Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 19

Vưu Chính Bình vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, nơi mà mặt ngoài cậu nhận chức, sau khi nhận trang bị và xe điện mini, một đường khói bụi trở lại căn cứ.

Cậu đã được huấn luyện về tính bảo mật một cách nghiêm khắc, tất cả các hành động đều phải tuân thủ với lý do của bản thân. Nói là tăng ca thì phải nhất định đến đồn cảnh sát làm thủ tục, làm như vậy không chỉ là vì giấu giếm thân phận, mà còn để bảo vệ gia đình khỏi mục tiêu của những kẻ phá hoại.

Với sự hợp tác toàn diện của các bộ phận khác nhau, tốc độ của Liên Vũ Phàm vô cùng nhanh, chỉ trong vài giờ đã tìm ra rất nhiều thông tin. Trên bàn của cục trưởng Tiêu có tới tận ba chồng tài liệu, một chồng là bảng điểm và hồ sơ học tập của Úc Hoa, được Liên Vũ Phàm phân loại là một chồng không quan trọng; một chồng là ghi chép về công việc và hôn nhân qua các mốc thời gian quan trọng của Úc Hoa; chồng cuối cùng là báo cáo điều tra sau khi Úc Hoa thất nghiệp, tư liệu trong vòng mười lăm ngày so với mười lăm năm trước còn muốn nhiều hơn.

Ngoài ra còn có một chiếc hộp nhỏ bên cạnh ba chồng tài liệu.

Vưu Chính Bình mới vừa sáng nay bắt tay làm hòa với Liên Vũ Phàm trước mặt cục trưởng Tiêu, tự nhiên không thể ào ào tiến lên cho Liên Vũ Phàm một đấm, chỉ có thể gằn giọng hỏi: "Cậu giấu máy nghe trộm nano ở chỗ nào?"

Liên Vũ Phàm ấn ấn hổ khẩu nói: "Lúc mà hai chúng ta bắt tay."

Vưu Chính Bình dùng sức chà xát gốc ngón tay cái tay phải của mình, chà rớt chỗ hổ khẩu mới ra một máy nghe trộm dính lên đó.

Cậu nén máy nghe trộm cho Liên Vũ Phàm, đi tới bàn làm việc, cầm lấy đồng tư liệu trên cùng, nhanh chóng quét ngang phiếu điểm của Úc Hoa.

Trước 12 tuổi, Úc Hoa vẫn chưa đến thế giới này, thân phận của anh đã được hệ thống giả mạo theo ý muốn. Úc Hoa muốn sống một cuộc sống bình thường, hệ thống cho anh vào một lớp học ổn định có thành tích đếm ngược thứ nhất. Sau khi Úc Hoa đến, cảm thấy thành tích đếm ngược này quá dễ thấy và không phù hợp với định hướng tương lai của bản thân, vì vậy anh đã chậm rãi cải thiện điểm số, không chế nó ở vị trí top 10 của lớp và top 100 của trường.

Thành tích này có thể khiến anh không bị chú ý quá nhiều, cũng sẽ không bởi vì thành tích quá thấp thi không đậu đại học.

Chỉ là lúc đó Úc Hoa học trong trường tiểu học trọng điểm của khu Húc Dương, thành tích này giúp anh thi đậu vào một trường trung học trọng điểm, sau khi lên trung học cơ sở, anh là người đứng cuối lớp, vì vậy anh phải làm sai ít câu hơn để trở thành người đứng trong top 10. Tuy nhiên có rất nhiều người thi vào các trường trung học phổ thông trọng điểm từ các trường trung học cơ sở, anh thi đậu nhưng vẫn là người có thành tích đếm ngược trong lớp, khi anh một lần nữa nâng điểm của mình lên top 100, Úc Hoa nhận thấy rằng có hơn 100 học sinh ở trường trung học của mình được nhận vào Thanh Bắc* hàng năm.

*Thanh Bắc: sự kết hợp đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh.

Lúc này Úc Hoa nói rằng anh không muốn thi vào trường quá tốt, vẫn là đem thành tích của mình nằm ngoài top 100 mới miễn cưỡng thi đậu vào một trường đại học top 3.

Vưu Chính Bình lặng yên không một tiếng động nhét phiếu điểm vào trong lòng ngực.

"Cậu làm gì? Muốn cướp kết quả điều tra của tôi sao?" Liên Vũ Phàm chú ý tới động tác của cậu, cảnh giác nói.

"Phi!" Vưu Chính Bình nói, "Tôi chưa xem qua phiếu điểm của người yêu tôi bao giờ, soa chép thành một bản, chẳng lẽ không thể sao?"

"Sau khi xem báo cáo của tôi, hãy quyết định xem có nên sao chép nó không." Liên Vũ Phàm hừ lạnh một tiếng, ném cho Vưu Chính Bình một phần bản sao báo cáo điều tra.

Mỗi người ở đây nhận một phần báo cáo, Liên Vũ Phàm nói: "Tôi đến bệnh viện thăm lãnh đạo công ty củ của Úc Hoa, chấn thương của ông ấy đã bình phục, ngày mai chuẩn bị xuất viện, tiền thuốc men là Úc Hoa thanh toán."

Vưu Chính Bình và đám người Sầm Tiêu vẫn luôn nghi ngờ là lãnh đạo cố ý lừa bịp để tống tiền, sau khi xem qua hồ sơ bệnh án mà Liên Vũ Phàm kiểm tra nghiêm ngặt thì không khỏi nhíu mày, không ngờ rằng Úc Hoa thật sự đánh lãnh đạo, còn đánh rất nặng, chuyện này quả thực không thể tin được!

Liên Vũ Phàm đồng thời bật video quay cảnh tại sảnh của công ty, chỉ thấy Úc Hoa cùng lãnh đạo vừa nói vừa cười sóng vai đi vào hướng thang máy, vị lãnh đạo này ngoài ý muốn giẫm phải một vũng nước mà người lao công chưa kịp xử lý, bước chân của ông tay bị trợt và không đứng vững. Nhìn thấy lãnh đạo sắp ngã, Úc Hoa kịp thời đưa tay đỡ lấy tấm lưng lãnh đạo, giúp ông không bị té ngửa ra sau. Ai ngờ cái động tác đỡ người đó của anh, thế nhưng lại biến thành dùng sức ấn mạnh vào lưng người lãnh đạo, đem đầu ông ta đập vào bức tường bên cạnh thang máy.

Vưu Chính Bình: "......"

Mức độ này thực sự không thể giải thích là do trượt tay được.

Liên Vũ Phàm nói: "Khi đó có rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, các nhân viên trong công ty đều cho rằng đây là một chuyện ngoài ý muốn, nhân viên bảo vệ phụ trách giám sát cũng cho rằng có thể Úc Hoa giẫm phải nước và không đứng vững, mới dùng sức quá mạnh như vậy. Nhưng chúng ta đều là người được huấn luyện chuyên nghiệp, khác với cách nhìn của người bình thường, tôi cho rằng đây không phải là việc ngoài ý muốn, mà là do sức mạnh của Úc Hoa bị mất khống chế.

"Hơn nữa, mọi việc cũng không phải như Úc Hoa nói sau đó, là bị công ty sa thải. Anh ta có mối quan hệ không tồi với những thành viên trong công ty, lãnh đạo cũng tin tưởng đây là chuyện ngoài ý muốn, là Úc Hoa nhất quyết từ chức, lấy số tiền cuối cùng mà công ty đưa ra để trả chi phí ý tế."

Liên Vũ Phàm đối với " Sự kiện đả thương người của Úc Hoa" kết luận là: Sau khi kẻ phá hoại thay thế Úc Hoa, anh ta nhanh chóng từ chức và tránh xa đồng nghiệp cũ của mình, kẻo cho người quen phát hiện ra điều kỳ lạ ở anh ta.

"Nguyên nhân anh ấy đột nhiên đả thương người còn chưa điều tra rõ ràng, không thể đưa ra kết luận. Chủ động từ chức cũng không phải là vấn đề gì to tát, Úc Hoa giải thích với tôi rằng anh ấy hy vọng sẽ hoạch định lại mục tiêu công việc của mình, chắn hẳn ai ở đây khi nghe lén cũng đã nghe thấy." Vưu Chính Bình phản bác nói, "Tối nay khi tôi phối hợp điều tra với đội trưởng Liên, Úc Hoa đã nói chính xác mỗi ngày làm thêm giờ trong suốt ba năm chung sống của chúng tôi, liệu rằng người thay thế sẽ biết rõ ràng như vậy sao?"

"Đương nhiên sẽ, rất đơn giản." Liên Vũ Phàm láy ra một xấp lịch photocopy từ đống tư liệu mà hắn đã chụp lại khi khám xét nhà của Úc Hoa.

Đây là ba cuốn lịch để bàn, Úc Hoa không viết nhật ký, nhưng anh có thói quen ghi những sự kiện quan trọng xảy ra hằng ngày. Thói quen này bắt đầu từ ngày hẹn hò mù quáng với Vưu Chính Bình, từ khi yêu nhau, kết hôn, mãi cho đến ngày trước ngày đánh lãnh đạo, mỗi một ngày đều có một chút niềm vui mới.

—— ngày nào tháng nọ năm kia, tôi tham gia vào một buổi hẹn hò mù quáng, vốn dĩ đã từ chối, nhưng lại gặp được một thanh niên vô cùng đáng yêu (bảy màu) Tiểu Vưu, tôi định liên lạc thêm với cậu ấy, không biết cậu ấy có thích tôi hay không.

—— ngày nào tháng nọ năm kia, lần đầu tiên hẹn hò, trước đó tôi tra qua vô số cách theo đuổi, tự mình vạch ra một kế hoạch hẹn hò hoàn hảo. Tiểu Vưu mặc một bộ đồ...... Tôi không biết phải miêu tả về bộ quần áo rách nát đó như thế nào, nghe nói là trước khi hẹn hò thì bị chó cắn. Sau này mới biết được bởi vì đi hẹn hò ăn mặc quá đẹp trai, bị đám bạn bè ghen ghét, sau khi cãi vả đánh nhau một trận thì sắp tới giờ hẹn, Tiểu Vưu vì không muốn đến trễ, đành phải mặc quần áo rách hấp tấp chạy tới (có chút buồn cười).

Kế hoạch đã được hoạch định hoàn toàn vô dụng, buổi xem phim biến thành cảnh tượng đi mua quần áo cho Tiểu Vưu, bữa ăn tại nhà hàng lại biến thành cùng Tiểu Vưu ăn đồ nướng tại sân sau nhà Sầm Tiêu, Sầm Tiêu thì trộn hành tây. Đó là lần đầu tiên tôi biết rằng mình có thể hạnh phúc như vậy mà không cần phải lên kế hoạch, cuộc sống tràn đầy niềm vui ngoài ý muốn, có mùi pháo hoa bất ngờ khiến người ta không thể tưởng tượng.

PS: Có chút đố kị với Sầm Tiêu.

—— ngày nào tháng nọ năm kia, rèn luyện thân thể, lực eo của tôi dường như có chút khiếm khuyết.

—— ngày nào tháng nọ năm kia, lập kế hoạch cầu hôn, không hề ngoài ý muốn mà tất cả kế hoạch đều được hoàn thành một cách bất ngờ. Tôi mua một cặp nhẫn, tìm một studio cưới lên kế hoạch, buổi sáng Tiểu Vưu tới đón tôi, tôi ngồi lên xe máy rất phong cách của em ấy, một đường đi đến Cục Dân Chính.

Tôi hoảng loạn vô thố, không phải là vì bị ép cưới đột ngột mà là vì tôi không mang theo giấy tờ chứng nhận. Tiểu Vưu lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu của tôi ra, cũng không biết là em ấy đã lấy đi lúc nào nữa.

Lần này tôi không nói gì để tự mình Tiểu Vưu quậy tung trời, tôi xụ mặt đoạt lấy chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu của mình, xoay người đi về phía không gian rộng lớn hơn trong sảnh.

Tiểu Vưu có chút hoảng loạn, em ấy vội vàng giải thích, duy trì trạng thái này không kết hôn cũng được, là em ấy liều lĩnh.

Tôi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của em ấy, chợt thấy mừng thầm. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt không hài lòng, xoay người lại một cách hào hoa, quỳ một gối, đem nhẫn kim cương mang ngón tay áp út của em ấy.

Bày ra biểu tình tàn nhẫn nhát, nói lời lãng mạn nhất, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ ngoài ý muốn của Tiểu Vưu, trong lòng tôi mừng thầm, vì màn cầu hôn đã kết thúc một cách thành công.

PS: Cố ý nắm lấy đôi tay Tiểu Vưu, để hình ảnh phản chiếu của chiếc nhẫn kim cương sáng bóng lủng lẳng trong mắt Sầm Tiêu, đây là một chút đê tiện nho nhỏ trong tim tôi.

—— ngày nào tháng nọ năm kia......

Vưu Chính Bình nhếch miệng đọc vài trang, thì nghe thấy Liên Vũ Phàm nói: "Úc Hoa có thói quen ghi chép, người thay thế nhất định biết rõ tình huống của thân thể này, những điều quan trọng giữa hai người, anh ta tự nhiên nhớ rõ ràng rành mạch. Từ nửa tháng trước, bắt đầu từ ngày làm lãnh đạo bị thương, Úc Hoa cũng không có viết qua nhật ký lịch bàn bữa, đây cũng là một bằng chứng quan trọng."

Cả Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu đều không cẩn thận nghe lời hắn nói, Sầm Tiêu bàng hoàng mà nghĩ, Úc Hoa thế nhưng ghen ghét mối quan hệ của mình với Vưu Chính Bình, chuyện này quá kinh khủng rồi. Quả nhiên không thể tùy tiện nhìn lén nhật ký của người khác, nếu không sau này phải đối mặt Úc Hoa như thế nào đây!

Vưu Chính Bình ngược lại nghiêm mặt nói: "Tư liệu này cũng sao chép giúp tôi một phần, quay về tôi lại chậm rãi nghiên cứu từ từ."

Đem về rồi đóng nó thành một cuốn sách, đọc nó như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà cậu là nhân vật chính.

Liên Vũ Phàm: "...... Các người có nghe tôi nói hay không đó?"

Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu liên tục gật đầu: "Nghe mà nghe mà."

Vưu Chính Bình đột nhiên cảm thấy, Liên Vũ Phàm điều tra nhiều một chút những chuyện về Úc Hoa mà cậu không biết cũng khá tốt, phiếu điểm, nhật ký lịch để bàn, cậu có thể giữ như đồ vật quý giá, thỉnh thoảng lật xem một lần.

Khó trách người yêu có những lúc nhịn không được lén nhìn điện thoại hay là xem nhật ký của đối phương, trước đây Vưu Chính Bình vô cùng khinh thường đối với những hành vì xem lén này, cậu luôn dành cho Úc Hoa sự tín nhiêm tuyệt đối. Tuy nhiên khi nhìn thấy những tờ lịch này, Vưu Chính Bình cảm thấy, sau này hẳn là phải thường xuyên nhìn qua những tờ lịch để bàn này.

Sau khi Liên Vũ Phàm đập bàn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, hắn bắt đầu phân tích chứng cứ thứ ba —— hồ sơ chi tiêu gần đây của Úc Hoa.

"Cậu luôn tỏ vẻ mình là người bên gối của anh ta, nhưng cậu có biết hay không, trong khoảng thời gian này Úc Hoa đã đập vỡ bao nhiêu đồ đạc hay không?" Liên Vũ Phàm nói, "107 cái chén đĩa, 2 cái bàn, 3 chiếc ghế, 1 cái gương, 12 miếng gạch. Sau khi anh ta từ chức, anh ta nói với cậu ra ngoài tìm việc đúng không? Thật ra anh ta không hề ra ngoài, mà là vẫn luôn ở nhà đập vỡ đồ đạc, còn thừa dịp lúc cậu đi làm mua lại những đồ dùng bổ sung."

Bong bóng phấn hồng từ cuốn nhật ký của Vưu Chính Bình hoàn toàn tiêu tán, cậu đau lòng nói: "Tại sao Úc Hoa lại làm như vậy chứ? Tâm tình anh ấy không tốt thì có thể nói với tôi mà, tôi sẽ dẫn anh ấy đến kho để đập bàn, sao lại phải đập những đồ tốt ở nhà chứ, bổ sung những đồ đạc này tốn rất nhiều tiền đó! Chúng tôi không còn nhiều tiền tiết kiệm đâu!"

Liên Vũ Phàm: "......"

Đây là trọng điểm sao?

Hắn hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân không nên quan tâm tới sóng não của những đôi yêu đương, tiếp tục nói: "Trọng điểm không phải lãng phí tiền, nhưng tại sao tính khí của anh ta thay đổi đến mức làm hỏng đồ đạc? Ở trước mặt mọi người thì anh ta luôn là một quý ông, kết quả của một vài cuộc đánh giá tâm lý chuyên nghiệp đều là ưu tú."

"Hơn nữa anh ta không chỉ phá hủy đồ đạc và đồ dùng nhà bếp," Liên Vũ Phàm mở hộp ra, "Còn có chiếc điện thoại di động, cậu không hề phát hiện anh ta đã đổi điện thoại mới giống y đúc phải không?"

Vưu Chính Bình cầm lấy chiếc hộp, bên trong là chiếc điện thoại đập tan nát giống như ai dùng búa đập.

"Sao anh ấy lại đập nát chiếc điện thoại quan trọng như vậy!" Sầm Tiêu trầm mặc hồi lâu phẫn nộ nói, "Vưu Chính Bình mua chiếc điện thoại này, chúng tôi dễ thở sao?"

Liên Vũ Phàm: "???"

Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu, sao cậu lại phẫn nộ?

Mức lương công khai của Vưu Chính Bình chỉ có 2500 tệ, cậu muốn tặng Úc Hoa một chiếc điện thoại nhân dịp sinh nhật, nhưng lại không dám mua nó bằng tiền riêng. Vì để không cho mọi người phát hiện, cậu ăn chực uống chực với đám đàn em, tiết kiệm được bốn tháng tiền lương từ kẽ răng của đám người Sầm Tiêu, chăm chỉ cực khổ mua điện thoại.

Đám người Sầm Tiêu cũng chỉ là người làm lâm thời trong tổ dân phố, giống như Vưu Chính Bình chỉ có mức tiền lương là 2500 tệ. Bốn tháng này, Vưu Chính Bình nói rằng tuyệt đối không thể tiết lộ mức tiền lương, mọi người cùng nhau cắn răng phấn đấu, nổ lực thắt lưng buộc bụng, giúp đỡ Vưu Chính Bình tiết kiệm tiền.

Vưu Chính Bình còn đặc biệt có thể ăn!

Trong bốn tháng đó, nếu không phải thỉnh thoảng Úc Hoa thường kêu Vưu Chính Bình mang thêm cơm cho mọi người, đám người Sầm Tiêu thiệt không biết làm cách nào để vượt qua.

Đó là bốn tháng tăm tối nhất, còn khắc khổ hơn khoảng thời gian huấn luyện lúc còn nhỏ, ít nhất hồi đó còn được cho ăn no, quần áo hỏng rồi sẽ được phát lại!

Vì muốn tiết kiệm tiền mà trong bốn tháng không có một giọt coca, Sầm Tiêu thật không muốn nhớ tới.

"Chuyện này nếu như người thay thế làm, không cần người khác động thủ, tôi sẽ tự mình xử lý hắn," Sầm Tiêu trầm mặt nói, "Nếu là Úc Hoa làm...... Kêu anh ấy làm nhiều đồ ăn vặt một chút là được rồi."
Bình Luận (0)
Comment