“Sân 11 gặp hỏa hoạn, nghi phạm vụ án yêu cầu gặp đích danh cậu. Nhận được tin nhắn thì gọi lại nhé. Vũ Bác Hoa.”
Đây là tin nhắn mới nhất trong di động của tôi, người gửi là Vũ Bác Hoa, thời gian nhận là đúng 12 giờ trưa.
Còn bây giờ tôi đang ngồi ở một tiệm cơm gần Ung Hòa Cung, bên cạnh là Trần Kỳ không nhanh không chậm ăn cơm, đối diện là Trần Lân chẳng vội chẳng vàng rót bia vào cốc.
Thời gian cơm trưa, khách hàng ra vào tấp nập, cặp sinh đôi bề ngoài không tồi cũng thi thoảng hấp dẫn ánh mắt của mấy quý cô thành phần tri thức xung quanh.
Tôi ngồi bên trong, lấy điện thoại ra xem lại mẩu tin nhắn ban nãy.
“Ăn xong anh đưa em đi.” Trần Kỳ gắp một miếng thịt bò để vào bát tôi.
“Vậy còn anh?”
“Cùng chú hai xuống dưới một chuyến, bàn bạc chuyện này, em xong việc anh qua đón nhé.”
“Vâng, được ạ.”
Tôi và hai miếng cơm cùng miếng thịt bò kia, cũng chẳng hỏi gì nữa. Đồ ăn của quán này xem ra không tệ.
***
Vẫn chưa bước qua cổng sở cảnh sát, Vũ Bác Hoa canh cổng từ sớm đã hùng hổ xông đến lôi đi. Tôi quay lại nhìn Trần Kỳ, hắn nhún vai tỏ vẻ không rõ.
“Anh làm gì đấy?” Tôi bị Vũ Bác Hoa dẫn thẳng đến bãi đỗ xe, lại chưa kịp phân bua đã bị nhét vào xe cảnh sát.
“Sân 11!” Vũ Bác Hoa tức đến phì khói.
Khi xe dừng trước cổng sân 11, tôi sững sờ.
Cảnh tượng nơi đây, chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung —— cực kỳ bi thảm.
Cánh cửa sơn đỏ quen thuộc, hiện giờ chỉ còn một bộ khung gỗ không vẹn, bức tường gạch và bức phù điêu ở cổng bị hun thành sắc đen, dưới đất vương một mảng kính, hình như chẳng còn nhà nào nguyên vẹn, từ trên xuống dưới đều là than, có nửa mảnh tường cũng đã nghiêng đổ, lộ ra đồ dùng biến dạng còn sót lại trong nhà, bầu không khí toàn sân nồng nặc mùi khói gay mũi.
Chỉ còn một góc nhà số 6 sáng sủa hoàn toàn không khớp. Căn phòng kia nhìn thoáng qua vẫn giống hệt như trước, nhỏ hẹp, cũ nát, trước cửa treo một chuỗi ngải thảo chẳng biết đã bao năm, trên mặt thủy tinh của cửa sổ dài hẹp nham nhở giấy đã ố vàng.
Đúng vậy, một chút vấn đề cũng không có.
Nhưng đó mới chính là vấn đề.
Có thể đốt cháy cả một sân, nhưng giữa đống hoang tàn lại sót một căn phòng nhỏ.
Đó là nhà bà cụ Trì.
Qua một lát, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh, quay đầu hỏi Vũ Bác Hoa: “Mọi người trong viện đâu?”
“Người hả?” Khóe miệng cậu ta nhếch lên mang chút buồn bã, “Nguyên bản trong viện còn bao người chứ? Hai vợ chồng bác Viên chết cháy, quả phụ Lý Lan Vận mất tích, còn bà lão mù kia, trốn vào một góc phòng trong, bảo là tuổi đã già, giờ chắc đang giả ngây giả dại trong sở rồi.”
“Bà ấy là nghi phạm sao?”
Vũ Bác Hoa hừ một tiếng từ trong mũi ra ngoài: “Nói thật tôi không tin. Nếu nghi ngờ con người, tôi thấy nghi ma nghi quỷ còn hơn. Vấn đề là chúng ta không có cách nào khác theo kịp mặt này, trong cả viện chỉ còn mỗi nhà bà lão an toàn, hơn nữa vừa hỏi cụ thì chuyện gì cụ cũng nhận về mình, vậy cậu bảo cụ có thể thoát tội sao?”
“Anh bảo nghi can muốn gặp tôi, chính là bà ấy muốn gặp sao?”
“Ừ.” Vũ Bác Hoa không nói gì nữa, quay người về xe cảnh sát. Dưới cái nóng oi ả quá trưa, ánh nắng gay gắt chói chang, cả Đại Tỉnh Hồ Đồng như đã chết, im hơi lặng tiếng.
Trực giác mách bảo tôi rằng việc này có điểm kỳ quặc, nhưng chẳng thể nói rõ mấu chốt, mãi đến khi đối mặt với bà cụ Trì.
Phòng gặp mặt chỉ có một ô cửa chắc bởi song sắt, điều hòa mở rất thấp, ánh sáng xam xám lạnh lẽo.
Tôi sợ, đúng vậy, rất sợ.
Bởi giờ phút này toàn bộ cảnh sát đều lui ra ngoài hết, còn ngồi đối diện qua chiếc bàn, bà lão mù lòa khô quắt sống đã quá nửa thế kỉ, đột nhiên dùng ánh mắt ngời sáng nhìn tôi.
Sau đó bà cụ mở miệng: “Triệu Tiểu Mạt —— ”
Không phải giọng nói già nua như tiếng vải xé nữa mà một giọng nữ rất khẽ rất nhỏ, thậm chí có chút lanh lảnh.
“Triệu Tiểu Mạt ——” gương mặt nhăn nhúm của bà bỗng hiện một nụ cười lạnh, bà lão nói, “—— tao tìm mày đến khổ!”
Cả người tôi nhảy dựng trên ghế, quay đầu hướng về cửa, nhưng tôi chưa kịp đi dù chỉ nửa bước, đã kéo giật lại, lập tức đầu đập xuống bàn.
Sức đè lên tay tôi vô cùng lớn, bất kể tôi gào thét giãy dụa thế nào, cảnh sát bên ngoài cửa chẳng hề có động tĩnh, như thể lúc này căn phòng đã bị tách biệt.
Thứ đang chặn tôi lại, ngay trên đỉnh đầu tôi phát ra các loại tiếng vang vừa quỷ dị vừa ghê tởm, tôi nghiêng mặt, đang nhìn bất chợt thấy một giọt máu tươi nhỏ xuống bàn.
“Trả lại cho tao… Trả lại cho tao… Trả lại cho tao…”
Âm thanh lanh lảnh hỗn loạn phát ra từ cổ họng bà cụ không thể phân biệt, mà tôi lại nghe rõ nội dung.
Trả lại cho cô, tôi lấy cái gì để trả lại cho cô chứ?
“Trả lại cho tao… … Trả… Cho… Tao…”
Máu đã đọng thành vũng trên bàn, từ từ chảy về phía mặt tôi.
Vì muốn tránh nên tôi càng vùng vẫy, da mặt bị chà xát đau đớn lên mặt bàn không hề mịn màng. Gắng sức giãy dụa, cuối cùng có thể nâng đầu dậy, chính nhờ vậy ánh mắt tôi đảo qua gương mặt nọ.
“Trả lại cho tao…”
Vẫn là gương mặt già nua của bà cụ Trì như trước, giờ lại vặn vẹo kinh dị khiến người ta sợ hãi, hai mắt lồi ra, miệng ngoác rộng tới mức có thể nhét vừa một nắm tay, mà máu tươi đang tuôn ra từ lỗ mũi, miệng, thậm chí cả lỗ tai. Đúng vậy… y như lời Cố Tuất—— thất khiếu mở rộng.
Đây đâu còn là bà cụ Trì, rõ ràng là Thanh Anh, là ả đàn bà âm hồn bất tán.
Thừa dịp cảm giác sức nặng trên tứ chi nhẹ đi một chút, tôi dùng sức đẩy cái xác không hồn trên người mình, lúc bà ta định nhào lên đã quơ lấy chiếc ghế đánh xuống.
Ai ngờ cánh tay vừa giơ lên nửa chừng, trên mu bàn tay bỗng xuất hiện một cơn đau nhức như dùi đục vào xương, khiến tay tôi mềm nhũn theo phản xạ, ghế rớt xuống đất. Nhìn lại mu bàn tay mới thấy vết tay đen sì đang lan rộng, đồng thời hai vết tay kia cũng có một vệt đang sẫm dần.
Mà lúc tôi nhìn lại bà cụ Trì thì mới biết thực ra cơ thể cong queo đó vẫn ở một bên, chưa hề đụng tới. Tôi thoáng do dự, vẫn nghiêng người lảo đảo mở cửa thoát khỏi đây.
Bên ngoài, lại chẳng thấy bóng dáng Vũ Bác Hoa, chỉ có một cảnh sát trẻ lạ mặt trông coi. Trông thấy bộ dạng chật vật của tôi, cậu ta hết sức bất ngờ, hỏi làm sao vậy.
Tôi vừa định kể lại, đột nhiên ở ngoài sở vang lên tiếng súng.