”Ngươi... còn sống.” Dụ Hinh thì thào. “Dĩ nhiên rồi, ta có rất nhiều việc đang chờ và còn phải tận mắt chứng kiến nhiều lời thề nữa. Vì vậy, ta không thể chết được.” Tề Băng nở một nụ cười ấm áp.
Từ ngày quen biết Tề Băng đến nay, Vương Hủ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt trên và cũng chưa từng nghĩ hắn ta có thể cười như vậy. Do đó, vào khoảnh khắc ấy, trong đầu Vương Hủ chỉ lóe lên mấy chữ:
Mở rộng tầm mắt!
Liễu Khuynh Nhược ngừng đánh với Thủy Vân Cô. Nhoáng cái, nàng đã di chuyển đến bên Dụ Hinh. Tuy mắt nhìn Tề Băng nhưng ngoài miệng lại nói với Dụ Hinh: “Đáng lẽ hắn phải chết rồi.” “Rõ ràng ta đã đích thân ra tay...” Dụ Hinh định giải thích.
Tuy nhiên, Liễu Khuynh Nhược không cho nàng nói hết: “Ta không mong nhìn thấy một ngày nào đó đến ngươi cũng lừa ta.” Đến đây, nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Vì vậy, hãy giết hắn ngay đi.” Dụ Hinh run rẩy giơ quyền nhận lên. Với ánh mắt thất thần, nàng đi từng bước một về phía Tề Băng.
Tề Băng không di chuyển mà lẳng lặng nhìn Dụ Hinh. Nụ cười vẫn còn nguyên đó.
Tất cả mọi người đều ngừng đánh để theo dõi cảnh tượng có hơi quái dị này.
Dụ Hinh vung vũ khí.
Dường như Tề Băng không muốn tránh. “Ta không thể... ta không thể... hu ... khụ khụ... hu hu...” Nàng bật khóc nghẹn ngào rồi xoay người nói với Liễu Khuynh Nhược: “Ta không thể... không thể làm vậy... với hắn... một lần nữa...” Liễu Khuynh Nhược nhắm mắt lại. “Vậy để ta giúp ngươi.” Nàng duỗi thẳng tay về phía trước. Linh lực bắt đầu tản ra trên không.
Chắc chắn là Áp Súc!
Bộp!
Một cánh tay từ đâu xuất hiện nắm chặt lấy cổ tay của Liễu Khuynh Nhược. Thông thường, điều này không ảnh hưởng đến việc sử dụng năng lực linh hồn. Vậy mà Áp Súc lại không xảy ra!
Ánh mắt của mọi người liền tập trung vào chủ nhân của cánh tay.
Là Lưu Hàng! “Tại sao lại...” Mặc dù Liễu Khuynh Nhược không tỏ ra giật mình nhưng chắc hẳn trong lòng chẳng hiểu mô tê gì.
Lưu Hàng cười nói: “Ha ha! Không ngờ chứ gì? Ta cũng không ngờ, may mà vẫn còn kịp đấy. Mà nè, ngươi độc ác quá đi! Bộ muốn giết luôn cả Dụ Hinh hả?” “Độc ác ư? Ta không hiểu cái độc ác mà ngươi nói và cả cái gương mẫu trong lòng ngươi nữa. Giờ đây, ta chỉ biết rằng trên đời không có ai đáng tin cậy một trăm phần trăm, không có ai không thể hy sinh được.” Thủy Vân Cô lớn tiếng nói: “Không đâu, ngươi sai rồi!” Liễu Khuynh Nhược vẫn không thể hiện cảm xúc: “Ta không sai. Cho đến bây giờ, ta luôn đúng. Vì thế giới này sai nên ta mới phải thay đổi nó. Các ngươi không hay biết gì nhưng vẫn cứ chấp mê bất ngộ!” “Ha... ha... lão đại... ngươi... ngươi hãy từ bỏ đi. Chúng ta... thua rồi...” Giọng nói trên vọng đến từ một nơi không xa lắm.
Người nói chuyện là Lạc Ảnh. Ai nấy cứ tưởng rằng sự xuất hiện của Lưu Hàng chứng tỏ Lạc Ảnh đã bị đánh đến mức nằm bẹp dí dưới đất. Nào ngờ, hắn vẫn còn khỏe mạnh xuất hiện ở đây. Lạ là ở chỗ, hắn trở nên mập ú. Lạc Ảnh gầy như bộ xương khô giờ đã hóa thành một gã mập chất phác lau mồ hôi trong lúc nói chuyện. Bộ quần áo chật đến mức sắp bung ra và món vũ khí trên tay không còn sức thuyết phục nữa. Thứ duy nhất giúp mọi người xác định được Lạc Ảnh chỉ có bằng chứng cố định là linh thức...
Trong tay Lạc Ảnh còn có một người đàn ông trung niên. Tuy hắn đang hấp hối nhưng rõ ràng là kẻ bị Hoàng Du đánh bay hồi nãy: Bùi Nguyên!
Bộ xương khô đó xuất hiện trong trạng thái bình thường, có máu có thịt và rất đẹp mã.
Liễu Khuynh Nhược nhướn mắt nhìn Lưu Hàng: “Chẳng lẽ ngươi đã...” Lưu Hàng bật cười ha hả: “Ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện sau trận đánh ở thành phố S, một trong số đó là năng lực linh hồn. Ta cứ tưởng rằng nó rất vô dụng. Song, trong lúc đánh nhau với Lạc Ảnh, ta đã biết được năng lực tưởng chừng vô dụng ấy được gọi là Tinh Lọc.” Liễu Khuynh Nhược lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng rằng mình đang giúp bọn hắn đấy ư? Những thay đổi ấy đều là do tâm hồn mỗi người khắc họa nên và lộ rõ trong cuộc thí nghiệm của kế hoạch Sáng Thế: Sài Hưng không muốn lớn lên, Lạc Ảnh ao ước được gầy đi; còn Bùi Nguyên, hừ, hắn muốn bạn gái cũ hiểu rõ tấm lòng của mình.” Thủy Vân Cô nói: “Vì vậy, ngươi dùng Chân Thần Ma Phương kết hợp với năng lực linh hồn để biến tất cả bọn họ thành quái vật?” Liễu Khuynh Nhược lạnh lùng đáp: “Bọn họ biến thành hình dạng gì đều phụ thuộc vào quyết định của mỗi người. Việc tham gia thí nghiệm cũng do họ chủ động yêu cầu.” Miêu Gia tập tễnh bước đến: “Tính đến nay, dường như chỉ có mỗi Nguyễn Đạt biến đổi hoàn hảo, vì hắn ta một mực theo đuổi sức mạnh với đầu óc đơn giản, nhưng điên rồ. Ta nghĩ hắn là người duy nhất không gặp bất cứ ‘tác dụng phụ’ nào, còn những người khác...” Liễu Khuynh Nhược trả lời: “Nói nữa cũng vô nghĩa. Trước nay, ta chỉ coi trọng tương lai.” Nàng dời mắt qua Lạc Ảnh: “Lạc Ảnh, ta không trách ngươi vì bị đánh bại bởi năng lực Tinh Lọc của Lưu Hàng. Song, ngươi đã thỏa hiệp với hắn và giúp Bùi Nguyên biến lại thành người bình thường. Bởi vậy, từ nay về sau, ta không cho phép bất cứ hành vi nào ảnh hưởng đến kế hoạch Sáng Thế đến từ ngươi.” Lạc Ảnh chọn cách im lặng, không giải thích gì cả.
Liễu Khuynh Nhược nhìn sang Dụ Hinh: “Dụ Hinh, ngươi là người ta tin tưởng nhất. Do đó, ta luôn dễ dàng tha thứ cho ngươi rất nhiều lần, kể cả việc nghi ngờ kế hoạch của ta. Ta biết ngươi làm vậy vì lo lắng cho an toàn của ta. Tuy vậy, ngươi còn vướng bận chuyện tình cảm nên phản bội ta.” Dụ Hinh khóc thút thít. Nàng cũng không giải thích.
Liễu Khuynh Nhược quay đầu: “Sài Hưng, bây giờ là cơ hội tốt nhất rồi đấy. Ngươi có thể chọn tiếp tục theo ta, hoặc để cho Lưu Hàng ‘tinh lọc’ và rời khỏi Vô Hồn.” Nàng dừng một chút: “Quách Tịnh Thiên, ngươi cũng có quyền được chọn. Chỉ cần rời xa ta thì các ngươi sẽ an toàn và không cần đối đầu với Thần.” Bọn hắn đều im lặng. “Hừ!” Liễu Khuynh Nhược cúi đầu, trong miệng thì thầm: “Đúng là người phàm. Ngay từ đầu, ta không nên tin bất cứ một người phàm nào mới phải. Các ngươi hoàn toàn không xứng có được lòng tin của ta...” “Thật ra, ta có thể hiểu được chút ít...” Giữa lúc này, Vương Hủ bỗng nhiên chen vào. Hắn nói với Lưu Hàng: “Buông tay đi, ngươi không cho nàng dùng năng lực linh hồn thì nàng ta vẫn có cách thoát thân.” “Ngươi? Ngươi hiểu cái gì chứ? Ngươi chỉ là một công cụ mà ta chuẩn bị sử dụng để chống lại Thần mà thôi!” Vương Hủ nói: “Thứ mà ngươi tạo ra trong Chân Thần Ma Phương không phải là một thế giới. Những người bên cạnh ngươi cũng chẳng phải là cấp dưới gì cả. Ngươi vẫn còn trẻ. Mặc dù không biết ngươi đã trải qua những gì nhưng ta thấy loáng thoáng bóng dáng của mình...
Ngươi muốn chống lại số phận vì sợ mất mát. Ngươi không muốn chịu đau khổ lần nữa nên muốn nắm giữ mọi thứ, nắm giữ hạnh phúc và không để nó mất đi.
Từ đầu đến cuối, thứ ngươi muốn chỉ là một gia đình.” Liễu Khuynh Nhược ôm đầu, kêu một tiếng tan nát cõi lòng: “Không phải! không phải! Ngươi nói bậy!” ... “Sống sót... đừng trách cứ vận mệnh... con phải kiên cường, dũng cảm...” ...
Câu nói cuối cùng của cha lại xuất hiện trong đầu. Liễu Khuynh Nhược bật khóc. Nàng thừa biết mình không làm được. Nàng thừa biết Vương Hủ nói đúng. Đây chẳng phải là kế hoạch chống lại lẽ trời gì cả. Đây chỉ là cách chạy trốn vận mệnh của nàng. Nàng sợ rằng nỗi bất hạnh sẽ ập xuống thêm một lần nữa.
Bấy giờ, trên bầu trời của chiến trường, một nụ cười bỉ ổi dần dần lộ ra. “Ê hê hê! Hóa ra chỉ là bán thần cách. Sụp đổ rồi kìa.” Woody cười nói.
Cao Kiếm ở bên cạnh đặt câu hỏi: “Tiếp theo, Lưu Hàng chỉ cần dùng Hào Long Đảm giết nàng là đại công cáo thành phải không?” Woody đẩy cặp mắt kính: “Không đâu, chuyện này đã phát triển theo một hướng khác xa so với tính toán ban đầu. Thú thật là ta không tính được đến bước này. Lẽ ra Lưu Hàng, Thủy Vân Cô và Vương Hủ hợp lực là giết được Liễu Khuynh Nhược ở trạng thái bán thần cách. Tuy nhiên, thằng ôn con Vương Hủ nói mấy lời thừa thải khiến Liễu Khuynh Nhược xong luôn.” Hắn than thở trong lòng: “Nếu là Vincent thì e rằng đã tính đến nước này.” Cao Kiếm hỏi: “Vậy... nên?” Woody nói tiếp: “Vậy nên xong chuyện rồi! Tuy Địa Ngục không chiếm được linh hồn của nàng nhưng tổng thể thì mọi chuyện vẫn đi đúng hướng. Sứ mệnh của Lưu Hàng sẽ do Vương Hủ hoàn thành. Bản thân hắn vô duyên vô cớ nhặt được bảo bối Hào Long Đảm. Riêng chúng ta thì đã duy trì lợi ích của Thần một cách thành công, hóa giải nguy cơ và cần phải quay về!” Cao Kiếm nói: “Hả? Chỉ có thế thôi sao?” Woody đáp: “Chứ còn sao nữa? Chuyện này đâu có liên quan tới ngươi? Ngươi có biết ta gặp phải rất nhiều cục diện rối rắm trong nhiệm vụ này hay không? Tất cả thành viên vòng ngoài của Vô Hồn đều do ta tiêu diệt. Bọn người của Thiên Đường sau khi bị thua thiệt ở thành phố S còn để lại một ít tiểu xảo nữa. Tất cả mọi thứ chẳng phải do ta xử lý ư?” Hắn cúi xuống nhìn bọn người bên dưới: “Giờ thì ở đó không còn nguy cơ gì nữa, chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.” ... “Đừng khóc nữa, Khuynh Nhược.” Dụ Hinh choàng vai nàng rồi ngồi xuống kế bên. Nàng ta cũng khóc. “Bọn ta sẽ không rời khỏi ngươi.” Liễu Khuynh Nhược ngẩng đầu lên.
Lạc Ảnh, Sài Hưng, Quách Tịnh Thiên không hề rời khỏi. Cho dù nàng đã nói gì, cho dù nàng đã đối xử ra sao, bọn họ cũng không bỏ đi.
Chỉ có người thân mới luôn luôn chờ đợi bạn. Suốt đời vẫn vậy.
Thủy Vân Cô ngước nhìn bầu trời, mỉm cười thoải mái: “Ta hơi nhớ chị rồi đó.” Miêu Gia xoay đi rồi vươn vai một cái: “Vậy là xong.” Vương Hủ đuổi theo, vỗ vai hắn rồi nói: “Này, vậy là xong rồi hả? Nãy ta chỉ nói đại đấy chứ.” Miêu Gia cười lạnh: “Ngươi đừng giả vờ nữa. Chẳng phải ngươi đã biết từ lâu hay sao? Với năng lực Chúa Tể, ngươi có thể nhìn thấy một vài đầu mối. Từ lúc nhảy ra ngăn cản Côn Luân Kính cho đến lúc nói gì mà ‘không cần vũ lực để giải quyết’, ngươi luôn luôn đoán rằng Liễu Khuynh Nhược không phải là người ham muốn vị trí của Thần.” Vương Hủ cười ha hả rồi tiếp lời: “Chỉ là một cô bé đáng thương mà thôi.”