Tác Dương chưa bao giờ nghĩ tới khả năng mình sẽ kết hôn cả.
Lúc trước là vì nghĩ rằng nhà nước không cho phép, từ cái ngày cậu ý thức được mình là một người đồng tính thì trong thế giới của cậu đã không có lựa chọn “kết hôn”.
Sau này gặp được Chu Mạt mới hiểu ra là còn có một cách khác để lập gia đình với người mình yêu, đó là ra nước ngoài đăng ký kết hôn, dù về nước cũng không được công nhận nhưng về mặt tâm lý thì đã hài lòng rồi.
Nhưng mà dù có biết thì cậu cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp được người có thể cùng mình tay nắm tay bước vào lễ đường.
Cậu không phải người chú trọng nghi thức. Cậu cho rằng một tờ giấy chứng nhận chẳng qua chỉ là một sự an ủi tâm lý mà thôi, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau thì cho dù không có tờ chứng nhận đó thì có sao đâu?
Nhưng mà vào giờ phút này, khi đối diện với Thẩm Huy Minh, thế giới quan của cậu lại đảo chao điên cuồng.
– Huy Minh… – Tác Dương dòm anh chăm chú, khi gọi tên anh, môi cậu còn run lên.
Thẩm Huy Minh ngẩng đầu nhìn cậu:
– Anh phải cho em thêm thời gian suy nghĩ mới phải nhỉ? – Anh nói – Tác Dương à, anh không ép buộc em, cũng không hối thúc em. Là do anh nhất thời kích động nên cầu hôn thôi, nhưng anh đảm bảo là mình thật lòng, không chút hối hận. Em không cần phải vội vàng đồng ý với anh, anh cũng tôn trọng quyết định và lựa chọn của em.
Tác Dương nhìn sâu vào đôi mắt anh, thật sự không cách nào không động lòng cho được.
Dường như người đàn ông trước mặt đây luôn biết làm thế nào để cậu giơ tay đầu hàng, luôn biết chủ động dọn sẵn đường lui cho cậu.
Thẩm Huy Minh không gò ép cậu bất kì chuyện gì cả, anh chỉ cố gắng hết sức sau đó đợi Tác Dương chủ động chuyển hướng sang anh.
Một người như vậy, làm sao mà Tác Dương từ chối được cơ chứ.
Giống như ban đầu, rõ ràng biết chiếc khuy măng sét là do Thẩm Huy Minh lén bỏ vào nhưng cậu vẫn không thể khước từ trước lời thỉnh cầu gặp mặt của anh. Biết rằng sau cuộc hẹn đó quan hệ của hai người sẽ biến chuyển hoàn toàn nhưng vẫn đồng ý lời mời hẹn hò của anh.
Cậu không cự tuyệt được Thẩm Huy Minh cũng giống như không thể cự tuyệt được duyên số vậy.
Tác Dương nhấc tay lên, nắm lấy tay Thẩm Huy Minh, sau đó kéo anh đứng dậy.
– Em đã suy nghĩ kĩ rồi – Tác Dương nói – Mình kết hôn đi.
Kết hôn có ý nghĩa gì nhỉ?
Đối với bọn họ mà nói, trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần bọn họ ở trên mảnh đất này thì hôn nhân đồng tính không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào hết. Nhưng mà thứ bọn họ muốn cũng không phải điều đó.
Tác Dương đã không còn hy vọng xa vời về những thứ không thể đạt được rồi, nói cậu tiêu cực cũng được, bi quan cũng được. Đối với cậu, “kết hôn” chỉ có nghĩa là một sự quyết tâm hai con người muốn chung sống cả đời với nhau, chỉ như thế mà thôi.
Tuy Thẩm Huy Minh nhấn mạnh rằng chỉ là do kích động bộc phát nhưng cậu quá rõ tính cách anh, kích động nhưng tuyệt đối sẽ không qua loa. Thẩm Huy Minh đang bảo với cậu rằng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để dành trọn kiếp này cùng cậu rồi.
Nếu vậy thì cậu còn lí do gì mà không đồng ý nữa?
Dù sao cậu cũng hy vọng tới năm mình bảy tám chục tuổi gần đất xa trời, mình còn có thể cùng anh đi bơi thuyền vào mùa hạ, đi trượt băng vào mùa đông.
Cậu nói:
– Em đã suy nghĩ kĩ rồi, em không tìm được bất kì lí do nào để không nhận lời cả.
Thẩm Huy Minh đứng dậy, đan mười ngón tay với cậu, anh hỏi:
– Vậy em có lí do để nhận lời không?
– Có chứ – Tác Dương nói – Hai chúng ta yêu nhau, một lí do đó đã đủ rồi.
Dẫu không có chuyện ngoài ý muốn hôm nay thì cũng sẽ có một ngày nào đó trong tương lai bọn họ mở ra cuộc đối thoại này, nhưng không ai biết “ngày nào đó” rốt cuộc là khi nào.
Nói chung là gì đi nữa thì kết cục cũng sẽ giống nhau, vậy đôn tình tiết lên trước cũng không phải là không được.
– Về nhà thôi anh – Tác Dương nói – Em thấy hơi đói rồi.
Nước mắt nhòe cả má Thẩm Huy Minh, anh nhìn Tác Dương như vậy là lại muốn nhào tới hôn cho “bõ ghét”.
Tác Dương móc khăn giấy ra tỉ mẩn lau mặt cho anh, còn dùng giọng dỗ trẻ con bảo rằng:
– Khóc tèm lem hết cái mặt nhỏ nhắn rồi đây này.
Thẩm Huy Minh phì cười, lại ôm lấy cậu vào lòng.
Khi ra khỏi sân bay thì tuyết lại rơi lớn hơn. Tác Dương không yên tâm, không cho Thẩm Huy Minh lái xe, hai người đi xe buýt sân bay về.
– À phải rồi, suýt nữa thì quên mất – Thẩm Huy Minh nói – Em mau gọi cho Chu Mạt báo một tiếng đi, nó sợ cuống cuồng lên đấy.
Nhắc tới Chu Mạt, Tác Dương hắt ra một hơi thở dài.
Trước khi ra ngoài cậu đã gọi điện thoại cho Chu Mạt, cậu ta vốn đang trên đường tới sân bay, biết Tác Dương không sao nên đã vòng về nhà rồi.
Tác Dương nghe giọng Chu Mạt cũng biết là tâm trạng bất ổn, sau khi gọi xong lập tức gửi tin nhắn cho Trình Sâm.
– Nó bị ảnh hưởng từ chuyện lúc trước phải không? – Hai người ngồi trên xe buýt, khi nói chuyện Thẩm Huy Minh còn siết chặt tay Tác Dương.
Khi đó anh cũng không có mặt trên máy bay nên dù có nghe kể bao nhiêu lần từ chính miệng đương sự thì anh cũng không cách nào thật sự đồng cảm.
Bất kỳ chuyện gì cũng như vậy, nếu chính ta chưa từng trải qua thì không thể nào đánh giá bằng con mắt khách quan được. Có lẽ một số người sẽ cảm thấy dù sao cũng hạ cánh an toàn rồi, vậy thì không sao nữa, không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng mà dẫu là một giây trước khi tiếp đất thì tất cả những người trên chuyến bay đó cũng đã phải trải qua một ván cờ kinh hồn bạt vía, mà đối tượng chơi cờ với bọn họ chính là số mệnh.
Cho nên khi anh hỏi chuyện của Chu Mạt, thực tế cũng là đang hỏi Tác Dương.
Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, Thẩm Huy Minh đã từng nghe nói tới chứng bệnh này rồi.
– Thật ra Chu Mạt cũng thích cái nghề này lắm – Tác Dương nói – Tới giờ em vẫn còn nhớ ngày đầu tiên em ấy mặc đồng phục tiếp viên hàng không, hễ gặp ai là em ấy đều hỏi mình có đẹp trai không. Khi đó hai đứa em còn cá với nhau, xem ai là người được thăng lên khoang hạng nhất trước.
Thẩm Huy Minh cầm tay cậu, nghe cậu kể chuyện.
– Nhưng mà, em ấy chưa bay đủ số giờ thì đã nghỉ mất rồi – Tác Dương mỉm cười – Tự dưng nhớ ra, hôm nay có người nói với em, cậu ta cho rằng do Chu Mạt tìm được chồng giàu cho nên mới bỏ nghề đi hưởng phước.
Cậu cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang quyện chặt lấy nhau, cười:
– Mấy cái tin đồn đáng sợ thật anh nhỉ.
Chu Mạt và Trình Sâm quen nhau ở khoang phổ thông, khi đó Chu Mạt vẫn chưa đủ số giờ để lên khoang hạng nhất, còn Trình Sâm cũng chỉ là một ông chủ nhỏ mới vừa khởi nghiệp mà thôi. Khi đó Trình Sâm còn chưa dám mặc mấy bộ âu phục mấy chục nghìn tệ, không nỡ ngồi khoang hạng nhất giá cao gấp bội, nhưng Chu Mạt và anh ấy vẫn ở bên nhau. Hai người hẹn hò được hơn một năm, sự nghiệp của Trình Sâm bắt đầu thăng tiến, khi đó mới có thời gian rảnh bay tới bay lui với Chu Mạt.
– Con người ai cũng tới cái ngày sẽ vì một chuyện nào đó mà đưa ra một quyết định quan trọng đủ để thay đổi cuộc đời mình – Tác Dương nói – Chu Mạt cũng vất vả lắm.
Cậu quay lại nhìn Thẩm Huy Minh:
– Nhưng mà anh không cần lo cho em quá đâu, em không sao cả.
Tuyết bên ngoài bay lất phất, trong xe lại ấm áp đến nỗi người ta muốn thiếp ngủ.
Tác Dương tựa vào vai Thẩm Huy Minh, thở phào nói:
– Ở bên anh thật tuyệt, cuối cùng em cũng được nghỉ ngơi rồi.
*
Vì sự cố lần này mà cả tổ bay của Tác Dương đều được cho nghỉ mấy ngày liền.
Tác Dương thì chả hề hấn gì, nhưng Thẩm Huy Minh thì khoái chí lắm. Tác Dương được nghỉ có nghĩa là hai người sẽ có thêm nhiều thời gian bên nhau.
Ngày đầu tiên Tác Dương được nghỉ, Thẩm Huy Minh để cậu ngủ nướng thêm một lúc nên không đánh thức cậu, chỉ để lại một tờ giấy bảo cậu dậy thì nhớ ăn sáng, cuối cùng đề tên:
Chồng của em.Tác Dương thức dậy nhìn thấy tờ giấy ghi chú ở gối đầu bên cạnh, cầm lên đọc cười tít cả mắt.
Cậu nằm trên giường, giơ mảnh giấy ra trước ánh nắng, thấy cuộc sống của mình không còn gì tuyệt diệu hơn được nữa.
Lúc thức dậy, cậu xem đồng hồ. Tối qua Chu Mạt có gửi tin nhắn rủ cậu đi ăn, lúc đó cậu đã ngủ mất rồi, giờ mới đọc được.
Tác Dương tắm rửa xong thì trả lời tin nhắn của Chu Mạt, sau đó vào bếp tìm đồ ăn.
Chu Mạt lập tức gọi tới:
– Buổi trưa đi ăn không?
– Được thôi – Tác Dương ngồi bên bàn ăn, lo lắng hỏi – Em vẫn ổn chứ?
Chu Mạt cười rộ lên:
– Ban đầu bị anh dọa sợ chết khiếp, nhưng mà chồng em chăm sóc em kĩ lắm, bây giờ đã tràn trề năng lượng rồi.
Tác Dương nghe thấy cậu ta cười cũng nhẹ nhõm:
– Đang đi làm à?
– Không, mới ngủ dậy – Chu Mạt nói – Hôm nay em tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, dù là nhân viên gương mẫu thì cũng cần thời gian nghỉ ngơi chứ!
Hai người hẹn nhau buổi trưa đi ăn ở quán quen, Tác Dương nói:
– Anh có một chuyện quan trọng sắp nói với em đây.
– Quan trọng lắm à? – Chu Mạt hỏi – Cuối cùng anh cũng chịu chuyển ngành rồi sao?
Tác Dương cười:
– Không có, anh vẫn chưa bay đã mà.
– Xời, em tưởng qua chuyện này anh đã sợ rồi chứ.
Đúng là có hơi sợ, đặc biệt là lúc cậu phát hiện viên kẹo mình bỏ trong túi đã biến mất, tuy biết là không nên nhưng vẫn đâm ra băn khoăn liệu đó có phải là điềm báo xấu hay không.
Nhưng ơn trời, quả thật cậu đã nghĩ nhiều quá rồi.
Sau đó, Tác Dương nghĩ, có lẽ viên kẹo mà Thẩm Huy Minh tặng cậu đã lên đàm phán với ông trời thay cậu rồi. Vì ông trời quá thích viên kẹo ấy cho nên mới quyết định yêu thương những người đang ngồi trên chuyến bay đó.
Nghe khôi hài ghê, nhưng nghĩ như thế thì cậu lại thấy vui.
Chu Mạt nói:
– Ngoài chuyện này ra thì em không nghĩ ra được có gì “rất quan trọng” với anh cả.
Tác Dương cười khúc khích.
– Chẳng lẽ là ba mẹ anh đọc được tin tức đã quyết định gặp mặt anh rồi sao?
Tác Dương khựng lại hai giây, sau đó bảo:
– Cũng không phải.
Chu Mạt hừ mũi:
– Thôi bỏ đi, không đoán lung tung nữa, đợi lát nữa anh kể em nghe.
Cúp điện thoại, Tác Dương vừa ăn sáng vừa nghĩ đến lời Chu Mạt nói.
Ba mẹ cậu cũng xem được tin tức về sự cố này chứ?
Ba mẹ xem xong rồi liệu có quan tâm không?
Tác Dương thở dài, không thể phủ nhận rằng cậu vẫn hy vọng giữa mình và ba mẹ có thể làm lành, dù chỉ là gọi một cuộc điện thoại nhân dịp năm mới thôi cũng được rồi.
Gia đình có lạnh nhạt đến mấy cũng vẫn là gia đình mà.
Cậu cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Thẩm Huy Minh:
Buổi trưa em đi ăn với Chu Mạt, buổi tối chúng ta cùng đến chỗ bố mẹ anh phải không? Em có mang quà từ Berlin về cho hai bác nè.Tối qua hai người vừa đóng cửa nhà lại là đã bắt đầu quấn quýt lấy nhau, thậm chí Tác Dương còn chưa kịp thu dọn hành lý.
Ăn cơm xong, cậu mở vali ra, bỏ quần áo cần giặt vào giỏ đồ bẩn, rồi lấy món quà mình mang về cho Thẩm Huy Minh và bố mẹ anh.
Đương nhiên cũng có cả của ba mẹ cậu nữa.
Bao nhiêu năm qua, mỗi lần ra ngoài Tác Dương đều đem quà về cho ba mẹ mình, nhưng chưa bao giờ gửi cả.
Thẩm Huy Minh gọi điện thoại tới:
– Vậy chiều em qua anh hả? Hay anh tan làm xong thì đến tìm em?
– Chừng nào anh tan làm thì em đến tìm anh – Tác Dương nói – Huy Minh à, mấy hôm nữa anh cùng em về quê nhé, em muốn xem thử mình có tháo gỡ được gút mắc suốt mấy năm qua hay không.