu lại tuyệt không có kết quả tốt, song trong lúc vô thức, vẫn không nhịn được quay lại liếc một cái.

Màn đêm đen đặc, chỉ có điều tôi rõ ràng trông thấy, một thân hình phụ nữ bò trên mặt đất, tứ chi cứng còng nhưng tốc độ rất nhanh, bổ nhào về phía tôi. Mái tóc dài của ả như muốn quyện vào màu của đêm tối, vài sợi rũ xuống trán, chẳng hề hỗn độn, còn ngũ quan vặn vẹo dị thường đáng sợ. Đôi mắt trợn trừng như cặp chuông đồng, cái mồm ngoác rộng đến không tưởng, cổ họng phát ra âm thanh ồ ồ ngắn ngủn, nhìn qua tưởng chừng đã rụng mất cằm!

Khoảnh khắc quay đầu lại nhìn qua, ả đã đuổi kịp, vươn tay kéo chân tôi. Một cảm giác lạnh lẽo như băng khiến toàn thân tôi run rẩy, trọng tâm không vững, cả người ngã nhào về trước.

Có điều tôi không chạm đất, mà bỗng lao vào lòng một người. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, gương mặt ma nữ kia đột nhiên phủ kín vẻ bi thương và thống khổ cực độ, bàn tay đang túm chân tôi lập tức buông lỏng, mau lẹ biến mất trong màn đêm không ánh trăng.

Trước lúc mất đi ý thức, tôi đã trông thấy người mình va phải, hai cánh tay hắn vòng quàng quanh vai tôi, mang một chút hơi ấm; nét mặt của hắn cũng có phần bất an, đôi môi mấp máy tựa hồ như gọi tên tôi, nhưng tôi không nghe rõ. Gương mặt hắn càng lúc càng xa, càng lúc càng mờ nhạt, giống hệt hôm đó.

Đúng vậy, giống y ngày đấy. Gặp lại anh, liền chìm vào bóng tối, sao không nói cho tôi biết, vì lẽ gì đây? Trần Kỳ? …
Bình Luận (0)
Comment