Người dịch: Zerog31 Biên tập: No_dance8xLính canh ở Tử Cấm Thành vẫn đứng gác như thường ngày. Vì không thể về nhà trong dịp lễ Tết đông vui nên tâm trạng của họ hết sức buồn bực. Hôm nay, kẻ phải đứng canh gác đều là hạng người không biết quan hệ, thường bị cấp trên trói buộc.Tuy nhiên, những người này thường lại là tinh anh. Họ không vuốt mông ngựa, không hối lộ cấp trên, chỉ dựa vào một thân võ nghệ và phẩm chất ưu tú của người lính để đứng trong đội ngũ cấm quân.
Hôm nay, cả bọn Vương Hủ phải đối đầu với những người được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh và có ưu thế tuyệt đối về mặt số lượng như vậy.
Nhìn sang phe của Vương Hủ và Miêu Gia thì thấy có tới mấy trăm kẻ lưu manh tập trung lại một chỗ. Những câu từ như "tam giáo cửu lưu", "ô hợp chi chúng" quả thật đã miêu tả không thể chính xác hơn được nữa về bọn này. Sức chiến đấu của chúng chắc chỉ ngang với một đám phẫn thanh (1). Nói cách khác, khi không nghe thấy tiếng súng, chúng có thể cậy đông để gây loạn nhưng lập tức bỏ chạy mất phân nửa khi nghe thấy tiếng súng.
Trong tình huống thực lực hai bên có một sự cách biệt lớn như vậy, cả bọn bắt đầu hành động.
Kế hoạch của Miêu Gia rất đơn giản, đám tay chân dưới sự chỉ huy của Vương Hủ sẽ làm mồi nhử. Chúng lần lượt chia làm bốn nhóm gây loạn bằng cách giả vờ tụ tập đánh nhau trước bốn cửa của Tử Cấm Thành. Đến lúc đó, cấm quân bị phân tán đến các nơi, lực lượng canh giữ trên tường thành sẽ ít đi, hắn và Vương Hủ sẽ lợi dụng hoàn cảnh để lẻn qua tường thành. Dù sao đi nữa, tường thành cao tới mười mét và được sông đào rộng mười mét bao quanh. Ai lại nghĩ có người dễ dàng bay qua cơ chứ?
Đây là một ví dụ điển hình của kế dương đông kích tây. Việc áp dụng nó vào tình huống trên cũng mang tính khả thi rất cao, vì bọn lưu manh không cần phải liều mạng. Dưới dâm uy của "Bố Già", xác suất bọn hắn bỏ chạy khi vào trận là rất thấp.
Giờ Hợi, ngay trước cửa Đông Hoa Môn bỗng xảy ra biến cố. Vài người có kỹ năng diễn xuất vô cùng "tinh tế" đã tạo ra một cảnh như sau:
Giáp và Ất đang đi đối mặt. Lúc đi ngang qua nhau, Giáp cọ vai nhẹ vào người Ất. Ất liền ngã nhào xuống rồi hét một tiếng to nhất trong đời:
"Á!!! Cứu mạng! Ta bị té ngã!"
Với vẻ phách lối, Giáp nhổ một bãi nước bọt vào bãi đất bên cạnh:
"Phi! Ngươi điên à? Tự đụng phải ông đây mà còn giả vờ nữa chứ? Đứng lên cho ta!"
Bính vọt tới:
“Hừ, ta thấy hết rồi! Rõ ràng ngươi va vào khiến người ta bị thương nặng! Mau đền tiền đi!
Đinh cũng tới góp vui:
“Gì vậy? Gì vậy hả? Kẻ này định lừa gạt phải không? Ta thấy hắn tự va vào người ta.”
“Ngươi từ đâu chui ra vậy? Đi chỗ khác đi!”
“Hả? Rồi sao? Hôm nay ta rảnh rỗi nên muốn nhúng tay vào đấy!”
Tiếp theo là một hồi cãi vã. Mấy người qua đường thích náo nhiệt liền bu vào xem. Rồi đây, cả đám người trở nên hỗn loạn. Tiếng gào rú, tiếng cãi lộn, tiếng cổ vũ vang lên khắp nơi, chỉ thiếu mỗi tiếng khua chiêng gõ trống mà thôi. Nói chung, ai nấy đều giống như khỉ làm trò, không biết mình đang làm gì, rồi cứ theo đó mà chậm rãi kéo về phía Đông Hoa Môn.
Lúc đầu, vệ binh thủ thành muốn coi trò hay một lát. Tuy nhiên, khi thấy tình hình ngày càng ầm ĩ, họ đành phải tới xử lí. Không để ý thì thôi, một khi để ý thì liền rơi vào đống bùn. Đám lưu manh kia giỏi nhất ở trò khuấy nước. Quan binh thì sao chứ? Ngươi dám rút đao chém vào dân chúng trên đường không? Tất nhiên là không! Nếu ngươi dám làm vậy thì chẳng khác nào Saddam Hussein (2) bị gán tội phản nhân loại. Ngươi phải đi nói lí lẽ đi chứ? Nhưng có ai thèm nghe đâu! Cả bọn lo xô đẩy, cãi vã. Dù ngươi kêu gào rách cổ họng thì chẳng có ai thèm nghe.
Đành phải dùng bạo lực để trấn áp bạo động! Đương nhiên, cấm vệ quân không có lựu đạn hơi cay và lính gác cửa thành cũng không được phân phối súng ống. Phương pháp giải quyết của họ thường là cử vài người rút đao rồi xông lên hét to:
“Toàn bộ đứng im! Không thì bắt hết lại!”
Tiếc rằng, những lời này rơi vào tai của đám lưu manh suốt ngày gây chuyện và ghé thăm nha môn còn chăm chỉ hơn thăm cha vợ. Chúng chẳng khác nào đám trẻ con ngày nay khi nghe người ta nói:
"Học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước."
Tất cả đều chỉ là nói nhảm...
Gần như cùng lúc đó, tại Tây Hoa Môn, Ngọ Môn và Thần Võ Môn cũng xuất hiện tình huống tương tự. Cấm vệ quân trong thành đều được điều động ra bên ngoài tăng cường nhân lực. Vương Hủ và Miêu Gia cũng nhân dịp đó vượt qua tường thành cao mười mét để xâm nhập vào trong Tử Cấm Thành.
Đúng là cái Tử Cấm Thành này có một khí thế phi phàm. Tường đỏ ngói vàng, phù điêu tranh vẽ khắp nơi, vàng son lộng lẫy. Lầu các trập trùng, cao thấp đan xen, đồ sộ hùng vĩ. Nếu ngắm nhìn lúc bình minh hoặc hoàng hôn thì y hệt cảnh tiên chốn nhân gian. Cuối nhà Thanh, cho dù cuộc sống của nhân dân không được tốt nhưng lão thái hậu Từ Hi vẫn không bạc đãi bản thân.
Mặc cho khung cảnh đẹp đẽ ở đây, Vương Hủ chẳng hề có tâm trạng thưởng thức. Đây không phải là lần đầu tiên hắn vào cung. Khi còn ở thế giới trong mơ, hắn còn đốt luôn Cố Cung thời Minh Thần Tông. Nhưng, bây giờ và khi ấy không giống nhau. Lần đó, hắn không ở trong tình trạng bị thương chưa lành như bây giờ, lại còn không cố kỵ vì biết rằng đó chỉ là thế giới giả tưởng.
Lần này, Vương Hủ chịu rất nhiều trói buộc nên không dám có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào. Đây là thế giới thật của hơn một trăm năm về trước. Chưa kể, chỗ mà họ đang đến là nơi về sau được Cục Quản Lý Văn Vật bảo vệ đặc biệt. Nếu hắn gây ra hư hại quá lớn thì rất khó xử lý.
Nói thế nào đi nữa... mười năm sau, liên minh tám nước mới đánh đến nơi. Ngươi cũng không thể chạy đến nhờ vả người ta, phải không nào? Lỡ lần này làm sập một tòa lầu hoặc phá mất nóc nhà của vài cung điện, trong mười năm tới không khéo sẽ bị ghi chép lại. Chúng cũng chẳng phải là cổ phiếu của Trung Thạch Dầu (3), chẳng may được lưu truyền thì sẽ gây nên hậu quả rất ác liệt.
Vì đủ loại nguyên nhân khác nhau nên bọn hắn không được xuất hiện nhiều vào đêm nay. Tốt nhất là mọi chuyện được diễn ra và kết thúc trong âm thầm.
Song, kế hoạch không bao giờ cản được biến số. Hai người vừa đáp xuống bên kia tường thì Miêu Gia liền chửi thầm:
“Mẹ nó! Không may rồi!”
Vương Hủ nhanh chóng hiểu được nguyên nhân khiến Miêu Gia chửi bậy. Trước mắt bọn họ, đèn đuốc thắp sáng Tử Cấm Thành hệt như ban ngày.
“Ta còn tưởng rằng ‘mụ phù thủy’ đó sẽ đi xem hoa đăng vào đêm Nguyên Tiêu. Nhờ vậy, cung Trữ Tú sẽ trống trải để chúng ta lẻn vào. Ai có ngờ đâu mụ biến cả hoàng cung thành lễ mừng năm mới. Ta khiêng một cái quan tài lớn như vậy (quan tài là tên mới của Miêu Gia dành cho phát minh của Đường Văn Vũ) vì nghĩ rằng có thể âm thầm mò vào. Còn bây giờ... đi đâu cũng có thể gặp phải cấm quân.”
Vương Hủ hỏi:
“Này! Giờ làm sao đây? Trốn ngược ra ngoài hả?”
“Phí lời, sắp đến nơi rồi còn gì? Lỡ bỏ qua đêm nay thì có quỷ mới biết đến ngày tháng năm nào tìm thấy vị trí thiên thời và địa lợi giao nhau.”
Vương Hủ hỏi ngược lại:
“Ta rất muốn hỏi ngươi làm cách nào tính được thời gian và địa điểm?”
Lúc này, Miêu Gia vẫn chưa muốn để lộ việc mình cũng có Quỷ Cốc đạo thuật. Hắn bèn đổi đề tài:
“Bây giờ không phải là lúc giải thích chuyện này. Đi một bước rồi hẵng tính một bước.”
Dứt lời, hắn liền cúi người khiêng "quan tài" đi thật nhanh. Linh thức lan ra xung quanh như một chiếc radar không một kẽ hở. Chỉ cần có một sinh vật xuất hiện ở ngã rẽ phía trước, cho dù là chim sẻ đi chăng nữa, Miêu Gia cũng có cách tránh né.
- ----o Chú thích o-----
(1) Viết tắt của cụm từ "phẫn nộ thanh niên", từ này thường dùng để chỉ những thanh niên TQ có tinh thần dân tộc thái quá.
(2) Saddām là Tổng thống Iraq từ 1979 cho đến năm 2003. Ông là nhà lãnh đạo để lại nhiều nhìn nhận mâu thuẫn. Nhiều người phương Tây coi ông là nhà độc tài, trong khi nhiều người Ả rập và các nước thế giới thứ ba thì xem ông là một chiến sĩ đã dám chống lại ách cường quyền của Mỹ và phương Tây. Lý do mà Mỹ tấn công Iraq, lật đổ Saddam là vì ông "tàng trữ vũ khí hủy diệt hàng loạt", về sau đã được chứng minh là không có thật.
(3) Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn dầu khí Trung Quốc, cổ phiếu của công ty rất tốt nên được mua đi bán lại rất nhanh chứ không giữ lâu ở một chỗ.