Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 119

Theo một tiếng ra lệnh của cục trưởng Tiêu, tất cả mọi người ngoại từ Vưu Chính Bình đều đặt tay lên thiết bị đầu vào cùng một lúc.

Sóng gợn trên cá Thái Cực hiện lên một tia sáng quỷ dị, do sự biến đổi của ánh sáng, hai con cá Thái Cự trắng đen phảng phất như đang xoay tròn bơi lội, theo sự biến đổi của hai màu đen trắng, mọi người bất giác cảm nhận được sức mạnh toàn thân mình không tự chủ mà hướng về chỗ mắt cá Thái Cực màu đen, giờ phút này cho dù bọn họ có muốn rút tay lại thì cũng không làm được.

Đây là sự tập hợp dưới ý chí của quy tắc thế giới, ý thức của cá nhân không thể chống cự được.

Cùng lúc đó, toàn bộ các căn cứ của Tổ Chức Thủ Hộ trên toàn thế giới đều sáng lên, luồng sáng này bay lên trên bầu trời, nếu như lúc này còn người từ ngoài vũ trụ nhìn xuống trái đất, thì sẽ phát hiện vô số tia sáng tạo thành một bức tranh Thái Cực Quyền thật lớn, đem toàn bộ thế giới bao phủ trong đó.

Như cảm nhận được cỗ sức mạnh này, những đám mây đen trên bầu trời càng thêm cuộn trào kịch liệt hơn, dường như muốn đối kháng với nguồn sức mạnh đang tập hợp này.

Khuôn mặt Úc Hoa không chút thay đổi, nhưng đánh giá trạng thái của những đám mây thì có thể nhìn thấy anh cũng đang cố hết sức để chống đỡ.

Tư vị toàn thân như bị rút cạn cũng không dễ chịu, Quân Quân không phải người của Tổ Chức Thủ Hộ, một giây trước bé còn đang ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, giây tiếp theo lại phải trải nghiệm cảm giác linh hồn như bị rút cạn ra của mình, bé có chút sợ hãi, lúc này một móng vuốt lông xù xù đặt lên chân của bé, Quân Quân cúi đầu nhìn, là Tiểu Hus.

Giám đốc Hus dùng một chân đặt lên thiết bị hấp thu, một chân giẫm lên chân của Quân Quân, khuôn mặt có phần ngáo ngáo của Husky bị tia sáng Thái Cực phản chiếu, thoạt nhìn vô cùng thần tuấn, giống như một con sói đơn độc ẩn mình trong đêm tối.

Thấy chú chó dùng móng vuốt đặt lên chân mình, Quân Quân lập tức không sợ nữa. Tuy rằng cho đến bây giờ bé cũng không hiểu ra sao, nhưng là bé cùng với Tiểu Hus là một đôi bạn cùng nhau chơi xe thăng băng, cùng nhau xuyên qua thế giới, cùng nhau giải đề toán học, bé tin tưởng Tiểu Hus sẽ không hại bé, cũng tin tưởng Tiểu Hus có thể bảo vệ chính mình, Tiểu Hus ở chỗ này, bé sẽ có dũng khí.

Lòng dũng cảm được sinh ra từ tận đáy lòng, theo dị năng của Quân Quân, sự gắn kết thiêng liêng này được truyền đến trái tim của mọi người.

Chân Lê nhìn Nguyên Lạc Nhật ở bên trái và Sầm Tiêu ở bên phải, hắn có cảm giác rằng, sau lần thi triển sức mạnh này, hắn sẽ không còn tủ quần áo lớn và dạ dày thứ nguyên nữa. Nhưng mà không sao hết, trên thế giới này không có phương pháp đầu cơ trục lợi, thức ăn mà bạn ăn phải phụ thuộc vào việc hấp thu và tiêu hóa của cơ thể, quần áo bạn thích thì phải bỏ tiền ra mua, điều quan trọng chính là, thế giới này còn vẫn còn ở đó.

Nguyên Lạc Nhật đứng giữa Chân Lê và Lạc Hoài, theo nguồn năng lượng rời đi, hắn phát hiện thị lực của chính mình thế nhưng càng ngày càng tốt. Hóa ra thứ ảnh hưởng đến thị lực vẫn luôn là Căn Nguyên Năng Lực của hắn. Bởi vì nhìn rất rõ ràng, cho nên bản năng không hy vọng nhìn rõ nữa, tâm nguyện của hắn thông qua dị năng gây ảnh hưởng đến đôi mắt, cho nên mới khiến hắn bị cận thị nghiêm trọng như thế.

Thị lực của Nguyên Lạc Nhật được khôi phục, không cần phải nhìn thấy nguồn năng lượng đáng sợ của Úc Hoa và hệ thống kia nữa, hắn có chút vui vẻ. Theo dị năng của Quân Quân không ngừng khuếch tán, trong một khoảnh khắc, Nguyên Lạc Nhật cảm nhận được niềm vui của Lạc Hoài bên cạnh.

Nguyên Lạc Nhật nhìn về phía Lạc Hoài, hắn nhìn thấy những ngôi sao trên cánh tay Lạc Hoài bị con cá Thái Cực hút đi, những tinh thần theo sức mạnh đó mà biến mất, thần sắc mây đen giăng đầy của Lạc Hoài cũng dần dần sáng sủa lên.

Ước mơ của Lạc Hoài chính là mất đi dị năng, không cần bị người khác lãng quên, cũng hy vọng những gửi lại trê người hắn không thể trở về với nguyên chủ sẽ có một kết thúc tốt đẹp.

"Cùng nhau bảo vệ thế giới này đi." Lạc Hoài nhẹ giọng nói.

Hắn nhìn những năng lượng tinh thần không muốn tiêu tán bấy lâu nay rốt cuộc cũng có một nơi để về, không khỏi hiểu ý nở một nụ cười.

Liên Vũ Phàm đứng bên cạnh Lạc Hoài nhìn một ngôi sao mang huyết mạch tương liên với hắn lao nhanh về hướng con cá Thái Cực, Liên Vũ Phàm vươn vai muốn giữ lại ngôi sao đó.

Cái đó không giống nhau, đó là ký ức của mẹ hắn, bên trong chứa đựng những mảnh vụn của cha mẹ khi gắn bó với hắn, cũng như những ký ức của mẹ hắn về hắn, mất đi những ký ức này, mẹ của hắn thực sự không thể nhớ về hắn được nữa.

Liên Vũ Phàm đưa tay ra, trong đầu hắn thoáng hiện lên dáng vẻ tiều tụy của mẹ mình trong viện dưỡng lão, đôi mắt mệt mỏi không thể chịu nổi nữa, câu nói "Tôi thà rằng không bao giờ yêu" cùng với những tiếng than khóc bất lực vào ban đêm, cuối cùng hắn cũng buông tay xuống, tùy ý để những vì sao trượt khỏi tầm tay của mình.

Không phải ai cũng giống như người thủ hộ - có một tín ngưỡng kiên định và một thần kinh vững vàng, không phải ai cũng có thể gánh vác sức nặng của cả thế giới này, hãy để cho những đoạn ký ức này theo gió mà trôi đi thôi.

Nhìn thấy những ngôi sao bị con cá Thái Cực hấp thu, hóa thành một cỗ năng lượng, một giọt nước mắt lướt qua khóe mắt của Liên Vũ Phàm, vừa vặn chảy qua viên lệ chí kia.

Viên lệ chí này vốn là được điểm vào để thay đổi dung mạo khí chất của hắn, giờ phút này cứ như cùng hắn dung hợp làm một, giống như một vết thương vĩnh viễn không bao giờ được chữa lành.

Hoàn Tử Hư bên cạnh Liên Vũ Phàm nhìn thấy nét bi thương của hắn, Hoàn Tử Hư dùng ngữ khí vô tình mà nói: "Hiện thực vĩnh viễn sẽ không hoàn mỹ giống như một bộ phim điện ảnh, trước nay cũng không tồn tại một kết cục đoàn viên, mọi người khi còn sống đều có những tiếc nuối, những tiếc nuối này đã ảnh hưởng đến quá khứ của anh, nhưng đừng để chúng ảnh hưởng đến anh trong tương lai. Dùng lý thuyết của anh mà nói, dùng những tiếc nuối của thời kỳ đã qua để xen vào hạnh phúc của mấy chục năm sau, thì giá trị không bình đẳng."

Liên Vũ Phàm nhìn Hoàn Tử Hư, người đàn ông này giống như một bông hoa cao quý, nhưng lại có sức sống không gì sánh được, bất kể hoàn cảnh hay áp lực nào, chỉ cần có cơ hội, Hoàn Tử Hư vẫn sẽ thẳng lưng mà kiêu ngạo, vẫn sẽ đối mặt với sóng gió.

"Tôi sẽ học tập tinh thần như tiểu cường của cậu." Liên Vũ Phàm nói.

Trước khi hắn kịp nhận ra, những giọt nước mắt nơi khóe mắt đã bị gió thổi khô.

Mà sau khi Hoàn Tử Hư phân ra một chút năng lượng để trấn an Liên Vũ Phàm, hắn liền nắm tay Phong Khôi đang không đặt trên thiết bị.

Phong Khôi không nói gì, hắn biết A Hư có hai mục tiêu, một là muốn hắn được sống như người bình thường, hai là để cho hệ thống chết đi, hôm nay hai mục tiêu này đều sắp đạt được, Hoàn Tử Hư cũng không còn gì để tiếc nuối.

Về phần Phong Khôi, hạnh phúc của Hoàn Tử Hư chính là hạnh phúc của hắn, hiện tại hắn đang rất hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn so với bất kỳ thời điểm nào.

Cảm xúc hạnh phúc này truyền cho "Quan Thiều Quang" vừa mới tỉnh lại, hắn bị lực hút đánh thức, thân thể có chút suy yếu. Hắn không biết bản thân mình là ai, chỗ này là chỗ nào, bọn họ đang làm cái gì, hắn vô cùng mờ mịt, giống như một trang giấy trắng.

Cũng may khi vừa mở mắt ra nhìn thấy thế giới xa lạ này, nghênh đón hắn chính là một cỗ sức mạnh vui vẻ không hề lẫn tạp chất, giống như một lời chào hỏi của thế giới này dành cho một người cô đơn, dưới sự ản hưởng của cảm xúc này, "Quan Thiều Quang" cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.

Kẻ phá hoại 187 bị nhóm người Nguyên Lạc Nhật bắt giữ trong công viên giải trí ban đầu vốn dĩ không tình nguyện, nhưng dưới sự ảnh hưởng dị năng của Quân Quân, cỗ ý chí chiến đấu trong đầu cũng được bốc cháy lên, đón ngược gió hét lên với Úc Hoa: "Đại lão, cố lên, xử lý hệ thống!"

Thử hỏi có một sấm quan giả nào mà không ghét hệ thống, nếu có cơ hội, ai lại không hy vọng cho hệ thống vĩnh viễn biến mất chứ?

Đây có lẽ là sự dũng cảm lớn nhất mà kẻ phá hoại 187 tập hợp được, khơi nguồn dũng khí cho tất cả mọi người.

Sự phấn khích trong lòng hắn cũng lây nhiễm cho Sầm Tiêu, Sầm Tiêu nói với Vưu Chính Bình đang đứng trong mắt cá trắng sẵn sàng nhận lấy nguồn năng lượng khổng lồ của tất cả mọi người: "Lão đại, tất cả sức mạnh của các an hem đều giao hết cho anh đó! Còn có 500 tệ của em nữa, còn có bữa cơm mà anh đã cọ, anh, anh...... Chờ sau khi anh trở về, anh nói Úc Hoa nấu cơm trả nợ cho tụi em đó!"

Chờ sau khi anh trở về...... Lời nói ngây thơ nhường nào, cũng chỉ có người trẻ tuổi mới có thể nói ra những lời này. Cục trưởng Tiêu lắc đầu, cấp dưới của ông, không nhận thức được trận chiến tàn khốc, sống trong một thế giới tương đối hòa bình, chỉ có lúc này mới có thể cảm nhận được Vưu Chính Bình còn có hy vọng trở về, nhưng trên thực tế, trên thực tế......

Trên thực tế ông cũng hy vọng Vưu Chính Bình và Úc Hoa có thể cùng nhau trở về.

Cục trưởng Tiêu dưới sự tích cực hướng về phía trước của nhóm người trẻ tuổi, cảm xúc lạc quan bất cứ lúc nào trong dị năng của Quân Quân, ông nói với Vưu Chính Bình: "Sau khi trở về, những chuyện cũ khi giấu giếm sẽ được bỏ qua, sẽ trao cho cậu huân chương hạng nhất."

Theo những lời của cục trưởng Tiêu rơi xuống, toàn bộ năng lượng của mọi người đều hòa vào trong con cá Thái Cực, mọi người đồng thời thoát lực ngã xuống, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Vưu Chính Bình đứng trong trung tâm năng lượng, biểu tình nghiêm nghị, sức mạnh của toàn bộ những người thủ hộ trên thế giới rót vào cơ thể của Vưu Chính Bình, năng lượng của các thuộc tính khác nhau gần như chuyển động dữ dội dưới làn da, trong mạch máu, trong dây thần kinh, khắc sâu trong xương cốt của cậu, dường như không cam lòng tụ lại ở bên nhau, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Sự ngưng tụ là bản năng, sự chia lìa cũng là bản năng.

Năng lượng được tập hợp và phân tán, đó là quy luật tự nhiên bất biến.

Vưu Chính Bình muốn tìm một sự cân bằng trong năng lượng đang không ngừng muốn tách ra và muốn hấp thu Căn Nguyên Năng Lượng của cậu, cậu phải áp chế hoàn toàn những nguồn năng lượng này bằng chính sức mạnh tinh thần của cậu.

Cậu muốn cùng với Úc Hoa nghênh chiến hệ thống, không chỉ là bởi vì tình yêu đối với Úc Hoa, mà còn là sự mệnh của một người thủ hộ.

Năng lượng bạo động nổ tung trong da thịt và mạch máu của Vưu Chính Bình, gân cốt cũng lần lượt đứt gãy, tầm mắt Vưu Chính Bình mờ đi, cậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Úc Hoa đang đứng trước mặt mình, dường như muốn tiến vào trang bị giúp cậu.

"Không cần," Vưu Chính Bình cắn răng nói ra mấy chữ, "Tất cả tôi đều muốn!"

Vì cậu là một người rất tham lam, vì để cất chứa được lòng tham này, nhất định cậu cũng phải có được sức mạnh này!

Không gian xung quanh cậu không ngừng vặn vẹo và biến dạng, cả người Vưu Chính Bình đang ở trong cơn bão năng lượng, biến thành một người đầy máu.

Lòng Úc Hoa nóng như lửa đốt, rốt cuộc không nhịn được mà tiến lên một bước về phía trước.

Nhưng vào lúc này, Vưu Chính Bình tìm được một ý thức chung từ trong cơn bão năng lượng, đó là sự tín nhiệm từ tất cả mọi người cung cấp năng lượng, cùng với sự thông suốt trong ý thức của Vưu Chính Bình, hợp thành một nhóm ý thức.

Niềm tin của người thủ hộ.

Giao ra năng lượng cũng tốt, hấp thu năng lượng cũng được, suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người đều cùng là một thứ.

Dưới sự dẫn đường của nhóm ý thức, năng lượng hoàn toàn đi vào trong cơ thể của Vưu Chính Bình, nguồn sức mạnh này không ngừng chữa trị vết thương trên thân thể cậu, dần dần, thân thể Vưu Chính Bình khôi phục như lúc ban đầu, trang bị của Kế hoạch căn nguyên" cũng dần dần mờ đi.

Hình Thái Cực Quyền trên bầu trời đã an ổn trong cơ thể của Vưu Chính Bình, khi tia sáng cuối cùng trên con cá Thái Cực biến mất, Vưu Chính Bình mở mắt ra, bước về phía trước một bước, một chân đạp vỡ trang bị của "Kế hoạch căn nguyên".

Vưu Chính Bình: "......"

Cậu có chút xấu hổ mà nhìn về phía Úc Hoa: "Khó trách ban đầu anh cứ phá hư đồ đạc, sức mạnh đột nhiên gia tăng nhiều như vậy, quả thực là có chút không thể khống chế."

"Vậy thì đừng khống chế," Úc Hoa cũng nhảy lên trang bị bị hỏng, "Dùng cỗ năng lượng này đối phó với hệ thống thôi."

"Được."

Sau khi đồng ý với Úc Hoa, Vưu Chính Bình làm một cái lễ đối với cục trưởng Tiêu và nhóm người thủ hộ: "Thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ."

Toàn thân cục trưởng Tiêu đã vô lực, không thể nhúc nhích, chỉ có thể dưới sự hỗ trợ của các tiểu chiến sĩ, nhẹ nhàng chớp đôi mắt, gian nan nói: "Chờ cậu chiến thắng trở về."

Úc Hoa ôm Vưu Chính Bình rồi vẫy tay với cục trưởng Tiêu, một xấp tài liệu nằm ở dưới chân của cục trưởng Tiêu, anh nói: "Trận chiến này tôi không hề nắm chắc, chỉ có thể nói, xác suất mà thế giới này sống sót là 70%, xác suất sống sót của các thế giới nhỏ và các sấm quan giả khác là 50%, xác suất Tiểu Vưu thành công trở lại thế giới là 30% và xác suất tôi sống sót là 1%.

"Tôi đem kế hoạch trong tương lai của bọn họ giao cho ông, làm như thế nào là tùy thuộc vào ông."

Cục trưởng Tiêu nhìn lướt qua tập tài liệu, mặt trên viết từng cái tên của những nhân viên trong phòng làm việc.

"Cũng không cần lo lắng bọn họ sinh ra ý nghĩ gian dối, tôi đã viết quy tắc của phòng làm việc rồi, cho dù tôi không trở về, năng lượng còn sót lại cũng đủ để trói buộc bọn họ." Úc Hoa nói.

Hoàn Tử Hư nhớ tới cái câu "Thông minh quá cũng bị thông minh hại", rốt cuộc cũng hiểu tại sao suy đoán chính xác ban đầu của mình luôn dẫn đến một kết cục kỳ lạ vào giây phút cuối cùng, hắn nhìn Úc Hoa nói: "Anh......"

Úc Hoa cũng không cho hắn cơ hội nói tiếp, anh nắm tay Vưu Chính Bình xoay người, lấy ra "Bút viết quy tắc".

Bút lông bay lên trời, tạo thành một dấu vết thật dài trên trời mây u ám.

Mây đen bị bút tích tách ra, lộ ra một không gian quỷ dị và khủng bố.

Một luồng sấm sét từ trong không gian giáng xuống, Vưu Chính Bình mở lá chắn không gian ra, dễ dàng chặn được đạo sấm sét này.

"Đi thôi." Úc Hoa nói với Vưu Chính Bình.

"Được." Vưu Chính Bình mỉm cười đầy ẩn ý.

Sau đó, cả hai người đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, như thể họ đã đi vào một thế giới khác.
Bình Luận (0)
Comment