Quỷ Huynh

Chương 43

_”Đến, A Hà, lại đây.” Trận tuyết đêm qua đến bây giờ còn chưa ngừng, không tính lớn nhưng lớp tuyết đọng lại trong viện đã cao tới mắt cá chân.

Ngụy Thư xuyên một bộ quần áo trắng tinh,đứng dưới táng cây, vẫy tay gọi Ngụy Hà.

Ngụy Hà ném quyển sách giáo khoa trong tay,quay đầu nhìn qua,sương mù dày đặc khiến cậu không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt Ngụy Thư,chỉ mơ hồ cảm thấy anh đang cười.

Ngụy Hà đứng dậy, chạy ra ngoài.

_”Anh!” Ngụy Hà chạy vội qua, nắm lấy tay Ngụy Thư

Ngụy Thư phản thủ, siết chặt tay Ngụy Hà nói “Thời tiết lạnh như vậy, sao không mặc thêm áo ấm?”

Ngụy Hà hít hít cái mũi, cau mày buồn rầu đáp “Có mặc cũng lạnh! Chi bằng không mặc!”

Ngụy Thư bất đắc dĩ, tóm lấy cả hai tay Ngụy Hà, dùng sức sưởi ấm,ôn nhu nói “Cứ như con nít vậy, đã mười sáu tuổi rồi.”

Ngụy Hà híp mắt nhìn chằm chằm tơ máu chằng chịt dưới lớp da mặt mỏng manh của Ngụy Thư “Anh uống thuốc chưa?”

_”Rồi.” Ngụy Thư ừ một tiếng

_”Vậy tại sao tay anh vẫn lạnh như thế?” Ngụy Hà bất mãn nhìn đôi tay trắng nõn không chút độ ấm.

Ngụy Thư khẽ cười,buông lỏng tay Ngụy Hà “Anh thả ra thì được chứ gì.”

_”Không cần!” Ai ngờ Ngụy Hà lại hét to một tiếng, kéo tay Ngụy Thư trở về, sau đó bĩu môi, tựa hồ cực không tình nguyện nói “Tay anh đã lạnh như thế, em đành sưởi ấm cho anh vậy.”

Ngụy Thư chỉ cười,đáy mắt tràn đầy sủng nịnh,vẫn giữ im lặng. Ngụy Hà có chút tức giận vì Ngụy Thư không nói lời nào,ngẩng đầu muốn trách anh.

Chính là vừa nâng đầu lên,liền làm cho Ngụy Hà ngây ngẩn cả người.

Bộ dạng của anh trai như vậy…Xinh đẹp hơn bất cứ kẻ nào mà cậu từng gặp.

_”A Hà đang làm gì đó?” Ngụy Thư nhẹ giọng hỏi,lại dùng tay áo quấn kín hai tay Ngụy Hà,không cho gió lạnh tiến vào.

Ngụy Hà ý thức được bản thân nhìn anh trai đến sững sờ không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Sợ Ngụy Thư hỏi liền cố ý hung hăng nói “Anh trai, anh không xinh đẹp chút nào!”

Ngụy Thư bật cười, sờ đầu Ngụy Hà “Ừ, đàn ông con trai không thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung.”

_”…Ừm! Hừ! Vậy anh cũng không anh tuấn đâu!” Ngụy Hà nghĩ nghĩ, vẻ mặt ghét bỏ

Ngụy Thư bất ngờ mở to hai mắt,sau đó cố ý giả bộ thất lạc “Vậy sao…”

_”Đúng vậy!” Ngụy Hà lập tức gật đầu,rút tay ra chỉ vào mặt Ngụy Thư nói “Anh xem hàng mi của anh này,đàn ông con trai đều có chân mày rất thô! Anh xem chiếc mũi của anh này…Thôi, được rồi, coi như cũng vừa mắt. Chính là cái miệng của anh,anh nhìn lại…anh nhìn lại đi….”

Ngụy Hà nghiêm túc nhận xét đôi môi, ánh mắt của Ngụy Thư, ngay cả lỗ tai cũng không buông tha…

Ngụy Thư từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười,đáy mắt ôn nhu như nước,”Thì ra, anh vô dụng như vậy…”

_”Đương nhiên!” Ngụy Hà gật gù,sau đó ngẩng cao đầu nói “Phải giống như em mới tốt!”

_”Giống em chỗ nào?” Ngụy Thư cười hỏi

Ngụy Hà nghĩ nghĩ “Anh…ưm…”

Ngụy Hà đột nhiên trợn to hai mắt nhìn Ngụy Thư tựa đầu tới gần, anh trai đang làm gì đó?

Ngụy Hà chợt cảm thấy xúc cảm ôn nhuận trên môi,nhất thời sợ đến choáng váng.

_”A Hà của chúng ta thật đáng yêu.” Thanh âm hàm chứa ý cười truyền đến.

Mang theo hai má ửng đỏ, Ngụy Hà bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Hết
Bình Luận (0)
Comment