“Tại sao ngươi lại quay về?”
Đó là phản ứng đầu tiên của tú bà khi nhìn thấy Vương Hủ.
“Ta còn có thể đi đâu cơ chứ?”
Đây là câu trả lời của Vương Hủ.
“Đi mau, đi mau! Miếu nhỏ của ta không giữ nổi vị Phật tổ như ngươi đâu!”
Tú bà gắng sức đuổi Vương Hủ ra ngoài.
Vương Hủ bình tĩnh nhìn mụ: “Bà chủ, nỗi băn khoăn của ngươi thật ra không có chút nghĩa lý nào. Ngươi lo lắng là vì ta có liên quan đến vụ án, ở lại đây sẽ khiến lầu Túy Tinh trở thành đối tượng trả thù của hai vị thượng thư phải không? Nhưng ngươi lầm rồi, nếu ta đi thì ngươi càng khó xử hơn nữa.”
Tú bà bán tín bán nghi hỏi: "Là sao?"
“Vì lầu Túy Tinh là nơi xảy ra vụ việc nên dù thế nào cũng không thể thoát khỏi liên quan. Nếu ta ở lại đây thì hai vị thượng thư có đích để bắn tên, biết người để tính sổ. Đến lúc đó, cùng lắm chỉ có ta và Trương tri phủ rơi đầu xuống đất. Chẳng may ta mà đi, bọn họ xử Trương đại nhân chưa hả dạ thì sẽ tìm đến bà chủ để khai đao.”
Nghe xong, tú bà cảm thấy rất có lý: “Ngươi đã hiểu rõ như vậy thì tại sao còn ở đây chờ chết?”
Vương Hủ nhún vai: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không có chỗ để đi."
Tú bà làm gì tin lời nói ma quỷ của hắn. Dù ngươi trốn đi làm ăn mày thì ít nhất vẫn có thể bảo toàn tính mạng, có lý nào ngươi lại không sợ chết cơ chứ?
“Hừ, đừng tưởng lão nương không biết gì cả. Ngươi mà có lòng tốt ở lại làm tấm chắn cho lầu Túy Tinh của ta sao? Ta thấy... lòng ngươi chỉ không bỏ được mỹ nhân như hoa như ngọc mà thôi!”
Tất nhiên Vương Hủ biết lời nói của tú bà ám chỉ ai: “À, ngươi nói vậy cũng đúng. Dù thế nào nàng vẫn là bạn của ta, hơn nữa còn có nguy cơ bị liên đới.”
Nói xong, hắn liền nghĩ đến những lúc Yến Ly tìm kiếm tin tình báo. Nếu nàng bị quan phủ săm soi thì không ổn một chút nào.
“Ta nói cho ngươi biết. Nếu ngươi ở lại chờ chết thì được, có điều cấm không cho nghĩ đến Yến Nhi!”
“Yên tâm đi, ngươi vẫn còn sợ ta cướp nàng đi hay sao?”
Trong lòng tú bà cũng nghĩ vậy. Yến Ly làm thế nào vừa ý cái gã điên này chứ?
“Tốt, bây giờ ngươi sang Vọng Tinh các dọn dẹp đi, còn mấy canh giờ nữa là sáng rồi, nhất định phải làm cho xong trước buổi trưa!”
Vương Hủ trừng mắt: “Bà chủ, ta là một cao thủ đấy nhé! Ngươi cũng thấy một mình ta đánh mười mấy tên rồi đó! Ngươi bóc lột giá trị lao động thăng dư của ta mà không sợ ta phản kháng hả?”
“Dọn sạch Vọng Tinh các cho ta!”
Tú bà lại sử dụng Sư Tử Hống, khiến cho Vương Hủ dù có võ công cao cường nhưng chẳng tài nào thay đổi được hình tượng của mình ở lầu Túy Tinh.
...
Lại qua thêm một ngày, tin tức hai vị công tử của Triệu Đỗ thượng thư vào tù và sắp bị xử trảm truyền đến kinh thành. Chuyện này đều nhờ vào mạng lưới bồ câu đưa tin từ các nhân sĩ giỏi nghe ngóng.
Đây quả đúng là một viên đá làm nổi cả ngàn tầng sóng, tất cả đảng phái trong triều bắt đầu xao động, trong đó chia làm ba lập trường. Loại thứ nhất ngại hai vị thượng thư lạm dụng uy quyền mà không nghĩ đến cái hậu, đành phải nói mấy lời ủng hộ như: “Trương Đống Thiên là một gã quan điên rồ, coi mạng người như cỏ rác, tội ác tày trời!”
Loại người thứ hai lại nói rằng Trương tri phủ trong lúc tại nhiệm luôn làm việc cẩn trọng, là anh em và là người cha tốt của con dân. Chuyện này rõ ràng cho thấy hai thượng thư Triệu Đỗ không biết dạy con, tạo nên hai nghiệt chủng hung hăng, bạo ngược...
Thật ra đa số đều chưa nghe qua cái tên Trương Đống Thiên. Họ là quan ở kinh thành, ai hơi đâu để ý đến quan lại ở phương xa. Dù bản thân người ta giữ chức nghiên cứu thi từ ca phú ở trong Quốc Tử Giám có khi còn tốt hơn nhiều so với tuần phủ địa phương. Ai bảo thân ta ở trung tâm chính trị và quyền lực của cả nước làm chi?
Bởi vậy, nói quá về Trương Đống Thiên chủ yếu là để mượn cớ đả kích hai thượng thư Triệu Đỗ công khai trên triều, đồng thời len lén dâng tấu chương vạch tội liên tục như dây chuyền sản xuất. Mục đích cuối cùng của họ chính là tranh giành quyền lợi chính trị.
Còn về loại người thứ ba, cũng tức là phái trung lập, cái bọn này có tác dụng vô cùng quan trọng. Đừng tưởng rằng ngươi không tỏ thái độ là không có chuyện. Hai nhóm người kia sẽ tìm mọi thủ đoạn để lôi kéo, một khi không thể lôi kéo được thì ngươi rất có thể là kẻ địch kế tiếp.
Nói cho cùng, cuộc chiến chính trị là một vở kịch vô cùng thú vị...
Đến cuối cùng, người định đoạt trận chiến khôi hài này chỉ có một. Người đó chính là hoàng đế!
Lúc này, dĩ nhiên Chu Dực Quân không lên triều. Người ngoài nhìn vào cho rằng Minh Thần Tông cả ngày trầm mê tửu sắc, luyện đan dược này nọ, để quyền hành của mình rơi vào tay thái giám trong nội các. Vậy mới thấy vị hoàng đế này dễ bị người khác lừa gạt, ở đó ngồi xem ai có thể trị được mấy gã thái giám và đạo sĩ hầu cận mình.
Thật ra không phải là vậy! Với tư cách là hoàng đế tại vị lâu nhất trong lịch sử triều Minh, Chu Dực Quân không hề giống như trong tưởng tượng của mọi người, quyền lực cũng chưa bao giờ rời khỏi tay hắn. Tuy Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ nhìn như có uy quyền ngang vua, không ai bì nổi. Thế nhưng, rốt cuộc bọn hắn chỉ là công cụ trong tay Minh Thần Tông mà thôi.
Vương bài thật sự trong tay Chu Dực Quân không phải là Cẩm Y Vệ, cũng không phải là Đông Xưởng...
Nhóm người hắn tin tưởng nhất là đại nội mật thám!
Những người này đều là tinh anh trong tinh anh. Bọn hắn mang trong người lệnh bài lần lượt theo các cấp bậc vàng, bạc, đồng, thiết. Hễ là đất của Đại Minh thì thứ lệnh bài này là biểu tượng cho đội quân tình báo lệ thuộc trực tiếp vào hoàng đế.
Bất cứ chuyện gì xảy ra trong nước, Minh Thần Tông đều là người biết trước hết. Hắn cũng là người đầu tiên trong kinh thành biết chuyện lần này của hai gã Triệu Đỗ. Tranh đấu giữa đại thần trong triều cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Chu Dực Quân đọc bức thư của Miêu Gia, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.
Trong thư, Miêu Gia trình bày sơ qua về sự tình, tiếp theo viết về những biến chuyển trong triều, tất nhiên mọi chuyện nhanh chóng ứng nghiệm.
Câu cuối cùng trong thư còn nói: “Trương Đống Thiên là rường cột nước nhà, nhận chức tri phủ là do nhân tài không được trọng dụng, kính xin Hoàng Thượng định đoạt.”
...
Đến ngày thứ ba, hoàng đế bất ngờ cử người đi Tô Châu tra án.
Người này là tân khoa võ trạng nguyên, chỉ mới hai mươi tuổi, họ Lưu tên Hàng, vốn dĩ sắp bị điều đi đưa tin trong quân đội. Thế mà hoàng đế bỗng chốc cho một bức thánh chỉ phong làm Hình Bộ thị lang, lại có thêm danh hiệu khâm sai.
Vì vậy, hắn ta lập tức sắp xếp tới Tô Châu.