Quỷ Huynh

Chương 7

Sáng sớm, Ngụy Hà cơm nước xong xuôi liền bị người hầu thông tri đến phòng  Ngụy Thường Đức.

Trên đường đi đến phòng Ngụy Thường Đức, Ngụy Hà lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, tim có chút đập nhanh.

Cả đầu óc đến là gượng mặt của Ngụy Thư, ánh mặt mê ly quyến rũ,da thịt tái nhợt dán sát,đôi môi mỏng diễm lệ tỏa sáng, hôn lấy môi mình.

Đó là Ngụy Thư đã chết,lúc chiều còn làm cho Ngụy Hà sợ tới mức tè ra quần, thì buổi tối chỉ cần một ánh mắt đã hớp mất hồn Ngụy Hà.

Ngụy Hà si mê nhìn anh.

Thất thần đi tới phòng Ngụy Thường Đức,Ngụy Thường Đức còn nằm trên giường, nhưng khí sắc đã khá hơn rất nhiều. Dì Hai gắt gao nắm lấy tay Ngụy Thường Đức,vẻ mặt hoảng sợ,miệng không ngừng lảm nhảm “Lão gia, tôi nhìn thấy cô ta! Tôi nhìn thấy cô ta lão gia à! Lão gia!”

Ngụy Thường Đức không phản ứng, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng.

Dì Ba cùng Ngụy Viện Viện đứng ở một bên không nói gì,tựa hồ cũng không hiểu gì,Ngụy Lập Diễm cùng Ngụy Lượng còn chưa tới.

Ngụy Hà đi qua,nhìn bộ dáng của dì Hai, cười lạnh “A, mẹ hai,mẹ làm sao vậy? Gặp được ai?”

Dì Hai ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ngụy Hà,sau đó quay sang Ngụy Thường Đức “Lão gia, tôi thật sự nhìn thấy cô ta!”

Ngụy Thường Đức chỉ nhắm chặt miệng không nói,nhưng Ngụy Hà vẫn nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt lão ta,Ngụy Thường Đức tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì đó,một chuyện làm cho lão phải sợ hãi.

Ngụy Thường Đức sợ cái gì chứ? Ngụy Hà không nghĩ ra.

Nhưng suốt buổi sáng, Ngụy Thường Đức vẫn giữ im lặng,dì Hai bị vây trong trạng thái hoảng sợ, ngồi mãi bên cạnh Ngụy Thường Đức không chịu đi,miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu “Tôi thực sự đã thấy cô ta! Lão gia, cô ta trở lại rồi!”

Cơm trưa, dì Ba yêu cầu Ngụy Hà ở lại ăn chung, Ngụy Viện Viện ngồi trên bàn cơm, cắn đũa tò mò hỏi dì Ba “Mẹ,dì Hai làm sao vậy? Bà ta nói đã nhìn thấy ai?”

Dì Ba sửng sốt lắc đầu “Không biết,ăn cơm xong,ngoan ngoãn đi làm bài tập đi,mẹ có chuyện muốn nói với anh con.”

_ “Mẹ nói chuyện gì với anh Hai, con không thể nghe sao?”  Ngụy Viện Viện bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, nhưng rất nhanh liền bới cơm.

Đợi cho Ngụy Viện Viện nổi giận đùng đùng rời đi, dì Ba mới mở miệng hỏi chuyện “A Hà, không biết có phải nghe lầm hay không mà tối hôm qua dì nghe được một ít âm thanh…”

Ngụy Hà không  lên tiếng trả lời, cúi đầu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Dì Ba kêu cậu một tiếng “A Hà?”

Ngụy Hà ngẩng đầu lên.

Dì Ba quan tâm hỏi “Làm sao vậy? Buồn cười lắm phải không? Có lẽ bọn dì già rồi nên  nghe lầm.”

Ngụy Hà lắc đầu “ Dì Ba, dì không nghe lầm đâu,đêm qua con cũng nghe thấy. Hình như…là mẹ của Ngụy Thư.”

Dì Ba nhíu mày,muốn giải thích cũng không được,từ trước đến nay bà đều không tin quỷ thần,nhưng đêm qua bà thực sự nghe thấy thứ âm thanh làm cho người ta khiếp sợ, y y nha nha hát ngoài cửa, quả thật đã dọa đến bà.

_Dì Ba, dì việc gì phải sợ,không làm chuyện xấu không sợ quỷ gõ cửa.

Ngụy Hà cười cười,trong lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh,nghĩ thầm, vạn nhất người đàn bà kia muốn trả thù toàn bộ Ngụy gia thì sao?

Dì Ba không nói nữa.

_”Dì Ba, vì cái gì mà lão già kia lại dung túng dì Hai như vậy?”  Ngụy Hà vẫn luôn thắc mắc,tại sao Ngụy Thường Đức lại phá lệ dung túng cho bản tính kiêu ngạo ương ngạnh của dì Hai? Muốn nói lão ta yêu dì Hai nhiều hơn thì tựa hồ không có khả năng,Ngụy Hà vẫn nghĩ không ra,Ngụy Thường không thể nào thích loại người như dì Ha.

Dì Ba nghe thấy vấn đề của Ngụy Hà liền sửng sốt,lập tức cười khổ nói “Lão gia…Chắc có lẽ là yêu cô ta. Lúc còn trẻ dì cũng từng muốn được như vậy, nhưng lão gia lại yêu cô ta thì biết làm sao bây giờ….”

_”Dì Ba, đáng giá sao? Theo một lão già khốn nạn như ông ta thì có gì tốt?” Trong lòng Ngụy Hà khó chịu,cậu chán ghét Ngụy Thường Đức, không phải chán ghét một cách bình thường.

Dì Ba vẫn cười “Yêu một người không có gì là đáng giá hay không,từ ngày dì đi theo cha con,thì dì đã chuẩn bị tinh thần để làm bạn với ông ấy cả đời.”

_”Tiếc nuối duy nhất chính là không thể sinh được con trai cho lão gia.” Dì Ba thở dài.

Ngụy Hà nhìn dì Ba như vậy, trong lòng lại càng căm hận Ngụy Thường Đức.

_”Con chính là con trai của dì.” Ngụy Hà nói

Dì Ba vui mừng cười cười.

_”Chờ lão già kia vừa chết, lúc chia gia sản, thứ con muốn đầu tiên chính là cái nhà này,sau đó đuổi tất cả lũ người đó ra khỏi Ngụy gia!” Ngụy Hà nghiêm túc nói.

_”A Hà… Sao con lại nói như vậy,lão gia vẫn khỏe mạnh…” dì Ba lập tức giáo huấn Ngụy Hà.

Ngụy Hà cười cười không cãi với bà. Cứ nhìn bộ dạng hiện giờ của Ngụy Thường Đức thì biết, sống không được bao lâu nữa đâu.

Đang muốn về phòng mình thì trên đường lại gặp phải Ngụy Lập Diễm.

Ngụy Lập Diễm nắm tay Ngụy Lượng đi tới. Mặc kệ như thế nào Ngụy Lương vẫn không thể trưởng thành, đang cầm xâu mứt quả, vừa nhìn thấy Ngụy Hà liền reo lên “Tuấn, tuấn, tuấn…”

Ngụy Hà cũng giả mù sa mưa, cười cười đi qua “Lượng Lương đang ăn mứt quả sao? Có ngon không?”

Mà Ngụy Lượng lại giống như nghe không hiểu lời của Ngụy Hà,tránh thoát khỏi tay Ngụy Lập Diễm, bắt lấy áo Ngụy Hà nói “Tuấn…”

Ngụy Hà thấy Ngụy Lập Diễm đen mặt, trong lòng liền thầm vui vẻ,đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn của Ngụy Lượng, nói “ Anh là anh Hai này,đã quên sao?”

_”Tuấn!” Ngụy Lượng ngây ngô cười

_ “Đủ rồi! Để anh mang em đi thăm cha!” Ngụy Lập Diễm cẩn thận xoa xoa tay,ý đồ phớt lờ Ngụy Hà.

Ngụy Lượng lập tức bị Ngụy Lập Diễm thu hút “Thăm cha! Thăm cha!”

_”Ừm.” Sắc mặt Ngụy Lập Diễm trở nên nhu hòa

Ngụy Hà nhìn Ngụy Lập Diễm, trong nháy mắt liền thất thần. Cái nhà chết tiệt này giống như bị nguyền rủa, anh trai yêu em trai, em trai yêu anh trai, toàn bộ rối loạn.

Ngay lúc Ngụy Lập Diễm dắt tay Ngụy Lượng lướt qua người Ngụy Hà, Ngụy Hà bỗng gọi hắn lại,cố ý dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi “Mày nói, một thằng ngốc,sẽ biết cái gì gọi là thích là yêu sao?”

Ánh mắt của Ngụy Lập Diễm không ngừng đánh giá Ngụy Lượng,quả nhiên không ngoài Ngụy Hà sở liệu, sắc mặt Ngụy Lập Diễm liền trở nên âm trầm.

Ngụy Hà nhìn Ngụy Lập Diễm như vậy thật hả hê,ý cười trên mặt càng thêm sâu.

Chỉ là Ngụy Hà còn chưa kịp hí hửng bao lâu đã bị Ngụy Lập Diễm hung hăn đá một cước vào bụng, ngã lăn ra đất.

Ngụy Hà ôm bụng nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích,hổn hển nhìn Ngụy Lập Diễm mắng “Mẹ mày thằng khốn! Mày tốt nhất đừng đắc ý quá sớm! Mày có tin một khi tao không vui tao liền nói chuyện này cho người khác biết, cho lũ chúng mày không thể ngóc đầu lên được!”

Ngụy Lập Diễm dùng vẻ mặt trầm ổn cao cao nhìn xuống Ngụy Hà,Ngụy Hà lập tức bị ánh mắt ác độc của Ngụy Lập Diễm dọa sợ,xem ra Ngụy Lập Diễm thật sự dám giết cậu.

Ngụy Hà hoảng hốt rụt lui về phía sau “Mày, mày cứ thử xem tao dám hay không! Mày thử đụng đến tao xem!”

_”Vậy anh có tin, trước khi anh kịp nói chuyện này cho người khác biết, tôi đã giết anh chết rồi không?” Thanh âm của Ngụy Lập Diễm lạnh lẽo, vẻ mặt rét như băng.

Ngụy Lượng ở một bên hoa chân múa tay, vui sướng “Đánh nhau! Đánh nhau!”

Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn Ngụy Lập Diễm,nửa ngày đều nghẹn không ra lời.

Cậu có chút sợ Ngụy Lập Diễm,đứa em trai nhỏ hơn mình một tuổi này.

Ngụy Hà nhìn theo bóng lưng của Ngụy Lập Diễm phi một tiếng, đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên người, xoa xoa bụng mình.

Thấy cách đó không xa có hạ nhân đang nhìn mình,còn tụm lại che miệng tựa hồ đang cười,Ngụy Hà càng thêm khó chịu,hung tợn rống bọn họ “Nhìn cái gì! Làm việc đi!”

Đám người hầu lập tức tản ra.

Ngụy Hà nghẹn một bụng, không chỗ phát tiết,đánh mất ý niệm trở về phòng,xoay người đi ra cửa chính.

Vừa ra khỏi cửa,Ngụy Hà liền phát hiện ở đối diện cách đó không xa có một đám người đang dựng rạp, tò mò đi qua,tùy tiện bắt một người hỏi chuyện “Đang làm gì vậy?”

_”Dựng sân khấu chứ gì,buổi tối có gánh hát từ nơi khác đến đây biểu diễn.” Người nọ đáp

Hát hí khúc…

Ngụy Hà không khỏi nhớ đến chuyện từ nhiều năm trước,lúc đó mẹ thường xuyên dẫn cậu đi xem hát,cậu còn nhớ rõ rạp hát lúc đó cũng được dựng ngay tại chỗ này, cũng không thể quên cô đào đêm ấy, là một người phụ nữ đẹp như thiên tiên,mẹ của Ngụy Thư.

Ngụy Hà đã thiệt nhiều năm không hề xem hát.

Trong lòng càng thêm không thoải mái, Ngụy Hà cảm thấy Ngụy Lập Diễm ra tay quá nặng,thầm mắng sau này nhất định phải hung hăn đánh Ngụy Lập Diễm đến chết,ăn miếng trả miếng!

Ngụy Hà tất nhiên không quay về ngôi nhà làm cậu chán ghét kia,đi loanh quanh bên ngoài một vòng,thẳng đến bầu trời tối đen, sân khấu cũng được dựng xong. Ngụy Hà thưởng thức miếng ngọc bội vừa mới mua được ở chợ, đi ra sau cánh gà.

Bên trong có rất nhiều người đang vội vàng hóa trang,thay trang phục diễn,vô cùng ầm ĩ.

_”Dương Thanh, cậu mở màn đó, đừng lề mề nữa,mau mau hóa trang đi.” Một kẻ lo lắng nói, người bị nhắc nhở liền lên tiếng “ Đến đây! Đến đây! Cằn nhằn mãi!”

Thanh âm có chút đặc biệt,Ngụy Đầu ngẩng đầu nhìn về phía trước,một kẻ mặc đồ diễn đang đứng trước mặt mình,này hẳn là Dương Thanh.

Lớn lên thanh tú trắng nõn,thoạt nhìn rất hoạt bát,giọng nói lanh lảnh,nhưng một chút cũng không làm ra vẻ, không hề khó nghe.

Ngụy Hà không khỏi xem nhiều vài lần, người kêu Dương Thanh kia tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của Ngụy Hà, liền nghiêng đầu qua, nhìn Ngụy Hà cười cười.

Ngụy Hà sửng sốt,vốn định cười lại đã bị một người đàn ông cao to chặn ngang tầm mắt,Ngụy Hà rất không thích,mở miệng muốn mắng chửi tên chướng mắt kia.

_”Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Dám ở chỗ này trộm đồ, ông nội tao liền đánh chết mày!” Người đàn ông kia hung tợn trừng mắt nhìn Ngụy Hà.

Ngụy Hà vốn định há mồm cãi nhưng vừa nhìn thấy thân thể đầy cơ bắp của gã liền ngạnh sinh sinh nuốt xuống cục tức,trong lòng dù không tình nguyện vẫn phải rời đi.

Ra khán đài, bàn ghế đã dọn xong,Ngụy Hà an vị trên dãy ghế đầu tiên.

Trong đầu nghĩ tới con hát vừa rồi,Ngụy Hà cũng không phải có ý gì với người ta,chỉ là cảm thấy người nọ rất vừa mắt, rõ ràng lớn lên cũng không tính đặc sắc,nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy xinh đẹp.

Ngụy Hà vừa ngồi không bao lâu, một đám người lục tục nối đuôi nhau đi vào.

Người lớn, trẻ nhỏ,bỗng chốc liền trở nên vô cùng náo nhiệt.
Bình Luận (0)
Comment