Quý Ngài Lảm Nhảm (Phế Thoại Tiên Sinh)

Chương 10

Mạc tiên sinh nói làm thì làm ngay, mưa rền gió dữ. Sáng sớm chủ nhật, Phí tiên sinh một miếng điểm tâm cuối cùng vẫn chưa nuốt xuống, thì có công ty dọn nhà đến gõ cửa rồi.

Biểu tình Mạc tiên sinh lãnh khốc y như khi xem dự toán báo cáo, trong tay mang theo tấm sơ đồ bố trí chủ mưu đã lâu, ở phòng khách chỉ huy nhóm công nhân bày biện gia cụ. Mà Phí tiên sinh bưng bát, ngốc nghếch đứng ở nhà ăn.

“Phòng ngủ bên này, giường bên trong trước tiên chuyển ra, sau đó sẽ đem giường mới để ở chỗ này.”

“Đem sách trong thư phòng dọn dẹp xuống, giá sách mới chuyển đến, mấy hòm sách kia đặt bên này.”

“Sô pha? Đổi!”

“Tủ quần áo? Đổi!”

“TV? Đổi!”

“Máy giặt? Đổi!”

Phí tiên sinh nước mắt đầy mặt: “Mạc Ngôn, tôi hận anh!”

Mạc tiên sinh ngữ trọng tâm trường rằng: “Bởi vì kích cỡ nhà cậu bày không được hai cái giường hai bộ sô pha hai tủ quần áo vân vân, của tôi chất lượng khá tốt, cho nên vẫn là dùng của tôi đi, không cần khách khí đâu.”

Phí tiên sinh T T, bưng bát thạch hóa rồi.

Thế là cuộc sống chung đụng của Phí tiên sinh và Mạc tiên sinh, bắt đầu từ chính sách sắt đá của Mạc tiên sinh.

Khoảng giữa trưa, gia cụ và vân vân đều đổi xong rồi, để lại các rương hành lý của Mạc tiên sinh. Mạc tiên sinh vẫy tay: “Phí Ngữ, chúng ta đến dọn dẹp nhà cửa đi.”

Giường đôi siêu thoải mái, Phí tiên sinh thay vào ra giường màu xanh đậm. Tủ quần áo của Mạc tiên sinh, là cùng một bộ với giường. Quần áo Phí tiên sinh chiếm một phần ba không gian, quần áo Mạc tiên sinh chiếm hai phần ba không gian. Hơn nữa dưới yêu cầu biến thái của Mạc tiên sinh, quần nội y của hai người đặt trong một ngăn kéo. Phí tiên sinh khó chịu kêu gào: “Có giỏi đem tất cũng thả cùng một chỗ đi.” Mạc tiên sinh sờ sờ đầu hắn, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.” Phí tiên sinh 囧. Ai, nên nói cái gì mới được đây? Tiểu Phế, đây cũng không phải ký túc xá nam sinh tất thối bay đầy trời, loại uy hiếp này vô ích thôi.

Thư phòng đổi cái bàn đọc sách lớn, máy tính để bàn của Phí tiên sinh để bên cạnh điều khiển trò chơi của hắn, máy tính xách tay của Mạc tiên sinh cũng chiếm lĩnh một khối địa thế có lợi. Tủ sách lớn, sách của Phí tiên sinh bày một phần ba, sách của Mạc tiên sinh bày hai phần ba. Hơn nữa Mạc tiên sinh đặc biệt phiền người, mỗi dãy là mỗi loại sách khác nhau, dựa theo trình tự đầu chữ cái mà bày. Khiến người chỉ trích nhất chính là một cái bàn nhỏ bày biện ở góc thư phòng, mặt trên bút mực giấy nghiên mọi thứ đầy đủ hết. Theo lời của Mạc tiên sinh, đây là phòng ngừa ba Mạc đột nhiên tập kích. Phí tiên sinh tưởng tượng một phát, có chút nghĩ mà sợ, vỗ vỗ lồng ngực nói, vậy thì luyện luyện thôi.

Bộ sô pha của Mạc tiên sinh rất thư thái, rạp chiếu phim gia đình của Mạc tiên sinh hiệu quả cũng rất tốt. Tủ lạnh của Mạc tiên sinh rất lớn, điều hòa của Mạc tiên sinh rất tĩnh âm, máy giặt của Mạc tiên sinh hoàn toàn tự động, lò viba và lò nướng của Mạc tiên sinh là một nhãn hiệu.

Phí tiên sinh đi chỉnh lý đi thu dọn, rồi phát cuồng: “Mạc Ngôn, đây vẫn là nhà của tôi sao!!!”

Mạc tiên sinh vội vàng bắt đầu vuốt lông: “Phí Ngữ, đây nhà của chúng ta.”

Phí tiên sinh tắt lửa, ném khăn lau một phát, rũ rượi ở trên sô pha nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: “Tôi sao cảm thấy thật giống đang nằm mơ?”

Mạc tiên sinh ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không có nằm mơ. Phí Ngữ, đây nhà của chúng ta.”

Phí tiên sinh nhìn trần nhà sửng sốt, đột nhiên nhảy dựng lên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết, thế nhưng, ai cho phép anh ngay cả đèn chùm của tôi đều đổi hả!!!”

Mạc tiên sinh vuốt lông con thỏ xù lông, nhẹ giọng nói: “Phí Ngữ, tôi chỉ là không muốn trong nhà của chúng ta có hồi ức của cậu cùng người khác.”

Phí tiên sinh đành phải lần thứ hai tắt lửa, chép chép miệng: “Anh cái người này…”

Chạng vạng, hai người đều mệt đến không muốn động đậy rồi, gọi điện thoại kêu đồ ăn sẵn, cơm nước xong buông mình trên sô pha.

Phí tiên sinh sờ sờ cái bụng, cảm thán một tiếng: “No quá.”

Mạc tiên sinh cũng sát qua đây, sờ sờ bụng Phí tiên sinh, nói: “Thân ái ơi, mấy tháng rồi?”

Phí tiên sinh vỗ trán: “Lẽ nào anh thật là mặt lạnh Xiao Jiang?”

Mạc tiên sinh vô tội: “Cái gì là mặt lạnh Xiao Jiang?”

Ngay khi hai người đang liếc mắt đưa tình, đột nhiên truyền đến một trận tiếng chít chít kỳ quái.

Mạc tiên sinh ngừng lại, hỏi: “Cái gì đó?”

Phí tiên sinh nghiêng tai nghe một đỗi, vội vàng nhảy dựng lên: “Hôm nay quên mất cho Răng Cửa ăn cái gì.”

Răng Cửa là cái ngoạn ý gì? Răng Cửa chính là con chuột nhà to mập ngoạn hư mất ba cái bánh xe của Phí tiên sinh.

Phí tiên sinh một mặt ném đậu phộng cho Răng Cửa một mặt giải thích với Mạc tiên sinh rằng: “Răng Cửa là một cái bánh pút-đing, là đực. Sở dĩ gọi Răng Cửa là bởi vì…” Nói còn không có nói xong, liền thấy cái tay Mạc tiên sinh vươn ra sờ Răng Cửa bị gặm cho một miếng.

Mạc tiên sinh nhíu mày: “Bởi vì thích cắn người?”

Phí tiên sinh lúng túng khụ một tiếng: “Lúc nó ăn cái gì anh đừng đụng nó là được.”

Mạc tiên sinh nhìn nhìn dấu răng trên tay, đột nhiên nói: “Con vật đáng ghét.”

Phí tiên sinh 囧, lên cơn cái gì đây, không phải mới vừa rồi còn muốn sờ nó sao.

Mạc tiên sinh sờ sờ đầu Phí tiên sinh, nói: “Vẫn là con thỏ khả ái một chút.”

Phí tiên sinh hất tay y đi, nhe răng.

Ha ha, Phí tiểu thỏ tử lanh lợi, cắn y!

Sau khi giới thiệu chuột nhà ngốc to mập, Phí tiên sinh lại rất vui vẻ giới thiệu A Hung nhà hắn với Mạc tiên sinh: “Anh biết không? A Hung thực sự rất hung dữ nha, cũng không biết là cái chủng loại gì, cư nhiên ăn tươi hết trơn mấy con cá khác trong bể! Tôi ban đầu còn nghĩ, cá sao càng ngày càng ít rồi, sau đó có một ngày, liền chỉ còn lại có A Hung thôi.”

Mạc tiên sinh nhìn Phí tiên sinh một khuôn mặt ngây thơ vô tội, giựt khóe mắt, nghĩ thầm, là cậu quên cho cá ăn mới dẫn đến thảm kịch kiểu này đi? Chẳng qua y vẫn là có lệ nói: “Gia khỏa đáng sợ như vậy cậu còn nuôi à?”

Phí tiên sinh vô tri vô giác nói: “Anh không cảm thấy nó rất kỳ lạ sao?”

Mạc tiên sinh =.=

Cuối cùng lên sân khấu chính là Leonardo da Vinci.

Phí tiên sinh rất vui vẻ: “Tôi rất ngưỡng mộ Leonardo da Vinci đó.”

Mạc tiên sinh nhìn trời: “Một con rùa?”

Phí tiên sinh lắc đầu: “Tôi là nói vị thời văn hoá phục hưng kia.”

“Vậy vì sao con rùa này sẽ gọi tên này? Lẽ nào Leonardo da Vinci ở trong lòng cậu chỉ là một con rùa sao?”

Ánh mắt Phí tiên sinh hồn nhiên lại vô tội: “Mạc Ngôn, lẽ nào anh cũng không xem Ninja rùa sao?”

Mạc tiên sinh bị phẩm vị kỳ quái của Phí tiên sinh triệt để đánh bại rồi, bất đắc dĩ nói: “Thú cưng của cậu đều rất đặc biệt đó.”

Phí tiên sinh gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Cũng không có quá đặc biệt đâu.”

Mạc tiên sinh 囧, nghĩ thầm, mình sau này vẫn là nuôi cái loại thú cưng bình thường như con mèo con chó thôi.

Phí tiên sinh rất hưng phấn kéo Mạc tiên sinh: “Đến sân thượng xem cây tôi trồng hén?”

Mạc tiên sinh vỗ trán, nghìn vạn lần đừng xuất hiện hoa ăn thịt người cây nắp ấm và vân vân…

Mỗi người đều có một thế giới nhỏ của mình, thế giới độc nhất vô nhị. Thế giới đó không phải đều có thể mở ra được với tất cả mọi người, chỉ có người thân mật nhất mới được phép tiến vào. Mà những thói quen sinh hoạt khác với bình thường đó ghép cùng một chỗ, loại ăn ý ngầm đó khiến người cảm thấy ngọt ngào. Tỷ như nói Phí tiên sinh thích sinh vật kỳ quái, tỷ như nói Mạc tiên sinh thích tất màu trắng, tỷ như nói Phí tiên sinh vừa vào phòng tắm liền muốn hát, tỷ như nói Mạc tiên sinh phi thường thích Harry Potter. Khi mà sự giả tạo của người khác đều đã bại lộ, có thể không cần một bộ trịnh trọng mà giả vờ thích thú, làm cho mình có vẻ có phẩm vị như vậy, không câu nệ gì mới là thật sự vui vẻ.

Cái này, xem như là nhiệt luyến kỳ đi?

Thế nhưng Phí tiên sinh vẫn là rất phiền não, hắn sợ thất niên chi dương gì đó, hơn nữa không chừng còn chưa đến bảy năm liền ngứa rồi thì sao? Rồi tỷ như nói duy nhất một lần luyến tình của hắn đã thất bại. Lo được lo mất Phí tiên sinh đành phải hẹn người khuê mật, ách, là chị gái tri tâm Diệp Nghiêu, đi uống rượu.

Nhiều ngày không gặp, Diệp Nghiêu vẫn như cũ chớp mắt hoa đào tiếu dung tràn trề, thế nhưng trong lòng hắn lại có một cái ngoạn ý kỳ quái đang ngồi.

“Đây là cái gì?” Phí tiên sinh giật mình.

“Một con thỏ.” Diệp Nghiêu đắc ý.

“Cái gì?”

“Một con thỏ.”

Phí tiên sinh vỗ trán: “Cậu nuôi con thỏ làm gì?”

Diệp Nghiêu ai oán nói: “Bởi vì chú thỏ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đã không thuộc về tôi nữa, cho nên tôi chỉ có thể an ủi tâm linh trống trải của mình như thế này.”

Phí tiên sinh sờ sờ da gà trên cánh tay: “Tôi cảm thấy cậu đối con thỏ không phải chấp nhất như vậy đâu.”

“Gì, cậu có cần trì độn như thế không?” Diệp Nghiêu nhất kinh nhất sạ* nói, khóe miệng trái lại một nụ cười khổ, “Tôi vẫn luôn thích thỏ được hay không! Lang quân cậu tổn thương trái tim tôi rồi!”

Phí tiên sinh có chút trì độn nói: “Phẩm vị thích động vật của cậu thật là kỳ quái.”

Diệp Nghiêu thở dài, nhìn trời.

Hai người uống một chút rượu, Diệp Nghiêu vỗ vỗ Tiểu Phế: “Nói đi, lại có tâm sự gì muốn chị gái tri tâm đến giải đáp.”

Phí tiên sinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Chính là có chút lo được lo mất.”

Diệp Nghiêu cười nói: “Ai nha, loại sự tình này phải cùng tướng công của em nói đi, nói với người nhà mẹ đẻ vô dụng thôi.”

Phí tiên sinh chán nản nằm sấp trên quầy bar, bất đắc dĩ nói: “Tôi sợ hắn cảm thấy tôi phiền.”

Diệp Nghiêu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Có đôi khi tôi thật muốn đi đánh Tô Lạc.”

“Gì?” Phí tiên sinh vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Diệp Nghiêu sờ sờ đầu Phí tiên sinh, trong ánh mắt là tràn đầy ôn nhu cùng bất đắc dĩ: “Cậu có phát hiện hay không, từ khi sau khi các người chia tay, cậu càng ngày càng không có tự tin với chính mình. Cậu lúc nào cũng hoài nghi bản thân, thậm chí bắt đầu chán ghét chính mình. Tôi rất lo lắng, rồi lại chẳng biết thế nào mới có thể làm cho cậu tỉnh lại. Nhưng mà, cậu có thể luyến ái rồi, tôi thực sự rất vui vẻ. Tiểu Phế, không cần sợ đầu sợ đuôi như thế này, hảo hảo đi nói chuyện cùng Mạc tiên sinh đi. Phải tin tưởng chính cậu.”

Phí tiên sinh nhìn bạn tốt nhiều năm của mình, tâm lý là ấm áp nhu hoà. Hắn còn chưa nói cái gì, liền cảm thấy có người vòng qua bờ vai của hắn từ phía sau. Hắn quay đầu lại, phát hiện cư nhiên là Mạc tiên sinh.

Mạc tiên sinh cùng Diệp Nghiêu nói chuyện, không nói hai lời đem con thỏ ngốc nào đó đóng gói về nhà.

Diệp Nghiêu uống hết rượu trong ly, sờ sờ con thỏ trong lòng, vô cùng tịch mịch ai oán rằng: “Ngày hắn rời đi tao rốt cục đến rồi, tao thương tâm quá!” Mà con thỏ trong lòng đáp lại hắn lại là một dòng chất lỏng ấm áp. Diệp Nghiêu nhảy dựng lên la oe óe: “Ê, mày cái con thỏ chết bầm kia, cư nhiên đối xử với tao như thế, lẩu thỏ chính là ngày mai của mày đó!”

Bên kia nhân viên quầy bar cũng ồn ào lên: “Diệp Nghiêu thằng khốn kia, tôi còn tưởng cậu mang theo cái ngoạn ý đàn bà gì, hóa ra thực sự là con thỏ! Mau đem ra ngoài, bản quán bar không thể mang thú cưng vào cậu không biết à!”

Diệp Nghiêu giậm chân: “Nhà bếp ở đâu? Tiểu gia ta tối nay làm lẩu thỏ cho các ngươi!” Xung quanh một mảnh cười vang.

Phí tiên sinh ra trước quán bar ngoảnh đầu liếc mắt nhìn bạn tốt của mình, thằng cha này vẫn là tung bay nhảy nhót như vậy, mà dường như đang đè nén cái gì. Phí tiên sinh thở dài, thấp giọng nói: “Diệp Nghiêu, thật có lỗi…”

Ra quán bar rồi, tình huống của Phí tiên sinh rất không mấy lạc quan. Mạc tiên sinh vạn năm mặt than trên mặt nhìn không ra tâm tình gì, Phí tiên sinh cũng chột dạ không dám nhìn cửa sổ tâm linh của Mạc tiên sinh.

Ta chột dạ cái gì chứ? Phí tiên sinh bĩu môi, ta lại không có bên ngoài… Thế nhưng nhìn sang Mạc tiên sinh diện vô biểu tình bên kia, Phí tiên sinh lại có chút lo âu.

Nửa ngày, Phí tiên sinh ấp úng nói: “Mạc Ngôn, anh tức giận rồi?”

Mạc tiên sinh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

Phí tiên sinh cúi đầu, có chút khổ tâm, tuy rằng vừa nãy được Diệp Nghiêu cổ vũ nên tự tin chút, thế nhưng vì cái gì bây giờ hắn cảm thấy hình như có lỗi với Mạc Ngôn?

Đi tới dưới lầu nhà, Mạc Ngôn đột nhiên nói: “Tỉnh lại rồi chưa?”

“Ô?” Phí tiên sinh ngây người một phát, vội vã nói, “Tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi.”

Mạc tiên sinh lại hỏi: “Tỉnh lại cái gì?”

Phí tiên sinh ậm ừ, nhìn trời.

Mạc tiên sinh vỗ trán, xoay người lên lầu. Phí tiên sinh lần này choáng váng, đây là thật tức giận rồi đi?

Phí tiên sinh thấp thỏm bất an đi theo phía sau Mạc tiên sinh lên lầu. Mở cửa, bật đèn, quỵ tha y bản*! Khụ khụ, đây là Phí tiên sinh tưởng tượng.

Mạc tiên sinh bảo Phí tiên sinh ngồi trên sô pha, rất săn sóc rót ly nước cho hắn, sau đó nói: “Tôi không tức giận.”

Phí tiên sinh như nàng dâu nhỏ: “Mới không tin.”

Mạc tiên sinh cũng ngồi xuống: “Tâm tư của cậu tôi cũng không phải không biết, tôi đã sớm cùng Diệp Nghiêu nói chuyện qua.”

Phí tiên sinh nghiến răng: “Tên phản bội đó, thảo nào vừa nãy diễn kịch bi tình chân thật như thế, thì ra là sợ bị tôi bộp a.”

Mạc tiên sinh thừa nhận gật đầu: “Diễn rất tốt, tôi thiếu chút nữa cho rằng hắn thầm mến cậu.”

Phí tiên sinh làm bộ nôn mửa.

Mạc tiên sinh lại nghiêm túc nói: “Phí Ngữ, cậu có tâm sự thì đầu tiên tìm Diệp Nghiêu thương lượng, điều này làm cho tôi rất buồn.”

Phí tiên sinh cúi đầu: “Không phải bởi vì xấu hổ nói với anh sao.”

Mạc tiên sinh lại nhịn không được vuốt lông cho phế thỏ tử, nhẹ giọng nói: “Phí Ngữ, tôi không biết thề non hẹn biển cái gì vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, những chuyện chưa đến ai có thể cam đoan đây. Thế nhưng, mỗi một ngày trước ngày nào đó không còn yêu cậu, tôi đều sẽ đối tốt với cậu. Cậu không cần lúc nào cũng nghĩ ngợi quá nhiều.”

Phí tiên sinh mặt đỏ: “Ê, anh nói như vậy không phải xỏ lá sao?”

Mạc tiên sinh rất nghiêm túc nhìn mắt Phí tiên sinh, rất nghiêm túc nói: “Lời nói thật thường thì không có dễ nghe như vậy, thế nhưng tôi rất chân tâm.”

Phí tiên sinh cười ôm y một cái, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Tôi bây giờ cũng là chủ nghĩa hiện thực mà…”

Bên kia Diệp Nghiêu bị đuổi khỏi quán bar ôm tân sủng của hắn, mang theo một thân mùi khai đáng sợ nghênh ngang ngồi xe buýt, bốc mùi đến mức người xung quanh trợn mắt không ngừng.

“Tịch mịch à Tịch Mịch sơn hoan nghênh ngươi nha ~” tiếng tin nhắn vang lên, Diệp Nghiêu lấy ra nhìn một cái, là Mạc tiên sinh: Nhạc mẫu kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời!

Diệp Nghiêu ôm con thỏ được khen vui mừng không ngớt, trả lời: Hiền tế hảo tâm kế!

Hai mươi tám âm lịch, công ty K nghỉ rồi.

Phí tiên sinh cầm tiền thưởng cuối năm phi thường vui vẻ, thế nhưng sau khi nhìn thấy con số tiền thưởng cuối năm của Mạc tiên sinh, lặng lẽ đem tiền thưởng của mình giấu đi.

Mạc tiên sinh thờ ơ lạnh nhạt: “Giấu cái gì, tiền thưởng của cậu là tôi phát.”

Phí tiên sinh không vui: “Anh bớt khích người.”

Mạc tiên sinh vỗ về hắn: “Đây là cái tết âm lịch đầu tiên chúng ta cùng nhau qua, phải có ý nghĩa chút.”

Phí tiên sinh vò đầu: “Có ý nghĩa như thế nào a?”

Mạc tiên sinh hỏi hắn: “Năm rồi cậu qua thế nào?”

Phí tiên sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Mua hàng tết, ngắm chiều xuân, cùng Diệp Nghiêu ăn chơi đàng điếm thôi.”

Mạc tiên sinh gật đầu: “Trong truyền thống còn có chút sa ngã, thật sáng ý.”

Phí tiên sinh nhìn trời, gần đây Mạc tiên sinh thực là càng ngày càng kỳ cục mà.

Mạc tiên sinh trầm mặc một đỗi, lại dùng loại ngữ khí nghiêm túc phi thường gạt người đó nói: “Tôi có một kế hoạch, nhưng mà, sợ cậu tức giận.”

Phí tiên sinh nghi hoặc nhìn y.

Mạc tiên sinh móc ra hai tấm vé: “Vé này rất khó mua, tôi xếp một hàng thật dài, cậu đừng nóng giận.”

Phí tiên sinh tiếp nhận vừa nhìn, viền mắt trong nháy mắt liền đỏ. Đó là hai tấm vé ô tô đường dài, vé xe về nhà hắn.

“Nghe nói cậu đã thật lâu không có về nhà, năm nay tôi cùng cậu trở về mừng năm mới đi.”

Phí tiên sinh khụt khịt, chẳng biết nói thế nào mới tốt, chỉ có thể bông đùa rằng: “Diệp Nghiêu tên đại phản bội này!”

Vé hai mươi chín âm lịch, hai người mua một đống lớn quà tặng, vạn phần gian nan ngồi trên xe.

Phí tiên sinh kề sát vào cửa xe nhìn đại sảnh chờ xe tràn đầy người, nghĩ Mạc tiên sinh lúc đó mua vé phải nhiều phiền phức a, thế là đột nhiên liền thật cảm động thật cảm động lên.

Bên kia Mạc tiên sinh chỉnh ghế ngồi nửa ngày, đột nhiên nói với Phí tiên sinh: “Sớm biết khó chịu như thế tôi đã lái xe đưa cậu về nhà rồi.”

Phí tiên sinh trong nháy mắt cảm động điểm thăng lên đến đỉnh, có chút xấu hổ nói: “Tôi cũng không đành để cho anh lái xe lâu như vậy.”

Mạc tiên sinh hơi hơi vểnh khóe miệng một phát, thế mà xuân phong đầy mặt a.

Xe chậm rãi rời khỏi bến xe, chạy trên đường về nhà.

Phí Ngữ dựa vào cửa xe, nhìn cảnh sắc con đường hai bên chạy vội, liền cảm thấy hình như những năm ấy cũng đã xa như vậy rồi. Năm ấy vừa đậu đại học về nhà thì đầy bụng ước mơ khí thế hăng hái, năm ấy một mình về nhà vay tiền chỉ vì mua phòng cùng Tô Lạc ở bên nhau, những ký ức kia đột nhiên xa xôi mà mơ hồ. Khi đó hắn thiếu chút nữa quỳ đứt cả chân, mới làm cho cha mẹ chấp nhận hắn cùng Tô Lạc, thế nhưng Tô Lạc trái lại một lần cũng chưa từng cùng hắn về nhà. Trong quãng thời gian Tô Lạc rời đi, mẹ mỗi lần gọi điện thoại đến đều lo lắng đến vậy: “Con và Tiểu Tô vẫn tốt chứ?” Mà hắn chỉ có thể cắn chặt răng, nói: “Tốt, chúng con đều tốt.” Những nước mắt kia mỉa mai như vậy, chỉ có thể tự mình lau khô. Là hắn nợ cha mẹ quá nhiều, hai năm nay một mực không dám về nhà, chỉ là sợ gặp nhau càng thương tâm.

Mạc tiên sinh nhìn phế thỏ tử phát ngốc cặp mắt lại đỏ, thế là nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn.

Phí tiên sinh quay sang, cười, mười ngón giao nhau. Tựa như Mạc tiên sinh nói, hắn không biết rõ tương lai bọn họ sẽ cùng nhau bao lâu, thế nhưng chí ít bây giờ, con người này nguyện ý bồi hắn cùng nhau về nhà.

Khi về đến nhà đã là buổi tối, hai người bao lớn bao nhỏ chuẩn bị cho người lớn tuổi một kinh hỉ.

Phí tiên sinh đứng trước cửa nhà cũng đã đỏ viền mắt, hắn giơ tay lên, lại xoay qua đây nhìn Mạc tiên sinh, ánh mắt sáng như vậy.

Mạc tiên sinh ấn xuống một cái hôn tại trán hắn, giúp hắn nhấn chuông cửa.

Bên trong nhà đáp: “Ơi, đến đây, là ai vậy?”

Phí tiên sinh vừa chảy nước mắt vừa cười nói to: “Ba mẹ, là con, chúc mừng năm mới!”

— Phế thoại tiên sinh chính văn hoàn —

* Nhất kinh nhất sạ: chỉ người tinh thần vô cùng căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ khoa trương khác thường, khiến người chấn kinh. Có lúc cũng chỉ biểu tình và cảm tình đều rất phong phú và đúng chỗ.

* Quỵ tha y bản: một loại thủ đoạn nghiêm phạt thời cổ, yêu cầu người bị nghiêm phạt quỳ gối lên tấm gỗ giặt quần áo (cái bàn xát), bởi vì trên đó có răng cưa, đầu gối sẽ phi thường thống khổ. Thời nay chủ yếu dùng trong trường hợp muốn nói lão công chịu lão bà nghiêm phạt.

Bình Luận (0)
Comment