Đội trưởng Lưu của đội cảnh sát hình sự từ ngoài cửa nhìn con trai đang ngoan ngoãn làm bài tập một cách nghiêm túc, ông không hề phát ra một tiếng động nào, nhưng Quân Quân lại không biết bằng cách nào lại cảm nhận được sự tồn tại của ba mình, bé đặt bút xuống rồi nhìn ra ngoài cửa, khi nhìn thấy đội trưởng Lưu thì đứng lên dang hai tay nói: "Ba ba!"
"Ồ, con trai!" Đội trưởng Lưu đành phải chạy vào nhà, bế cơ thể nhỏ gầy của Quân Quân lên, "Làm bài tập sao?"
"Dạ không," Quân Quân lắc đầu, "Bài tập về nhà con đã làm xong rồi, con đang làm nhiệm vụ mà anh chú Úc Hoa giao."
"Là giám đốc Úc trong phòng làm việc của Tiểu Hus sao?" Đội trưởng Lưu liếc nhìn cuốn sách bài tập của Quân Quân, bị những ký hiệu bên trong làm cho đầu đau.
Đội trưởng Lưu ngoài ý muốn biết được sự tồn tại của người thủ hộ, nhưng mà không có tư cách biết được thân phận của Úc Hoa, cũng biết những người trong văn phòng làm việc bên cạnh là tồn tại như thế nào, càng không biết chú Husky thường xuyên chơi với con trai ông cũng là dị năng giả. Ông chì biết con trai mình vốn rất bình thường chơi với Tiểu Hus trong kỳ nghỉ hè, sau đó dưới sự sắp xếp của Tổ Chức Thủ Hộ, mỗi ngày con ông đều đến phòng làm việc để làm bài tập, sai khi khai giảng, Quân Quân - người có thành tích đứng giữa lớp lập tức đứng vị thứ nhất trong bài kiểm tra chất lượng đầu năm.
Thầy giáo sắp xếp cho con trai ông đi thi Olympic Toán học, Quân Quân lại cầm giải nhất cả nước trở về, gần đây thầy giáo đang bàn bạc với ông về việc cho Quân Quân nhảy lớp do năng lực vượt xa người thường, nói Quân Quân ở trong lớp bình thường là nhân tài không được trọng dụng.
Mấy ngày nay vợ của đội trưởng Lưu cứ đau đầu về việc học của con trai không thôi, bà không cần con mình phải đại phú đại quý, chỉ hy vọng Quân Quân có một thời thơ ấu khỏe mạnh vui vẻ, nhưng thiên phú quá cao sẽ khiến cho Quân Quân cảm thấy lạc lõng so với những người bạn đồng trang lứa, nhưng nếu như một khi nhảy lớp mà thành tích lại không có sự tiến bộ thì sẽ có một bi kịch "Thương Trọng Vĩnh".
Trái không được mà phải cũng không xong, vợ của đội trưởng Lưu thật phiền não muốn chết.
Đội trưởng Lưu trông như một người chồng cứng cỏi anh đây lo được mọi chuyện trước mặt vợ mình, trên thực tế thì còn phiền não hơn cả vợ.
Vợ chỉ biết con trai đột nhiên biến thành thần đồng, đội trưởng Lưu thì còn biết Quân Quân biến thành dị năng giả, hơn nữa đã tham gia vào hoạt động giải cứu thế giới vào cái đêm giông bão hai tháng trước.
Tổ Chức Thủ Hộ đã bí mật tìm đội trưởng Lưu, trao cho Quân Quân một Quân Quân chiến công hạng ba, một khoản tiền thưởng và 80 mét vuông nhà ở để đãi ngộ. Xét thấy Quân Quân chưa đủ tuổi vị thành niên, nên số tiền này được đưa cho người giám hộ là đội trưởng Lưu, tổ chức tuyên bố rằng, cho dù số tiền này được đầu tư hay gửi vào ngân hàng định kỳ, thì nó cũng phải được đảm bảo rằng sẽ được trao cho chính Quân Quân trong tương lai, đội trưởng Lưu không được chiếm dụng sô tiền thưởng được trao cho tiểu anh hùng Lưu Quân Quân.
Một số tiền khổng lồ được đưa vào tài khoản là cảm giác gì?
Phiền, quá là phiền.
Không thể nói với vợ, vì chính sách bảo mật nên không thể dò hỏi kỹ lưỡng với con trai, muốn tâm sự với con trai, con trai hỏi ông đề tài ông cũng sẽ không làm, thật là quá thương tâm cho đội trưởng Lưu - người đã bóp chết hạnh phúc của trẻ em trong các bài toán ở trường tiểu học.
Tổ Chức Thủ Hộ còn nói, từ nay về sau sẽ không có dị năng giả nữa, Tổ Chức Thủ Hộ sẽ được hợp nhất với bộ an ninh quốc gia. Nếu trong tương lai Quân Quân muốn gia nhập bộ an ninh, cánh cửa của các trường danh tiếng sẽ vì bé mà rộng mở. Quân Quân nếu như muốn làm một người thường, tổ chức cũng tôn trọng sự lựa chọn của bé.
"Con trai, trong tương lai con muốn là gì?" Đội trưởng Lưu với tâm tình vô cùng phức tạp hỏi.
"Dạ......" Quân Quân nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, "Làm bạn với Tiểu Hus nha."
"À, vậy cũng tốt, con còn nhỏ, sau này lại suy nghĩ đi, có thể chơi với Tiểu Hus nhiều hơn." Đội trưởng Lưu sờ đầu con trai, nghĩ thầm ít nhất con ông vẫn còn là một đứa trẻ bình thường.
Không nghĩ tới Tiểu Hus trong miệng Quân Quân đã là một chú chó đặc công trong Tổ Chức Thủ Hộ, muốn làm bạn cùng với giám đốc Hus thì phải trở thành sĩ quan mới được.
Con đường trong tương lai, Quân Quân đã sớm đưa ra sự lựa chọn.
Đội trưởng Lưu - người không hề biết gì về chuyện này lại không thể nói cho vợ mình cái khoản tiền riêng đó đi về đơn vi, hôm nay là ngày tất cả các thành viên trong tiểu đội Vưu Chính Bình trở về những ngày bình thường, ông phải trao quân hàm cho từng thành viên trong tiểu đội trong buổi họp định hướng.
Khi đi vào cục cảnh sát, thấy Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình ghé sát vào nhau, đội trưởng Lưu nhớ rằng Tổ Chức Thủ Hộ đã nói với ông, hai người này đã không còn là dị năng giả, ông không biết là nên vui mừng hay là nuối tiếc cho họ.
Nuối tiếc về năng lực vượt xa người thường, vui mừng vì thế giới cũng đã hoà bình, hai người trẻ tuổi không cần phải đối mặt với những kẻ thù độc ác và tàn nhẫn đó nữa.
Đội trưởng đi ngang qua hai người, nghe thấy Sầm Tiêu nói với Vưu Chính Bình: "Rốt cuộc thì vị kia nhà anh khi nào đi làm? Chân Lê nhờ em hỏi một chút."
"Anh ấy không phải từ chức rồi sao?" Vưu Chính Bình nói, "Anh đã nói rằng sau này anh sẽ nuôi anh ấy, anh ấy cứ ở nhà làm đầu bếp toàn thời gian là được."
"Anh nuôi ảnh......" Sầm Tiêu cạn lời nói, "Một chút tiền lương của anh cũng phải dựa vào sự tiếp tế của tụi em, anh nuôi thế nào đây?"
"Mỗi tháng đem toàn bộ tiền lương nộp lên, anh ấy muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó, đưa cho anh mày một chút tiền tiêu vặt là được." Vưu Chính Bình nói.
Sầm Tiêu: "Tiền lương hàng tháng của anh là bao nhiêu?"
Vưu Chính Bình: "Tính tiền trợ cấp thượng thượng vàng hạ cám, hơn 5000?"
Sầm Tiêu: "Anh ấy cho anh bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
Vưu Chính Bình: "Không biết, chưa coi nữa, nếu thiếu tiền thì xin."
Sầm Tiêu lấy điện thoại của Vưu Chính Bình, tùy tay lật lật trên lịch sử chuyển khoản của cậu, chỉ vào rồi đưa cho Vưu Chính Bình xem: "Mới có nửa tháng mà anh ấy đưa cho anh hai vạn tệ tiền tiêu vặt, anh còn nói rằng anh sẽ nuôi anh ấy?"
"Wow!" Vưu Chính Bình đếm số tiền trên đó, "Nhiều tiền như vậy! Úc Hoa lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"
"Đương nhiên là của phòng làm việc rồi!" Sầm Tiêu nói, "Kể từ khi "Thần tượng ánh sáng" được phát sóng, Nguyên Lạc Nhật dần trở nên nổi tiếng sau lần bị loại trong buổi biểu diễn thứ hai, fans trong phòng làm việc của bọn họ nhiều vô cùng, phòng phát sóng trực tiếp chật ních chỉ vì muốn xem anh tai Lạc Nhật thôi. Các cô gái là fans của Thảo Nguyên Lạc Nhật mò đến vị trí phòng làm việc, mỗi ngày ngồi xổm bên ngoài canh gác tòa nhà văn phòng. Phong Khôi có tính cách hiền lành như vậy, sao có thể tàn nhẫn với những cô gái được, còn có không ít cô gái bị thương trong lúc theo đuổi thần tượng được Phong Khôi cứu thì không còn thích Nguyên Lạc Nhật nữa, chuyển sang muốn sinh khỉ con cho Phong Khôi, khiến cho Hoàn Tử Hư tức giận đến mức thiếu điều muốn bắn chết những người hâm mộ đang mắc kẹt bên ngoài thang máy phòng làm việc luôn."
"Thật là loạn mà." Vưu Chính Bình ngạc nhiên nói, "Anh mày còn nhớ phòng làm việc trước đây thực sự rất tốt nha."
"Còn không phải là do có Úc Hoa trước đó sao?" Sầm Tiêu nói, "Chân Lê nói sáng nay không biết ai lấy trộm cái mặt nạ của cậu ấy, cậu ấy không thể chịu nổi cuộc sống này nữa, chỉ hy vọng Úc Hoa sớm ngày trở về chủ trì đại cục, cậu ấy sẵn sàng dùng hai tay dâng lên số cổ phần còn lại của mình."
"Liên Vũ Phàm đâu? Anh ta là một người có lý tính như vậy, hẳn là có biện pháp chứ. Hơn nữa anh ta là giám đốc quan hệ công chúng, trách nhiệm ở đâu, cũng phải nên xử trí những tình huống khẩn cấp chứ." Vưu Chính Bình nói.
"Anh ta đã từ chức!" Sầm Tiêu nói.
Khi hai người đang nói chuyện, một người quen thuộc bước vào phòng họp, trên người hắn mặc bộ đồng phục giống như Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu, chỉ là đeo huy hiệu đội chó nghiệp vụ.
"Xin chào, tôi là thành viên mới của đội cảnh sát huấn luyện cảnh khuyển, Liên Vũ Phàm." Liên Vũ Phàm đã xóa đi viên lệ chí vươn tay về phía hai người, không còn nốt ruồi, hắn không còn giống như một thanh niên văn học nghệ thuật u buồn nữa, ngược lại dường như trẻ trung như ánh mặt trời hơn.
"Sao anh lại ở đây?" Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình trăm miệng một lời nói.
"Công việc nằm vùng đã kết thúc, tại sao tôi còn phải làm việc trong cái văn phòng hỗn loạn CP đó chứ?" Liên Vũ Phàm nói, "Cái gì mà vũ trụ Thảo Nguyên Lạc Nhật Lê Minh, để cho bọn họ tự chơi một mình đi, tôi mới không thèm góp mắt."
"Nhưng trước đây anh không phải thuộc khu Húc Dương mà?" Vưu Chính Bình hỏi.
"Lại không cần một khu vực chỉ có một đội trưởng như trước kia nữa, giờ tôi thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó thôi." Liên Vũ Phàm nói.
Hắn từng xin ở lại khu vực kia, là bởi vì sau khi mẹ hắn tái hôn thì sống ở chỗ đó, Liên Vũ Phàm muốn ở gần mẹ anh nhiều nhất có thể.
Cho đến lúc này, hắn càng thích bầu không khí khu Húc Dương, cho nên quyết định làm việc ở nơi này.
ở đây có thêm những người thân quen, sau giờ làm việc, hắn cũng có thể tìm lại những người đồng đội hay kẻ thù trong quá khứ cùng nhau uống chén rượu hồi tưởng.
Lạc Hoài ở lại khu Húc Dương làm công tác quản lý đô thị, hàng ngày cũng nói chuyện với những bác trai bác gái trong chợ, thích nhất là nghe người ta khen hắn "Tiểu tử này lớn lên đẹp trai thật". Nói không chừng có một ngày, Liên Vũ Phàm sẽ sẵn lòng mời Lạc Hoài uống rượu, một sự say khướt đầy thù hận.
Buông bỏ quá khứ, hướng tới tương lai, đây là lựa chọn lý tính nhất của Liên Vũ Phàm.
"Anh thì từ chức, Úc Hoa cũng giao một lá đơn từ chức, vậy hiệ tại cái phòng làm việc kia......" Vưu Chính Bình tưởng tượng cái hình ảnh kia một chút, lập tức đau đầu một trận.
Liên Vũ Phàm nói: "Tôi cũng không biết hiện tại phòng làm việc như thế nào, nhưng tôi có liên lạc với Hoàn Tử Hư, cậu ta nói muốn căng cũng căng không nổi nữa. Sau khi Úc Hoa rời đi, cậu ta mới phát hiện mình chỉ có thể làm một vị tướng giỏi để mở rộng lãnh thổ, không hợp với những công viên quản lý lãnh đạo. Cậu ta hình như có chút hy vọng tôi sẽ thuyết phục Úc Hoa trở lại làm việc, nhưng lại có chút lúng túng không dám mở miệng."
"Nhưng mà......" Vưu Chính Bình nhớ tới dáng vẻ của Úc Hoa sau khi dùng hơn 3 triệu để trả tiền nợ mua nhà, mỗi ngày đều ăn vạ nằm ở trong nhà không hề muốn làm việc, có chút không biết nên khuyên nhủ Úc Hoa như thế nào.
Sau khi trận chiến kết thúc, mọi người mất đi dị năng, Úc Hoa nói với mọi người là sẽ không còn hệ thống và kẻ phá hoại nữa, khiến cho Tổ Chức Thủ Hộ rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đối với một tổ chức có cơ cấu khổng lồ như vậy, việc bố trí nhân viên và lực lượng như thế nào là một vấn đề lớn, những người thủ hộ hoàn toàn mất đi năng lực cần phải tiến hành thủ tục tư vấn tâm lý, còn những người thủ hộ không có năng lực thì phải xuất ngũ và bố trí.
Cục trưởng Tiêu mang theo Úc Hoa đến nói chuyện với cấp trên, nội dung cuộc nói chuyện thì Vưu Chính Bình không rõ lắm, tuy nhiên sau khi trở về, Úc Hoa nói phòng làm việc vẫn cứ hoạt động như bình thường, nhân viên nếu muốn đổi công việc thì cũng có thể để cho tổ chức sắp xếp.
Về phần bản thân Úc Hoa, chỉ cần anh nguyện ý bị người thủ hộ Vưu Chính Bình giám sát cả đời, thì anh có thể sống một cuộc sống bình thường.
Quyết định này được giải thích bởi Úc Hoa nói rằng chính phủ đã đóng dấu mối quan hệ của anh và Tiểu Vưu rồi, thoạt nhìn còn rất vui vẻ nữa.
Tuy nhiên sau khi trả xong khoản vay mua nhà, Úc Hoa vì mất đi động lực phấn đấu nên không muốn quay về phòng làm việc nữa, chỉ muốn yên tâm trang trí cho ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
"Để tôi về khuyên nhủ anh ấy." Vưu Chính Bình nói, "Tôi cũng muốn tôn trọng mong muốn riêng của ảnh."
Buổi tối sau khi về nhà, Vưu Chính Bình nói với Úc Hoa về việc quay về chủ trì đại cục, Úc Hoa hàm hồ nói rằng anh sẽ suy xét một chút, sau đó lôi kéo Vưu Chính Bình đi vận động tập thể dục.
Sau khi tập thể dục, Vưu Chính Bình đang say giấc nồng thì chợt thấy Úc Hoa đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng làm việc, bật đèn bàn lên, viết cái gì đó trên cuốn lịch.
Vưu Chính Bình rón ra rón rén đi đến phía sau Úc Hoa, nhìn thấy những dòng mà anh viết trên lịch hôm nay --
Ngày nào tháng nọ năm kia, nhưng ngày này thời tiết trở nên lạnh hơn, lại một mùa đông nữa đã tới.
Tôi mua một miếng vải ấm và co giãn, quyết định tự mình làm một cái bảo vệ đầu gối cho Tiểu Vưu, em ấy là một nhân viên tuần tra, cho dù vào mùa đông thì em ấy cũng phải lái xe điện đi tuần bên ngoài, việc giữ ấm nhất định phải được thực hiện tốt, kẻo cho bị thấp khớp khi về già trong tương lai.
Hôm nay nhận được một tin nhắn từ đám nô lệ kia (gạch bỏ chỗ này) từ các nhân viên trong phòng làm việc, nguyên một đám yêu cầu tôi trở về làm việc. Tôi nghĩ tính khí của mình thật sự quá tốt mà, ai cho cái đám nô lệ đó (gạch bỏ chỗ này) đám nhân viên đó có dũng khí dám nói chuyện trực tiếp với tôi?
Nhưng mà căn nhà hiện tại quả thực hơi nhỏ, mới chỉ có 4 phòng ngủ 2 phòng khách và hai phòng tắm, gần như không có không gian để trồng hoa. Tôi muốn sống trong một ngôi nhà độc lập có sân, trong sân có thể nuôi mộ chú chó (ngoại trừ giám đốc Hus), làm một khu vườn nhỏ, thỉnh thoảng chăm sóc hoa cỏ cũng rất thú vị mà.
Thật là đáng tiếc khi 100 triệu kia đã đầu tư vào phòng làm việc mất, muốn đổi nhà thì còn cần phải kiếm tiền.
Nếu không thì ngày mai đi làm đi, dù sao thì thu nhập ở phòng làm việc cũng không tồi mà.
Hơn nữa nếu như cứ ở nhà cả ngày thì lượng calo tiêu thụ quá thấp, dáng người rất dễ bị biến dạng. Mỗi ngày Tiểu Vưu đều hoạt động rất đầy đủ, tôi còn hơn Tiểu Vưu vài nghìn tuổi (gạch bỏ ở đây) hai tuổi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ già đi rồi tàn lụi mất, không thể duy trì được phong thái nhất kiến chung tình được nữa.
Nếu các nô lệ cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần, thì tôi quay lại xử lý một chút việc vặt thì cũng có thể.
Cho dù không thích công việc này, thì đây cũng là một phần của cuộc sống mà.
Bất tri bất giác đã viết nhiều như vậy, đến lúc phải đổi sang một cái nhật ký lớn hơn rồi, dù sao thì cũng có rất nhiều điều đáng để ghi lại mỗi ngày.
Hôm nay, cũng là một ngày của những điều tầm thường, bình yên không một chút gợn sóng.
- chính văn hoàn -