Vi Trì là người đáng để tin cậy nên Thủy Ánh Dao mới giao Ninh Phong cho hắn, mà lúc này ở Tô Châu còn một người có thể giúp đỡ, đó chính là Miêu Gia.
Mặc dù không muốn nhưng nàng biết sức của mình không đủ để đối mặt với Ninh Thiên Đức, cho nên vẫn phải tới khách sạn nơi Vương Hủ ở.
Khi Thủy Ánh Dao gõ cửa phòng Miêu Gia, vừa hay gặp Vương Hủ cũng đến tìm Miêu Gia.
"A! Ngại quá, ta đi nhầm..." Vừa thấy Thủy Ánh Dao, Vương Hủ lập tức quay đầu bỏ đi. Vẻ mặt trông như vừa phá hư chuyện tốt của người khác.
Thủy Ánh Dao đưa tay chụp vai hắn lại: "Ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi."
Vương Hủ cười hê hê: "Ta không có gì để nói. Thật ra ba cái chuyện mỗi ngày ngươi lén lút đến phòng hắn, ta sẽ không đem đi nói khắp nơi đâu..."
Sau khi Vương Hủ bị ăn một trận đòn, Miêu Gia nghe thấy tiếng gõ cửa. Sự thật là hắn đã tựa vào cửa để nghe Vương Hủ bị đánh từ nãy đến giờ...
"Ai đó?"
"Hừ! Biết còn cố hỏi."
"À, vậy vào đi."
Miêu Gia mở cửa. Vương Hủ liếc xéo hắn với ánh mắt vô cùng sâu sắc, trông như muốn nghe một câu chuyện khó nói rõ.
"Người như ngươi rất dễ khiến người khác hiểu lầm, biết không hả?" Miêu Gia đóng cửa rồi nói với Vương Hủ.
"Cảm giác của ta bây giờ như bắt gian hai ngươi trên giường, sau đó bị diệt khẩu..." Câu này còn chưa nói xong thì hắn lại chịu quyền cước của Thủy Ánh Dao.
Có một cách nói thế này: Lúc tâm trạng không được tốt thì bạn nên tìm một người ngu ngốc để đánh cho một trận, từ đó có thể khiến bạn cảm thấy thần thanh khí sảng hơn một chút. Hôm nay, Thủy Ánh Dao đã hiểu được điều đó.
"Ta muốn hỏi ý kiến của ngươi về một chuyện."
"Vậy thì được rồi! Trên thế giới này không có chuyện gì không thể nói. Nếu năm năm qua ngươi chịu ngồi xuống nói chuyện với ta thì vấn đề đã được giải quyết rồi." Miêu Gia rất kích động, dường như hắn đợi cơ hội này từ lâu lắm rồi.
Đáng tiếc chuyện trên đời thường không như ý muốn của con người. Thủy Ánh Dao vẫn bình tĩnh nói: "Ân oán riêng giữa ta và ngươi tới ngày quyết đấu sẽ kết thúc nên không có gì để nói, ta tới tìm ngươi vì một chuyện khác."
"Thế à..." Hắn lập tức tỏ ra vô cùng thất vọng.
Ở bên cạnh, Vương Hủ nhìn sắc mặt Miêu Gia mà muốn cười thật to rằng trên đời này quả thật có khắc tinh.
"Đoạn Phi vừa xảy ra chuyện, ngươi đã biết chưa?"
Miêu Gia ngậm điếu thuốc, khôi phục hình tượng ngủ chưa đã giấc: "Hắn có thể gặp chuyện gì? Chẳng lẽ trêu chọc gái nhà lành nên bị công an tóm cổ?"
"Ngươi tưởng người ta giống ngươi à?" Thủy Ánh Dao chưa kịp trả lời thì Vương Hủ đã nói câu này.
Miêu Gia hừ lạnh một tiếng: "Loại người từng bị bắt vì cuồng theo dõi như ngươi thì không nên tùy tiện phát biểu ý kiến."
Vương Hủ bị nói trúng cái chân đau nên chỉ đành tiu nghỉu ngậm miệng.
Thủy Ánh Dao không biết nói sao với hai gã bất lương này, chỉ cần hai câu mà đã lạc đề tới chân trời nào. Nàng chỉ còn cách nhắc lại đề tài vừa rồi: "Tối hôm qua, Ninh Phong tới tìm ta và nói cha nàng muốn xử tử Đoạn Phi trong thời gian tới, lý do là hắn câu kết Mặc Lĩnh với ý đồ bất chính."
Thủy Ánh Dao vừa nói lời ra miệng, Miêu Gia lập tức trừng mắt mắng một câu: "Con mẹ nó! Thì ra là hắn! Lẽ ra ta phải sớm nghĩ tới!"
Vương Hủ lại hỏi: "Hắn là cái gì? Rốt cuộc Đoạn Phi là ai?"
Miêu Gia nói đơn giản tình huống Đoạn Phi, Vương Hủ suy nghĩ qua loa rồi nói: "Vậy theo cách ngươi nói thì hắn có tội gì? Nếu không tại sao cha nuôi của hắn phải giết hắn?"
Miêu Gia trả lời hắn tám chữ: "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!"
(Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có ngọc mà có tội)
Thủy Ánh Dao không hiểu cho lắm: "Là ý gì?"
Miêu Gia nói: "Ngươi có biết Triệu Ma Trận hay không?"
Thủy Ánh Dao trả lời nhanh chóng: "Trong sách cổ ghi lại rằng đây là một đại trận chuyển giới cần số lượng lớn những điều kiện hà khắc, sau đó đem mười vạn mạng sống hiến tế cho yêu ma dị giới để mượn sức mạnh mở cánh cửa không gian."
"Câu hỏi này quả thật không thể làm khó người giữ chức Sở Giang Vương."
Thủy Ánh Dao không để ý đến lời nịnh hót của hắn: "Theo ý ngươi, có phải Đoạn Phi là một trong những điều kiện phát động Triệu Ma Trận hay không?"
Miêu Gia phà khói nói: "Có thể khống chế sự lưu động của năng lượng linh hồn... Nói thoáng ra thì Đoạn Phi cũng giống như một cái router, là một yếu tố không thể thiếu để phát động Triệu Ma Trận."
Vương Hủ hỏi: "Lúc Mặc Lĩnh phát động cái trận trận gì đó, hắn không lộ diện thì chẳng phải xong chuyện rồi sao?"
"Ngươi còn không hiểu sao? Đây là một cái bẫy." Miêu Gia nói.
Vương Hủ ngẩn ra rồi lại nói: "À há! Hóa ra lão Ninh muốn câu cá bằng con của mình!"
Miêu Gia gật đầu: "Không sai, Mặc Lĩnh cần một gã Đoạn Phi còn sống nên sớm muộn gì bọn họ cũng đến bắt người. Trên đời này không có đạo lý phòng trộm ngàn ngày, nếu muốn giải quyết vấn đề thì phải chơi chiêu độc.
Nếu ta đoán không sai thì Ninh Thiên Đức sẽ tuyên bố xử tử công khai kẻ phản bội câu kết với Mặc Lĩnh, sau đó chỉ việc chọn ngày lành tháng tốt rồi sắp xếp sân bãi. Người của Mặc Lĩnh không thể không tới cướp người, mà lúc đó bên chúng ta người đông thế mạnh, nếu làm Mặc Lĩnh trọng thương thì đại kế Triệu Ma Trận của bọn chúng sẽ tuyên bố phá sản."
"Chờ một chút, các ngươi nhận được tin tức Mặc Lĩnh muốn phát động Triệu Ma Trận từ nơi nào?" Thủy Ánh Dao nhìn bọn họ thảo luận với khí thế ngất trời trong khi đầu mình thì chỉ toàn hơi nước.
Thế là Miêu Gia thuật lại lời nói của hai người Tần Nghiễm Vương và Bình Đẳng Vương.
Thủy Ánh Dao nhíu mày: "Ta thân là Thập Điện Diêm Vương, tại sao bọn họ không thông báo mà lại tìm đến ngươi?"
Miêu Gia nhún vai: "Có lẽ gần đây ngươi khốn đốn vì chuyện tình cảm nên đầu óc không được minh mẫn..."
Thế là hắn cũng bị đánh một trận.
Qua một lúc, dường như Miêu Gia bỗng nghĩ chuyện gì đó: "Đúng rồi, Ninh Phong bây giờ như thế nào?"
"Nàng vẫn không biết đây là cái bẫy, chỉ tưởng rằng Ninh Thiên Đức muốn giết Đoạn Phi nên đi cứu người, sau cùng bị cha mình đả thương. Khi chạy thoát được, trước hết nàng đến tìm ta vì nàng biết giới săn quỷ Tô Châu chỉ có ta không nể mặt cha nàng."
Miêu Gia lại hỏi: "Vậy bây giờ nàng ở đâu? Bị thương nặng không? Có an toàn không?"
Thủy Ánh Dao nhìn hắn chằm chằm, hai giây sau mới nói: "Dường như ngươi rất quan tâm đến nàng. Chẳng lẽ ngươi là một trong số những người theo đuổi tiểu thư nhà họ Ninh?"
Sắc mặt Miêu Gia không được tốt cho lắm: "Ta đang nói chuyện chính với ngươi, ngươi ăn giấm chua làm gì?"
Thủy Ánh Dao liền đỏ mặt: "Ai ăn..."
Miêu Gia trực tiếp ngắt lời nàng: "Ninh Phong và Đoạn Phi tỷ đệ tình thâm, mà nàng lại là viên minh châu của Ninh Thiên Đức. Nếu Mặc Lĩnh bắt được nàng và muốn đổi Đoạn Phi với Ninh Thiên Đức, ngươi nói xem kết quả sẽ như thế nào?"
...
Vi Trì nấu xong gói mì rồi bưng tới cạnh giường, kế đó tự bưng một tô khác và ăn ngay bên giường.
"Này, ta không thể động đậy thì làm sao ăn được?" Ninh Phong oán trách.
Vi Trì ngẩng đầu: "À há, có đạo lý."
Thế là gã ngốc kéo ghế đến bên giường, chuẩn bị đút nàng ăn.
"Ngươi làm gì đó? Ai cần ngươi đút! Mau giải bùa để ta tự ăn."
"Lần trước ngươi đã đòi đi nhà vệ sinh, nhổ đàm và bụi bay vào mắt. Ba lần giải chú đều có mưu đồ bỏ chạy, ta sẽ không tin ngươi nữa."
"Ngươi nói những lời này trước mặt con gái mà không thấy bối rối sao?" Lúc Ninh Phong hỏi câu này thì mặt cũng đỏ.
Người trung thực nói lời trung thực, Vi Trì nghĩ gì đáp nấy: "Không bối rối."
Lời này quả là thật, ngươi dám làm thì việc gì hắn phải ngại ngùng. Thế là Ninh Phong đành để hắn đút mì.
"Ngươi làm gì nhìn ta với ánh mắt say đắm thế!"
"Ta không có." Vi Trì vẫn nói thật.
"Ngươi có! Ta thấy ngươi luôn luôn tỏ ra say đắm!" Đây là điển hình của việc không có gì làm nên muốn gây chuyện.
"Ngươi nói như vậy không hợp lý. Trên đời này không thể có loại người như ngươi nói, "say đắm" thức dậy, "say đắm" đánh răng, "say đắm" lấn xe bus, "say đắm" làm việc, "say đắm" ăn cơm, hoàn toàn không có ai làm được như vậy."
Ninh Phong không còn gì để nói. Nàng hiểu rằng trên đời này quả thật có khắc tinh.
Vi Trì đút nàng ăn xong, giúp nàng lau miệng, cuối cùng hỏi thêm một câu: "Mì rất mặn, ngươi có muốn uống nước hay không?"
"Ngươi mau lăn đi!"
"Không được, nếu ta lăn thì nước mì sẽ đổ xuống đất."
Nghe đến đây, Ninh Phong trợn mắt. Nàng rất muốn ngất đi cho xong chuyện.
Lúc này, trên tầng thượng của một tòa nhà cách chỗ Vi Trì ở khoảng một cây số.
"Ha ha ha! Ta... ta không chịu được rồi. Thằng nhóc này thật là hiếm có... Cái cặp này quả là xứng đôi! Ha ha ha..." Một thằng bé đang ôm bụng cười lớn, trông bộ dạng của nó chỉ thiếu điều muốn lăn lộn trên đất.
"Ngươi nghe thấy gì vậy? Buồn cười lắm à?" Hỏi câu này không phải là người, mà là một bộ xương.
"Cần gì phải nghe ngóng, cho dù nghe thấy thì ngươi vẫn không cười. Bộ xương có cười cũng nhìn không ra... Ha ha ha!" Thằng bé nói tới khúc cuối thì như bị câu nói của mình chọc cười nên lại gập người.
Bộ xương khô quay đầu, cặp mắt đen như động tối nhìn về phía Vi Trì. Hắn nói với thằng bé: "Nhưng ngươi đừng mất tập trung, người của Mặc Lĩnh lúc nào cũng có thể đến. Nếu thằng nhóc này chống đỡ không được thì chúng ta sẽ ra tay bảo vệ con bé đó. Mặc dù ta chán ghét người săn quỷ nhưng Triệu Ma Trận đã quá lố, chúng ta không thể ngồi nhìn mà không để ý."
Thật khó cho thằng bé kia ngưng cười: "Từ lúc nào ngươi trở nên chính nghĩa như thế? Chẳng lẽ giống Dụ Hinh, vừa ý vị nào trong giới săn quỷ? Bộ không sợ người ta vừa gặp ngươi đã bị hù chết tại chỗ à?"
Bộ xương khô hừ lạnh một tiếng: "Thằng quỷ nhỏ nhà ngươi nói chuyện không câu nào nghiêm túc. Tuy tuổi tác còn nhỏ mà hiểu được không ít chuyện, đáng tiếc cách ngươi nhìn sự việc chung quy vẫn còn đơn giản. Con bé Dụ Hinh lòng dạ rất độc ác, tất cả đều là vở kịch do nàng tạo ra mà thôi. Nàng rời khỏi tổ chức không phải vì tình yêu chi hết, mà ngược lại là vì báo thù."
Thằng nhóc vẫn cười: "Ngươi cứ nhìn xem, nói không chừng nàng làm giả hóa thật, lúc đó... đến rồi kìa!"
Hắn bỗng ngừng cười, hiển nhiên phát hiện chuyện gì đó.
- ----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----