Lúc Dư An đến nghĩa địa ở phía Bắc thành phố thì chỉ thấy được bóng lưng cô độc của Thủy Vân Cô.
Chỗ này đã trở thành một khu mộ không có linh hồn nào tồn tại...
Thủy Vân Cô cảm thấy rất khó chịu ở ngực. Những hồn ma ấy ở chung với hắn mỗi ngày, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới biển. Nghĩa địa này đã trở thành một bến cảng để hắn tránh gió. Ở đây không có những phức tạp rối rắm, không có dục vọng và sa ngã như thế giới bên ngoài, chỉ có những người bạn có thể bộc bạch hết tâm tình cho nhau nghe. Thế mà mới vừa rồi, bọn họ cứ như vậy biến mất mà không để lại dấu vết nào, trước đó cũng chẳng có lấy dấu hiệu bất thường.
Tới lúc này, Thủy Vân Cô mới hiểu được có vài thứ mất đi dễ dàng hơn nhiều so với có được. Trước đây là bố mẹ, bây giờ lại tới những người bạn này. Số phận luôn luôn tìm đến một cách lặng lẽ, đến khi chúng ta kịp nhận ra thì chuyện đã rồi.
“Tiểu Cô, quay về đi.”
Dư An bước đến vỗ vai hắn, rồi nói.
“Sư phụ, những Thập Điện Diêm Vương như chúng ta tồn tại để làm gì đây... Ngay cả những hồn ma này mà ta cũng không bảo vệ được...”
Thủy Vân Cô than thở.
“Chúng ta là con người. Mà con người ai cũng có những việc không thể làm được. Chỉ cần luôn vững tin những điều mình làm là đúng và gắng sức đi làm việc đó. Thế là đủ. Không ai có thể cứu cả thế giới đâu.”
Thủy Vân Cô im lặng không nói lời nào. Không biết hắn đang suy nghĩ về những gì Dư An dạy bảo hay vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí bi thương này. Một lát sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng:
“Chỉ riêng chuyện này là ta không thể ngồi yên mặc kệ được! Mặc kệ người đứng sau chuyện này che giấu sâu bao nhiêu, ta cũng phải điều tra ra bằng được. Sư phụ, mong người hãy giúp đỡ!”
Dư An gật đầu:
“Chuyện lần này không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi đâu. Ta có một dự cảm mơ hồ rằng thứ đứng sau còn hung hiểm khôn lường hơn dự đoán của chúng ta.”
...
Tiết Linh trở về nơi ở rồi nhốt mình trong phòng. Mặc dù đêm đã khuya nhưng nàng không tài nào ngủ được.
Lần linh hồn biến mất với qui mô lớn này cách lần trước vừa đúng bảy ngày. Hôm nay, nàng không đích thân đến hiện trường vì nhận ra linh thức của Thủy Vân Cô và Dư An.
Suy nghĩ của nàng là: Nếu đến giờ mình không điều tra thêm điều gì nữa thì chỗ kia nhất định có vấn đề, chi bằng lần này để người khác thử sức xem sao. Để coi vị tiền bối Tống Đế Vương có tìm được điều gì mà mình không nhận ra không.
Tháo mắt kính xuống, xõa tóc ra, Tiết Linh lập tức không còn là cô bé bốn mắt kia nữa. Một mỹ nữ có nét đẹp dịu dàng điềm tĩnh như nàng nếu sinh ra ở thời đại Phục Hưng có thể khiến đám họa sĩ thời đó đánh nhau vỡ đầu mời nàng làm người mẫu, chỉ để dùng cây bút trên tay mình điêu khắc dung mạo này vào vĩnh hằng.
Dĩ nhiên, bình thường Tiết Linh ăn mặc rất phí của trời. Những cô bé không có mẹ từ nhỏ rất dễ trở thành tomboy hoặc quen với cách ăn mặc sơ sài như thế này.
Đang lúc tâm sự nặng nề, nàng quyết định đi tắm để cho người thoải mái hơn một chút. Chuyện linh hồn biến mất đã khiến nàng gặp nhiều khó khăn, cho dù giờ xoắn xuýt như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể đột phá.
Nàng đi vào phòng tắm. Đúng lúc nàng muốn thay đồ thì bỗng nhiên bản thân có một loại cảm giác kì lạ —— trong phòng có người khác!
Tiết Linh có trực giác bẩm sinh cực kỳ mạnh mẽ. Điều này có quan hệ với năng lực linh hồn của nàng. Thứ trực giác này có thể cảm giác được những lĩnh vực không thể được phát hiện bởi bất kì phương pháp nào khác. Vì thế, nàng chắc chắn rằng ở bên ngoài phòng tắm, ngay trong phòng ngủ nàng vừa đứng lúc nãy, có một người lạ.
Có thể đột nhập vào khu nhà cao cấp của dòng họ Tiết, rồi lẻn vào phòng đại tiểu thư một cách lặng lẽ gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Dù là Thập Điện Diêm Vương cũng chưa chắc làm được. Nghĩ đến điều đó, Tiết Linh càng thêm hồi hộp, rốt cuộc người ngoài kia là thần thánh phương nào?
“Thật không ngờ ở nghĩa địa không bị phát hiện, thế mà đến đây lại bị ngươi phát hiện.”
Giọng nói của một người đàn ông vọng đến. Hình như hắn biết chuyện mình bị lộ nên không cần phải che giấu nữa.
Tiết Linh mở cửa phòng tắm thì thấy một gã đàn ông mặc áo khoác đen đang ngồi trên giường. Nhìn mặt người này không thể biết được hắn bao nhiêu tuổi. Nếu hắn mặc đồ Tây thì giống người đàn ông thành đạt, nếu hắn mặc đồ ngắn thì dù có nói hắn mới mười tám cũng vẫn có người tin. Ánh mắt của người này rất tự nhiên, giống như đang ngồi ở nhà mình, trên mặt còn mang theo một nụ cười theo kiểu nắm giữ hết tất cả mọi thứ.
“Xin tự giới thiệu một chút, ta là Vincent.”
“Ngươi vào bằng cách nào...”
Tiết Linh đề cao linh thức, thần kinh căng thẳng tột độ. Nàng không thể tra xét được bất cứ điều gì khi nhìn thấy người đàn ông này. Gã ấy giống như một điều bí ẩn. Thứ duy nhất có thể xác định là hắn tỏa ra một hơi thở vô cùng nguy hiểm.
“Hình như ta tới không đúng lúc thì phải...”
Hắn quay đầu sang một bên.
Lúc này, Tiết Linh mới chú ý đến việc mình chỉ đang mặc một bộ đồ lót rộng thùng thình, gần như là trần như nhộng. Khuôn mặt của nàng nóng rần lên. Thế là Tiết Linh không đoái hoài đến cái khác, vội vã đóng cửa phòng tắm lại rồi đi ra với bộ áo khoác tắm kín kẽ hơn.
Vincent không hề vội vã. Hắn luôn bình tĩnh, lúc nào cũng vậy cả. Cho đến khi Tiết Linh mở cửa lần hai thì hắn mới quay đầu hỏi:
“Chuẩn bị xong rồi sao?”
Tiết Linh hơi giận:
“Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn gì?”
Hắn lại cười, hơn nữa còn là kiểu lắc đầu cười khổ:
“Ta cam đoan không có cái ham muốn mà ngươi tưởng tượng ra. Còn về thân phận của ta à? Ngươi cứ coi ta là thần tiên cho rồi. Sợ rằng giờ ngươi đang hiểu lầm, nếu ta giải thích gì thì cũng như bôi đen thêm.”
Khuôn mặt của Tiết Linh thể hiện rõ sự nghi ngờ. Khó trách nàng, trên đời này làm gì có loại thần tiên nào nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của con gái nhà người ta chứ.
Vincent nói không giải thích là không giải thích. Hắn nói thẳng vào chuyện chính:
“Lần này ta tới đây chủ yếu là để nhắn lại một tin tức cho ngươi. Ta chỉ nói một lần, tất cả đều là trọng điểm, ngươi phải nhớ cho kỹ để đảm bảo truyền đạt đầy đủ cho bọn người của Dư An.
Đầu tiên, suy đoán của ngươi về chuyện linh hồn biến mất lần này là hoàn toàn chính xác. Linh hồn không phải bị tiêu diệt mà là chuyển đi chỗ khác, và chỉ có một người hoàn thành chuyện này mà thôi. Tên của hắn là Tiêu Cẩm Vinh, nam, hai mươi chín tuổi, về tình trạng yêu đương và sở thích của hắn ta không tiện tiết lộ.”
Nói đến đây, Vincent ngừng lại một chút. Hắn đang định nói vài câu hài hước để khiến bầu không khí bớt căng thẳng, không ngờ Tiết Linh vẫn nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng. Kết quả này khiến Vincent không thể làm gì khác ngoài cười gượng hai tiếng rồi nói tiếp:
“Trong lần đông chinh đầu tiên của quân Thập Tự, bọn họ đã tiêu diệt một quốc gia bí ẩn. Nói là quốc gia nhưng ngươi có thể coi nó là một bộ lạc hoặc một chủng tộc cũng được. Bộ lạc đó tên là Descartes. Những người này thời phụng một vị thần linh gọi là "Sodom" - thần của sự bất tử.
Người Descartes cho rằng chỉ có Sodom là vị thần linh duy nhất, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cuối cùng quốc gia của họ lại đi đến sự diệt vong. Vào thời gian ấy, giáo hội La Mã đang lấy danh nghĩa "cứu vớt thánh địa" để xâm lược suốt quãng đường họ đi qua. Theo lý luận của giáo hội, tất cả những quốc gia tin theo đạo Hồi đều là dị giáo đồ, do đó việc tiêu diệt một bộ lạc mang tín ngưỡng cổ quái như Descartes cũng không có gì là lạ.
Việc Sodom có phải là thần linh hay không cũng không còn xác định được nữa, bởi lẽ hắn không thể cứu được con dân của mình. Tuy nhiên, nhiều năm sau khi bộ lạc Descartes bị tiêu diệt. Ừm, để ta nghĩ xem. Lần đầu tiên ta nghe nói tới câu chuyện này là lúc một trận đánh vừa mới nổ ra... Lúc ấy, một truyền thuyết được lan truyền. Truyền thuyết kể rằng có một thánh vật của bộ lạc Descartes được giữ lại, qua hơn tám trăm năm mới nhìn thấy ánh sáng. Đó là thứ được gọi là "khối lập phương của thần", hẳn là chìa khóa để Sodom phục sinh.
Tuy thứ đó được gọi là "khối lập phương" nhưng không phải có sáu màu mà chỉ có ba màu sắc: màu vàng tượng trưng cho đất vàng, mang theo sức mạnh của sinh mạng; màu xanh lục tượng trưng cho cây trồng, có khả năng khiến sinh mạng trưởng thành; màu đỏ tượng trưng cho lửa đỏ, có thể rèn luyện sinh mạng, cũng có khả năng hủy diệt.
Đất đai, cây trồng, lửa là ba yếu tố cần thiết để khiến xã hội loài người có thể kéo dài. Trong tôn giáo cũng có nhiều ghi chép về các tà thần dựa vào những thứ này để hiện thế. Vì vậy, khả năng Sodom thực sự tồn tại cũng rất cao...”
Nói đến đây, Vincent ngừng lại. Hắn đã nắm bắt được điều gì đó từ nét mặt của Tiết Linh.
Vincent nói tiếp:
“Ta nói ‘hẳn là’ bởi vì trước Tiêu Cẩm Vinh, không có chủ nhân nào của "khối lập phương của thần" triệu hồi thành công Sodom. Do đó, ta cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm.”
Tiết Linh im lặng thật lâu rồi nói:
“Làm sao ta có thể tin ngươi được?”
Vincent đứng lên.
“Có một phương pháp rất đơn giản.”
Hắn đi một bước tới gần Tiết Linh hơn.
“Ta không cần chứng minh những lời này, chỉ cần chứng minh một điều, đó là...”
Tiết Linh đột nhiên ngã vào lòng Vincent. Chỉ một giây sau đó, khi Vincent dùng toàn bộ sức mạnh xâm nhập vào đầu óc của Tiết Linh, người kia liền mất ý thức ngay lập tức.
Hắn đặt Tiết Linh lên trên giường, đắp chăn, sau đó lắc đầu cười.
“Hình như hơi quá tay... không khéo lại kích thích năng lực linh hồn tăng trưởng ấy chứ... Mà kệ đi, ít ra bị chấn động bởi sức mạnh của một vị thần là đủ để tin tưởng ta rồi.”