Hai người tình cảm mãnh liệt qua đi, Phương Di Sinh vừa thẹn thùng lại vừa sợ hãi đứng ở trước người Lôi Chấn Tân, không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Lôi Chấn Tân — tuyệt đối nhục nhã.
Giờ phút này, tình tự phi thường mâu thuẫn cơ hồ đem hắn bao phủ — lúc không thấy người ta thì nhớ đến muốn chết, giờ phút này…… lại sợ đến muốn chết; một lòng hoang mang rối loạn muốn tìm một hầm ngầm mà chôn mình xuống đó; cũng lo sợ bất an…….
Hắn hiểu lầm Lôi Chấn Tân rồi có phải hay không?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Hay là…… này chẳng qua là một tràng quỷ kế khác; trêu đùa hắn mà thôi……
Phương Di Sinh chỉ biết nghĩ đến mặt xấu —
Lôi Chấn Tân đến tìm hắn quả thật là làm hắn rất vui, bỏ qua việc hắn cùng Lôi Chấn Tân có quan hệ thân thể; thì nghiêm khắc mà nói bọn họ là thân thích. Trong khoảng thời gian hai người tách ra, Huệ Tâm đã sinh cục cưng, mà Lôi Chấn Tân chỉ là muốn bắt hắn trở về làm tròn bổn phận người cậu, nhìn cháu ngoại trai; thuận tiện nói nói mấy câu hò hét với hắn — mục đích bất quá là #﹪&*
Hắn chỉ là một nô tài chạy trốn, ai không thích bên cạnh có người hảo hảo hầu hạ?
Lôi Chấn Tân thích chắc là thân thể của hắn, vừa rồi trong không gian hôn ám, đáy mắt y tràn đầy dục vọng, nam nhân mà, nhẫn không được đâu.
‘ Loại sự tình này, ta chỉ làm với ngươi, căn bản không có người khác.’
Lôi Chấn Tân chỉ là tuỳ tiện nói nói; lừa gạt để chiếm lấy thân thể hắn; hắn không cần phải sung sướng như vậy……
Phải nhận rõ sự thật — chính mình căn bản là không hấp dẫn chút nào; đừng nói là muốn nam nhân thích hắn; liền ngay cả làm cho nữ nhân thích hắn cũng không có……
Hắn không quên lần cuối cùng trước khi rời nhà muốn lấy lòng nam nhân đều bị ghét bỏ……
Quân tử thành công nhờ vẻ đẹp, hắn không cần trở thành người thứ ba, vật thay thế……
Nhưng, hắn vừa thấy nam nhân đến liền đã quên hết thảy, đầu óc mê muội, động dục, còn không biết xấu hổ khi yêu cầu nam nhân giữ lấy hắn…… úc — hắn hảo muốn đánh chết chính mình để quên đi!
Phương Di Sinh cắn môi dưới, xấu hổ chịu không nổi quở trách chính mình — thật là tuỳ tiện, ai nói ‘ vật bồi tiền’ là danh từ dành riêng cho nữ nhân; Phương Di Sinh hắn cũng chính là vật ấy.
Hắn rõ ràng phải đổi tên thành‘ hào phóng tặng ’ để quên đi!
Hiện tại Lôi Chấn Tân có thể đi rồi, nhưng mà di động cùng quần áo ngàn vạn lần không thể lấy đi, vì để có được vật tư nhân, hắn biến thành trộm vặt…… thật sự là không được!
Lôi Chấn Tân có thể đem hắn đưa vào nhà giam hay không?
Phương Di Sinh lo lắng muốn chết, cố giữ vững thân thể mà không ngừng phát run, rất sợ hãi người mà hắn thích tự mình đưa hắn vào ăn cơm tù……
Ngập ngừng, đầy bụng nghi vấn nhưng không có dũng khí hỏi, trên mặt thanh tú nổi lên màu hồng ngượng ngùng, đầy cõi lòng lo lắng cúi đầu càng thấp.
Vừa rồi nhu tình như nước phụt tắt, nam nhân một bụng cơn tức chưa phát tác hết vẫn là một mầm móng nguy hiểm, một chút lửa nhỏ, có thể là tinh hoả liệu nguyên
(đốm lửa nhỏ là gốc đám cháy lớn), khi đó thì càng không thể vãn hồi. Lôi Chấn Tân trừng mắt nhìn tên ngốc lưu lạc bên ngoài, vừa mới bị tóm lại được, hảo muốn lại đem hắn #﹪&*
Dám trốn nhà, cứ tưởng hắn trốn đến tận chân trời lại gần trong gang tấc, ý định là ngược đãi y, cố ý chọc y tức chết đây mà, ” Hừ! Ta nên lấy cái còng tay khoá ngươi lại, bằng không thì trói rồi nhốt lại!” Cứ như vậy, sẽ không sợ lạc đường nữa.
Doạ! Phương Di Sinh giờ phút này mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ hồng đột nhiên biến thành trắng bệch, trong lòng đoán không có lầm, ” Ngươi ngươi ngươi…… không thể nhẫn tâm như vậy……”
” Ta là có tính toán này.”
Lôi Chấn Tân nói vạn phần nghiêm túc, gương mặt người chết cũng thật lãnh khốc, nam nhân chết tiệt này chắc sẽ không xem hắn phạm tội ăn trộm vì yêu đâu, về phần rình coi có tính không?
Mỗi ngày chỉ lén nhìn một hai phút mà thôi, có thể không cần so đo nhiều lắm?
Phương Di Sinh ai oán liếc y một cái, xoay người quay về trên giường đi lấy ‘ tang vật ’ vì yêu mà phạm tội, lúc đến nhà giam không biết có thể yêu cầu hai vật chứng này bồi hắn cùng ‘ ngồi tù ’ hay không?
Hắn thật ngốc mới hy vọng như vậy, bằng không hắn sẽ ngủ không được; phi thường tưởng niệm lúc Lôi Chấn Tân gọi điện thoại tới, có thể được nghe một chút thanh âm của Lôi Chấn Tân, cũng không thể quên phải sạt pin. Phương Di Sinh cũng nghĩ tới việc không biết trong nhà giam có ổ điện hay không?
Lúc này, trong lòng còn có một xa cầu lớn hơn nữa – đó là hy vọng Lôi Chấn Tân có thể đến ‘ thăm tù ’.
Thật sâu hít một hơi để áp chế chua xót nổi lên trong lòng, mắt đồng u buồn ngập nước trách cứ nam nhân vô tình vô nghĩa, cố lấy dũng khí, Phương Di Sinh huy kiếm chém sợi tơ tình, hữu khí vô lực nói: ” Đi thôi, ta đi theo ngươi đến cục cảnh sát.”
Đi cục cảnh sát để làm chi?
Lôi Chấn Tân kinh ngạc đứng ngây ra, ăn nói không đầu không đuôi thật sự không thể lý giải……
Bọn họ vừa rồi làm chuyện kia lại không phạm pháp, có thể nào vừa #﹪&* xong còn phải đến cục cảnh sát để làm tờ tường trình?
Nội dung có phải nên điền một đống ○○×× lại ○○ hay không?
A! Trong đầu Phương Di Sinh đang suy nghĩ cái gì a?!
” Ngươi, quay, lại, cho, ta,!” Nam nhân phát tác tính tình rống lớn ngay cả nóc nhà cũng sắp bay mất.
Phương Di Sinh bị doạ chết đứng ở cạnh cửa như mộc đầu nhân — hai phút qua đi mới giật mình nhớ là phải hô hấp, trái tim tạm ngừng cũng khôi phục nhịp đập, lúc này, ai oán, thương tâm cũng không đủ để hình dung hắn bi phẫn —
Phá lệ, Phương Di Sinh cũng rống ngược trở lại: ” Ngươi, cần, chi, phải, hung, như, thế!”
Hắn hảo uỷ khuất!
Nháy mắt mấy cái, nước mắt như đê vỡ tuôn ra, thật là khổ sở…..
Hắn bắt đầu kể ra vì yêu mà bất đắc dĩ mới ăn trộm–” Ta chẳng qua là muốn tác hợp cho ngươi cùng Lôi Chấn Ngạn, trước khi rời đi chỉ lén lấy đi của ngươi một bộ quần áo để làm bạn mà thôi, ngươi muốn thì đem ta đến cục cảnh sát đi, di động là ngươi mua cho ta, không thể tính.” Phương Di Sinh cũng biết so đo. Không có biện pháp, xem tội có thể giảm bớt một chút hay không, có thể ngồi vài năm hoặc mấy tháng tù ít một chút hay không, phải sớm một chút ra tù để tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn là đi rình coi người nào đó.
Cứ như là thật sự sẽ bị đưa đi ngồi tù, Phương Di Sinh thật tức giận quở trách chính mình không tiền đồ.” A! Có thể nào ta là điên rồi, rất không xong, hết cứu!”
(Anh không điên mà mắc bệnh hoang tưởng thời kỳ cuối a =”=)
Lầm bầm lầu bầu qua đi, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân, mắng: ” Ngươi lãnh khốc vô tình như thế, tính tình kém, lại hung dữ, ta còn thích ngươi đến như vậy làm cái gì?” Không nghĩ ra, cũng không rõ ràng lắm, liền đi đến trước người nam nhân cẩn thận đánh giá một phen.
Nam nhân thực khốc đang cởi cà- vạt xuống, thoát áo khoác, áo sơmi, dây nịt bên hông…… Doạ! Phương Di Sinh nghẹn họng nhìn trân trối, lúc ý thức được ý đồ của nam nhân đã hoàn toàn giật mình choáng váng……
Chỉ nghe thấy chính mình phát ra một tiếng –” A!”, tiếp theo hắn bị đẩy lên giường, quần áo lại bị lấy hết, nửa người trên dựa vào tường, đầu óc choáng váng, nam nhân nâng cao chân hắn lên, thân hình cường tráng rắn chắc áp lên hắn, vẻ mặt lãnh khốc cùng lời nói không để cho nghi ngờ:
” Ta không nghĩ tới ngươi lại xuẩn đến loại tình trạng này, đã nói là ngươi hiểu lầm ta, ngươi còn dám cho rằng ta cùng Chấn Ngạn có tư tình, cái gì mà tác hợp hả? Ngươi thật ra chỉ biết nghĩ hưu nghĩ vượn, tự biên tự diễn, cũng không hỏi một chút ta có nguyện ý hay không? Ta nói rồi loại sự tình này chỉ làm với ngươi, ngươi tám phần là không nghe lọt lỗ tai, vậy thì hãy nhìn cho rõ là ta yêu ngươi đến như thế nào!”
Phương Di Sinh cúi đầu nhìn nhìn, trời ạ…… lúc nãy trong phòng hôn ám cái gì cũng thấy không rõ, hiện tại trong nhà trọ là một mảnh sáng ngời, mọi thứ đều rất rõ ràng……
Rõ ràng thấy dục vọng của nam nhân rạo rực đến thế nào để ở nơi mà lúc nãy đã được thăm viếng qua, dục vọng kiên quyết thâm nhập từng tấc, mà hắn đau đến tiếp nhận tất cả; biết rõ hai người là trạng thái kết hợp mất tự nhiên, lại gắt gao tương liên cùng một chỗ……
Nhiệt khí toàn thân đem da thịt khô nóng thành một sắc đỏ bừng, Phương Di Sinh chuyển dời tầm mắt, khuôn mặt đốt nóng đối diện cùng khuôn mặt đặc tả của Lôi Chấn Tân—doạ!
Ánh mắt phệ nhân của nam nhân ngoại trừ doanh mãn dục vọng ra còn có nhè nhẹ yêu say đắm, Phương Di Sinh cảm thấy mê hoặc, hắn không phải là vật thay thế phẩm sao……
Lôi Chấn Tân dùng sức va chạm, đem chính mình đẩy vào càng sâu. Không cho phép hắn suy nghĩ miên man nữa, nghi ngờ tình cảm mà y đối với hắn.
Mười ngón tay Phương Di Sinh bấu trên vai y, kinh hô: ” Đau quá……”
Dục vọng dần dần không khống chế được hung hăng trừu triệt, chà đạp tên ngốc thiếu chút nữa làm người ta tức chết, không ở trên người hắn đòi lại một chút công đạo sao được!
Hai tay siết chặt phần eo nhỏ nhắn gầy yếu của Phương Di Sinh, Lôi Chấn Tân đưa hắn đến giữa giường, tránh làm bị thương đầu của Phương Di Sinh. Dục vọng chưa rút ra, tiếp tục ở trong cơ thể khi dễ hắn.
” A! Ngươi biến ta thành đau quá!”
” Di Sinh, ngươi biết không, ta chỉ muốn ngươi!” Hừ! Nam nhân thật bá đạo nói, đem việc hắn kêu đau mà làm ngơ. Y phát hiện Phương Di Sinh sẽ không bị lộng cho hôn mê, bắt được người, như thế nào buông tha.
” A…… a……” Phương Di Sinh mặt nhăn mày nhíu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị y biến thành khổ qua – mướp đắng. Hắn đau quá……, Lôi Chấn Tân có chuyện không dùng lời, thế nhưng dùng loại phương thức này, ý định làm cho người ta mắc cỡ chết, cũng đau chết…….
Hỗn trướng! Những lời này chỉ dám mắng ở trong lòng, không dũng khí nói ra.
Sau khi đem tên ngốc này dạy dỗ xong, Lôi Chấn Tân không kiên nhẫn thúc giục: ” Ngươi còn không đi thu thập mọi thứ theo ta về nhà a, có lá gan trốn nhà – (nói lầm bầm), lá gan cũng lớn quá đấy. Đem chìa khoá xe cho ta.” Y phải nhanh chóng dẫn người đi ăn cơm, nhìn hắn gầy như vậy làm cho y rất không ‘ thích ’.
“……” Phương Di Sinh lập tức từ trong túi tiền lấy ra chìa khoá giao cho Lôi Chấn Tân.
Bàn tay to của Lôi Chấn Tân nhanh thoăn thoắt, tịch thu.
Phương Di Sinh nhìn túi áo Lôi Chấn Tân, không dám mở miệng đòi chìa khoá xe lại, trộm ngắm sắc mặt lạnh lạnh của y, rất muốn mở miệng hỏi xe nên làm cái gì bây giờ?
Lôi Chấn Tân nhìn thấu tâm tư của hắn, nói: ” Ta đưa ngươi về nhà, rồi phái người đem xe bán, ta không cho ngươi lái xe nữa, chỉ biết làm ra chuyện ngu xuẩn là đụng nát tường trong đình viện.” Không cùng hắn tính sổ là tay của mình cũng bị thương, không sao cả, y lấy thân thể hắn đến bồi thường là được.
Phương Di Sinh không biết trong sổ ghi nợ của mình lại tăng thêm một khoản. Nhưng hắn vẫn rất rõ ràng tên đầu sỏ đã gây nên chuyện làm cho hắn phải trốn nhà đi, trong lòng vẫn rất băn khoăn, thật cẩn thận hỏi: ” Ngươi cùng Lôi Chấn Ngạn……”
Cơn tức của Lôi Chấn Tân đã tiêu hơn phân nửa, y bĩu môi nói: ” Hắn nói dối lừa ngươi. Ta cùng Chấn Ngạn thuần tuý chỉ là tình cảm anh em, không cho phép ngươi lại miên man suy nghĩ!”
Uất nghẹn trong lòng Phương Di Sinh rốt cuộc đã tiêu tán, lần thứ hai thật cẩn thận hỏi: ” Hắn vì cái gì gạt ta?”
Tên ngốc này bắt đầu hỏi trọng điểm, Lôi Chấn Tân nhẹ nhàng thở ra, không tình nguyện trả lời: ” Hắn sợ ngươi không thương ta, sợ ta vẫn bắt buộc ngươi theo ta cùng một chỗ.” Một đám người nhàn sự quản nhiều lắm.
” Vì cái gì?” Ngẩng mặt hỏi, là vẻ mặt vô cùng ngốc.
Phương Di Sinh còn không nghĩ ra?
Y vừa rồi không khống chế được dùng hành động như vậy để biểu đạt tình yêu đầy cõi lòng mà làm không được tốt?!
” Ngươi ý định tức chết ta đúng không?” Lôi Chấn Tân tâm bình khí hoà mở miệng hỏi, ôn nhu giúp Phương Di Sinh cài lại cúc áo, ăn mặc chỉnh tề lại, dìu hắn, mũi ngửi thấy mùi hương trên tóc hắn, oán giận:
” Ngươi rốt cuộc là ngốc thật, hay là giả ngu? Ta yêu ngươi yêu đến muốn chết, ngươi còn không rõ ràng sao? Ta mua phòng ở là vì muốn ở cùng một chỗ với ngươi, ta cố ý cùng Huệ Tâm cầu hôn rồi làm cho Chấn Hạo theo đuổi Huệ Tâm là vì muốn ngươi đến tìm ta, sau đó cho ngươi ngoan ngoãn đến làm “bà nội trợ” của ta. Đã hiểu chưa?”
Nhíu chặt đôi mày, y tiêu phí bao nhiêu tâm tư vào trên người một tên ngốc. Mẹ nó! Ánh mắt y là quăng đi đâu vậy? Yêu ai không yêu, liền yêu tên ngu xuẩn chết người này!
Thật sự là không đạo lý…… Lôi Chấn Tân thở phì phì nghĩ; Phương Di Sinh lại nở nụ cười.
” Chấn Tân……” Hai tay ôm lấy nam nhân hãy còn sinh hờn dỗi, khuôn mặt Phương Di Sinh nhẹ nhàng cọ xát trong ngực nam nhân, rất thích cảm giác chôn đầu vào trước ngực y.
” Thì ra ta không phải là vật thay thế người khác.”Giao trái tim cho y, thật nguyện ý làm cho y ngủ cả đời; hắn chịu đủ cảnh mất ngủ khi không có Lôi Chấn Tân bên cạnh…….
” Ngươi là không thể thay thế được, bởi vì ta rốt cuộc tìm không thấy người nào ngốc giống như ngươi vậy.” Hừ, nam nhân nói không nên lời cái gì lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết dùng mắng chửi người để biểu đạt địa vị của Phương Di Sinh ở trong lòng y.
” Sao ngươi lại tìm được ta?”
Lôi Chấn Tân nâng lên khuôn mặt ửng đỏ của hắn, chỉ nói một câu: ” Lần sau pha cà phê cho ta uống, nhớ rõ phải thêm đường.” Ở trên mặt hắn cắn một ngụm, rồi đến bên tai nói lời làm kẻ khác mặt đỏ tim đập, ” Đành phải dùng ngươi làm món điểm tâm.”
Ách, cà phê còn thêm điểm tâm?
Đầu óc Phương Di Sinh chuyển qua vấn đề toán học, ” Nếu một ngày uống một ly, ta không phải bị ngươi…… uống hai ly, ta không phải lại bị ngươi…… vạn nhất uống ba ly, ta liền…… A! Sẽ đau chết người……”
Sắc mặt tối sầm…… người không té xỉu, hồn bay một nửa mà thôi……
A, lúc này đổi lại là Lôi Chấn Tân nở nụ cười — phi thường quỷ dị. Kế hoạch của y là đem người dưỡng cho có da có thịt một chút, ôm lấy mới có thể càng thoải mái.
Trừ lần đó ra —
Lôi Chấn Tân tâm tồn bất lương nói: ” Ngươi biết không, nếu không tìm được ngươi, ta định đăng báo công khai hai chúng ta có quan hệ tình ái, này tuyệt đối so với việc sắp sửa dựng lên khu siêu thị rộng 2600 m2 còn muốn dẫn người chú ý hơn, đến lúc đó truyền thông sẽ giúp ta tìm được ngươi, ta tin tưởng ngươi còn có thể trốn đi đâu.” Đôi mắt Lôi Chấn Tân loé ra tinh quang, phi thường nắm chắc Phương Di Sinh tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của y.
Doạ! Hồn phách Phương Di Sinh sắp từ trong ngực nam nhân quay về, lập tức lại bị lần thứ hai kinh hách, cái này thời gian để ba hồn bảy vía trở về vị trí cũ sẽ càng lâu, càng lâu……
A, còn Lôi Chấn Tân thì sao?
Trong quan niệm của y– thời gian chính là tiền tài, cho nên y lại cởi bỏ quần áo Phương Di Sinh, đến đòi nợ — vừa rồi đòi Phương Di Sinh chỉ là tiền vốn, hiện tại nên đòi lợi tức —
Còn cả đời không dứt……
Hai phút đồng hồ qua đi, thần trí Phương Di Sinh bị nam nhân diêu tỉnh –” Á…… đau quá!”
Không để ý tới Phương Di Sinh lại kêu đau, dục vọng của Lôi Chấn Tân hung hăng ở trong cơ thể hắn va chạm, bắt đầu cùng hắn chậm rãi tính toán sổ sách.” Xem ngươi về sau còn dám đem cho ta quăng đi không?”
” Ta không dám ……” Phương Di Sinh lập tức cầu xin tha thứ. Hắn sẽ đau chết, trốn không thoát, cũng không muốn chạy trốn……
************
Chờ sau khi hai người bọn họ rời nhà trọ, Lôi Chấn Tân mang Phương Di Sinh đi ăn khuya, còn dặn dò hắn không thể ăn cay, sẽ kích thích.
Phương Di Sinh mặt đỏ tai hồng xoay đi… Hừ, nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm, ” Cũng không kiểm điểm, kiểm điểm là ai làm hại!”
“Đinh đoang, đinh đoang, đinh đoang –” ‘ Lão Đại ’ của gia tộc đã bãi bỏ lệnh cấm trừ, một đám thân thích bảy tám giờ sáng đã đến ấn chuông cửa.
Trong phòng, một đôi “vợ chồng” đang thân nhau —
” Chấn Tân…… có khách đến ……” Phương Di Sinh thử đẩy ra nam nhân nằm trên người mình.
” Im lặng!” Lôi Chấn Tân một cái chớp mắt liền ngăn chặn miệng Phương Di Sinh, xốc vác thân hình không ngừng va chạm vào thân thể có thể làm y điên cuồng.
” Ô ô……” Nam nhân chết tiệt này còn không buông tha hắn, làm cho khách ở ngoài cửa chờ, rất không lễ phép……
Phương Di Sinh không rõ ràng lắm khách có thể chờ, còn nam nhân chưa phóng thích đủ tinh lực lại không thể chờ. Bất quá, hắn rất nhanh liền quên việc kia, nam nhân làm cho hắn lâm vào mơ màng……
Một giờ qua đi, hai người song song xuất hiện ở cửa.
” Các ngươi đến để làm chi?” Lôi Chấn Tân tức giận hỏi. Mấy người này chỉ cần đến nhà làm khách, “bà nội trợ” của y sẽ không được hảo hảo nghỉ ngơi.
Lôi Chấn Tân cũng không ngẫm lại nếu không có khách tới, Phương Di Sinh không phải cũng phải hảo hảo hầu hạ y — không được nghỉ ngơi.
Ai bảo Phương Di Sinh thiếu nợ ‘ người chết ’ này, ngày đêm làm lụng vất vả, chân có chút mềm nhũn dựa vào trên người Lôi Chấn Tân, một bộ dáng buồn ngủ.
Một đám người nối đuôi nhau vào cửa, mẹ Lôi Chấn Tân nói: ” Đứa con a, ngươi hôm nay thức dậy trễ nha, hiện tại không còn mất ngủ, ngủ tốt lắm đi.”
” Là ngủ ngon. Mẹ, các ngươi tới quá sớm.” Cũng quá phiền. Y bề bộn nhiều việc — vội làm cho Phương Di Sinh không có y liền sống không nổi.
Mấy người này chỉ biết phá hư phải không. Hừ!
Lôi Chấn Ngạn là người cuối cùng vào cửa, cũng không muốn nhìn Lôi Chấn Tân thối mặt, một đôi mị nhãn ném sang Phương Di Sinh, giả vờ kinh ngạc nói: ” A, Di Sinh, trên cổ ngươi có một dấu hôn ngân thật lớn, anh họ cũng thật tình cảm mãnh liệt a.”
Phương Di Sinh phút chốc mở ra đôi mắt sắp rũ xuống, lập tức phản bác: ” Ngươi lại nói chuyện bậy bạ! Chấn Tân để dấu vết ở trước ngực mới không phải ở cổ.” Hắn có soi gương qua rồi.
” Như vậy a, ngươi có biết anh họ trước kia cũng ở trên người ta lưu lại dấu vết hay không?”
Á! Truyện dở quá nên lập tức ai nấy đều chạy trống trơn; Phương Di Sinh nhất thời thanh tỉnh, ngón tay chỉ vào Lôi Chấn Ngạn nói: ” Ngươi còn dám đề cập đến chuyện không rõ không cùng Chấn Tân.”
Lôi Chấn Tân nghe không nổi nữa, lập tức đe dọa: ” Chấn Ngạn, ngươi thật muốn ăn đấm phải không?”
” Nào có a, ta còn chưa nói hết, ngươi trước kia rõ ràng ở trước ngực ta đánh ra một khối dấu vết đấy thôi.” Là dấu bầm xanh, đó là chuyện mới trước đây.
Lôi Chấn Ngạn trịnh trọng nói: ” Ta cùng anh họ mới không có quan hệ không rõ ràng.”
” Nhưng mà, vào ngày hôn lễ lần đó ngươi rõ ràng nói cho ta biết, ngươi cùng Chấn Tân đã làm chuyện chúng ta vừa mới làm.” Phương Di Sinh lại không đánh đã khai.
Lôi Chấn Ngạn ngừng cười, đúng lý hợp tình giải thích: ” Ta có nói sai sao, phòng không phải dùng để ngủ bằng không còn có thể làm cái gì?”
Nhìn Phương Di Sinh nói không ra lời, Lôi Chấn Ngạn lại tiếp tục nói: ” Chấn Tân đồng ý để phòng cho ta ngủ, bởi vì ta ưa sạch sẽ, sẽ không làm dơ phòng anh ấy, về phần hôn lễ ngày đó, anh họ mang ngươi trở về phòng ngoại trừ ngủ ra, hay là hai người các ngươi là thật có làm cái gì……”
” A!” Sắc mặt Phương Di Sinh nhanh chóng chuyển hồng, thì ra hắn bị đùa giỡn, suy nghĩ nhiều quá, lúc này xấu hổ gặp người —
Cúi đầu xuống một lúc, oán hận cắn răng, sau đó ngẩng đầu lên, ” Lôi Chấn Ngạn…… ta muốn giải thích với ngươi.”
” Giải thích cái gì?” Lôi Chấn Ngạn buồn bực không thôi.
Phương Di Sinh thành thật nhận tội: ” Vì chuyện này, trước khi ta rời nhà trốn đi, có ở trong đồ uống của ngươi bỏ một bao thuốc xổ. Ngươi sẽ không trách ta đi?”
Nói xong vùi đầu vào trước ngực Lôi Chấn Tân buồn cười, không phát hiện miệng Lôi Chấn Ngạn giương thật lớn — sau đó kêu sợ hãi:
” A! Thì ra ngươi cũng giở trò quỷ –”
” Lẫn nhau, lẫn nhau.” Nhún nhún vai nói, Phương Di sinh ngửa đầu đối nam nhân nở một nụ cười vì quỷ kế thực hiện được.
Từ đó về sau, Lôi Chấn Ngạn không dám … uống đồ uống mà Phương Di Sinh bưng tới nữa.
Vì Lôi Chấn Tân bị nụ cười của Phương Di Sinh mê hoặc đứng ngốc lăng ở cửa nhà mình, làm cho một đám tam cô lục bà ngồi ở phòng khách không ngừng trợn mắt há mồm.
HOÀN