Quỷ Hạng

Chương 36

Trần Kỳ nói, mấy ngàn năm qua, hắn chỉ duy nhất yêu một người, là tôi.

Nghe thấy câu này tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng khi hắn hôn tôi, cũng là lúc nhớ đến ả đàn bà kia, cho nên tôi hung hăng đáp lại, môi của hắn, răng, lưỡi, đều có dấu vết của tôi.

Thở dốc khó nhọc, người đàn ông này, chả trách yêu hắn thì đoản mệnh. Phát hiện tiếng cào sột soạt bên ngoài quan tài đã ngừng, tôi giãy khỏi Trần Kỳ, xoay người đẩy nắp quan.

Trần Lân bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi bên cạnh, vuốt vuốt cây đinh gỗ trong tay, thi thể ả đàn bà kia so với vừa nãy dường như đã co lại một ít, ngã dưới chân Trần Lân, ánh mắt xuyên thẳng qua tôi, oán độc nhìn Trần Kỳ.

Trần Kỳ khe khẽ thở dài, nghiêng đầu.

“Anh, đến đây kiểu gì vậy?” Trần Lân miệng cười thơn thớt còn bụng một bồ dao găm, “Con đường bị em yểm, hóa ra chẳng ngăn được anh.”

“Chú chặn được anh sao?”

“Em thì không chặn được anh rồi, nhưng anh cũng đừng nên can thiệp, hai kẻ kia cùng một linh hồn, chẳng có đạo lý nào như vậy trên đời cả, nói gì thì nói, hôm nay em cũng phải bắt bằng được linh hồn đó, em xong việc thì hết trách nhiệm.”

“Hỏi lại chú một câu, chú đấu được với anh không?” Trần Kỳ lạnh nhạt.

Trần Lân hừ một tiếng, tuy rằng tỏ vẻ không phục, nhưng không còn phản bác nữa, chỉ siết chặt chiếc đinh gỗ trong tay.

Tôi đưa mắt nhìn sang Thanh Anh, thoáng nhìn một cái, cả người liền kinh hãi, ả vốn ở bên chân Trần Lân, thế nhưng giờ chẳng biết đang ở nơi nào!

“Trần Kỳ!” Theo bản năng, gọi hắn một tiếng, “Thanh Anh đâu!?”

Tôi vừa lên tiếng, cả hai đều sững người, Thanh Anh quả thật đã rời khỏi chỗ cũ. Quan tài! Vừa định quay lại nhìn, đột nhiên trên vai bị ấn mạnh, nhâc cả người tôi lên, cả thân trên bị ấn vào quan tài đỏ tươi. Ta vội lấy khuỷu tay chống lại, chứng thấy Trần Kỳ từng bước xông lên, vừa đưa tay ra, đã bị Trần Lân cản. Cũng chính bởi sự ngan cản đó mà cổ tôi bị bóp chặt.

Tôi muốn tách đôi tay đó ra, thì tóc ả đã quấn quanh cổ tay, ả đàn bà kia ngoác miệng, cơ thể vặn vẹo quay lại trợn mắt nhìn tôi.

Cũng trong khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu. Ma nữ nhuốm đầy hận thù này, từ lâu đã chẳng còn muốn linh hồn tôi nữa, ả đã mất lẽ sống, mục đích chính chỉ còn giết tôi, giết tôi, kẻ đã cướp đi người đàn ông ả yêu thương.

Nhìn thẳng vào con mắt mở trừng trừng của ả, nơi đó ngập tràn ghen, hận, và không cam tâm.

Có lẽ theo một cách nói khác, ả đã từng là kiếp trước của tôi.

Trần Kỳ không ngừng gọi tên tôi, muốn vượt qua sự cản trở của em trai hắn, hình như Trần Lânđang dùng toàn lực, trước sau không để hắn lại gần. Cổ họng tôi phát ra tiếng mài xương ken két, đầu óc thì tỉnh táo lạ thường, tôi chỉ chăm chú nhìn vào mắt Thanh Anh, nhìn thấy hết thảy mọi thứ từng là cửa tôi trong đó.

Giây phút cảm giác cái chết kề cận, tôi giật mạnh đám tóc cuốn ở cổ tay, quăng mạnh thi thể khô héo trên người.

Song trước lúc ả buông tay, móng tay ả đã cứa một vệt lên cổ, lập tức máu trào ra.

Cũng chính lúc ấy, Trần Kỳ đột nhiên nhấc tay thật nhanh, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa mở ra, đặt vào trán và trên hai lông mày Trần Lân, vẽ thành nửa vòng tròn, cơ thể Trần Lân liền xuội lơ. Trần Kỳ chẳng buồn nhìn, vội vàng lao qua gã đến bên cạnh tôi: “Tiểu Mạt!”

Một tay tôi đang bịt miệng vết thương, cúi người đưa tay nhặt chiếc đinh gỗ Trần Lân vứt trên mặt đất. Ả bị tôi ném một bên, cơ thể vừa chạm xuống mặt đất, liền lại vặn vẹo bò dậy, Trần Kỳ cách đó cầm cự.

Trần Kỳ cũng sững người, nhíu mày, sau một lúc lâu, quay lại đỡ Trần Lân dậy, xóa ấn chú cho gã.

“Anh vốn không muốn nói. Chú xem đi.” Hắn đưa cho Trần Lân một quyển sách nhỏ, quay đầu nhìn về phía tôi.”Triệu Tiểu Mạt, có ngày sinh, không có ngày chết, rành rành giấy trắng mực đen ở sổ sinh tử, dù anh có bản lĩnh thông thiên cũng chẳng sửa được.”

Trần Lân lật giở cuốn sổ, xem đi xem lại, càng xem sắc mặt càng nhợt nhạt.

“Không phải chứ? Không thể nào?”

“Làm sao mà không thể? Chú đã xem kĩ từ đầu đến cuối cuốn sổ này chưa? Cứ ôm lấy cuốn sổ luân hồi như cái trục xe rỉ sét, chú còn biết gì hả?” Trần Kỳ lạnh lùng nói.

Nghe cuộc đối thoại giữa anh em hắn, tôi ngẩn người.

Chỉ có sống, không chết?

Sinh tử luân hồi, anh em họ đều có chỗ cố chấp, Trần Lân bảo, tôi căn bản không nên xuất hiện ở trên đời này, bởi vì tên của Thanh Anh đã không còn trong sổ luôn hồi, nói cách khác, hồn phách của ả không được chuyển kiếp thành tôi. Cho nên ngay từ đầu, Trần Lân đã cho rằng, tôi không nên tồn tại, chức trách của gã là giải quyết dị số là tôi, hoặc trở về trạng thái hồn phách Thanh Anh hồn, hoặc sẽ đưa vào ao Tử Hồn, tóm lại không thể giữ lại tôi.

Nhưng bây giờ, lạ lùng thay, trong sổ sinh tử của Trần Kỳ, đã ghi lại ngày sinh của tôi.

Việc này chứng minh tôi là định số, sự tồn tại của tôi, là lẽ tất nhiên.

Như vậy những người chết trong Đại Tỉnh Hồ Đồng, chẳng lẽ cũng là điều tất yếu?

Tôi nhìn cuốn sổ trong tay Trần Lân, trên mặt giấy trống không.

“Tiểu Mạt!” Còn đang ngẩn người thì Trần Kỳ đột nhiên kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng, theo cái nhìn của hắn, gương mặt Thanh Anh khô quắt dữ tợn sát ngay trước mắt, thật không tránh được rùng mình.

Tuy rằng tôi tránh được, nhưng tay phải của ả lại xuyên thẳng ngực Trần Kỳ…

Lần này chỉ sợ là chút sức tàn ả dồn nén, nếu tôi không được Trần Kỳ kéo, chỉ sợ đã thành Tử Hồn vụn nát. Từ vết đâm trên ngực Trần Kỳ, bàn tay phía sau lưng hiện lên hình bát quái y hệt dấu trên mu bàn tay tôi.

“Trần Kỳ!” “Anh!” Tôi cùng Trần Lân cùng lúc hét lên, ả thu tay lại, nét mặt cũng ngơ ngác.

Trần Kỳ chau mày, khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Không sao, thế kia mà không sao! Nếu chẳng có việc gì, do đâu mà Trần Lân cũng lo lắng như vậy?! Trông vết thương trên ngực hắn mà tim tôi lặng đi một nhịp, Mặc dù không có máu, nhưng cũng là một vết rách.

Nếu hắn giữ nguyên trạng thái không thực thể đứng đó, thì ả Thanh Anh kia chẳng thể nào đụng được vào hắn, nhưng hắn đã đồng ý với tôi…

“Sau này nhất định sẽ để em chạm vào anh.”

“Cậu tự đối phó với ả đi.” Trần Lân ném lại một câu, đỡ Trần Kỳ ra ngoài, trước khi bước qua cửa Trần Kỳ còn ngoái lại định nói gì với tôi, nhưng không thể thốt thành lời.

Hai người họ vừa rời đi, toàn bộ căn phòng tối sầm.

Một cơn gió lạnh thổi qua gáy, tiếng ô ô quỷ dị vang lên. Tôi bước từng bước về phía trước, mũi chân vừa chạm vào quan tài, lập tức một bàn tay quắt queo túm cổ chân.

Tựa như lúc bắt đầu câu chuyện, đêm mùng năm âm lịch không trăng.

Mà phải, tối nay, đúng là mùng năm tháng bảy.

Tôi nắm chặt chiếc đinh gỗ hòe trong tay.

Thanh Anh, đã đến lúc kết thúc mọi việc giữa tôi và cô.
Bình Luận (0)
Comment