Ngồi ở ghế phụ lái, cả quãng đường người đàn ông ngồi bên chẳng hề nói chuyện. Thỉnh thoảng quét qua một cái nhìn mờ ám, tôi cảm giác trong lòng bàn tay mồ hôi như thấm đẫm.
Nụ hôn bất ngờ ban nãy, có lẽ phát sinh từ cảm giác tưởng như đã mất nhưng lại tìm thấy, mà cái người chưa từng ngỏ lời kia, đáp lại cuồng nhiệt.
Tôi yêu hắn.
Trong thâm tâm có một giọng nói bảo với tôi như vậy.
Giờ phút này tôi ngồi trên xe của hắn,trông thấy nét mặt nghiêng tuyệt đẹp như cũ, dường như những bí ẩn ngổn ngang trong lòng chẳng quan trọng nữa.
Căn hộ của Trần Kỳ không khác gì so với ngày thường, trong sắc đen tuyền vẫn hòa hơi thở sự sống. Trần Lân chẳng biết đã bước lên trước từ lúc nào, người đàn ông chẳng biết sống chết thế nào ban trưa giờ đang đứn sau lưng, có chút khó khăn vòng hai tay ôm lấy eo tôi, hơi thở tinh tế mà ấm áp lẫn vào cổ áo.
“Tiểu Mạt.” Hắn nhẹ giọng gọi tên tôi, “Anh không thể có tình cảm với bất cứ ai.”
Cơ thể khẽ run.
Trần Kỳ càng ra sức ôm chặt tôi. Hắn nói: “Nhưng lần này anh thật sự đã yêu.”
Bên ngoài cửa sổ tối hơn, tôi ngồi ở một góc sô pha, đùa nghịch lon bia trong tay. Trần Kỳ ở bên kể chuyện câu được câu mất, lời kể trật tự chỉ vì một vài động tác thân mật mà ngắt quãng. Vành tai tóc mai chạm nhau* như thể tình nhân, tôi cũng không khỏi hình thành thói quen, nhưng đôi khi trong đầu sẽ hiện lên gương mặt tái nhợt của ả ta, mang nét hao hao giống tôi, song lại đậm sâu oán hận.
“Em hỏi anh rốt cuộc có phải là người không? Có thể đúng nhưng cũng có thể không.” Trần Kỳ nói vậy với tôi. Khuôn mặt trong sạch của hắn mang theo vẻ quyến rũ, khiến người khác mê mẩn.
Đúng như tôi nghĩ, Trần Kỳ và Trần Lân không phải người phàm, chính là sứ giả tả hữu bên Diêm Vương, chuyên cai quản và dẫn hồn. Rất hiếm người sau khi chết linh hồn không xuống Địa phủ, có lẽ Thanh Anh nằm trong số đó.
Khi tôi hỏi vì sao lại để ả làm loạn ở trần gian nhiều năm như vậy, biểu cảm Trần Kỳ khựng lại một chút, không trả lời câu hỏi.
Sau một lát, hắn mới bảo: “Tiểu Mạt, chuyện này nói sau nhé.”
Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng nhất thời tôi chẳng thể tiếp nhận nổi mấy chuyện siêu nhiên này, nghĩ đến bản thân yêu một người đàn ông —— không, hắn thậm chí không thể coi là người. lúc sau chúng tôi không còn trò chuyện, Trần Kỳ lại quay lại trong quan tài, còn tôi nằm trên chiếc giường đen nhánh, lại một đêm mất ngủ.
Để lại mình tôi nghĩ mãi chẳng lời giải đáp, muôn hình vạn trạng liên hệ tới người đàn bà kia, trong lúc Trần Kỳ ngập ngừng ấp úng, hình như tôi đã nắm được điều gì đó, nhưng chẳng thể thành hình.
Chung quanh im lặng kì lạ, chỉ có tiếng điều hòa chạy rò rò khe khẽ, tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong nhà vệ sinh.
Vì thế âm thanh bất thường vang lên từ cạnh giường tôi cũng nghe đặc biệt rõ ràng.
Đó là tiếng móng tay cào gạch men.
Roạt roạt hai tiếng rất nhỏ, rất khẽ, khoảng khắc đó tôi sởn gai ốc toàn thân, con tim cũng như ngừng đập.
Điện thoại di động đang sạc ở bàn nước gần đó, ánh đỏ chớp nhoáng lúc bật lúc tắt đã trở thành nguồn sáng duy nhất trong căn nhà đen tuyền này. Cũng nhờ vào ánh đỏ mỏng mảnh đấy, ánh mắt của tôi đã chạm phải một thứ không muốn gặp lại nhất.
Đầu ả, từ từ nhô lên bên mép giường, một khối đen thui, ở giữa hở một mảng trắng to cỡ đồng xu.
Dưới ánh sáng mờ ảo chỉ mình tôi rõ đó là cái gì. Chính là miếng da bị tôi kéo rách một nửa, bám lệch chỗ này, lộ ra xương sọ trắng hếu bên trong.
Sau đó là gương mặt trắng bệch, vô cùng thong thả đối diện tôi —— hai mắt lồi ra, cái cằm mở rộng, quai hàm va chạm với xương cổ tạo nên âm thanh ghê tởm.
Sợ hãi khiến tôi hô hấp khó khăn, thân thể hoàn toàn mất lực. Tôi chỉ có thể nằm yên trên giường như vậy, lấy chút ánh sáng tàn để nhìn khuôn mặt trắng bạch của người chết kia, tầm mắt không thể di dời, cũng không thể xoay đầu.
Có thể do tác dụng của ánh đèn đỏ nhấp nhánh, gương mặt vặn vẹo của ả, khiến tôi có ảo giác như đang cười gằn. Ả cứ thế trừng mắt nhìn tôi, cái đầu chầm chậm ngả về sau, như g cặp mắt trợn trừng không hề rời khỏi tôi, đến mức con ngươi màu đen muốn rớt khỏi tròng mắt.
Quả thực là biểu cảm khó thể hình dung chẳng nói thành lời khiến người ta sợ hãi.
Ngón tay tôi túm chặt vặn xoắn ga giường, toàn thân căng cứng, chỉ cảm thấy con tim kinh hoàng, đầu óc trống rỗng. Nhưng đột nhiên đúng lúc đó, ả liền biến mất tăm hơi.
Một giọt mồ hôi chảy ròng qua thái dương rồi trượt vào lỗ tai, trong khoảnh khắc cơ thể tôi có thể cử động, âm thanh ô ô khiến tôi sợ vỡ mật đột nhiên vang lên từ đỉnh đầu, lập tức một mái tóc dài đen như rong rêu mang theo mùi đất rủ xuống mặt tôi, ả lại xuất hiện từ bước tường đối diện đầu tôi!
Hoảng loạn ban nãy chưa kip tan biến, lúc này một cơn khủng hoảng lớn hơn lại cuốn lấy tôi, chẳng thể khống chế bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn cái xác đang từ từ di chuyển, vì thế gương mặt tưởng như trống rỗng lại vặn vẹo đảo lộn góc độ nhìn tôi.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chỉ trong một cái nhìn, ả đột nhiên nâng tay rút một cây đinh gỗ ngăm đen lớn chừng một thước từ giữa đỉnh đầu, không đợi tôi phản ứng, cắm phập vào ngực trái.
Cơn đau sắc nhọn thoáng xuyên thẳng qua lồng ngực, tôi chỉ có thể kêu nửa tiếng, đau ngất đi.