Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 365

Vương Hủ cười ngượng ngùng một tiếng, chuyền sang đề tài khác: "À... Đúng rồi, không phải mấy tên kia có quà tặng sao, chúng ta cùng mở ra xem xem."

Yến Ly trả lời: "Được, ta cũng rất tò mò, ngươi chờ một chút, ta đi lấy ngay bây giờ."

Nàng đứng dậy, quay lại phòng, rất nhanh liền mang theo một đống đồ đi ra. Những hộp quà này có lớn có nhỏ, nhưng cơ bản đều đã được bọc giấy gói, thắt dây màu cẩn thận.

Vương Hủ cũng không ngờ với nhân phẩm của mình lại có thể nhận được một đống đồ như thế này.

Lúc này Yến Ly đã đem mấy món quà đặt lên bàn trà nhỏ, Vương Hủ liền hào hứng ngồi xuống ghế sa lon, kéo Yến Ly ngồi chung, sau đó cầm cái hộp lớn nhất lên, nói: "Cái này chắc hẳn là của lão Tề phải không?"

Yến Ly nói: "Làm sao ngươi biết?"

"Đó là cảm giác của tình bạn, cũng chính là nghĩa khí anh em..." Những lời này của Vương Hủ cũng hết sức thật lòng.

"Ngươi muốn mở bây giờ, hay muốn tiếp tục kể về nghĩa khí trong Thiên Địa Hội với ta hả?"

Vì vậy Vương Hủ im lặng, không nói mấy thứ vớ vẩn nữa. Hắn mở hộp quà, nhìn thấy... Một cái bình cà phê và một cái máy nướng bánh mỳ.

"Hóa ra là đồ điện, thảo nào ta cứ thắc mắc sao lại nặng như vậy." Yến Ly nói xong xoa xoa cánh tay mảnh khảnh của mình.

"Ha... ha ha..."

Vương Hủ vừa lấy đồ ra vừa cười, hắn phát hiện bởi vì hai thứ này muốn nhét vào hộp quà thì Tề Băng phải đổi hộp, nhưng vị huynh đệ này vẫn vô cùng "quan tâm", ném cả quyển hướng dẫn sử dụng vào trong. Hơn nữa trên cái máy nướng bánh còn kèm theo một tờ giấy: "Cà phê và bánh mỳ trong Sự Vụ Sở của các ngươi quả thực quá khó nuốt."

Vương Hủ rất muốn nói ra mấy câu: "Cái tên khốn kiếp này chẳng phải muốn lần sau tới thì được mình phục vụ bánh mỳ và cà phê sao!!"

Nhưng hắn vẫn nín nhịn, dẫu sao vừa rồi hắn còn nói cái gì anh em nghĩa khí cơ mà, quả đắng này vẫn nên nuốt vào thì hơn.

"Đúng là rất thiết thực, đồ tốt đó." Yến Ly bình luận.

"Hả... Phải không..." Vương Hủ nói: "Vậy... Xem quà của Dụ Hinh là gì đi."

Nhắc Vương Hủ, hắn tuy là loại trạch nam, thích nằm phơi thây ở nhà, hơn nữa còn là thành viên câu lạc bộ bàn tay phải, nhưng hắn cũng không phải là người có duyên với phụ nữ. Trên thực tế, bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ, cũng đã từng nhận được rất nhiều quà tặng của đám con gái, coi như rất được phái nữ xem trọng. Nhưng khi nhà hắn xảy ra biến cố, một nhân cách khác chìm vào ngủ say, trên cơ bản hắn không có tâm tình, cũng không có thời gian và điều kiện để nói mấy lời yêu đương.

Vì vậy, ngoại trừ Thượng Linh Tuyết cùng Yến Ly, Vương Hủ cũng nhiều năm không nhận được quà từ phái nữ, đối với đồ vật trong hộp của Dụ Hinh tặng vẫn tương đối tò mò.

Hộp quà của Dụ Hinh có hình chữ nhật, không tính là quá lớn, sau khi mở ra, bên trong là một quyển sách.

Trên bìa sách viết — Nghệ Thuật Tỏ Tình.

Ánh mắt sắc bén của Vương Hủ trực tiếp hướng về phía Yến Ly, trừng mắt với nàng, chỉ thấy Yến Ly ngẩng đầu nhìn trần nhà, làm bộ như không liên quan đến mình, thế nhưng hiển nhiên vô dụng.

"Ngươi có gì muốn nói sao?"

"Ta cái gì cũng không biết nhé." Nàng vẫn cố gắng nói dối.

Vương Hủ thấy ở mặt bìa trong Dụ Hinh còn viết lại vài dòng, hắn mở sách ra, lẩm nhẩm đọc lên: "Tề Băng chắc chắn học cách tỏ tình từ ngươi. Ta thấy hai tên đầu đất các ngươi nên nghiên cứu quyển sách này cho tốt vào."

"Ngươi trực tiếp ném quyển sách này vào mặt hắn là xong mà! Liên quan đếch gì đến ta cơ chứ! Sao không chờ sinh nhật hắn thì tặng? Rốt cuộc ngươi có đồng ý làm người yêu của cái tên người băng ấy không? Sao không tự mình nói đi, mợ nó chứ!"

Vương Hủ thiếu chút nữa xé nát quyển sách trong tay, hắn liền quay đầu nhìn Yến Ly nói: "Chẳng lẽ đám nữ sinh có sở thích chụm đầu lại nghiên cứu quá trình tỏ tình của người khác?"

Yến Ly tự biết đuối lý, đành dùng thái độ tế nhị đáp lời: "Nữ sinh thường như vậy... Còn tốt hơn cái đám nam sinh thường chụm đầu lại nghiên cứu phim..."

Vương Hủ thở dài, cầm một hộp quà khác lên: "Hy vọng món quà tiếp theo bình thường một chút."

Món quà này có hình hộp dài, hơn nữa không lớn, từ hình dạng có thể đoán chừng là một cái bút máy cao cấp. Vương Hủ thầm nghĩ trong đầu, đây mới tính là quà tặng chứ lị. Vừa có ý nghĩa kỷ niệm, lại tiện cho việc giữ gìn.

Hắn hỏi: "Cái này là ai tặng vậy?"

"Là của Khuynh Nhược, có nói là của tập thể Vô Hồn tặng ngươi."

"A!" Vương Hủ cảm thấy khó hiểu rồi, thành viên Vô Hồn giao tình đối với hắn không sâu, coi như hiện giờ bọn họ ở lại thành phố S, nhưng cũng có rất ít cơ hội hợp tác.

Sau khi mở quà, nghi ngờ trong lòng Vương Hủ liền biến mất, bởi vì trong đó không phải là bút máy cao cấp, mà là... Một đôi đũa.

Cặp đũa này được làm bằng ngọc, có thể thấy chính là mặt hàng thượng thừa, trắng noãn không tỳ vết, cầm trên tay còn cảm nhận được cảm giác mát lạnh, trên đũa còn có có khắc một đôi câu đối rất nhỏ.

Bách niên thiên địa hồi nguyên khí, nhất thống sơn hà tế thái bình.

"Ông đây không phải vua ăn chực!! Tặng quà như cái rắm ấy!!" (câu đối trên giống như tặng bậc quân vương vua chúa, nhưng lại được khắc trên đũa giống như ám chỉ Vương Hủ là vua ăn chực)

Hắn hận không thể bẻ gãy đôi đũa này ngay lập tức, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì liền thay đổi ý định, dù sao thì đôi đũa này cũng được làm bằng ngọc, nói không chừng còn đáng giá vài đồng, không bẻ được...

Từ khi bắt đầu đến giờ, Vương Hủ càng ngày càng cảm thấy việc mở quà sinh nhật là một chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn muốn tiếp tục: Nếu đã bắt đầu, thì cứ mở hết đi, không thể nào có chuyện tất cả đều là bi kịch.

Các vị độc giả, bi kịch trên cõi đời này, tám chín phần mười đều xuất phát từ những ý niệm giống như Vương Hủ. Cũng giống như bọn truyện phun ăn cắp truyện vậy

Vương Hủ lại cầm lên một hộp quà, Yến Ly bổ sung: "Đây của Thủy đại ca tặng."

Lần này Vương Hủ hơi an tâm, trong đầu nghĩ vị Diêm la vương đại nhân này tuy nói bình thường không quá đáng tin, nhưng trên căn bản vẫn là kẻ vô lo vô nghĩ, hắn chắc chắn sẽ không đưa ra mấy cái đồ mang thâm ý mỉa mai.

Vì vậy, một cái máy đấm lưng xuất hiện trước mắt Vương Hủ...

Vật này quả thật không có thâm ý gì hết...

"Chỉ có học sinh tiểu học quên mất sinh nhật mới tặng cho bố mình cái loại quà này! Đưa cho bố ngươi đi! Ai cần ngươi đấm lưng? Còn không bằng không tặng đi!" Vương Hủ trực tiếp xé tan cái hộp quà.

Yến Ly nhìn bộ dạng Vương Hủ lúc này, ở bên cạnh cười trộm không ngừng.

Vương Hủ dường như có chút giận quá mất khôn, nhanh chóng cầm lên ba cái hộp quà còn lại, mở liền một lúc.

Hộp thứ nhất là của Thủy Ánh Dao tặng, tạm thời coi như là một tác phẩm nghệ thuật — thuyền trong bình.

Nhưng cái thuyền trong bình mà Thủy tiền bối tặng hắn hoàn toàn khác với những người khác, trong bình toàn là rượu hơn nữa còn... có hai chiếc thuyền, lại còn chen nhau trong đó, chỉ cần đung đưa một cái thì cái kia sẽ bị đâm vỡ, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Hộp tiếp theo là của Elbert, thanh niên người Đức này, căn cứ theo phong tục của đám dân Bắc Âu, tặng cho Vương Hủ một thứ đồ tinh xảo do chính tay hắn làm.

"Đây là cái gì vậy..."

Vương Hủ cầm lên xem. Chỉ thấy vật này giống như ba cái vớ chụm lại, ở giữa còn khâu cả mắt mũi miệng, hai cái vớ bên ngoài giống như hai cái tai.

"Cái này là vớ thỏ, ngươi thò tay vào trong cái vớ đó, là có thể giả vờ làm thỏ rồi. Ta nhớ khi còn bé cũng đã từng làm thỏ chơi rồi." Câu trả lời của Yến Ly cực kỳ chính xác, cũng muốn làm cho vui vẻ Vương Hủ thêm một chút.

"Được rồi... với tay nghề của tên đó, làm ra thứ này cũng là tốt rồi, chẳng qua là..."

Vương Hủ đem cặp vớ thỏ nhét lại vào hộp: "Tại sao không làm hẳn một cái vớ mới... Coi như dùng vớ cũ, cũng nên giặt sạch chứ!! Cái này hình như còn giống vớ trước đây ta mất?! Hóa ra là bị tên này trộm đi, hắn chẳng nhẽ không bỏ được vớ mình ra dùng?! Lại còn bắt ta phải thò tay vào cái thứ này!"

Rốt cục, khi Vương Hủ gần như tan vỡ, hắn mở ra món quà cuối cùng, cũng chính là hộp quà của Miêu Gia. Hộp quà này coi như là hy vọng cuối cùng của hắn, nhưng việc đã đến nước này, ngay cả Yến Ly cũng rất muốn biết bên trong là cái gì.

Vương Hủ mở cái hộp cuối cùng như một hộp châu báu, sau đó, hắn thấy nguyên một hộp ba con sói hương dâu.

Miêu Gia còn để lại một tờ giấy bên trong, bên trên còn viết những lời hết sức bi thương: "Ban đầu, ta không chú ý tới hướng dẫn sử dụng, hóa ra ba con sói cũng chỉ có 97% an toàn, vì vậy ta chính là người bị 3% kia hại chết. Hy vọng, ngươi không bước phải con đường giống ta..."

Yến Ly thấy món quà này thì cũng chẳng có biểu hiện khác thường nào cả, nàng cũng rất bình tĩnh cầm cái hộp ba con sói lên, nhìn hàng chữ hướng dẫn nhỏ bên cạnh hộp, nói: "Quả thật là đúng này, trước kia ta cũng không biết là bao cao su không phải 100% an toàn."

Những mong muốn trong đầu Vương Hủ đã hoàn toàn vỡ nát, giờ phút này hắn còn bình tĩnh hơn so với Yến Ly: "Trước kia ngươi chưa từng dùng qua, làm sao mà biết được?"

"Hừ... Ngươi sao lại biết ta chưa từng dùng qua?"

"Nói nhảm... Ta dĩ nhiên biết..."

Yến Ly chợt phát hiện mình tranh cãi quả thật không có chút ý nghĩa nào, Vương Hủ đã từng đọc qua trí nhớ của nàng, vì vậy chỉ có thể dùng một cái ví dụ chống chế: "Chưa từng ăn thịt heo, chẳng nhẽ không biết heo chạy?"

Vương Hủ liếc mắt nhìn nàng: "Cho nên nói đám nữ sinh các ngươi, chẳng những giỏi khua môi múa mép, còn nghĩ đám nam sinh chụm lại chỉ để xem mấy cái phim đồi trụy?"

Yến Ly cảm thấy đề tài giữa hai người bắt đầu xa dần, hắng giọng một cái: "Tốt lắm, quà sinh nhật cũng mở hết rồi, chúng ta cắt bánh đi."

"Chờ một chút." Vương Hủ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Yến Ly: "Còn quà của ngươi?"

Nhịp tim của Yến Ly rõ ràng tăng nhanh, nhưng nàng vẫn khống chế giọng mình, bình tĩnh trả lời: "Đợi chút nữa ta sẽ tặng."

Vương Hủ suy nghĩ một chút, nói: "Lúc ngươi tặng quà, ta có cần dùng đến quà của Miêu Gia không?"

"Ngươi chết đi!" Nàng gắt giọng, thuận tay cầm cái gối ôm trên ghế salo, ném về phía Vương Hủ.

Nhưng dĩ nhiên không đau, Vương Hủ tùy tiện nói: "Được rồi được rồi, ta sai rồi, đừng giận."

...

Đèn trong phòng đã tắt, Vương Hủ dùng bật lửa thắp lên cây nến tượng trưng cho sinh nhật hai mươi mốt tuổi của mình. Yến Ly không hát bài Happy Birthday tặng Vương Hủ, chỉ nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ."

Vương Hủ cũng chỉ đáp lại một câu: "Cám ơn."

Bọn họ nhìn nhau, đều ngượng ngùng cúi đầu.

Qua một hồi trầm mặc, Yến Ly ôn nhu nói: "Ước một điều ước đi."

Vương Hủ nhắm hai mắt lại, giờ phút này, trong lòng vang lên một câu hỏi: "Thứ ta muốn nhất, rốt cục là gì?"
Bình Luận (0)
Comment