Quỷ Huynh

Chương 14

Cũng không biết cậu Hai nhà này lại định giở trò gì,dùng điểm tâm xong liền tập hợp tất cả hạ nhân. Gần hai mươi người chia làm hai hàng đứng ngay ngắn trong viện.

Ngụy Hà đứng trước mặt bọn họ đi tới đi lui,lần lượt đánh giá từng người. Mau nửa giờ Ngụy Hà có chút bực bội,cả đám thế này lại không tìm được kẻ mà cậu nhìn thấy đêm qua.

Cùng lúc đó, bọn người hầu cũng chịu không ít tội, khổ sở đoán không ra cậu Hai này muốn làm gì.

_”Gần đây không phải lắm kẻ nói trong nhà có ma sao? Sao khi thiếu gia tao điều tra, cân nhắc cẩn thận,phát hiện không có ma cỏ gì hết, đều là do người làm. Trùng hợp là kẻ mỗi tối chạy ra ngoài giả thần giả quỷ đang trà trộn trong đám tụi bây. Về phần kẻ kia, tao khuyên mày tốt nhất nên tự mình đầu thú, nếu bị thiếu gia tao điều tra ra, thì coi chừng cái mạng chó của mày đó!” Ngụy Hà không biết lấy đâu ra một cây gậy,cầm trong tay nhẹ nhàng gõ.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, “Không có ma?” “Là người làm?” “Kẻ nào to gan như vậy…”

Bô bô nghị luận hồi lâu, Ngụy Hà vẫn không thấy ai đứng ra thừa nhận,liền cầm gậy gõ mạnh lên bàn “Ngừng! Ồn ào quá! Thiếu gia tao là tới thẩm vấn,không hơi đâu mà nghe tụi bây tán gẫu,đứa nào làm! Thành thật bước ra!”

“Không phải con!” “Cũng không phải con!” “Mỗi ngày chúng con đều chăm chỉ làm việc của mình, mãi đến tối vất vả lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi, mệt mỏi như vậy ai còn ăn no chống đỡ mà chạy ra ngoài giả quỷ dọa người!”

Bọn hạ nhân đều đồng loạt lắc đầu xua tay, thề thốt không liên quan đến mình.

Ngụy Hà lập tức đen mặt,cậu dám khẳng định kẻ tác quái kia chính là người hầu trong nhà,thế nhưng cả đám còn dám mạnh miệng không chịu thừa nhận “Tất cả mọi người trong nhà đều đến đông đủ sao?” Ngụy Hà áp chế lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi.

_”Cậu Hai, còn một người không tới, là Trình Hảo. Ngày hôm qua phát sốt, hiện tại còn chưa tỉnh.” Một kẻ nói.

Trình Hảo? Trong đầu Ngụy Hà lập tức hiện lên hình dáng cao gầy của một người đàn ông.

_”Bất quá không thể nào là hắn đâu cậu Hai,Trình Hảo bình thường nhát như chuột,cậu có cho hắn mượn mười lá gan thì hắn cũng không dám gây ra chuyện như vậy đâu!” Lại một người đứng ra nói giúp Trình Hảo.

Ngụy Hà cau mày nghĩ nghĩ,lúc nào không bệnh cố tình đúng lúc này lại bệnh? Cũng quá trùng hợp đi?

_”Cậu Hai, cậu xem, Trình Hảo còn đang ngủ. Đến bây giờ vẫn sốt.” Người hầu đưa Ngụy Hà vào phòng,bốn cái giường xếp sát nhau, vô cùng đơn sơ.

Người nằm trên giường trùm tấm chăn mỏng,lộ ra khuôn mặt,cái trán đổ đầy mồ hôi,môi trắng bệch,sắc mặt cực kì khó coi,thoạt nhìn thật sự sinh bệnh.

Chính là Ngụy Hà vẫn đi qua,có chút chán ghét vươn tay đặt lên trán hắn,đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ nỏng bỏng,người này đang phát sốt,quả thực bệnh không nhẹ.

_”Khi nào thì bệnh?” Ngụy Hà nhướng mày hỏi.

_”Buổi sáng tỉnh dậy đã như thế,gọi hắn đi xem bệnh lại nhất quyết không chịu,nói nằm một lát thì tốt rồi.” Người nọ đáp

_”Này, còn có thể nói chuyện sao?” Ngụy Hà nhìn Trình Hảo,hai con mắt Trình Hảo nặng nề mở ra,lúc nhìn đến Ngụy Hà tựa hồ bị kinh hách, rụt lui vào bên trong, cả người run cầm cập.

Vốn tính toán tỏ ra tốt bụng, khai ân cho tên phế vật này, không nghĩ tới người nọ lại dám tỏ thái độ như vậy với cậu, Ngụy Hà đứng ở đối diện hừ lạnh, mắng một tiếng,có mắt không tròng,sau đó phủi tay rời đi.

Lúc ra cửa, người hầu kia cũng theo ra, Ngụy Hà phân phó “Kêu thầy thuốc đến xem bệnh cho nó đi.”

_Dạ.

_”Chờ đã. Cứ đi mua ít thuốc cho tên phế kia là đủ rồi, thuốc tây tốt, vậy mua thuốc tây cho nó đi.” Chẳng qua chỉ là kẻ hầu người hạ,đối xử tốt với chúng làm cái gì,Ngụy Hà vừa nghĩ như vậy lập tức thay đổi quyết định,sau đó bỏ đi.

Lời của Ngụy Hà đều lọt hết vào tai Trình Hảo,hắn nằm trên giường nhìn theo bóng dáng của Ngụy Hà,mím môi thật chặt,không biết có phải là do phát sốt, hai mắt phiếm hồng.

_”Mày nói có kẻ giả thần giả quỷ?” Dì Hai âm trầm

_Đúng vậy bà Hai,cậu Hai nói thế,còn la mắng tụi con thật lâu.

_”Kết quả đâu? Điều tra ra ai chưa?” Biểu tình của dì Hai chỉ có thể dùng hai từ tàn nhẫn để hình dung.

_”Không. Không có. Cậu Hai nói…là do người hầu trong nhà làm.” Hạ nhân kia bị vẻ mặt của dì Hai kinh hãi, ấp úng nói.

Dì Hai tức giận kì thật cũng có nguyên do,chẳng lẽ nói, thứ dọa mình ngất xỉu ngày đó hóa ra lại là người! Hại bà kinh hồn táng đảm suốt mấy đêm liền?

Rốt cuộc là ai to gan như vậy? Hiện tại dì Hai hận không thể mau mau tìm ra kẻ đó, hung hăng giáo huấn một phen.

_Mày cảm thấy đứa nào khả nghi nhất?

Dì Hai nhìn về phía tên hầu,người nọ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt dì Hai,chính là lại không dám nói mình không biết,đành vắt hết óc cẩn thận trả lời “Khả nghi…thì con không biết, nhưng thật ra có một kẻ vắng mặt lúc cậu Hai triệu tập,nghe nói là bị bệnh…”

_Gọi nó lại đây, đã nói tao ra lệnh cho nó.

_Dạ, bà Hai.

Dì Hai lập tức chạy tới chỗ Ngụy Thường Đức,thọc lại chuyện này cho Ngụy Thường nghe. Ngụy Thường Đức nghe xong cũng suy nghĩ sâu xa một hồi, liền gật đầu đồng ý cách làm của dì Hai. Tuy nói chuyện này không gây ra tổn thất gì cho Ngụy gia,nhưng giả thần giả quỷ làm cho cả nhà từ trên xuống dưới hoảng sợ, lo lắng bất an cũng không tốt. Hơn nữa mặc kệ người nọ xuất phát từ mục đích gì thì cũng rất đáng ngờ, nhất định phải điều tra cho rõ.

Nhắc tới, trong lòng Ngụy Thường Đức liền nhớ đến một chuyện, Ngụy Hà luôn buộc tội ông giết Ngụy Thư,có thể liên quan đến kẻ đang giả thần giả quỷ kia không? Ánh mắt Ngụy Thường Đức lắng xuống,từ sau khi Ngụy Thư chết,không ngày nào được yên lành.

_”Anh Hai!” Ngụy Hà vừa ra khỏi sân,liền nghe thấy tiếng hô của Ngụy Viện Viện.

Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn, Ngụy Viện Viện đang chạy tới,không đợi Ngụy Hà phản ứng đã hấp tấp nắm lấy tay cậu.

_”Anh Hai, nghe nói sáng nay anh cãi nhau với cha. Mẹ bảo anh qua gặp bà…Ai nha! Anh Hai, lỗ mũi anh làm sao vậy? Sao lại sưng to thế?”

Mặc dù Ngụy Hà đã lau sạch vết máu, nhưng cái mũi vẫn đỏ lên,trên chóp mũi còn có máu bầm.

Ngụy Viện Viện vừa định giơ tay sờ, đã bị Ngùy Hà cản lại “Đừng đụng, đau!”

Ngụy Viện Viện thu tay về,lo lắng nói “Anh Hai, rốt cuộc là làm sao vậy? Như thế nào lại biến thành như vầy?”

_”Không sao hết.” Ngụy Hà nhẹ nhàng chạm vào,vẫn còn đau.

Lần này Ngụy Viện Viện không nói nữa,Ngụy Hà tò mò nhìn Ngụy Viện Viện,chỉ thấy không biết từ khi nào Ngụy Viện Viện đã rơm rớm nước mắt,tựa hồ người bị đau chính là cô “Là cha đánh phải không…”

Ngụy Hà ngẩn ra, ngực có chút nghẹ ngào “Không phải dì Ba gọi anh sao? Đi thôi.”

_”Anh Hai… Đừng chọc tức cha nữa,nếu anh cứ đối nghịch với cha, không biết cha còn làm gì nữa đây…”Ngụy Viện Viện theo sau khuyên nhủ.

Ngụy Hà vùi đầu đi, không trả lời cô.

_”A Hà, đến rồi sao.” Dì Ba mỉm cười, lúc phát hiện vết thương trên mặt Ngụy Hà liền vội vàng chạy ra hỏi “Sao lại bị thương thế này?”

Ngụy Hà tránh đi tay dì Ba,vẻ mặt không sao cả nói “Không cẩn thận bị ngã.”

Dù sao nói hay không nói cũng như vậy, nói ra không chừng bản thân còn bị mắng là không hiểu chuyện,sau đó thuyết giáo cả buổi.

_”Là cha đánh đó! Mẹ, mẹ xem cha đánh anh Hai thành như vầy!” Ngụy Viện Viện xen mồm vào

Ngụy Hà giải thích “Không liên quan đến ông ta, là tự con làm.”

Dì Hai nhìn vết thương trên mặt Ngụy Hà không nói gì,Ngụy Viện Viện túm lấy góc áo dì Ba “Mẹ, mẹ xem anh Hai, sao cha có thể ra tay nặng như vậy!”

Ngụy Hà quay đầu đi chỗ khác, rõ ràng cảm thấy Ngụy Viện Viện rất phiền.

Dì Ba cũng không tiếp tục rối rắm,ngược lại nở nụ cười “A Hà, chuyện ngày hôm qua con nghĩ tới đâu rồi? Lát nữa dì sẽ qua chỗ lão gia thương lượng,lão gia nhất định sẽ rất vui vẻ. Còn nữa, dì tìm được một cô gái lớn lên khá xinh đẹp còn rất hiền lành, gia cảnh cũng không sai. Hẹn thời gian để hai đứa con gặp nhau một chút chịu không?”

_”Gặp ai? Anh Hai phải đi coi mắt sao?” Ngụy Viện Viện trợn tròn hai mắt nhìn dì Ba,sau đó cẩn thận quan sát biểu tình của Ngụy Hà. Chỉ thấy sắc mặt của Ngụy Hà rất khó xem,nhưng vẫn chưa phủ nhận.

_”Dì Ba, chuyện này không vội. Bây giờ con còn chưa muốn, qua đoạn thời gian nữa rồi nói sau.” Ngụy Hà cúi đầu

Dì Hai ngừng cười,Ngụy Viện Viện ở một bên định hỏi đã bị dì Ba đuổi đi “Con đi ra ngoài, đi ra ngoài,mẹ có chuyện muốn nói riêng với anh con.”

Ngụy Viện Viện dù cho rất hiếu kì hai người muốn nói gì, nhưng gặp biểu tình nghiêm túc của dì Ba cũng chỉ có thể lủi thủi ra ngoài.

Đóng cửa lại, dì rót một chén trà đưa cho Ngụy Hà “Sớm muộn gì cũng phải kết hôn,gặp một chút cũng có làm sao? Nếu vừa mắt…”

_”Dì Ba,con bây giờ thật sự chưa nghĩ tới!” Ngụy Hà không tiếp chén trà của dì Ba

Dì Ba cũng không tức giận, tự mình uống trà,không lên tiếng

Một lúc sau, Ngụy Hà hết kiên nhẫn,nhìn dì Ba hỏi “Dì Ba, Tú Đồng là mẹ của Ngụy Thư đúng không? Dì cần gì phải giấu diếm? Tại sao không chịu nói cho con biết?”

Không ngoài Ngụy Hà sở liệu, lời này vừa ra,vẻ mặt dì Ba lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn về phía Ngụy Hà “Con muốn hỏi chuyện này làm gì?”

Ngụy Hà không kịp phản ứng,dì Ba chưa từng lộ ra biểu tình như vậy với cậu, vì cái gì mỗi khi nhắc đến tên này dì Ba lại giống như thay đổi thành một người khác.

_”…Gần đây con luôn nằm mơ,trong mộng có kẻ cứ gọi tên người này mãi,muốn ngủ cũng ngủ không ngon…”

_”Là mẹ của Ngụy Thư.” Dì Ba đột nhiên mở miệng

_”A?” Ngụy Hà có chút kinh ngạc khi dì Ba nói ra một cách bình thản như vậy

_”Tú Đồng là mẹ của Ngụy Thư, nhưng đã chết mấy năm nay, nhắc tới cô ta làm gì. Không phải dì Ba muốn gạt con, mà là con biết nhiều cũng vô dụng. Huống chi lại không có gì đáng nói.” Biểu tình của dì Ba trở nên nhu hòa

Trong lúc nhất thời, Ngụy Hà cũng không biết nên nói gì. Phải a,hiện tại đã biết Tú Đồng là mẹ của Ngụy Thư thì như thế nào? Cho dù biết được chuyện cũ giữa Ngụy Thường Đức và mẹ Ngụy Thư thì cậu có thể làm được gì? Huống chi làm sao dì Ba biết được mấy chuyện này chứ?
Bình Luận (0)
Comment