Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 104

Bởi vì cục trưởng Tiêu chưa trực tiếp đưa ra hình phạt, Vưu Chính Bình vẫn có thể thực hiện các hoạt động quy mô nhỏ ở trong căn cứ, cậu liền trong phòng nghỉ chăm sóc Quân Quân, thỉnh thoảng chiếu cố đứa nhỏ này, giúp bé hạ nhiệt thể chất.

Giám đốc Hus ngồi xổm bên cạnh bọn họ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bình truyền dịch, giúp Quân Quân nhìn lượng nước muối sinh lý còn sót lại.

Quân Quân thỉnh thoảng nói mớ ra những từ như "Dãy số", "Hoán vị tổ hợp", "Hàm số lượng giác", "Logarit hàm mũ", "Điện từ trường", "Hoá học hữu cơ", khiến cho Vưu Chính Bình vô cùng xấu hổ.

Cậu cảm thấy Quân Quân sẽ thức tỉnh dị năng liên quan đến lĩnh vực này, điều này có liên quan đến Úc Hoa vì để đứa nhỏ học toán lý hóa cấp ba quá sớm. Vì muốn làm tốt bài tập, Quân Quân đã bị buộc phải trưởng thành sớm.

Cái tên Úc Hoa này......

Vưu Chính Bình cười cười.

Khi cậu nói với cục trưởng Tiêu là cậu đã biết thân phận của người áo đen, nhưng lại không thể nói với tổ chức, Vưu Chính Bình trở nên bình tĩnh.

Đáng tiếc là cho dù cậu không nói, chờ đến lúc Quân Quân tỉnh lại chắc cũng sẽ nói thôi. Quân Quân không biết Úc Hoa là người áo đen, nhưng chỉ cần bé nói với Tổ Chức Thủ Hộ những gì mà bé nhìn thấy trong thế giới nhỏ, với chỉ số thông minh của cục trưởng Tiêu, ông ấy sẽ sớm liên kết người áo đen với Úc Hoa.

Vưu Chính Bình vừa đổi miếng dán giảm nhiệt cho Quân Quân, vừa lo lắng suy nghĩ.

Ai ngờ lúc này, lời nói mớ của Quân Quân khi sốt cao từ "Phân đoạn hàm số" thành "Anh chú, sẽ không", "Không nói", "Tiểu Hus, không trách anh".

Tay Vưu Chính Bình dừng lại, người Quân Quân xưng hô là "Anh chú", đại khái chỉ có người sinh viên vừa mới tốt nghiệp, mang thần thái tang thương trên người đi.

"Áu áu áu áu ~~" giám đốc Hus quỳ rạp trên mặt đất, dùng hai chân trước che lại đầu, đầu rũ ất thấp, một dáng vẻ vô cùng xấu hổ.

Vưu Chính Bình hiểu ý của giám đốc Hus, nó đang nói "Quân Quân, thực xin lỗi".

Nhớ tới sự vô tình của giám đốc Hus đối với bọn nhỏ lúc trước, đến những biến hóa lúc này, tất nhiên, có lý do khiến linh hồn của kẻ phá hoại 192 lại dung hợp với cơ thể của loài chó, chịu ảnh hưởng bởi bản năng cơ thể, nhưng cũng có một lý do khác —— con người sinh ra không ai thiện cũng không ai ác, vẫn có những người cực đoan tồn tại, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là thiểu số, điều mà nhiều người thiếu chính là một môi trường để trưởng thành và thay đổi.

Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, chính là như thế.

Vưu Chính Bình có cảm giác, Úc Hoa đã chọn hai cách hoàn toàn khác nhau để đối phó với những sấm quan giả. Từ chế độ độc tài áp lực lớn đến con đường thiện chí duy nhất, Úc Hoa dường như cũng đang thuyết phục mình điều gì đó.

"Cảm ơn." Vưu Chính Bình kéo góc chăn cho Quân Quân.

Vưu Chính Bình vừa đưa ra quyết định đã giải quyết xong một tâm sự, nằm trên giường bệnh của Quân Quân rồi ngủ thiếp đi, Sầm Tiêu và những người khác lần lượt đến gặp cậu mà cậu cũng không biết.

Sầm Tiêu là tới là để thuyết phục Vưu Chính Bình, nhưng không phải là thuyết phục cậu nói ra thân phận người áo đen, mà là muốn khuyên cậu nên quan tâm Úc Hoa. Sau khi bước vào thấy cậu đã ngủ say, thở dài rồi rời đi.

Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật muốn uyển chuyển cảm ơn Vưu Chính Bình vì đã giữ bí mật, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, Nguyên Lạc Nhật phái con vẹt tới tìm hiểu một phen, thấy Vưu Chính Bình đang ngủ, hai người đi loanh quanh ở cửa một lát rồi rời đi.

Tâm tình của Liên Vũ Phàm đang trong trái thái vô cùng mâu thuẫn, hắn muốn chỉ trích Vưu Chính Bình hành động theo cảm tính, chẳng phân biệt nặng nhẹ, loại thời điểm này rồi mà còn không nghĩ đến đại cục, còn muốn giữ thói quen xấu "Tất cả đều muốn" kia, thật sự không thành thục. Nhưng hắn lại nghĩ tới sự giúp đỡ liên tục của người áo đen dành cho mình, cùng với sự an toàn của người dân khu Húc Dương, khôi phục tòa nhà như lúc ban đầu, hắn lại do dự. Cho tới bây giờ, hắn còn có thể quán triệt suy nghĩ "Lý tính là trên hết" của mình không?

Không, có lẽ vẫn có thể. Người áo đen đã cứu ba triệu người dân thường trú của khu Húc Dương, tránh được những thiệt hại tổn thất to lớn của khu Húc Dương, những thành tựu này...... Hoặc là nói vì bảo đảm người áo đen tiếp tục hỗ trợ công tác của Tổ Chức Thủ Hộ, những lợi ích của cách tiếp cận ngầm như hiện tại dường như còn lợi ích hơn.

Nghĩ đến đây, Liên Vũ Phàm hạ quyết tâm, hắn nói với Vưu Chính Bình đang ngủ say "Lần này tiện nghi cho cậu", sau đó trở về phòng thu thập thông tin từ cá bộ phận, chuẩn bị thức đêm để làm mộ báo cáo có cần thiết điều tra thân phận người áo đen hay không. Báo cáo lần này của hắn lấy góc độ làm thế nào để tổ chức thu được nhiều lợi ích nhất, mà là không phải giúp đỡ Vưu Chính Bình thoát tội, nếu như Vưu Chính Bình có thể được miễn hình phạt nhờ việc này, vậy thì cũng là do Vưu Chính Bình vận khí tốt, không liên quan gì đến hắn.

Lạc Hoài là người duy nhất không có kế hoạch đến thăn Vưu Chính Bình, người hắn muốn thăm là Quân Quân.

Nhìn thấy một người lớn, một đứa nhỏ và một chú chó đang ngủ trong phòng, thì nhẹ nhàng đi tới sờ vào đầu Quân Quân, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Lạc Hoài đã hấp thu quá nhiều ký ức trong suốt cuộc đời mình, mỗi lần hắn sẽ đều nói "Nếu có một ngày, bạn có tư cách lấy lại nó, tôi sẽ trả lại cho bạn" cùng với "Hy vọng đến lúc đó, bạn có thể nhìn thấy mặt của tôi", nhưng ký ức đó chưa bao giờ được hắn trả lại.

Chỉ có đứa nhỏ này, lấy lại ký ức thuộc về mình. Khi nhìn thấy ngôi sao kia đi vào não của Quân Quân, Lạc Hoài đột nhiên cảm thấy một tia sáng xuyên qua trái tim xám xịt của mình, phảng phất như nó đã mở ra một cửa sổ cho trái tim đang đóng chặt của hắn.

"Không biết lần sau gặp mặt, em có thể nhìn thấy rõ mặt anh không, có thể nhớ rõ anh không." Lạc Hoài nhẹ nhàng nói, "Anh tên là Lạc Hoài."

Chỉ có Hoàn Tử Hư và Phong Khôi là không đến, chủ yếu là Phong Khôi vội vàng an ủi Hoàn Tử Hư, mà Hoàn Tử Hư thì tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Tình huống trước mắt cũng không phải là tệ nhất, tệ là hắn mất đi năng lực mà còn bại lộ tâm tư trước mặt người khác, nhưng cũng không quan trọng lắm, dù sao thì cũng không có bao nhiêu người thực lòng tin tưởng hắn. Chuyện tốt là năng lực của Phong Khôi không có biến mất, cục trưởng Tiêu đã giúp Phong Khôi và Nguyên Lạc Nhật nộp đơn đăng ký, bọn họ cũng có tư cách trở thành người thủ hộ dự bị, như vậy Phong Khôi đã có thể rời khỏi căn cứ.

Tóm lại sự tình đã phát triển đến hướng tốt đẹp, kế tiếp chỉ cần suy xét chuyện nhà ở là được.

Hoàn Tử Hư nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ nên lừa gạt Úc Hoa như thế nào để tham ô công quỹ khi mà trả cho anh khoản tiền thấp hơn, Phong Khôi thì có chút hoang mang mờ sờ mái tóc dài của Hoàn Tử Hư.

Ngay cả khi ngừng biến hình thành người máy, từng bước học tập tri thức cua con người, dần dần nắm giữ phương thức suy nghĩ cua con người, Phong Khôi vẫn là quá mức đơn thuần, khi Hoàn Tử Hư lo lắng thì hắn cũng biết đường nào để nhúng ta, chỉ có thể yên lặng đồng hành và an ủi.

Ai ngờ đâu khi mới vừa chạm vào mái tóc, lại có một sợi tóc dài xõa trên bàn tay to lớn của hắn, Phong Khôi chột dạ rút tay về, nghĩ rằng mình đã dùng sức quá mạnh, kéo luôn đầu tóc của Hoàn Tử Hư.

Lúc này Hoàn Tử Hư đang xõa tung mái tóc dài, thị lực của Phong Khôi so với Nguyên Lạc Nhật tốt hơn nhiều, hắn nhìn thấy một sợi tóc khác tự nhiên rụng xuống, bồng bềnh rơi xuống mặt đất.

Mà ở dưới cái ghế mà Hoàn Tử Hư đang ngồi, thế nhưng tóc rụng rất nhiều.

Phong Khôi: "!!!"

Hắn nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ 30 phút tối.

Trong khoảng thời gian Phong Khôi ở căn cứ đã học được không ít tri thức về cơ thể con người, Tổ Chức Thủ Hộ đã xây dựng cho hắn một phương pháp giáo dục hoàn toàn khác với Nguyên Lạc Nhật dựa trên đặc điểm của hắn. Mục đích ban đầu của Tổ Chức Thủ Hộ là nói với Phong Khôi rằng người bình thường không có bộ xương máy móc, cơ thể rất yếu ớt, hắn cảm thấy sức lực của mình rất bình thường nhưng có thể gây ra một đòn tàn khốc cho những người bình thường dễ bị tổn thương.

Vì thế Phong Khôi buộc phải ghi nhớ rất nhiều kiến thức liên quan đến nó như 《 giải phẫu cơ thể người 》, 《 kinh mạch y học cổ truyền Trung Quốc 》, hắn bởi vì mất đi cơ thể bình thường quá lâu, lại còn rất thích những nội dung này nên đã cố ý đến thư viện mượn không ít những cuốn sác có nội dung liên quan, giờ hắn đã hiểu được nếu thức khuya sẽ dẫn đến rụng tóc!

Phong Khôi dùng một tay ôm Hoàn Tử Hư đặt trên giường, không nhị được xía vào nói: "Tắt đèn, nhắm mắt, ngủ, không được nghĩ nhiều."

"Anh làm cái gì thế?" Hoàn Tử Hư giãy giụa muốn ngồi dậy, "Lúc này mới có mấy giờ mà đi ngủ chứ?"

Phong Khôi ấn một ngón tay lên ngực hắn, khéo lép lựa chọn vị trí và dùng sức, Hoàn Tử Hư thế nhưng bị một ngón tay chế phục, hoàn toàn không thể động đậy.

"Ngủ trễ, sẽ trọc." Phong Khôi liếc mắt một cái, nghiêm túc dùng một bàn tay khác đặt lên đầu của Hoàn Tử Hư, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho hắn.

Hắn thật sự rất có thiên phú trong việc nhận biết các huyệt đạo, tìm chính xác cá huyệt đạo trên đầu Hoàn Tử Hư, mát xa để thúc đẩy sự tuần hoàn máu. Hoàn Tử Hư lúc đầu cảm thấy da đầu vừa đau vừa khó chịu, sau đó dần dần tê dại rồi thoải mái, không tự chủ được mà nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Vậy thì ngày mai lại...... Suy nghĩ......"

Còn chưa nói xong, Hoàn Tử Hư đã ngủ thiếp đi.

Những người suy nghĩ quá nhiều thường có xu hướng ngủ không sâu, đặc biệt là trong khoảng thời gian Phong Khôi không có ở bên cạnh, Hoàn Tử Hư còn phải đấu trí đấu dũng với Úc Hoa để kiếm tiền, cùng với việc phải sưu tầm tư liệu để hiểu thêm về tình hình kinh tế thế giới, hắn thật sự đã thiếu ngủ rất nhiều, bị mất ngủ trầm trọng trong một thời gian dài.

Thấy Hoàn Tử Hư đã ngủ say, Phong Khôi nở một nụ cười hàm hậu.

Một số người ngủ ngon, nhưng một số người đã thức trắng đêm.

Lúc cục trưởng Tiêu kết thúc cuộc họp đã là hơn 4 giờ sáng, ông đi vào phòng Quân Quân, cử người đảm nhiệm công việc chăm sóc của Vưu Chính Bình, đem người đánh thức, một mình đưa cậu đến văn phòng.

Vưu Chính Bình sau khi tỉnh lại lập tức tiến vào trạng thái làm việc, tinh thần phấn chấn ngẩng đầu ưỡn ngực chào cục trưởng Tiêu, chờ đợi kết quả xử lý từ tổ chức.

"Tổ chức cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu nguyện ý nói ra thân phận người áo đen thì sẽ không xử phạt cậu, cậu đã nghĩ kỹ chưa?" Cục trưởng Tiêu nghiêm túc hỏi.

"Đáp án của tôi sẽ không thay đổi." Vưu Chính Bình ưỡn ngực ngẩng đầu nói.

Cục trưởng Tiêu cầm lấy một sáp tài liệu lên rồi nói: "Vậy được rồi, vậy tiếp theo tôi sẽ tuyên bố hình phạt dành cho cậu. Tổ chức khẳng định sự giúp đỡ và cống hiến của người áo đen đối với khu Húc Dương, đồng thời cảm ơn người áo đen đã giúp đỡ chúng ta hiểu biết chân tướng của những kẻ phá hoại, về sự tồn tại của hệ thống, về bí mật của quy tắc thế giới, chúng ta đã hăng hái chiến đấu mấy trăm năm, nhưng vẫn không bao giờ biết tại sao chúng ta lại chiến đấu, nhờ có anh ta thì chúng ta mới biết những điều này.

"Cảm ơn vì đã trợ giúp chúng ta thanh tỉnh, đây là đạo nghĩa."

Vưu Chính Bình nhìn khuôn mặt đầy những câu chuyện của cục trưởng Tiêu, nặng nề gật đầu.

Tất cả những gì mà Úc Hoa làm đều được tổ chức nhìn trong mắt, ghi tạc trong lòng, anh ấy sẽ không bởi vì ẩn nấp mà phủ nhận những thành tích này.

Sau khi cục trưởng Tiêu khẳng định người áo đen, chuyển để tài: "Nhưng những điều này và hành vi của cậu là hai chuyện khác nhau, một chiến sĩ người thủ hộ ưu tú, dối gạt tổ chức không báo cáo là trọng tội, cậu đã chuẩn bị chưa?"

"Tôi sẵn sàng tiếp nhận hình phạt từ tổ chức." Vưu Chính Bình nói một cách dứt khoác.

Cục trưởng Tiêu thở dài, lấy ra một tập tài liệu màu đỏ nói: "Người thủ hộ Vưu Chính Bình, trong trận chiến bảo vệ khu Húc Dương, chiến thắng cao thủ cấp bậc quy tắc, cứu tất cả những người dân ở gần công viên trung tâm, bảo vệ sáu người đồng đội, cũng từ trong quy tắc thời gian, cứu Lưu Quân Quân, Husky Tiểu Hus là hai vị chiến sĩ ưu tú trong tương lai trở về, dung tính mạng của mình để bảo vệ cuộc sống của mọi người khỏi những sự xâm phạm của các phần tử phi thế giới, bảo vệ tương đối hoàn chỉnh danh lam thắng cảnh di tích lịch sử trong công viên trung tâm, tránh cho tài sản chung của nhân dân gặp tổn thất, vốn nên khen thưởng và động viên, căn cứ vào thành tích thì theo trao thưởng bằng khen hạng nhất."

"Hả?" Vưu Chính Bình nghe văn kiện tiêu đề đỏ của cục trưởng Tiêu, sao không giống như văn kiện xử phạt?

Cậu đã nghe rất nghiêm túc, đại khái ý tứ của văn kiện chính là, bởi vì tính chất đặc biệt của công việc nên không thể công khai trao tặng bằng khen hạng nhất, chỉ có thể khen thưởng công khai trong nội bộ, sau này có cơ hội thì sẽ được cấp cho cảnh sát phụ trợ Vưu Chính Bình.

Đồng chí Vưu Chính Bình đã trải qua sự thay đổi thời không, cạn kiệt năng lượng, được ban cho một kỳ nghỉ kéo dài ba tháng, trong thời gian tĩnh dưỡng sẽ tiến hành tư vấn tâm lý thường xuyên.

Tuy nhiên trong thời gian nghỉ dài hạn không thể rời khỏi khu Húc Dương, nếu có kẻ phá hoại xuất hiện thì vẫn phải chuẩn bị cho trận chiến.

"Xong rồi?" Vưu Chính Bình chớp chớp mắt.

"Đã đọc xong." Cục trưởng Tiêu đặt văn kiện xuống.

"Còn về hình phạt?" Vưu Chính Bình hỏi, "Tôi trải qua kỳ nghỉ dài của mình ở đâu, căn cứ sao?"

Nếu phải sống trong căn cứ ba tháng, vậy tương đương với việc giam giữ, cũng coi như là hình phạt.

"Kỳ nghỉ dài đương nhiên là phải về nhà nghỉ ngơi." Cục trưởng Tiêu nói.

Vưu Chính Bình: "!!!"

Cậu được nghỉ ngơi ba tháng, Úc Hoa sẽ không vui đến chết chứ?

Cục trưởng Tiêu chỉ vào chiếc ghế tựa bên cạnh: "Đứng làm gì, để tôi ngẩng đầu nhìn cậu à, ngồi xuống đi."

"À." Vưu Chính Bình kéo ghế ngồi xuống đối diện cục trưởng Tiêu mà không hiểu ra làm sao, hoàn toàn không hiểu hình phạt này là có ý tứ gì, sao lại có cảm giác giống như khen thưởng vậy chớ?

"Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu, nếu cậu trả lời trung thực, câu trả lời này sẽ quyết định xem phần văn kiện này có hiệu lực hay không." Cục trưởng Tiêu nói.

Vưu Chính Bình nghiêm túc lắng nghe.

Cục trưởng Tiêu hỏi: "Cậu kháng cự không thẳng thắn về thân phận của người áo đen, ngoại trừ việc báo đáp ân tình mà anh ta mang đến cho cậu, Lưu Quân Quân và Husky trong thế giới nhỏ, có phải là suy nghĩ cho tâm tình của tổ chức hay không? Nếu không không màng đến lời hứa với người áo đen, vạch trần thân phận này, tổ chức có thể sẽ chịu đả kích hay không?"

"Thật ra thì có một chút, hơn nữa cũng thật sự là có khả năng." Vưu Chính Bình suy nghĩ một chút rồi nói.

Úc Hoa hẳn là sẽ không thật sự xúc phạm tới tổ chức, thế nhưng tuyệt đối sẽ có khả năng cưỡng chế kinh sợ, hoàn toàn có thể ép tổ chức xác định mối quan hệ chồng chồng của bọn họ, tạo thành sự đả kích đối với tâm lý của tổ chức.

Vưu Chính Bình nhớ tới anh đã biến khu Húc Dương trở thành một biển lửa, bị người áo đen bắt đi trong giấc mơ, không khỏi rung mình một cáu, rất có khả năng đây là một giấc mơ tiên tri.

Vì vậy cậu lại nghiêm túc gật đầu và chắc chắn một lần nữa: "Khả năng sẽ rất nghiêm trọng!"

"Cho nên tổ chức có thể hiểu rằng, cậu cũng vì bảo vệ tổ chức hay không?" Cục trưởng Tiêu hỏi.

"Có một chút yếu tố ở bên trong." Vưu Chính Bình chân thành trả lời.

Cục trưởng Tiêu nói: "Một khi đã như vậy, về tình về lý, hẳn là có thể hiểu cho cậu? Mục đích cơ bản của Tổ Chức Thủ Hộ là bảo vệ thế giới này, nếu vì sự cố chấp nào đó mà bỏ qua sự an nguy của thế giới, công lao của những người chiến sĩ và sự trợ giúp của các đồng mình, có phải là không còn tình người hay không?"

"Cục trưởng......" Vưu Chính Bình cảm động nhìn cục trưởng Tiêu.

"Tuy nhiên, xét thấy cậu đã côn khai vấn đề này trong cuộc họp, trong cuộc họp không chỉ có những người thủ hộ, mà còn có những người đã từng là kẻ phá hoại, sau đó chuyển thành người thủ hộ là Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật và Phong Khôi, cùng với Hoàn Tử Hư bất cứ lúc nào cũng muốn lợi dụng những lỗ hổng trong tổ chức để thu thập chỗ tốt, cậu bên ngoài cần phải chấp nhận một hình phạt." Cục trưởng Tiêu nói.

"Tôi hiểu." Vưu Chính Bình nói.

Cục trưởng Tiêu nói: "Kỳ nghỉ dài ba tháng này của cậu, đối với bên ngoài sẽ nói thành tạm thời cách chức để xem xét, nhưng mà cũng chỉ là một cách nói, sẽ không đưa vào hồ sơ, cậu cũng không cần để ý, chỉ là để chặn miệng những người khác mà thôi."

"Rõ!" Tâm trạng của Vưu Chính Bình ngày càng sáng lên.

"Cái đứa nhỏ này, lần sau nếu có sự kiện cơ mật thì nhớ báo cáo với lãnh đạo trước, sau đó mới quyết định công khai ở trong cuộc họp hay không!" Cục trưởng Tiêu lắc đầu nói.

"Cảm ơn cục trưởng." Vưu Chính Bình ngẫm lại nói, "Tôi luôn cảm thấy, rất nhiều chuyện, có phải là cục trưởng giúp tôi hay không?"

Ví dụ như che giấu thân phận của người áo đen cũng là để bảo vệ tổ chức, nếu không phải có cục trưởng Tiêu nhắc nhở, Vưu Chính Bình cũng không thực sự nhìn ra được, bản thân mình cũng có một phần che giấu tâm tư như vậy trong đó.

"Tôi chỉ xử lý theo phép công mà thôi." Cục trưởng Tiêu nhíu mày nói, "Ngày mai sau buổi tư vấn tâm lý thì cút đi, nhớ rõ phải liên hệ với bác sĩ tâm lý theo định kỳ, sau khi về nhà cũng phải duy ttì tần suất học một đến hai lần trong tuần, sau khi kỳ nghỉ dài kết thúc, tôi sẽ kiểm tra các bút ký học tập và kinh nghiệm của cậu."

"Rõ!" Vưu Chính Bình đã quyết định lôi kéo Úc Hoa cùng nhau học tập.

Vưu Chính Bình vui vẻ rời khỏi văn phòng của cục trưởng Tiêu, cậu đi rồi, cục trưởng Tiêu lấy ra một phần biểu mẫu, mặt trên viết 《 Biểu mẫu đề cử các ứng cử viên của "Kế hoạch căn nguyên" ở khu vực Hoa Hạ 》, trên biểu mẫu là tên của Vưu Chính Bình.

Trong cuộc họp tối hôm qua, sau khi tổng hợp tất cả thông tin thu được từ sự kiện ác tính này, Tổ Chức Thủ Hộ Thế giới cuối cùng cũng thông qua việc khởi động lại "Kế hoạch căn nguyên" với số phiếu nhất trí, quốc gia đã sử dụng hồ sơ lý lịch và chiến tích của Vưu Chính Bình để thuyết phục Tổ Chức Thủ Hộ ở những quốc gia khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, Vưu Chính Bình sẽ gánh vác tất cả nguồn năng lượng của "Kế hoạch căn nguyên".

-

"Tạm thời cách chức xem xét?"

Sáng sớm hôm sau, mọi người trong căn cứ đều nhận được thông báo hình phạt công khai, một số cảm thấy không sao cả, hình phạt cũng không quá nặng, vẫn còn có con đường sống. Cũng có người cảm thấy, Vưu Chính Bình vẫn luôn bảo vệ khu Húc Dương trong một thời gian dài, thành tích chồng chất, không nên chiu hình phạt như thế này, Sầm Tiêu mang theo các thành viên trong tiểu đội Vưu Chính Bình vọt tới văn phòng của cục trưởng Tiêu mãnh liệt kháng nghị, tỏ vẻ chỉ có Vưu Chính Bình mới có thể chế phục được tính cứng đầu của bọn họ, đổi người khác làm đội trưởng thì bọn họ sẽ không phục!

Sau đó bọn họ đã bị cục trưởng Tiêu hung hăng nắm đầu tẩn cho một trận, toàn thân ướt sũng như gà rớt vào nồi canh cút ra khỏi văn phòng của cục trưởng Tiêu.

Liên Vũ Phàm ôm một xấp văn kiện, tựa lưng vào cửa văn phòng cục trưởng Tiêu, sau khi châm chọc mỉa mai Sầm Tiêu từ trên xuống dưới, mang theo một đôi gấu trúc mắt, trong tay cầm theo một bản báo cáo 30.000 từ đi vào văn phong, rồi lông tóc vô thương mà đi ra, còn không quên trào phúng Sầm Tiêu: "Gặp chuyện chỉ biết quậy, cậu là giám đốc Hus sao?"

Sầm Tiêu bị hắn nói đến mức cứng họng không trả lời được, chờ một lúc khi Liên Vũ Phàm rời đi, hắn mới nói với đám anh em trong đội: "Anh ta cứ như vậy mà thừa nhận một con Husky làm giám đốc rồi sao? Tụi bây còn nhớ vào thời điểm phát sóng trực tiếp không, Úc Hoa đã nói, Husky ứng tuyển vị trí giám đốc nào thế?"

"Giám đốc quan hệ công chúng." Một đám thành viên bị Liên Vũ Phàm châm chọc đầy vẻ mỉa mai mà nói.

"Cái ánh mắt xem thường kia của hắn cũng chỉ có thể làm việc với giám đốc Hus mà thôi!" Sầm Tiêu tức giận nói.

Giám đốc Hus hoàn toàn không biết về những tranh chấp xung quanh nó, nó bây giờ chỉ muốn quan tâm Quân Quân. Sau khi Quân Quân tỉnh lại, tất cả những biểu hiện dị năng kia đều biến mất toàn bộ, cho dù kiểm tra đo lường như thế nào thì bé cũng chỉ là một học sinh tiểu học bình thường mà thôi.

Bé không nhớ những gì đã phát sinh trong thế giới nhỏ, nhưng đối với học sinh tiểu học Quân Quân mà nói, bé đã trải qua những gì? Đại khái là mang theo Tiểu Hus thắng trong một cuộc thi chạy, nghỉ ngơi ở nơi hoang dã hai ngày, nửa ngày trong doanh trại mùa đồng, làm bài tập trong tiểu khu ba ngày.

Khi Husky mang ngọn lửa chạy như điên, Quân Quân đã bị hôn mê do dị năng thức tỉnh, căn bản không nhìn thấy được cảnh thế giới sụp đổ và cảnh du hành xuyên qua thời không kia.

Trải qua sự giám định của dị năng giả có thâm niên là cục trưởng Tiêu, dị năng của Quân Quân hẳn là thuộc về tính bảo hộ phong bế.

Khi bé thức tỉnh dị năng của mình, bởi vì không có ý thức, cho nên sẽ không tự chủ mà tiết ra ngoài. Nhưng chờ sau khi bé tỉnh lại, Quân Quân tin chắc rằng bé chỉ là một học sinh tiểu học bình thường, tuy rằng trở thành con tin trong vụ đánh bom ở công viên (đã khôi phục ký ức), tuy rằng ngẫu nhiên nghe hiểu Tiểu Hus giảng bài, nhưng bé vẫn là một học sinh tiểu học bình thường, hoàn toàn không tin chính mình có dị năng.

Bởi vì loại ý thức bảo vệ như vậy, Quân Quân sau khi tỉnh lại sẽ bảo hộ phong bế dị năng, mãi đến khi có cơ hội thức tỉnh tiếp theo xuất hiện.

Không giống như thời đại của Lạc Hoài và Liên Vũ Phàm, Tổ Chức Thủ Hộ giờ đây đã học cách chú ý hoàn toàn đến sức khỏe tinh thần của các dị năng giả, hiểu rằng loại chuyện này không thể nóng vội, cần phải để từu nội tâm Quân Quân phát ra sự tiếp nhận không giống người thường của bé, làm tốt công tác tư tưởng của người nhà, mới có thể mang Quân Quân đi tập trung huấn luyện. Nếu như ép buộc thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng.

Đặc biệt là những dị năng giả hệ tinh thần như Quân Quân, tâm trạng của bé phải chịu ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, nếu không trấn an tốt thì sẽ dễ dàng sinh ra chuyện lớn.

Sau khi thảo luận tại cuộc họp, quyết định sẽ thuyết phục phụ huynh của bé là đội trưởng Lưu của đội cảnh sát hình sự, trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, sẽ để Quân Quân đến văn phòng của Chân Lê dắt chó đi dạo. Phòng làm việc gần tiểu khu, là hoàn cảnh sinh sống quen thuộc với Quân Quân, hầu hết các nhân viên là dị năng giả và người thủ hộ, còn có đội trưởng chuyên nghiệp Liên Vũ Phàm chăm sóc an ủi linh hồn thú cưng Tiểu Hus đi theo tháp tùng, có thể giúp đỡ Quân Quân tiếp nhận những đặc thù của riêng bé một cách tinh tế.

Đương nhiên, giám đốc Hus mới vừa thức tỉnh dị năng, cũng được người thủ hộ thâm niên và cũng là một người huấn luyện chó là Liên Vũ Phàm giáo dục, một con cừu cũng là thả, một đám cừu cũng là trượt.

Phong Khôi trở thành người thủ hộ dự bị, không cần phải ở lại trong căn cứ, trước mắt tạm thời xếp vào ở trong phòng làm việc với tư cách là một giám đốc an ninh.

Liên Vũ Phàm: "......"

Các thành viên của phòng làm việc và đám người Sầm Tiêu rời khỏi căn cứ trên hai chiếc xe, trên xe Liên Vũ Phàm điểm từng đầu người, nội tâm tràn ngập một loại cảm giác không khoẻ.

"Các người không cảm thấy cái phòng làm việc này thật là quỷ dị sao?" Liên Vũ Phàm nghi hoặc nói, "Ngoại trừ Úc Hoa là một người bình thường, còn lại đều là dị năng giả? Ngay cả một cho chó và một đứa trẻ ngoài biên chế cũng không ngoại lệ!"

Chân Lê cùng Nguyên Lạc Nhật chột dạ cúi đầu.

"Nhưng mà Quân Quân cũng là một đứa trẻ bình thường ngoài ý muốn mà thức tỉnh, Tiểu Hus thì cũng là một con chó bình thường, cũng không thể nói là Úc Hoa có hiềm nghi được." Liên Vũ Phàm lại giải thích.

"Tôi cảm thấy việc thức tỉnh của giám đốc Hus có khả năng là liên quan đến định luật tổng hợp năng lượng." Tối hôm qua Hoàn Tử Hư đã ngủ rất ngon, trạng thái làn da của hắn cực tốt, đầy mặt Collagen, ánh mắt cũng linh động hơn, "Trước kia sấm quan giả có một cách nói, mặc dù hệ thống khớp với các cấp độ một cách ngẫu nhiên, tuy nhiên vẫn luôn dễ dàng ghép các sấm quan giả có cùng thuộc tính và giống nhau trong cùng một thế giới. Theo như câu nói bản địa, chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, những người đặc biệt luôn tụ hợp lại với nhau. Dựa theo đạo lý này, liệu Úc Hoa có thức tỉnh dị năng trước khi tiến vào phòng làm việc này hay không?"

Liên Vũ Phàm nghĩ đến cuộc hôn nhân của Vưu Chính Bình và Úc Hoa, còn có việc Úc Hoa trở thành nhân viên đầu tiên của phòng làm việc một cách rất hài hước, cũng cảm thấy thật sự quá trùng hợp, nếu như theo cách nói của Hoàn Tử Hư thì điều đó cũng có thể giải thích.

"Nhưng anh ta đã bỏ lỡ thời kỳ thức tỉnh tốt nhất rồi," Liên Vũ Phàm nói, "Những đứa trẻ sau 15 tuổi, cho dù có thức tỉnh thì cũng không có sức chiến đấu."

"Nhưng dưới sự tác động năng lượng của rất nhiều người trong chúng ta, nói không chừng cũng sẽ thức tỉnh đó." Hoàn Tử Hư việc nào nói ra việc đó.

Lúc này, chiếc xe đã rời khỏi phạm vi khu vực che chắn tín hiệu, điện thoại di động của mọi người đồng thời nhận được một tin nhắn nhóm.

Nhóm được chia sẻ với những người trong phòng làm việc, mọi người đồng thời mở nhóm ra, nhìn thấy tin nhắn của Úc Hoa được gửi vào lúc sáng sớm: 【 nhà quảng cáo sẽ có số dư thanh toán vào tài khoản của công ty trong ngày mốt, xét thấy sự chăm chỉ trong công việc gần đây của mọi người, tôi quyết định số tiền này sẽ được chia cho mọi người dưới dạng tiền thưởng. Sự phân chia cụ thể như sau: 30% cho Chân Lê là người phát sóng trực tiếp hàng hóa; 30% cho Nguyên Lạc Nhật là người tham gia tiết mục tương lai sẽ thu hút lưu lượng cho phòng làm việc; 30% cho Liên Vũ Phàm chịu trách nhiệm bảo vệ pháp luật và kiểm tra chất lượng sản phẩm; 10% còn lại là chi phí thức ăn cho chó, phí vắc-xin phòng bệnh, ổ chó và phí cho thú cưng trong tương lai của giám đốc Hus. Giám đố Hoàn đã được chia hoa hồng rồi, không cần khen thưởng. 】

Mỗi người đều có những biểu tình khác nhau.

Đối với Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật hoàn toàn không biết gì về ké hoạch của Hoàn Tử Hư thì mừng rỡ như điên, lệ nóng doanh tròng, bọn họ nhanh chóng tính toán xem mình nhận được tới tay bao nhiêu tiền,

Chân Lê rơi lệ đầy mặt mà tỏ vẻ có thể lên kế hoạch trang trí nhà mới một chút, Tổ Chức Thủ Hộ tuy rằng đã chia nhà, nhưng không quan tâm đến việc trang trí. Nội thất trong chung cư gác lửng cua Chân Lê được hoàn thiện rất đẹp, nhưng hắn vẫn thay tủ quần áo và bàn trang điểm một chút, có tiền rồi thì sẽ có thể trang trí nhà theo ý muốn của mình!

Nguyên Lạc Nhật cũng đang suy nghĩ nên đi đến chỗ nào để ăn một bữa no nê, ăn hai bữa lớn, ăn ba bữa lớn luôn...... Rồi mua một tấm nệm để trên giường xếp, nằm ngủ trên mặt đất đau lưng quá!

Giám đốc Hus nghĩ ra thức ăn mới cho chó, đồ chơi cho chó, đồ ăn vặt cho chó, vui sướng vẫy vẫy cái đuôi.

Chỉ Liên Vũ Phàm là người biết hết tất cả, yên lặng liếc mắt nhìn Hoàn Tử Hư một cái.

Hoàn Tử Hư: "Cái tên Úc Hoa này có phải đã biết tôi...... Cho nên mới...... Hay không, Cái tên tư bản hiểm độc này, tuyệt đối không bao giờ có khả năng thức tỉnh dị năng!"

- --------------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: Định luật tổng hợp năng lượng——

Được phát âm là "Định luật hội tụ năng lượng", và nó được viết là "Hoàn Tử Hư lại một lần nữa đánh bại thành công Liên Vũ Phàm, người đã gần với sự thật với lý luận đúng và kết luận sai."

Úc Hoa: Tiểu Vưu được nghỉ ba tháng, tôi rất vui, dằn vặt những nhân viên không hiểu chuyện một chút đã.

Hoàn Tử Hư:... Nhà của tôi, nhà của tôi!

Phong Khôi: Tóc, tóc, tóc!
Bình Luận (0)
Comment