Đoạn Phi nói:
“Là sao? Tóm lại ngươi là thứ gì?"
Woody cười nói:
“Sau này sẽ có người giải thích cho ngươi biết. Còn bây giờ, tốt hơn hết ngươi hãy quay lại chiến trường và gửi lời của ta cho Miêu Gia, rằng: ‘Tồn tại tưởng chừng không thể chiến thắng nhưng được định trước là sẽ bị Thần đánh bại’."
Nói xong, hắn ngoảnh lại nhìn Vương Hủ từ trên xuống dưới với ý đồ không được tốt cho lắm:
“Về phần ngươi, hai ta phải nói chuyện riêng với nhau."
Đoạn Phi hừ lạnh:
“Cho dù ngươi mạnh đến mức vượt trội tất cả nhưng chắc gì ta đã làm theo mệnh lệnh của ngươi."
"Hê hê, loài người kia, ngươi lý giải mọi việc không theo logic nào cả. Ta chưa hề dùng vũ lực để ép buộc ngươi làm bất cứ việc gì, mà chỉ khách sáo mời ngươi giúp đỡ. Tuy nhiên, ta tin rằng nếu ngươi không làm theo kiến nghị của ta thì hậu quả rất không hay ho sẽ ập đến."
Lúc này, Vương Hủ bỗng lên tiếng:
“Lão Đoạn, không sao đâu. Tuy thằng cha này nguy hiểm nhưng đang đứng về phía chúng ta. Ngươi cứ đi đi."
Thầm suy tính thêm một lần nữa, Đoạn Phi vẫn không thấy có điều gì bất thường. Với thực lực của Woody thì chỉ cần giơ tay nhấc chân là tiêu diệt được bọn họ. Có lẽ hắn không đến đây với ý đồ xấu.
"Ngươi hãy cẩn thận."
Dứt lời, Đoạn Phi chạy về hướng vừa dẫn đến đây.
Woody gọi hắn lại:
“Ngươi đi nhầm rồi."
"Ngươi nói gì vậy?"
"Ê hê hê, cứ đi thẳng theo hướng lúc nãy thì sẽ gần hơn."
Đoạn Phi nhìn về phía Woody với vẻ nửa tin nửa ngờ. Dưới cặp kính luôn tỏa ánh sáng trắng là một người đàn ông khó dò và hùng mạnh như quái vật.
Cuối cùng, Đoạn Phi quyết định làm theo lời của Woody. Hắn tiếp tục chạy theo hướng rời khỏi chiến trường và chẳng mấy chốc biến mất trong làn sương mù.
Bấy giờ, Vương Hủ mới nói:
“Kể hết tất cả mọi chuyện đi nào."
Woody đẩy cặp kính lên:
“Hê hê, thú vị lắm! Chỉ dựa với trực giác mà ngươi biết được ta sẽ kể hết tất cả chân tướng ư?"
"Ngươi, còn có cái gã tên Vincent nữa, các ngươi không chỉ đọc được ký ức của người khác mà cả suy nghĩ thoáng qua..."
"Hừ, mặc dù chuyện đó không phải bất khả thi nhưng bình thường bọn ta chẳng bao giờ làm vậy. Đọc đến cả ý nghĩ của đối phương thì thế giới này sẽ trở nên vô vị hết biết."
Nói tới đây, Woody còn mỉm cười hèn hạ hơn lúc nãy:
“Bọn ta cũng không tài nào nắm bắt suy nghĩ của một vài người đạt đến thực lực nhất định hoặc có năng lực ngược với ý trời như ngươi."
Vương Hủ đáp lời:
“Ngươi nói như vậy là để cho ta biết kết luận ‘dựa vào trực giác’ được đưa ra nhờ vào ánh mắt, ngôn ngữ và thái độ của ta?"
Nụ cười của Woody đã đạt đến mức độ liều lĩnh:
“Tất nhiên rồi, ngươi cho rằng bổn đại gia là ai cơ chứ? Chỉ nói riêng về ‘trí tuệ’, suy đoán của ta về ‘sự thật nguyên mẫu’ là mười phần, còn như cái gã Vincent kia thì chỉ có xấp xỉ tám phần thôi. Tuy vậy, hai phần 'không hoàn mỹ' của hắn là ‘lòng người’, thứ mà ta không thể nào bắt kịp.
Nếu ngươi cho rằng 'trí tuệ' của Miêu Gia cực kỳ đáng sợ thì đã đánh giá thấp trình độ của thế giới này rồi đó. Hắn không biết nhiều tin tức và không được thần cách ủng hộ. Sau khi trừ bớt ảnh hưởng của những yếu tố như tính người và tình cảm, suy đoán của hắn cùng lắm chỉ đạt được sáu phần..."
Vừa thong thả nói chuyện, hắn vừa chậm rãi đi quanh người Vương Hủ:
“Cho dù là vậy, hắn vẫn đáng kết bạn. Vì hắn thông minh hơn nhiều so với những người khác nên ta có thể tìm thấy niềm vui từ đó.
Còn ngươi, hừ, đúng là một thằng ngu ngoại hạng! Ngu đến mức khiến người ta hâm mộ! E rằng bí mật trên người của ngươi còn lâu mới bị phát hiện. Đến lúc đó, mọi chuyện cũng đã đến lúc kết thúc."
"Ta chỉ quan tâm những chuyện trước mắt."
Dường như Vương Hủ chẳng mảy may để ý đến lời nói của Woody.
"Hê hê, ta biết chứ. Dù gì đi nữa, câu chuyện này phải bắt đầu kể từ nửa năm trước mới được. Đầu tiên là trận đấu sống còn giữa các ngươi với Mộng Ma."
Lúc này, Woody nghĩ tới điều gì đó rồi bật cười.
“Có nên gọi là trận đấu sống còn không ta? Thật ra, nó không được tính là trận chiến cao cấp đâu nhé."
Vương Hủ nghiêm túc ra mặt:
“Ngươi có thấy mình rất hung hăng càn quấy hay không?"
Woody cười hê hê:
“Ngại ghê, ta kiêu ngạo quá chừng..."
Hắn nói tiếp:
“Tóm lại, các ngươi gặp không ít chuyện vào hôm đó. Tuy nhiên, linh hồn của Cao Tấn bị hủy diệt là chuyện đáng nhắc tới nhất. Hắn là hạt giống tốt, trưởng thành rất nhanh và có dã tâm bừng bừng. Vì vậy, ta đã sắp xếp cho hắn cơ hội nhận được Mộng Hồn Thạch, hy vọng cái gã nguy hiểm này rồi sẽ là số 1 của Thiên Tiếu Côn Luân thay cho Thích Khắc Anh, cũng như trở thành con cờ của ta.
Không ngờ vận mệnh lại thú vị đến thế. Hê hê, có quá nhiều biến cố đã xảy ra trên chiếc thuyền đó. Cuối cùng, Cao Tấn không đủ may mắn để trốn thoát. E rằng bản thân hắn cũng không tài nào hiểu nổi. Khi ấy, hắn có khả năng giành được chiến thắng nhất. Nói về thực lực cá nhân, hắn cũng là kẻ mạnh nhất. Trong hiện thực, Mộng Ma không đáng nhắc tới so với hắn.
Vậy mà hắn vẫn thua Miêu Gia. Mộng Hồn Thạch đổi chủ từ đó. Ngươi biết đấy, tuy nó không phải thần khí nhưng có thể thay đổi tùy vào năng lực và thực lực của người sử dụng. Thế giới trong mộng do Thượng Linh Tuyết sáng tạo là ví dụ tốt nhất. Mặc dù nó chỉ tồn tại trên mặt bằng linh hồn và tinh thần của vài người, không phải là tồn tại khách quan, nhưng hiệu quả lại mang hình bóng của Chân Thần Ma Phương. Đến lúc này đây, chuyện Mộng Hồn Thạch đổi chủ là câu chuyện đáng nhắc tới thứ hai."
Vương Hủ nheo mắt lại:
“Chừng nào ngươi mới kể tới chỗ ta cố gắng ngăn cơn sóng dữ?"
"Chúng ta hãy tua qua những chuyện không quan trọng."
Vương Hủ nhăn nhó mặt mày.
Woody lại cười:
“Ê hê hê, quay lại việc chính, chuyện quan trọng thứ ba được nhắc tới tiếp theo có liên quan đến sự kiện lần này. Đó là sự xuất hiện của quái vật biển, vốn đã bị các ngươi xem nhẹ."
Trong đầu Vương Hủ liền xuất hiện nhiều thứ.
Hắn kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ là?"
Woody nói:
"Ngươi nghĩ rằng nó là cái gì? Sản phẩm của thí nghiệm hạt nhân ở ven biển? Quái vật xuyên không đến từ vùng cực hàn và cực sâu dưới đáy biển Ottawa? Tất cả đều không phải. Ngay cả khi dùng cái gọi là ‘chủ nghĩa duy vật’ để giải thích thì con quái vật đó cũng chỉ tồn tại được ở vùng biển sâu mà loài người không thể đặt chân đến. Nó không bao giờ mò tới khu vực ven biển như tàu tuần tra.
Bởi vậy, sự xuất hiện đột ngột của quái vật chỉ có thể liên quan đến một sự kiện: Kế hoạch Sáng Thế!
Liễu Khuynh Nhược là một cô gái không đơn giản. Nàng không giống với những người bình thường khác. Tuy có nhiều người rất xuất sắc ở thế giới loài người nhưng cả đời không tài nào đạt được hai thứ: siêu linh thể và thần cách. Nàng đã có được một thứ trong số đó khi chỉ mới hai mươi tuổi. Phải biết rằng, Thiên Đường và Địa Ngục cũng chẳng có mấy người đạt được thần cách. Đây là lý do tại sao thiên thần và ác ma được phân chia đẳng cấp.
Đối thủ mà các ngươi phải đối mặt đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Nhờ sự hỗ trợ của Thần Toán Thiên, nước cờ của nàng đã được bày ra từ lâu. Sự xuất hiện của quái vật biển chỉ là đòn thăm dò. Tất nhiên, Tề Băng bị diệt trừ là tình huống nàng ta muốn thấy nhất, nếu không thì có thể lợi dụng đợt tập kích ấy để xem thử phản ứng của các ngươi.
Ê hê hê, phản ứng của các ngươi đúng là nực cười hết sức. Sau khi xong chuyện, không có ai thèm đi truy cứu xuất xứ của quái vật biển. Tuy các ngươi đã xử lý những sự kiện siêu nhiên nhưng bản thân vẫn là một thành viên trong quần thể loài người. Tiềm thức luôn cho rằng ‘xong chuyện là hết'. Ngược lại, những người tầm thường thật sự trong vai trò nhân viên công vụ của Cửu Khoa lại làm việc hết sức cẩn thận và kỹ lưỡng. Họ dần dần nhận ra quái vật và hiện tượng kỳ lạ lần lượt xuất hiện ở nhiều nơi, sau đó đem mọi thứ móc nối lại với nhau."
Vương Hủ ngắt lời:
“Nói như vậy, Vô Hồn đã chú ý đến bọn ta từ lâu?"
Woody cười nói:
“Đừng vội, nghe ta từ từ kể tiếp đi đã. Sự kiện tiếp theo là Triệu Ma Trận. Đúng là trận chiến này có thể phá vỡ thế cân đối ở Âm Dương giới và ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân gian. Tuy vậy, ngọn lửa chiến tranh về sau bị dập tắt bởi một câu chuyện tình yêu.
Tình yêu là một món đồ xinh đẹp đến dường nào? Hê hê, mặc dù tình yêu của con người rất rẻ mạt nhưng câu chuyện tình yêu giữa ngươi và Thất chẳng hề giống người bình thường, ngay đến ta cũng hơi cảm động."
"Ngươi vừa mới nói ta và ai cơ?"
Rõ ràng Vương Hủ nghe thấy Woody nói đến “Thất”.
Woody đẩy mắt kính:
“Ồ, lỡ miệng ấy mà. Ngừng chủ đề này ở đây vậy. Vì ta không muốn nhắc đi nhắc lại nên hãy nói tiếp về Vô Hồn. Triệu Ma Trận là đòn đánh vừa đủ giáng vào Địa Ngục của bọn ta. Đám hồn ma rời khỏi trần gian. Phần lớn người săn quỷ đều lên thiên đường sau khi hy sinh. Với các ngươi thì con số thương vong đạt đến mức tồi tệ. Tuy nhiên, các ngươi không biết sự kiện này đã kéo dài tiến độ của kế hoạch Sáng Thế, hoặc chăng, trì hoãn cuộc đọ sức giữa các ngươi với Vô Hồn.
Liễu Khuynh Nhược luôn theo sát sự kiện Triệu Ma Trận. Trong cuộc chiến trên, nàng đứng về phía trận doanh của các ngươi. Nếu chưa đến mức bất đắc dĩ thì nàng sẽ không ra tay. Liễu Khuynh Nhược đã chỉ thị Bùi Nguyên và Sài Hưng dẫn đầu số lượng lớn thành viên vòng ngoài của Vô Hồn ẩn nấp bên ngoài đại quỷ cảnh ở thành phố S. Nếu Triệu Ma Trận thành công, Vô Hồn liền can thiệp và rất có thể thay đổi được cục diện. Ít ra, thế giới loài người cũng không thất thủ bằng hết."
Vương Hủ nói:
"Nếu hồn ma chiếm được nhân gian thì tình hình sẽ diễn biến phức tạp hơn nhiều."
"Rất chuẩn xác."
Woody tiếp tục nói:
"Sau đó, Liễu Khuynh Nhược phải tạm hoãn kế hoạch. Nàng chờ cô người yêu của ngươi rời khỏi nhân gian. Ta nghĩ rằng Thần Toán Thiên bảo nàng làm vậy. Cho dù người kia vẫn chưa khôi phục được toàn bộ năng lực Chi Phối nhưng không phải ai cũng có can đảm đối đầu."
"A... ha ha...”
Vương Hủ cười gượng.
"Nói thế nào đi nữa, ta đây vẫn là người nắm giữ năng lực Chúa Tể. Tại sao ai nấy đều dám đối đầu với ta?"
"Hê hê, cái đó phải tự hỏi bản thân mình."
Woody dừng bước:
"Như vậy, sự kiện cuối cùng được nhắc đến là danh sách tử thần. Đó là một tín hiệu. Liễu Khuynh Nhược tiêu diệt tử thần của thành phố S vì hai mục đích: Thứ nhất, đánh tiếng để Dụ Hinh quay về tổ chức; thứ hai, mời Miêu Gia nhập cuộc.
Thật ra có nhiều ý đồ ẩn dấu trong hành động trên. Nàng dùng nó để nói với Dụ Hinh rằng Vô Hồn đã xé toang vỏ bọc với ‘kẻ tối cao’ nào đó, không cần phải cố kỵ khi làm việc nữa. Tuy Dụ Hinh không hoàn toàn đồng ý với lý tưởng tuyệt đối của Liễu Khuynh Nhược nhưng chắc chắn sẽ quay về vì cảm tình giữa cả hai. Mặt khác, một kẻ thích xen vào những chuyện vặt vãnh như Miêu Gia có tha thứ cho kẻ giở trò trên địa bàn của mình hay không? Hắn sẽ vượt mọi chông gai và chỉ dừng lại khi đã chơi chết kẻ giấu tay.
Đúng lúc này, Cửu Khoa nhờ cậy và cung cấp rất nhiều tin tức. Sắp đặt cũng được, số kiếp cũng được, các ngươi vẫn phải đến đây để đối đầu với Vô Hồn.”
Nghe đến đây, Vương Hủ bèn hỏi:
"Trước mắt, ngươi chỉ nói đến việc phá nước cờ của Liễu Khuynh Nhược. Vậy còn ngươi? "
Tiếng cười bỉ ổi vang lên không dứt:
“Ê hê hê, để nói đến nước cờ của ta thì cần phải kết hợp với một con cờ rất quan trọng của Liễu Khuynh Nhược, đó là ngươi."
Hắn ngừng một lát để xem biểu lộ của Vương Hủ.
"Ngươi cần biết rằng, việc Liễu Khuynh Nhược dẫn Miêu Gia đến và tất cả những điều nàng đã làm trước đây đều liên quan ít nhiều tới ngươi. Nàng cần sự trợ giúp của ngươi. Không có ngươi, kế hoạch Sáng Thế không cách nào hoàn thành được. Hoặc chăng, trước khi hoàn thành, Vô Hồn sẽ bị Thần diệt gọn.
Nếu ra tay với ngươi thì rõ ràng Miêu Gia là một trở ngại cực lớn! Mặc dù Liễu Khuynh Nhược không coi giới săn quỷ ra gì, thậm chí không sợ Tinh Long, nhưng vẫn đề phòng vài người, vài thứ. Hai cái tên được xếp đầu tiên trong danh sách cần loại trừ của nàng chắc chắn phải là Quỷ Cốc đạo thuật và Miêu Gia.
Các ngươi được dẫn đến Thành Đô, trung tâm của kế hoạch và chính là căn cơ của Vô Hồn. Ở đây, nàng sẽ chậm rãi dọn dẹp vào cuối ván cờ.
Vì ta thấy được điều đó nên mới cung cấp cho Miêu Gia một vài manh mối. Từ đó, linh hồn của ngươi được chữa trị trước khi kế hoạch diễn ra và Y Cổ Thiên rơi vào trong tay Miêu Gia."
"Hả? Hắn cũng có được Quỷ Cốc đạo thuật sao?”
Vương Hủ kinh ngạc hỏi.
Woody nói:
"Đừng kinh ngạc, chuyện ngươi không biết vẫn còn rất nhiều."
Hắn còn đắc ý hơn lúc nãy:
"Có lẽ ngươi từng nghe qua về cuộc chiến tranh giành thần binh Hào Long Đảm diễn ra trong lúc ngươi vẫn còn bị tâm thần."
"Ta biết, Lưu Hàng đã giết một thành viên của Vô Hồn vào lần đó."
Vương Hủ trả lời.
"Hê hê, ta đây sẽ nói những chỗ ngươi không biết. Cái gã Nguyễn Đạt kia là một tác phẩm thành công nhất trong số nhiều tác phẩm của Liễu Khuynh Nhược. Lẽ ra hắn sắp được cải tạo. Linh hồn của hắn sẽ biến dị và mạnh hơn, gây nên nhiễu loạn Nghiệp ở thời không này. Tuy nhiên, hắn không biến thành quái vật mà chỉ mạnh hơn. Do vậy, hắn là sản phẩm thành công đầu tiên và là một bước đột phá sau những phế phẩm trước đó.
Vì cái chết của hắn mà kế hoạch rơi vào tình trạng hoãn vô thời hạn. Nó khiến cho Liễu Khuynh Nhược không thể chờ đợi được nữa. Trận chiến tranh giành Hào Long Đảm là ngòi nổ buộc nàng phải quyết chiến.
Thành công thì có thể thực hiện lý tưởng. Thất bại thì không còn ngày mai."
Vương Hủ nói:
"Vậy ra... là do ngươi âm thầm khiến cho mọi thứ xuất hiện và dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay?"
Woody nói:
“Hê hê, thế cờ vẫn chưa kết thúc đâu nhé. Sứ mạng của Lưu Hàng cũng nằm trong tính toán của ta. Hắn sẽ nhanh chóng làm xong ‘chuyện đó’. Từ đây về sau, Vô Hồn sẽ không còn uy hiếp được nữa, nhiệm vụ của ta cũng kết thúc."
"Tại sao ngươi nói hết mọi chuyện cho ta biết?"
Vương Hủ hỏi vào vấn đề mấu chốt.
Woody trả lời thẳng:
“Tạo ra một thế cờ hay nhưng không ai biết được thì có khác gì viên ngọc sáng dính đầy bụi? Còn nữa, nếu muốn có được lòng tin của con người thì ta cũng phải bỏ ra một thứ gì đó, đúng không nào?"
Hắn bỗng nắm lấy vai của Vương Hủ:
“Ngươi hãy quay về kết thúc trận chiến này."
Vùng vẫy hai cái, Vương Hủ nhận ra bàn tay kia khiến mình không thể chuyển động.
"Ngươi nắm vai vậy thì làm sao ta quay về được? Đấy là chưa kể linh hồn của ta bị hao tổn, tóc tai bạc phơ."
Woody hừ lạnh:
"Hừ, ta thấy chứ. Cái gã phế vật như ngươi chỉ dùng được tối đa là hai đến ba phần sức mạnh so với cái tôi khác. Điều đó khiến người ta đồng cảm. Vì vậy, bổn đại gia quyết định giúp ngươi một phen."
Vương Hủ nói:
"Thế nào? Ngươi muốn truyền hết mấy ngàn năm công lực cho ta hả?"
"Đừng nói nhảm nữa, mau triệu hồi Hắc Viêm Kiếm ra đây."
Thấy người ta không muốn nói nhảm với mình, Vương Hủ bèn ngoan ngoãn gọi ra vũ khí của mình ra.
Woody nhìn thanh kiếm ngắn trong tay Vương Hủ rồi bật cười:
"Hê hê, vũ khí người lớn lại ở trên tay con nít."
Vương Hủ bỗng cảm thấy đối phương tăng lực nắm. Bả vai đau đớn dữ dội một trận.
“Này! Thằng bốn mắt! Ngươi làm gì vậy hả?"
Woody nói:
“Năm đó, hành động vô ý của Vincent đã giúp cho cô bé kia trở thành Thập Điện Diêm Vương. Giờ đây, ta muốn thử coi..."
Tay còn lại đè lên đầu Vương Hủ.
"Đánh thức toàn bộ tiềm năng của một linh hồn sẽ dẫn đến hậu quả thú vị như thế nào?"