Cổ Trần rít một hơi thuốc: "Tất cả mọi người? Kể cả đồ đệ duy nhất của ngươi hay sao?"
Phó Định An cười lạnh: "Đồ đệ ư? Trong khoảnh khắc ta chết đi, nàng đã trở thành kẻ địch của ta! Những người được ta bảo vệ khi còn sống cuối cùng cũng giết chết ta! Tất cả bạn bè giờ trở thành người săn đuổi ta! Ta đã làm sai chuyện gì? Không! Đến tận bây giờ ta vẫn không sai! Sai là thế giới này! Sai là... ông trời!"
Vincent khinh thường nói: "Hừ... Đồ phàm nhân ngu xuẩn, đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu lý do mình phải chết sao?"
Phó Định An chợt quát lên: "Ta đương nhiên biết! Là vì thế giới này quá dơ bẩn, quá ghê tởm! Người trên thế giới này không xứng được ta bảo vệ! Bọn chúng đều đáng chết! Chết hết thì thế giới này mới sạch sẽ!"
Vincent lắc đầu y như người trước mắt không còn thuốc nào chữa được: "Để ta đây cho ngươi chết trong minh bạch! Kẻ giết ngươi không phải người, mà là thần."
Nghe xong, Phó Định An cười như điên. Chuyện này rất bình thường, lời của Vincent nói đến người nào cơ chứ? Dù là ai nghe thấy đều cảm thấy giả dối vô cùng. Người ta không biết mình chết như thế nào? Ngươi đến nói cho hắn biết, đã vậy còn nói một đáp án như thế. Chi bằng dứt khoát nói hắn độ thiên kiếp thất bại nên bị thiên lôi đánh chết cho xong.
"Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến ngày ngươi chết? Tại sao ngày đó ngươi tản bộ đến một nơi xa lạ? Tại sao lúc đó lại sẵn tiện ăn cơm tại một quán ăn vắng người? Tại sao không ngửi thấy mùi thuốc mê? Ngươi cho rằng những chuyện này đều trùng hợp sao?"
Phó Định An không cười nữa. Hắn dao động. Hắn nhìn Vincent và chờ đợi một đáp án rất có thể là chân tướng.
"Trong vũ trụ này vẫn tồn tại thần linh. Thượng đế là thần, quỷ Satan là thần và còn rất nhiều vị thần không ai biết tên nữa. Bọn họ không muốn con người biết sự hiện hữu của họ nên ngươi có thể bỏ qua họ, thậm chí coi khinh họ. Thần sẽ không trách tội ngươi. Song có một việc ngươi không thể làm, đó là không được uy hiếp đến sự tồn tại của thần."
Phó Định An nói: "Ngươi muốn nói đến điều gì?"
"Đơn giản là lĩnh vực của thần không thể để người bình thường chạm đến. Mà năng lực của ngươi là thời gian - một lực lượng có thể uy hiếp thần linh. Lúc ban đầu năng lực của ngươi nhỏ yếu nên không đủ tạo ra sự uy hiếp đến thần. Nhưng khi năng lực này đạt đến trình độ nào đó thì ngươi sẽ được coi là thành phần nguy hiểm và chắc chắn phải bị tiêu diệt!
Vì vậy, trong không gian sẽ có một sức mạnh đẩy ngươi đến tử vong, thẳng cho đến khi linh hồn của ngươi biến mất khỏi thế giới này mới thôi."
Phó Định An trầm tư, sau đó cười điên cuồng: "Ta hiểu rồi, hèn gì kẻ cắn nuốt thời gian chưa bao giờ dùng năng lực chiến đấu của chủng tộc mình. Bọn họ sợ hãi. So với sự đuổi giết của sứ giả địa ngục, họ sợ sự chế tài của "Thần" hơn hết."
Ngũ Địch cười nói: "Ê hê hê... Ngươi hiểu thì tốt rồi, mau buông tay chịu trói đi. Dù sao ngươi cũng sẽ thua, bởi vì "Thần" luôn đứng bên bọn ta."
"Buông tay chịu trói gì chứ? Hừ... Hoang đường đến cực điểm! Ta chết vì lý do vớ vẩn như thế hay sao? Cái gọi là "Thần" chỉ vì sự yên ổn của bản thân mà có thể tùy ý cướp đoạt tánh mạng của ta à? Ta không phục! Nếu trời đối xử với ta như vậy thì ta muốn hắn trả giá thật nhiều! Ta muốn thế nhân hoàn lại nỗi đau khổ của ta!"
Hắn điên cuồng gào thét, hoàn toàn giải phóng năng lực linh hồn. Năng lượng và uy áp kinh khủng bức đến, Cổ Trần bị luồng sức mạnh này ép đến mức đứng không yên.
Vincent thản nhiên nhìn Phó Định An, sau đó quay đầu nói với Cổ Trần: "Ngươi lui xa ra một chút, để ta giải quyết hắn."
Cổ Trần ngẩng đầu một cách khó khăn: "Không, người này để ta giải quyết."
Vincent nhắm mắt lại, rồi thở dài như bất đắc dĩ. Hắn không nói những câu như "Ngươi không phải là đối thủ của hắn" hoặc "Cẩn thận một chút", bởi vì hắn biết những lời nói đó đều là những lời nói nhảm. Tuy mấy ngàn năm nay hắn đã từng nói qua vô số lời nói nhảm nhưng giờ phút này hắn lại không có tâm trạng đó.
Vincent biết Cổ Trần đang nghĩ cách trong lòng. Không phải hắn có thuật đọc tâm, mà là vì trời đã ban cho hắn năng lực tính toán kinh người. Bố cục và tính toán của hắn đã bao hàm thứ Woody không có: Nhân tính.
Cho nên khi chưa phân rõ thắng bại thì hắn đã tính toán đến kết cục cuối cùng.
Giờ phút này, Cổ Trần đứng trước mặt Phó Định An. Chỉ khi trước mặt là Diêm La Vương tiền nhiệm, thực lực của hắn mới trở nên nhỏ bé, thậm chí muốn nhúc nhích ngón tay cũng hao phí sức lực toàn thân.
Chẳng qua Cổ Trần vẫn trừng cặp mắt cá chết, quyết không lùi bước để đối mặt với Phó Định An.
"Ripper Cổ Trần. Ta biết ngươi. Ngươi là người vừa gia nhập giới săn quỷ thì giành chiến thắng cuộc thi Đánh Giá Lính Mới, hơn nữa vì điều tra cái chết của ta nên quan hệ gần gũi với Thủy Ánh Dao."
"Ha ha, không sai! Có thể coi ngươi gần như là cha của Tiểu Thủy, không biết có thỏa mãn đối với đứa con rể tương lai như ta hay không?"
Phó Định An cười nói: "Điều đó không cần nhìn, ngươi chỉ việc đến đây là được!"
Hắn vừa nói, vừa giơ một cánh tay, bàn tay hướng lên. Lòng bàn tay của hắn lóe hào quang vàng óng. Khi hào quang tán đi, một chiếc đồng hồ cát xuất hiện trong tay hắn.
Cổ Trần chưa bao giờ thấy qua thứ vũ khí như thế, có điều nên đánh đòn phủ đầu rồi nói sau. Ngón giữa tỏa ánh sáng hồng, thân hình hắn lập tức biến mất. Cuộc chiến vừa bắt đầu thì hắn đã tung hết sức.
Song khi hắn xuất hiện thì vẫn chưa thể phát động công kích, bởi vì Phó Định An đang bóp cổ hắn trên không bằng một tay.
Cổ Trần thật không ngờ thứ mình am hiểu là tốc độ lại rất buồn cười trước mặt người này.
"Người trẻ tuổi, ngươi còn kém ta quá xa!" Nói xong, Phó Định An nắm chặt tay.
Tiếng gãy xương vang lên, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng của Cổ Trần. Đầu hắn gục xuống như không còn sức.
Phó Định An ném Cổ Trần ra xa y như ném rác, kế tiếp lại nói: "Nếu chỉ như thế thì chưa thể tính là khởi động."
Vincent vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi ở một bên, dường như chuyện trước mắt không liên quan đến hắn.
Woody vẫn cười đê tiện như trước. Ánh sáng trắng trên kính khiến mọi người không thấy rõ ánh mắt của hắn: "Ê hê hê... Vậy ngươi cứ tiếp tục khởi động đi, Cổ Trần còn sống đấy nhé. Vì thằng này vừa nói sẽ đánh đơn với ngươi nên bọn ta sẽ không ra tay trước khi hắn chết."
"Ồ, hai người thực không có nhân tính..." Cổ Trần khoan thai hút thuốc. Hắn đứng ở nơi vừa ngã xuống với bộ dạng rất hung hăng càn quấy. Vết thương vừa rồi có vẻ đã hoàn toàn hồi phục.
"Ê hê hê... Bọn ta đã không còn là người từ lâu lắm rồi."
Phó Định An cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người bằng cách tung người đến trước mặt Cổ Trần. Cánh tay hắn vung từ trên xuống dưới, chiếc đồng hồ cát nằm gọn trong lòng bàn tay mang theo tiếng gió rít đập xuống đầu Cổ Trần.
Uỳnh một tiếng, ánh lửa tung tóe khắp nơi. Hai tay Cổ Trần cầm dao giải phẫu giao nhau để chặn một chiêu này.
Nhưng đợt công kích vẫn chưa kết thúc. Phó Định An nở nụ cười lạnh rồi tăng lực tay.
Cổ Trần dần dà hết chống đỡ nổi. Đầu gối chậm rãi khuỵu xuống. Mặt đất dưới chân hắn đã xuất hiện vết nứt.
Cổ Trần kinh ngạc vô cùng: "Đây là gì... là Thập Điện Diêm Vương sao... Lão Lữ lợi hại đến cấp độ này à... Chỉ tiếp một chiêu bình thường mà gần như cần hết sức mạnh và năng lực toàn thân của mình... Không thể thư giãn một giây nào... Tinh, khí, thần và toàn bộ cơ bắp, thậm chí mỗi thớ cơ như có cảm giác sẽ nát bấy nếu không dùng tới."
Phó Định An khinh thường nhìn Cổ Trần, rồi nói bốn chữ: "Không biết lượng sức."
Cổ Trần rất muốn nói vài câu để phát huy sở trường chỉnh người của mình nhưng hắn không còn dư sức nữa. Hắn bỗng phun một ngụm máu tươi rồi sau đó văng ra xa.
Trong nháy mắt khi Phó Định An nói chữ "Lực", hắn tung ba cước liên hoàn lên ngực Cổ Trần. Chỉ đơn thuần là sự cách biệt về thực lực đã đủ khiến Cổ Trần không thể chống đỡ đòn công kích đơn giản này.
Hắn đâm sầm vào bức tường, lún thật sâu vào trong đó. Một cánh tay vẫn còn ở bên ngoài bức tường giơ lên rồi lại buông xuống. Máu từ trong cánh tay áo chảy xuống, nhuộm đỏ một mảng đất thật lớn.