F-22 Raptor là đời máy bay tàng hình hạng nặng mới nhất do ba công ty của Mỹ là Lockheed Martin, Boeing và General Dynamics cùng thiết kế. Theo các chuyên gia hiện nay, nó là "máy bay chiến đấu đời thứ tư" và sẽ trở thành binh chủng chủ chiến của thế kỷ 21. Nhiệm vụ chủ yếu của nó là duy trì quyền khống chế bầu trời để tiếp nối thế hệ F-15.
Ở trên là chú thích của tác giả, cũng chính là ta, sau khi tra cứu bách khoa toàn thư. Tin rằng sẽ có một bộ phận bạn đọc đang khinh bỉ ta, nhưng do da mặt khá dày nên vẫn có thể chống đỡ được...
...
Trở lại chuyện chính, cuộc đua trên núi Đông Danh sắp bắt đầu. Các nhân viên thuộc đội phụ trách đang dùng bộ đàm xác nhận tình trạng đường đua.
"Đây là khúc cua hình chữ U, không có xe chạy qua."
"Đây là khúc cua thằn lằn, không có xe chạy qua."
"Đây là đường rẽ S4, không có xe chạy qua."
...
"Đây là chân núi, vừa có một chiếc xe lên núi nhưng chắc chỉ qua đường mà thôi."
Trên đỉnh núi, Tống Văn biến sắc, bước đến nhận bộ đàm từ tay đồng đội: "Chân núi, vừa rồi là xe gì chạy lên?"
"Là xe Honda gia đình màu trắng, loại thường gặp."
"Có phải là một chiếc Civic EXI..."
Người dưới chân núi sửng sốt: "À... Đúng vậy, là Honda CE."
Lúc nói lời này, hình như hắn đã nhớ ra chuyện gì đó nên giọng có hơi run rẩy. Đó là sự run rẩy do kích động và hưng phấn.
Tiểu Tây bên cạnh Tống Văn cứng cả người, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất.
"Không thể nào... là hắn... hắn thực sự tới!"
Đội xe đột nhiên xôn xao. Sáu năm trước, người đó chỉ xuất hiện một lần, lái Honda CE hạ gục "Chiến Binh Băng giá" M8 rồi sau đó mai danh ẩn tích, trở thành truyền thuyết trong giới đua xe.
Người nước ngoài thuộc đội Tử Thần Đỏ thấy vẻ mặt hưng phấn của đối thủ đập tan không khí khẩn trương vừa tạo ra, cho nên hiếu kỳ hỏi: "Thành, bọn họ sao vậy?"
Tất nhiên Thành Lương Đống cũng nghe qua chuyện năm đó của Miêu Gia, tâm trạng không bị ảnh hưởng là điều không thể. Hắn giả vờ bình tĩnh trả lời: "Không có gì, chỉ là họ mời được một cao thủ nên tự cho rằng có thể cứu vãn thế cục."
Lúc này, tin tức đã truyền ra. Mặc dù Miêu Gia chỉ chạy bình thường lên núi nhưng ánh mắt mọi người đều ngưỡng mộ, cứ như là thần tiên dù có mặc đồ gì cũng đẹp trai hơn người bình thường không ít.
Ông chủ trạm xăng ngồi ở vị trí phụ lái đã nhìn ra chuyện bất thường: "Ta nói nè người anh em, có phải ngươi tới dự thi không? Hơn nữa còn là một tay đua lợi hại."
Miêu Gia vẫn đang rót cà phê vào miệng: "Lợi hại hơn mấy đứa nhóc này một chút."
"Còn chiếc xe này, tuy ta không rõ F-22 mà ngươi nói là cái gì nhưng chỉ ngồi ở vị trí này vẫn có thể cảm nhận được nếu xe chạy tốc độ cao nhất thì không phải là chuyện đùa... Bảng điều khiển của ngươi quá lộn xộn. Đồng hồ tốc độ, đo tốc độ góc, áp suất dầu, nhiệt độ nước, tất cả mọi thứ đều bị đổi thành thứ gì không rõ, còn nút màu đỏ bên kia đến rốt cuộc là..."
"Ông chủ, ông cũng từng là tay đua sao? Sao ông lại thích loại đua xe trên núi này?" Miêu Gia đột nhiên hỏi.
Ông chủ không trả lời. Hắn nhìn Miêu Gia như muốn nghe lời đáp của người trẻ tuổi này.
Miêu Gia mỉm cười, tiếp tục nói: "Có phải lúc trẻ muốn phụ nữ chú ý đến mình không? Cảm thấy lái xe rất đã tay? Hay là vì chinh phục đường đua sẽ có cảm giác thành công?
Mỗi người dù ít hay nhiều cũng sẽ dính tới ba thứ này, nhưng tay đua chân chính sẽ không chạy vì lý do đó, mà là để có thể đứng trên đỉnh và trở thành truyền thuyết. Bọn họ lái xe theo bản năng chỉ để đốt cháy nhiệt huyết của mình mà thôi.
Ta có thể thấy được... những con mồi này đang rất phách lối. Nếu không đạp nát lòng tự trọng của chúng thì làm sao vua của muôn thú có thể thỏa mãn..."
Ông chủ chảy mồ hôi lạnh. Lúc trước, hắn hình dung chiếc GT-R của đội Tử Thần Đỏ là dã thú săn mồi khát máu, song giờ thì tầng cao nhất của chuỗi thức ăn còn có một thứ đáng sợ hơn nữa.
Nếu nói chiếc xe GT-R là tử thần lấy lưỡi hái thu gặt sinh mạng thì chiếc CE của Miêu gia giống như diêm vương thâm tàng bất lộ, lúc nào cũng có thể đẩy người khác vào mười tám tầng địa ngục...
"Đỉnh núi! Hắn tới rồi, chiếc Honda CE truyền thuyết!"
Đoàn người sôi trào, đội trưởng các đội giả vờ bình tĩnh, những người chỉ đến vì xe đẹp, tất cả đều nhìn chăm chú vào chiếc xe Honda dân dụng của Miêu Gia. Hắn mới là diễn viên duy nhất của đêm nay.
"Ông chủ, đưa đến đây được rồi chứ."
"Người anh em, tuy không biết tên ngươi nhưng mà... phải chiến thắng đó." Trước khi xuống xe, ông chủ quay đầu nói.
"Cần phải nói sao?" Miêu Gia cười gian ác.
Tống Văn dẫn đầu đội đua bước lên chào hắn: "Cảm ơn vì ngươi đã tới."
Miêu Gia vung tay lên: "Không cần nói nữa, liên minh tám nước ở đâu? Tới đây chịu chết đi!"
Tiểu Tây ở một bên cười khan: "Đúng là ngươi không hề thay đổi chút nào..."
Miêu Gia nhìn hắn hai giây: "Ngươi là ai?"
"Hả! Ngươi quên ta à!" Tiểu Tây chán nản, bóng lưng lộ vẻ đau thương: "A, quả nhiên ta đã trở thành nhân vật khách mời chỉ xuất hiện trong vài chương..."
"Các ngươi nhàn nhã nhỉ." Thành Lương Đống đi tới: "Nói nhanh nhanh rồi nhường lại cho cuộc đua đi, khán giả đã sốt ruột rồi."
Miêu Gia nhìn lướt qua hắn: "Ồ? Đối thủ là ngươi sao? Nhìn qua thật giống loại lâu la, đâu có gì đặc biệt."
"Ngươi nói ai là lâu la!"
"Ấy, ấy, không nên kích động. Vẻ ngoài của ngươi giống một nhân vật mặt mày phách lối trong Bắc Đẩu Thần Quyền, sau một hai cảnh thì sẽ... bùm bùm..."
Thành Lương Đống thực sự không biết nói thêm. Dù sao đi nữa, đến Vương Hủ còn nói còn không lại Miêu Gia, huống chi là hắn.
...
"Ta nói quy tắc một chút." Tống Văn đứng giữa các tay đua: "Hai bên cho sáu xe xuất chiến, lên dốc xuống dốc mỗi thứ thi đấu ba trận, tổng cộng sáu trận, hai trận xuất phát cùng lúc tính thời gian, hai trận xuất phát luân phiên, dùng cách thức vượt qua nhau là xong mạng. Hai trận cuối đua lên dốc và xuống dốc, tùy người tham gia thi đấu căn cứ tình huống của mình để quyết định quy tắc và cách thức đua, bên nào thua nhiều có quyền ưu tiên lựa chọn."
"Không thành vấn đề."
"OK!"
Tất cả mọi người đã nóng lòng, đua đường núi không còn phải quan tâm quy tắc, cái bọn họ quan tâm là cảm giác kích thích và sảng khoái khi truy đuổi nhau.
Trận đầu thi đấu lên núi tính thời gian, Chino của Ý đối đầu át chủ bài Thôi Kiến của đội Quái Thú.
Theo tín hiệu Allclear của bộ đàm, năm giây sau cuộc đua sẽ bắt đầu.
Miêu Gia uể oải uống cà phê trong xe, hình như không quan tâm đến thắng bại của người khác.
Tiểu Tây lẻn vào trong xe rồi nói: "Này! Không phải ngươi đã từng nói gì mà 'Ta là không có hứng thú, ngươi là không có tài năng' sao? Vậy cớ gì hôm nay lại tới? Lẽ nào trên núi này vẫn còn chuyện ma quái à?"
"Yên tâm, yên tâm, hôm nay ta chỉ tới vui chơi, chủ yếu là cho các ngươi biết cái gì gọi là đáng sợ."
Trước mắt Tiểu Tây lóe lên nhiều hình ảnh không tốt: "Chẳng lẽ ngươi lại muốn làm rơi cửa xe rồi sau đó chụp lấy đuôi xe của người khác..."
Miêu Gia cười nói: "Lúc đó sức động cơ có hạn nên không có biện pháp khác, nhưng giờ không giống, chiếc xe này..."
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve tay lái: "Ta đã chăm sóc kỹ. Lolita sáu năm trước, giờ đã thành phụ nữ..."
Mặc dù sự so sánh giữa xe và phụ nữ không phải do hắn khởi nguồn, nhưng vẻ mặt gian ác khi nói chuyện lại rất dễ gây hiểu nhầm...
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy? Ta thấy bảng điều khiển không đúng lắm đâu."
"Ngươi có thể đem động cơ M8 bỏ vào xe M5, ta cũng làm giống vậy, đem động cơ F-22 bỏ vào Honda."
"Này, trước giờ ta vẫn chưa từng nghe qua chiếc xe nào viết tắt như vậy."
"Đương nhiên, bởi vì đó là máy bay chiến đấu."
"Ngươi! Không phải nói đùa chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, về mặt kỹ thuật thì loại cải tạo này rất khó nhưng không làm khó được ta. Ta có mấy người bạn làm bên cơ khí, gần đây FBI mới tạm tha cho họ..."
"Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Miêu Gia nhún vai: "Không tin thì thôi, thật ra tham gia vào công nghệ quân sự cũng không khó, mưu sự tại nhân mà. Tiếc rằng trên đời này có nhiều người thích làm chuyện đơn giản, khi không làm được thì liền cho rằng điều đó không thể xảy ra."
Tiểu Tây nhìn phần tử khủng bố trước mặt, trong lòng thầm nghĩ có nên gọi cho bệnh viện tâm thần hay không.
Bấy giờ, xung quanh rộn lên nhiều tiếng hô vang.
"Sao vậy?" Tiểu Tây đi đến bên cạnh Tống Văn.
Tống Văn nói: "Thôi Kiến đã thua."
"Nhanh vậy sao? Lẽ nào đã bị vượt qua."
Tống Văn lắc đầu, tự mình mồi một điếu thuốc: "Đụng phải hàng chắn, bị loại..."