Cha xứ già ôn tồn hỏi: "Người trẻ tuổi, nếu ngươi phản đối đám cưới này thì hãy nói ra lý do của ngươi." Giờ phút này, Vương Hủ trông cứ như lưu manh đi thu nợ: "Hả? Ngươi đang nói gì vậy lão già... Vấn đề này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì ta muốn chiếm cô ta cho riêng mình!" Cha xứ già cười tới mức không còn thấy cặp mắt ở đâu: "Ừm, đây quả thật là một lý do tốt." Lão quay đầu hỏi: "Cô dâu, ngươi cảm thấy thế nào?" Cô dâu ngơ ngẩn gật đầu, phù dâu choáng tới mức suýt ngất xỉu.
Castillian phẫn nộ đến phát run. Hắn xoay cổ, nghiến răng nghiến lợi nắm áo Vương Hủ: "Ngươi! Thằng khốn ngươi!" Hắn quay lại trừng mắt với cha xứ: "Còn ngươi nữa, rốt cuộc ngươi làm cha xứ kiểu gì?!" "Hừ! Thứ người trần ngu xuẩn... trong cái túi da dơ dáy của ngươi ngoài nhục dục vô tận và linh hồn sa đọa thì không còn gì nữa, nho nên ngươi cũng như một người mù, một người mù không thể thấy những điều tốt đẹp của thế giới." Cha xứ nọ đột ngột nói một đoạn như thế. Giọng lão không hề nhỏ nhưng chỉ có hai người Castillian và Vương Hủ nghe thấy, những người khác có mặt ở đó như bị thôi miên. Rõ ràng họ cũng nghe thấy nhưng không biết đang nói những gì.
Ngay đến Tề Băng cũng không chú ý đến chuyện lạ này, chỉ có sắc mặt Miêu Gia thay đổi. Hắn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, thế là mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm sau lưng. "Ngươi... ngươi đang nói bậy gì đó?" Castillian hỏi với vẻ nghi ngờ. Hắn lờ mờ cảm thấy không bình thường. So với Vương Hủ, cái gã cha xứ không biết mời từ đâu tới thần bí và càng đáng sợ hơn nhiều. "Tuổi trẻ đúng là một thứ tốt đẹp... tính người cũng vậy. Các ngươi sinh ra đã có những thứ này nhưng cũng định sẵn một ngày nào đó sẽ mất đi. Thứ vĩnh viễn không thay đổi chỉ có đóa hoa của tình yêu. Mặc dù ta có thể thấy đóa hoa xinh đẹp này tàn lụi vào một ngày nào đó nhưng không phải nó là thứ đáng thương và đáng quý nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của các ngươi hay sao..." Cha xứ cảm khái, khuôn mặt trông như đã trải qua biết bao đau thương. "Tiếc rằng trên đời này luôn xuất hiện một số thứ cặn bã phá hoại phong cảnh, ảnh hưởng tới tâm trạng của ta." Trong chớp mắt, mặt lão ta như phủ băng, phóng ra khí thế đáng sợ.
Vương Hủ cảm nhận được áp lực chưa từng có từ trên người lão. Bất kể là Miêu Gia, Thủy Ánh Dao, hay là Cao Tấn, Mộng Ma từng gặp qua còn xa mới so được với người này. "Ngươi không cần sợ hãi." Cha xứ già như nhìn thấy tâm tư của Vương Hủ, vì vậy nở một nụ cười quái đản với hắn.
Khi lão nói tới câu thứ hai, tất cả người không có linh thức ở hiện trường đã chìm vào giấc ngủ. Song Vương Hủ không cảm nhận được gợn sóng linh lực, hoàn toàn không biết đối phương đã dùng thủ đoạn nào. "Cổ Trần phải không? Ha ha, bây giờ nên gọi ngươi là Miêu Gia mới phải." Da thịt trên mặt cha xứ già bắt đầu tan rã, máu thịt bị đốt rụi trong nháy mắt. Khi ngọn lửa tiêu tan, một thanh niên mặc đồ đen xuất hiện trước mặt ba người Vương Hủ. "Vincent... quả nhiên là ngươi!" Miêu Gia lộ khuôn mặt chán chường xen lẫn vẻ khinh bỉ. "Cái gì? Ở Mĩ mà ngươi cũng có người quen hả?" Vương Hủ thấy bọn họ quen biết nên buông lỏng phòng bị. "À, lại là một nhiệm vụ. Ngươi biết đấy, bọn ta chạy việc khắp nơi trên thế giới nên rất bận rộn..." Vincent vung ngón tay, Castillian trên mặt đất bay lên rồi trôi lơ lửng trước mặt hắn. "Này, ngươi muốn làm gì vậy?" Vừa hỏi xong, Miêu Gia liền hối hận. Câu hỏi này thật sự rất ngu ngốc. Bất kể đối phương muốn làm gì thì hắn cũng không thay đổi được. "Có liên quan tới nhiệm vụ lần này, thu gom linh hồn sa đọa..." Hình như Tề Băng nghe ra ý trong câu nói của Vincent nên muốn lên tiếng ngăn cản, bởi vì hắn cũng là người săn quỷ. Việc sự vật siêu nhiên hành hung giết người là chuyện không đúng, thế nhưng người trước mặt đáng sợ đến mức phá hủy sự hiểu biết của hắn đối với hai chữ "thực lực". Hắn hy vọng mình cũng vô tri như Vương Hủ, chí ít sẽ khỏi sợ hãi một cách không tự chủ.
Vincent thò tay vào ngực Castillian nhưng không có vết thương hay máu chảy. Linh hồn Castillian nhanh chóng bị kéo ra, hắn sợ hãi cầu khẩn, rên rỉ kêu khóc, song khuôn mặt Vincent vẫn nở nụ cười thong dong. Dáng vẻ này trông cứ như... chỉ giết chết một con sâu cái kiến mà thôi.
Vương Hủ thấy linh hồn này đột nhiên bị đốt cháy, sau đó kêu gào thê lương và biến mất trước mắt mình. Hắn ngẩn ra, hỏi theo bản năng: "Ngươi làm gì... hắn vậy..." Vincent duỗi lưng: "Đưa tới địa ngục, về phần để làm gì thì không tiện tiết lộ cho người thường." Ba người không nói gì. Bọn họ không biết có thể nói những gì. "Các vị cứ ngồi đi, gặp mặt là có duyên, chúng ta tán gẫu nào." Bọn họ ngồi xuống một chiếc ghế dài ở dãy đầu, bầu không khí hơi lạ.
Vẫn do Miêu Gia hỏi trước: "Mấy năm không gặp, hình như dáng vẻ của ngươi không thay đổi chút nào..." Đây là câu nói điển hình khi không tìm ra đề tài để nói chuyện. "À, nói sao đây? Thật ra dáng vẻ của ta không thể thay đổi. Ta cũng không rõ mình đã tồn tại mấy vạn năm, hay mấy chục vạn năm, bởi vì một tháng ở nhân gian bằng mười năm ở địa ngục. Lúc ta chết là vào thời nhà Tần..."
Vương Hủ và Tề Băng nghe tới mức toát mồ hôi lạnh. Rốt cuộc vị này là ai? Thần tiên? Yêu quái? "Ngạc nhiên muốn biết tại sao ta đóng vai cha xứ phải không?" Miêu Gia tựa lưng vào ghế: "Ngươi luôn biết người khác nghĩ gì..." "Ha ha! Thật ra muốn lấy linh hồn hắn hết sức dễ dàng, chỉ vì theo đuổi niềm vui và chất lượng linh hồn nên ta mới chơi trò này. Vốn định chờ tới lúc hắn chuẩn bị hôn cô dâu mới phá hỏng chuyện tốt của hắn, để hắn vừa kết hôn nhưng chưa kịp động phòng thì phải xuống địa ngục, lúc đó linh hồn của hắn sẽ đau khổ hơn một chút. Không ngờ lại gặp người quen..." Vương Hủ không hiểu ý của hắn: "Ngươi làm thế có nghĩa lý gì?" "Đương nhiên có, linh hồn lần này phải lập tức sử dụng nên ngoài việc phải hết sức sa đọa thì tốt nhất là oán giận lúc chết phải tích lũy tới mức cao nhất. Bọn ta không có thời gian từ từ tra tấn dưới đó." Vương Hủ nuốt nước miếng: "Vậy ngươi là..." "Chuyện này về sau ngươi hãy hỏi Miêu Gia, ta lười giải thích." Vincent đáp, hình như hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì nên nói tiếp: "Đúng rồi, gần đây có phải tổ chức nào đó ở Âm Dương Giới muốn tiến hành Triệu Ma Trận không?" Ba người nghe câu này thì lập tức trở nên khẩn trương. Miêu Gia nghiêm túc nói: "Ngươi biết được những gì?" "Lúc trước có người viết một lời tiên đoán, là một gã nào đó trong giới săn quỷ của các ngươi. Tuy ta không nhớ rõ tên nhưng nội dung không được tốt lắm..." "Tiên đoán... chẳng lẽ là Khương Nho!" Ba người cùng nghĩ tới hắn. "À, đúng! Chính là hắn! Thế gian này tồn tại một số nhà tiên tri, bọn họ đều là những kẻ được thần chọn trúng và sẽ không bị thần diệt khẩu như Phó Định An. Họ chỉ cần trả giá về mặt tinh thần hoặc thể xác thì có thể truyền đạt chuyện xảy ra trong tương lai, mà mỗi một lời tiên đoán ở thế giới loài người đều có thể nhìn thấy ở địa ngục hoặc thiên đường.
Tuy phần lớn lời tiên đoán tối nghĩa và khó hiểu nhưng thiên thần và ác ma cấp cao có thể đọc hiểu, thậm chí nhìn thấy hình vẽ. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, đến lúc đó sẽ có chuyện không may xảy ra." "Này! Ngươi đã biết thì sao không nói thẳng tình huống tương lai, thế không phải bọn ta tránh được chuyện không may à?" Vương Hủ nói như đúng rồi.
Vincent mỉm cười lắc đầu: "Lời tiên đoán của nhà tiên tri chắc chắn sẽ xảy ra nên không thể cố tình thay đổi. Cho dù ngươi biết tất cả và nghĩ mọi cách để thay đổi tương lai nhưng trong chỗ tối tăm mù mịt vẫn có một sức mạnh đẩy sự việc đến kết quả tương đồng." "Vậy tại sao ngươi nói cho bọn ta biết?" Miêu Gia trầm tư hỏi. "Ta có thể gặp các ngươi ở đây nhìn như ngẫu nhiên nhưng là chuyện tất nhiên, cho nên ta cảm thấy mình phải nói cho các ngươi biết những gì ta có thể nói." Tề Băng hỏi: "Ngươi nói ngươi đến từ địa ngục, vậy việc phát động trận pháp đó có liên quan gì với các ngươi không?" "À, nói trắng ra thì Triệu Ma Trận chỉ là một trò hề nhỏ đối với bọn ta mà thôi. Âm Dương Giới và Nhân Gian Giới mà các ngươi nói đều là nhân gian, Âm Dương Giới là một không gian trong nhân giới. Chỗ đặc biệt của nó là có thể thu nhận rất nhiều vong linh có năng lực linh hồn, song số lượng này chỉ như đem muối bỏ biển nếu so với địa ngục. Chỉ cần không phải ngày tận thế thì không có quan hệ gì quá lớn với bọn ta, chết mười vạn người hay một trăm vạn người vẫn không sinh ra ảnh hưởng đối với "sự cân bằng", cho nên lần này để mặc các ngươi chơi đùa." Nghe câu này, Tề Băng đành im lặng. Nếu Triệu Ma Trận chỉ là trò hề nhỏ thì chẳng lẽ cần Khương thái công phát động bảng Phong Thần mới là trò lớn ư?
Miêu Gia hơi hiểu được tâm trạng của đối phương. Đối với hai từ "lĩnh vực của thần" và "sự cân bằng", hắn đã nghe vị sứ giả địa ngục này nói nhiều lần nên biết những thứ thiên thần và ác ma coi trọng không giống với người thường. Nếu nói nhận thức của người săn quỷ đối với thế giới này cao hơn xã hội văn minh khoa học của loài người thì những người này từ lâu đã không cùng chiều không gian với bọn họ rồi. "Hôm nay nói tới đây thôi, Castillian Sanchez vừa chết vì bệnh tim đột phát, hôn ước tự động hủy bỏ. Người tham dự hôn lễ hôm nay sẽ không nhớ đến việc có ba người bọn ngươi xuất hiện." Nói xong, Vincent đứng dậy: "Ta đi đây, vậy... thằng nhóc Elvis Presley, tuổi xuân ngắn ngủi nên phải biết tận hưởng niềm vui trước mắt." Hắn lại nhìn Thượng Linh Tuyết nằm trên mặt đất. Ý trong lời nói này rõ như ban ngày nên Vương Hủ xấu hổ vô cùng.
Miêu Gia không biết năm nào tháng nào mới gặp lại hắn, bèn nói: "Thay ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới Woody." "À, biết rồi." Hắn đút hai tay vào túi quần, đi tới rìa tòa nhà rồi cứ thế bước hụt chân, rơi xuống.
Vương Hủ lại phát huy bản năng nói nhảm: "Hắn sẽ không ngã chết như vậy chứ?" Miêu Gia hừ một tiếng: "Ngu ghê, hắn đâu phải là người. Nếu ngã xuống mười tám tầng địa ngục thì coi như trở lại quê quán." "Ngươi quen biết không ít tà ma ngoại đạo nhỉ..." "Chuyện ngươi không biết vẫn còn nhiều lắm..."