Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 11

Chân Lê ôm đầu gối ngồi trong toilet, hắn không biết vị đại thần sau màn đã cứu mình kia ở chỗ nào, cũng không biết khi nào đối phương mới xuất hiện, để không bỏ sót tin tức, hắn ngồi trên sàn toilet ngủ gà ngủ gật, dù sao hắn cũng đã một đêm không ngủ rồi, hiện tại rất buồn ngủ đó.

Hắn liên tục gục đầu, trong lúc hoảng hốt thì trước mắt xuất hiện một mảnh màu đỏ, Chân Lê mở choàng mắt, thấy trước mặt xuất hiện một hàng chữ nhỏ lút cha lít chít, hắn nheo mắt lại, dòng chữ có chút mờ, hắn nhìn không rõ lắm.

Chiếc gương xuất hiện trước mặt hắn ó đường kính chỉ 5 centimet, dòng chữ dường như vẫn được viết bằng máu. Đối phương không biết dùng dùng công cụ gì để viết được dòng chữ nhỏ như vậy. Vốn dĩ Chân Lê có thể đọc được dòng chữ một cách rõ ràng, nhưng sau khi viết xong, máu sẽ chảy xuống dưới khiến con chữ bị nhòe đi, Chân Lê đang ngủ gà ngủ gật đã bỏ lỡ thời điểm nét chữ rõ ràng, hiện tại chỉ có thể thấy rõ mấy chữ.

"...... Đến...... Chờ...... Mặc...... Mang ra...... Việc làm...... Rửa...... Tiền...... Thời gian...... Hệ thống......" Chân Lê nỗ lực mà phân biệt từng chữ, "Đây là cái chữ gì thế? Đừng, đừng biến mất nha, tôi còn chưa hiểu ra mà!"

Đại thần dường như không nghe thấy lời hắn nói, không đợi Chân Lê thấy rõ gương thì đã nứt thành mảnh nhỏ biến mất.

Chân Lê: "......"

Hắn kết nối các con chữ thông qua ngữ cảnh, mơ hồ đoán được là đại thần kêu hắn vứt bỏ kẻ theo dõi, đến một địa điểm nào đó gặp mặt đại thần, nhưng mà địa điểm hắn còn chưa nhìn thấy rõ mà! Đến nỗi cái gì mà "Phòng làm việc", "Rửa tiền" linh tinh, Chân Lê hoàn toàn không hiểu được.

Vậy phải làm sao bây giờ? Chân Lê gãi gãi đầu.

Hắn đi loanh quanh trong phòng, lại đợi nửa tiếng, trước mặt lại xuất hiện một chiếc gương nhỏ, mặt trên viết ngắn gọn: "Hãy đến một trung tâm thương mại đông đúc để ăn trưa."

Ngay khi Chân Lê đọc rõ dòng chữ, chiếc gương ảo lại vỡ ra.

Hắn nghĩ nghĩ, ngày hôm qua hắn chơi bóng rổ tại trung tâm thương mại, muốn gặp mặt đại thần ở khu ăn uống đông đúc. Trong khu ăn uống của trung tâm thương mại, bạn có thể ngồi ăn ở những khu vực bàn ghế công cộng, như vậy hai người xa lạ có thể gặp mặt mà không làm người khác hoài nghi.

Chân Lê lục tung tủ quần áo, tìm được một chiếc trường bào cổ màu đỏ rực, còn đội một đầu tóc giả phiêu phiêu tiên khí, hắn tự soi mình trong gương, cảm thấy mình thật là cực kỳ đẹp trai.

Đây cũng không phải là quần áo do hệ thống cung cấp, mà là tự mình Chân Lê đổi. Sau khi hắn thông quan qua thế giới thứ nhất, hệ thống nói cho hắn là có thể dùng tích phân để đổi lấy một số vật phẩm từ trung tâm mua sắm để mang theo bên mình, vật phẩm này sẽ đồng hành cũng hắn ở mỗi thế giới, trở thành nền tảng thông quan của hắn, bởi vậy nhất định phải lựa chọn cẩn thận.

Chân Lê chọn nửa ngày, liền chọn một cái tủ quần áo, có thể chứa hàng chục nghìn bộ quần áo. Hắn còn đổi rất nhiều quần áo vừa đẹp vừa rẻ từ hệ thống, nhét vào tủ quần áo cùng nhau mang tới thế giới khác. Những bộ quần áo này quá tiện nghi, tất cả đều là hàng hiệu, mua trăm kiện quần áo chỉ tốn có hơn 10 tích phân, không mua thì quá đáng tiếc rồi.

Sau này hắn bị liên minh thông quan bắt được, lúc mới bắt đầu thì đám người xấu trong liên minh thông quan muốn cướp vật phẩm tùy thân của hắn, khi mở hệ thống ra thì lại thấy một tủ quần áo thật lớn, một đám đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Chân Lê. Vật phẩm tùy thân mới bắt đầu đều là một một quà lớn do hệ thống cung cấp, hiếm khi có cơ hội tốt. Sấm quan giả đều sẽ lựa chọn đạo cụ có công năng thích hợp với bản thân, ai ngờ Chân Lê chọn cái gì? Tủ quần áo?

Chân Lê đối mặc xong quần áo rồi nhìn vào gương trang điểm, thấp giọng nói: "Tủ quần áo thì làm sao, tủ quần áo có cái gì không tốt, lớn lên đẹp cũng là tiền vốn đó nha, nhiều quần áo đẹp như vậy, một ngày mặc một bộ cũng đủ cho tôi mặc 50 – 60 năm đó."

Sau khi hóa trang xong, hắn vừa lòng nhìn bộ váy đỏ rực rỡ của mình, gật gật đầu, đối với gương nói: "Đại thần, em ăn mặc vô cùng bắt mắt, anh liếc qua một cái có thể nhìn thấy em rồi!"

Qua hơn nửa ngày, trước mặt hắn mới xuất hiện một cái gương nhỏ, mặt trên viết một chữ lớn "Có thể".

Chân Lê lại giống như một con công mà soi gương.

Úc Hoa nhìn vào chiếc gương trang điểm thứ ba bị vỡ vụn, có chút vô lực mà miết khóe mắt.

Anh vốn tưởng rằng một tin nhắn sẽ có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, không ngờ rằng Chân Lê ngủ gà ngủ gật không thấy được, gương trang điểm quá yếu ớt, một lần viết chữ thì lại hư một lần. Không còn cách nào khác, anh đành đến cửa hàng mỹ phẩm, mua mười chiếc gương trang điểm nhỏ và một ít bút chì kẻ lông mày (dùng để viết chữ bằng máu), trước tầm mắt kinh ngạc quỷ dị của người tư vấn, anh mặt vô biểu tình nhét gương trang điểm và bút kẻ lông mày vào túi đựng công văn, cũng cũng từ chối đề cử mua mi dán, miếng dán mí mắt hai mí, lông mi giả, phấn mắt, má hồng, phấn nền và các sản phẩm khác được người hướng dẫn đề xuất.

Thật vật vả mới làm rõ được sự việc, trước khi chiếc gương vỡ tan, anh nhìn thấy Chân Lê đang gắn lông mi giả cho mắt của hắn, Úc Hoa đột nhiên cảm thấy chói mắt, vội vàng để lại từ "Có thể" rồi ném chiếc gương ra xa để đôi mắt nghỉ ngơi.

Năng lực này của anh là thông qua chiếc gương truyền tin tức đế một sấm quan giả khác có hệ thống. Khi Úc Hoa viết chữ cũng có thể nhìn thấy bộ dáng sấm quan giả thông qua chiếc gương, khi nhìn thấy sấm quan giả này chính là người đàn ông chim công chơi bóng rổ bên cạnh mình hồi hôm qua, Úc Hoa vô cùng ngạc nhiên.

Trực giác nguy hiểm của Úc Hoa cực kỳ nhạy bén, giác quan thứ sáu đã giúp anh tránh được lưỡi hái tử thần vô số lần, nếu là mười lăm năm trước, sấm quan giả chỉ cần xuất hiện trong phạm vi trăm mét của Úc Hoa là anh có thể nhận thấy được. Ngày hôm qua Chân Lê ở bên cạnh hắn biểu diễn kỹ năng bóng rổ nửa ngày trời, thế mà Úc Hoa lại không có cảm nhận được, điều này khiến lòng anh dâng lên cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.

Với mức độ cảnh giác thấp như vậy, làm sao để đối mặt với kẻ thù trong tương lai đây.

Úc Hoa mang vẻ mặt buồn bực giả vờ đi hai vòng trong nơi tuyển dụng việc làm, nhậm một ít mẫu đơn, thấy đã sắp đến giờ, liền theo cuộc hẹn bước vào trung tâm thương mại ăn cơm.

Bước vào khu ăn uống, anh đã nhìn thấy Chân Lê mặc cổ trang bắt mắt ngồi ở vị trí chính giữa, một đám người vây quanh Chân Lê để chụp hình.

Úc Hoa: "......"

Quả nhiên là liếc mắt một cái là nhận ra, nhưng mà lại không có cách nào dám tới gần.

Mỹ nam cổ trang hồng y Chân Lê "Hút" lấy "Hút" để ăn lẩu cay, sự tương phản giữa lẩu cay và trang phục cổ trang đánh vào thị giác, mọi người sôi nổi quay video lan truyền trên mạng, cảm giác còn oanh động hơn trận đấu bóng rổ ngày hôm qua.

Thậm chí có người nhận ra đấy chính là anh chàng đẹp trai ném một lần năm quả bóng rổ ngày hôm qua, vì thế có càng nhiều người tiến vào khu ẩm thực.

Úc Hoa hít một hơi thật sâu, mặt vô cảm xúc đi vào toilet, viết xuống "Hãy ném điện thoại từ dưới chân mọi người về phía gian hàng bánh kẹp thịt", sau khi chắc chắn rằng Chân Lê đã nhìn thấy, rời khỏi toilet, đi đới quầy hàng bánh kẹp thịt.

Sở dĩ chọn món ăn này, là bởi vì bánh kẹp thịt dùng túi giấy đề đóng gói, bản thân đồ ăn mềm và khi bị vón cục, không cần dùng đũa để ăn, ăn bánh kẹp thịt không cần lo lắng vấn đề bóp nát đồ ăn, bẻ gãy chiếc đũa, vô cùng an toàn.

Úc Hoa cẩn thận đứng trước quầy đợi bánh kẹp thịt, anh cần phải bảo đảm rằng cơ thể mình thẳng tắp, không chạm vào bất cứ ai, miễn cho người qua đường vô tội chạm vào mình rồi lại gãy xương.

Chân Lê thấy thời gian thích hợp, tiếp theo dùng ống tay áo che dấu, tùy tiện ném điện thoại trên mặt đất. Nói như thế nào thì Chân Lê cũng đã vượt bốn cấp, tố chất thân thể vô cùng ưu tú, loại động tác kỹ xảo nào cũng không tốn sức chút nào.

Lúc này Úc Hoa vừa vặn nhận lấy bánh kẹp thịt, anh lắng nghe âm thanh, phân biệt tiếng điện thoại di động trượt trên mặt đất trong tiếng người ồn ào.

Úc Hoa hơi lui về phía sau một bước, chuẩn xác bước lên app hệ thống cài trong điện thoại của Chân Lê.

Anh xoay người cầm lấy bánh kẹp thịt, dùng thân thể yểm hộ, ngón chân gõ nhẹ, điện thoại từ mặt đất bay lên, chính xác rơi vào chiếc cặp công văn hơi mở của Úc Hoa.

Điện thoại di động được lắp hệ thống rất chắc chắn, ném đi cũng không bị hư, ném xuống biển cũng trở lại trong tay sấm quan giả, hệ thống thiết kế để vây khốn sấm quan giả, Úc Hoa đã gãi đúng chỗ ngứa, không cần lo lắng làm hư điện thoại.

Úc Hoa bình tĩnh đến một nơi ít người, vừa ăn bánh kẹp thịt vừa tự nhiên lấy điện thoại ra từ túi công văn.

Chân Lê đã xóa mật khẩu khi Úc Hoa hỏi điện thoại của hắn, Úc Hoa nhẹ nhàng mở điện thoại, tìm được app hệ thống.

Anh mở tay ra, toàn bộ lòng bàn tay trùm lên giao diện app hệ thống, khẽ nhắm hai mắt lại.

Một nguồn lực cũng không mạnh truyền vào cơ thể Úc Hoa, anh hấp thu năng lượng hệ thống của Chân Lê.

Một phút trôi qua, thân thể Chân Lê đang uống canh lẩu cay nồng đột nhiên tê rần, hắn đặt bát to xuống, giật mình nhìn đôi tay.

Nếu không phải có quá nhiều người xung quanh, chỉ sợ Chân Lê sẽ hét lên vì vui sướng.

Trong nháy mắt, Chân Lê cảm thấy nguồn năng lượng vẫn luôn hạn chế trong đầu hắn đột nhiên biến mất, hệ thống nạp vào linh hồn hắn không còn nữa, hắn tự do!

Không cần phải làm nhiệm vụ nữa, không còn cuộc sống có thể mất mạng bất cứ lúc nào, Chân Lê thật sự không nhịn được mà nước mắt tuôn rơi.

Xung quanh có quá nhiều người quay video, thấy Chân Lê đột nhiên bật khóc nức nở khiến người bên cạnh thót tim, một cô gái cẩn thận hỏi: "Anh làm sao vậy? Chúng tôi chụp ảnh ảnh hưởng đến anh sao?"

"Không có......" Chân Lê lắc đầu, nhịn xuống tâm trạng mừng như điên, gian nan diễn kịch nói, "Lẩu cay...... Quá cay! Huhuhu......"

"Tôi có trà thảo mộc này, chưa mở đâu!" Một người qua đường nhanh chóng đưa trà thảo mộc lên.

"Tôi có khăn giấy này, mau lau nước mắt!" Một cô gái khác cũng không cam lòng yếu thế.

Mọi người tranh nhau đưa cho Chân Lê khăn giấy và nước, cảm giác được sống được quan tâm mãnh liệt, Chân Lê càng khóc lớn hơn, hắn tiếp nhận một cái khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa nói: "Quá cay, thật sự quá cay, sau này tôi không ăn cay như vậy nữa đâu."

Khi Chân Lê khóc vì vui sướng, Úc Hoa trong một góc chậm rãi mở to mắt, anh hấp thu năng lượng do hệ thống lưu lại trên người Chân Lê, dùng nguồn năng lượng này phong ấn một phần sức mạnh của anh. Tuy rằng không đạt tới trình độ người bình thường, nhưng năng lực nhắn tin qua gương đã bị phong ấn, năng lực quy tức bị phong ấn, lực cánh tay giảm xuống đến một tấn, cơ bản có thể khống chế.

Vô cùng tốt, Úc Hoa nhàn nhạt cười một cái.

Năm đó sau khi anh thông quan, anh đã thực hiện ước nguyện trở thành một người bình thường, trải qua cuộc sống cuối cùng của mình một cách bình yên.

Úc Hoa thoát khỏi hệ thống, anh tự do. Nhưng anh biết, chỉ cần hệ thống còn ở đó, sẽ có thế giới mới bị hệ thống khống chế, tân sấm quan giả sẽ trở thành vật hi sinh mới của hệ thống.

Úc Hoa không sử dụng sức mạnh của chính mình để phong ấn bản thân, mà là trích xuất hầu hết năng lượng của hệ thống để tự phong ấn chính mình.

Anh có thể rút cạn năng lượng của hệ thống, khiến cho cái gọi là Chủ Thần hoàn toàn biến mất, nhưng hệ thống vẫn còn kiểm soát được vô số sấm quan giả, nếu như anh rút cạn năng lượng hệ thống, hệ thống sẽ giết chết tất cả sấm quan giả để bổ sung năng lượng đã mất của chính mình.

Để bảo vệ sấm quan giả, Úc Hoa chỉ rút một phần sức mạnh của mình, để hệ thống phải rơi vào trạng thái ngủ bảo vệ, giao diện điều khiển hệ thống cũng bị thu nhỏ từ giao diện ảo thành thao tác ứng dụng thủ công.

Sau khi anh rời đi, sấm quan giả tuy không thể thoát khỏi hệ thống, nhưng số lượng tân sấm quan giả sẽ không gia tăng, độ khó của từng cấp độ sẽ giảm đi đáng kể, rồi sẽ xuất hiện vô số tân thông quan giả.

Thông quan giả càng nhiều, năng lượng hệ thống càng ít, một ngày nào đó, tất cả sấm quan giả đều sẽ có tự do, sau khi sấm quan giả cuối cùng thông quan, hệ thống cũng sẽ mất đi tất cả sức mạnh, đi vào hướng đường cùng.

Không ngờ sau mười lăm năm, không hề có một thông quan giả nào xuất hiện, ngược lại làm hệ thống tro tàn lại cháy, có được năng lực tuyên bố nhiệm vụ, liều lĩnh phái sấm quan giả tới săn giết Úc Hoa, đoạt lại năng lượng.

Sấm quan giả lần này quá yếu, nếu là những đồng bạn của anh năm đó, hệ thống đã sớm bị rút cạn.

Úc Hoa khẽ thở dài, tiếc rằng người bạn đồng hành của anh đã rời đi trước.

Khi hấp thu hệ thống của Chân Lê, Úc Hoa có được một số thông tin. Anh biết rằng hệ thống đã đưa ra một nhiệm vụ là giết anh một cách bí mật, không ít sấm quan giả nhận được nhiệm vụ, còn sẽ có những người khác đi vào thế giới này.

Sợ rằng tổ chức thủ hộ Thế giới mà Chân Lê gặp phải sẽ coi anh chung chạc với những sấm quan giả, coi anh như kẻ thù. Bởi vậy anh không chỉ muốn xử lý sấm quan giả, còn muốn tránh tổ chức thủ hộ thế giới, không thể phát hiện ra thân phận của anh.

Muốn cùng Vưu Chính Bình sống một cuộc sống bình thường tốt đẹp sao lại khó như vậy? Úc Hoa bất lực thở dài một tiếng.

Anh gõ một hàng chữ trên điện thoại của Chân Lê, đồng thời không quên ăn sạch bánh kẹp thịt lấp đầy bụng.

Úc Hoa đứng dậy, lặng lẽ vượt qua đám đông xung quanh Chân Lê, anh kẹp chặt điện thoạt giữa các ngón tay, khi đi thoáng qua đám đông, cổ tay của anh hơi dùng lực một chút, di động tựa như lá bài poker, từ khe hở của đám người bay tới trên ghế Chân Lê. Giờ phút này di động tuy đã không có app năng lượng hệ thống bảo vệ, điện thoại cũng trở nên yếu ớt như điện thoại bình thường, nhưng lúc nãy Úc Hoa cũng lợi dụng hệ thống phong ấn của Chân Lê gần hết sức lực, đã có thể một lần nữa khống chế lực cánh tay, bởi vậy di động không có vỡ vụn, mà là an toàn mà đến đích.

Trường bào của Chân Lê vừa vặn chặn điện thoại bay qua, hắn cảm thấy đùi bị điện thoại đập vào. Vội dùng tay áo che dấu, cầm lấy điện thoại trên ghế.

Chân Lê thản nhiên nói cớ đi toilet để xua tan đám đông, vào buồng vệ sinh mở điện thoại ra, nhìn thấy trên đó viết một đoạn ——

【 cậu đi đăng ký một cái phòng làm việc sau đó nhận người, tùy tiện làm công việc gì cũng được, quan trọng là có thể rửa tiền. Mặt khác, sự tồn tại của cậu sẽ hấp dẫn vô số sấm quan giả khác đến, hãy làm một miếng mồi ngon. Xóa đoạn văn này sau khi đọc nó. 】

Chân Lê: "......"

Sau cùng hắn cũng đã có sự tự do, còn muốn hắn làm công việc nguy hiểm như vậy sao?

Hơn nữa, rửa tiền là cái gì?

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Các ngươi đều coi ta là thành đại nhân vật phản diện, thế nhưng có suy nghĩ cho cảm nhận của ta không? Ta sắp bị rút khô rồi, tự vệ cũng không được sao? Aaaaaaa!!! (khàn cả giọng)
Bình Luận (0)
Comment