Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 37

Tối nay Vưu Chính Bình không về nhà, Úc Hoa tùy tiện ăn màn thầu còn lúc sáng để lấp đầy bụng, đồ ăn đối với anh mà nói không phải là sự hưởng thụ gì mà chỉ dùng để cung cấp năng lượng duy trì sự tồn tại mà thôi. Nếu như không có Vưu Chính Bình với bộ dáng ăn uống vô cùng ngọt ngào, tất cả những mỹ vị trên thế gian này trở nên vô nghĩa đối với Úc Hoa.

Kể từ khi trở thành cảnh sát phụ trợ, việc tăng ca đối với Vưu Chính Bình là chuyện thường ngày. Lịch chia ban của cậu ít hơn một chút so với những nhân viên cảnh vụ chính thức, nhưng vẫn có những lúc trực ca đêm, thỉnh thoảng cũng có những tình huống thay ca phát sinh.

Úc Hoa lật lật tờ lịch, phát hiện rằng lịch trực ca đêm lần này của Vưu Chính sớm hơn bình thường một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi dao động bình thường.

Kể từ khi Vưu Chính Bình trở thành cảnh sát phụ trợ, Úc Hoa đã bắt đầu ghi lại quy luật trực ban của người yêu, đây là trường hợp trước khi anh biết Vưu Chính Bình là người thủ hộ, sau khi biết cũng như thế.

Ghi chép trước đây là muốn chuẩn bị trước bữa ăn cho ca đêm, đồng thời xác định nhân số trực ban, làm thêm cơm cho các đồng nghiệp luôn, để cho bữa ăn của Tiểu Vưu không bị ảnh hưởng không tốt, nhỡ đâu lại có người đoạt ăn, Úc Hoa cũng sợ Tiểu Vưu ăn không đủ no.

Hiện tại mục đích ghi chép để làm cơm cũng không thay đổi, nhưng có thêm một nhiệm vụ là quan sát hướng đi của sấm quan giả.

Úc Hoa dựa vào năng lượng hệ thống của Nguyên Lạc Nhật để đèn nén sức mạnh xuống dưới 99%, chỉ để lại 1% sức mạnh và 3 năng lực.

Ba năng lực theo thứ tự là "Phát lại thời không" (trong vòng 24 giờ), tạo ảo ảnh (5 – 10 phút) và biến vitamin thành chất độc để tiêu diệt hệ miễn dịch.

Giữ lại khả năng tạo chất độc là Úc Hoa biết độc tính có thể kích hoạt sức mạnh trong cơ thể mình, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống khẩn cấp nào. Tuy nhiên số lượng cấp độ thông quan của Nguyên Lạc Nhật quá thấp, ít hơn 100 lần so với Úc Hoa, thuốc độc được tạo ra từ năng lực đó nhiều nhất chỉ có thể kích hoạt 3% sức mạnh của Úc Hoa, nhiều hơn nữa sẽ không có hiệu quả.

Còn sót lại 1% sức mạnh không đủ để Úc Hoa cảm nhận được lá chắn của toàn bộ thế giới, không có cách nào phát hiện sự xuất hiện của sấm quan giả đến thế giới này.

Anh ghi lại quy luật trực ban của Vưu Chính Bình, từ đó có thể lần mò ra hướng đi của sấm quan giả.

Hôm nay Vưu Chính Bình đột nhiên thay ca, khiến cho tâm Úc Hoa sinh ra cảnh giác, trước tiên anh lên mạng tìm kiếm tin tức, bởi vì Tổ Chức Thủ Hộ đã phong tỏa tin tức truyền thông, nên vụ đánh bom ở công viên trung tâm khu Húc Dương cũng không được truyền đi.

Úc Hoa mở máy tính đăng nhập diễn đàn ở khu vực sinh sống khu Húc Dương, lướt nhanh qua các bài viết và bình luận mới nhất, thông qua vô số những bình luận của mấy người mồm năm miệng mười, nhanh chóng thu được tin tức ngày hôm nay.

Đồng thời, anh cũng dùng điện thoại di động đăng kế hoạch làm việc ngày mai cho bốn người trong phòng làm việc Chân Lê, để cho ba người chuẩn bị sẵn sàng trước, lập tức nhận được sự trả lời.

Chân Lê nhắn lại đầu tiên "Đã nhận", Nguyên Lạc Nhật thì nhắn "Cút", Liên Vũ Phàm thì chậm chạp không có tin tức.

Có rất nhiều bài đăng trong khu vực sinh sống, Úc Hoa có thể mở cùng lúc 100 bài đăng của ngày hôm nay bằng phần mềm riêng của anh, dùng màn hình máy tính thu nhỏ lại thành 100 cái trang web, màn hình laptop doanh nhân 14 inch chứa dày đặc các từ và thanh cộc web trượt xuống nhanh chóng, người bình thường sẽ lóa mắt khi nhìn chằm chằm vào một giao diện có kích thước nho như vậy, nhưng Úc Hoa thì có thể xem toàn bộ 100 bài viết trong chớp mắt.

Hôm nay khu Húc Dương có tổng cộng 357 bài đăng mới, sau khi xóa quảng cáo thì còn lại 2014 cái, có tổng cộng 54129 bình luận, có nhiều bài đăng khác nhau như bóc phốt, tám nhảm, những tin đồn thú vị, cho dù Úc Hoa có thể cùng một lúc xem 100 bài đăng, thì cũng là một khối lượng công việc vô cùng lớn.

Phần mềm chạy tự động, nhanh chóng mở ra các bài đăng, mở bài viết mới rồi cuộn trang một cách nhanh chóng, trên màn hình luôn có 100 trang web, điều này giúp Úc Hoa hoàn thành việc xem bài viết với tốc độ nhanh nhất.

Nửa giờ sau, tin nhắn cuối cùng của tổ công tác bốn người vẫn là từ "cút" của Nguyên Lạc Nhật, Liên Vũ Phàm vẫn im lặng không tiếng động, không biết là không nhìn thấy tin nhắn hay là điện thoại không ở bên người.

Úc Hoa tập trung làm hai việc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay nhanh chóng bấm trên điện thoại, @ Liên Vũ Phàm hỏi hắn có nhận được hay không.

Sau hơn 20 phút, Liên Vũ Phàm trả lời: Ngày mai xin nghỉ một ngày, anh tùy ý trừ vào tiền lương.

Một tên nhà giàu nứt đố đổ vách lười biếng lại tranh mấy trăm tệ tiền chuyên cần với Úc Hoa sao.

Cùng lúc đó, Úc Hoa nhấn phím enter của máy tính để tạm dừng hoạt động của phần mềm rồi phóng to 4 trang web.

Bốn bài đăng này đều là những bài nói chuyện phiếm, Úc Hoa phóng to toàn bộ giao diện, sau khi F5 lại một lần nữa, phát hiện thiếu mấy cái bình luận, những bình luận này đã bị quản trị viên gỡ bỏ.

Nội dung bình luận đại khái là "Định cuối tuần này mang con trai tới công viên chơi", "Hôm nay đi ngang qua công viên thì thấy rất nhiều người tụ tập", "Công viên muốn đóng cửa để tu sửa", "Công viên đã không còn chỗ để nhảy quảng trường", toàn bộ đều là thông tin có liên quan tới "Công viên".

Với công năng tìm kiếm của Úc Hoa, anh đã tìm kiếm hai từ "Công viên" trong các bài viết về khu vực sinh sống và thấy rằng ngoài thông báo chính thức về việc cải tạo của công viên thì không còn đề cập đến vấn đề nào khác.

Anh tùy tiện mở một bài đăng ẩn danh, dùng IP giả lập nặc danh đăng một tin "Hôm nay ở công viên có phải xảy ra chuyện", sau khi đăng, anh liên tụ bấm F5, phát hiện một bình luận đã bị gỡ bỏ trong 3 giây.

"Công viên sao?" Úc Hoa gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Úc Hoa là một chuyên gia về địa điểm hẹn hò ở khu Húc Dương, năm đó khi yêu nhau với Vưu Chính Bình, vì muốn tìm một địa điểm hẹn hò rộng rãi để ném tên bóng đèn Sầm Tiêu kia đi mà đã hao tổn tâm huyết, nghiên cứu qua tất cả những địa điểm hẹn hò không phù hợp, rừng cây nhỏ trong công viên khu Húc Dương có ý nghĩa đặc thù đối với Úc Hoa, chỗ đó chính là nơi lần đầu tiên anh và Vưu Chính Bình hôn môi.

Buổi hẹn hò đầu tiên của họ từ bữa tối dưới ánh nến biến thành buổi tiệc nướng BBQ ở sân sau nhà Sầm Tiêu, hôm đó tâm trạng của Úc Hoa không tốt chút nào, chẳng có ai có tâm trạng tốt khi đã lên kế hoạch hẹn hò ngâm nước nóng, có một cảm giác thân cận với đối tượng lần đầu tiên biến thành một bữa tiệc nướng BBQ chung với một đám người, anh vẫn luôn trầm mặc mà đặt xiên nướng, nhìn Vưu Chính Bình đám người Sầm Tiêu cùng nhau đùa giỡn.

Khi đó Úc Hoa và Vưu Chính Bình vẫn còn trong gia đoạn yêu đương quen nhau, chưa từng thân thiết so với hiện tại, nên Úc Hoa cũng không tiện biểu hiện ra là bản thân đang bất mãn. Anh vô cùng có tâm cơ mà "Vô tình" để Vưu Chính Bình nhìn thấy anh vì chuẩn bị công tác hẹn hò mà thức đến nửa đêm, kế hoạch thật dài từ 6 giờ sáng cho tới 10 giờ tối, mỗi khoảng thời gian làm việc gì đều không bỏ sót một chi tiết, là kế họach được dốc hết tâm huyết.

Mưu đồ của Úc Hoa chỉ là không cam lòng nhìn thấy tâm huyết của mình bị uổng phí như vậy, anh chưa bao giờ là người cống hiến quên mình, nhất định phải có gì đó đền đáo những gì anh đã trả giá. Anh một bên đảo xiên nướng, một bên dùng dư quang âm thầm đánh giá đối tượng thân cận của chính mình, tự hỏi Vưu Chính Bình sẽ làm những gì sau khi nhìn thấy một kế hoạch như vậy.

Vưu Chính Bình lặng lẽ đặt điện thoại xuống, giả bộ như không nhìn thấy, sau đó đi đến bên cạnh Sầm Tiêu, đá chân hắn một cái rồi nói: "Cậu có biết là cậu nên bị thiêu chết hay không?"

Vì thế cậu đè đầu Sầm Tiêu xuống cùng với đám đàn em bóng đèn đi nhúng tỏi rồi nướng BBQ, cảnh tượng lúc đó vô cùng hỗn loạn.

Cuối cùng vẫn là Úc Hoa ra mặt làm người hiền lành, thư hoãn Vưu Chính Bình cùng các tiểu đệ quan hệ, cuối cùng mặc kệ là Vưu Chính Bình vẫn là Sầm Tiêu đều cảm thấy Úc Hoa người thật tốt quá.

Úc Hoa lúc ấy mới nhân cơ hội này đi ra lời mời hẹn hò thứ hai, cũng tỏ vẻ hỏi Vưu Chính Bình lần này quyết định đi nơi nào.

Vưu Chính Bình cùng đám đàn em tính toán ba bốn ngày trời, phát hiện dù đi chỗ nào cũng rất không ổn, não cũng đã muốn trương lên, lúc này Úc Hoa mới nhận ra thật không dễ để thực hiện kế hoạch.

Cuối cùng thì mọi người lựa chọn công viên, phong cảnh đẹp, gần đó có nhà hàng, còn có khu vực cho thuê nướng BBQ. Điều quan trọng nhất chính là địa điểm rộng lớn, thuận tiện cho đám người Sầm Tiêu âm thầm theo dõi, miễn cho Vưu Chính Bình không khống chế được cảm xúc rồi bộc phát dị năng.

Úc Hoa và Vưu Chính Bình chèo thuyền trong công viên, đám người Sầm Tiêu cũng thuê vài chiếc thuyền rồi chèo theo gần đó; cặp chồng chồng ưu sầu đi tản bộ, đám đàn em thì cải trang thành người qua đường.

Mãi cho đến khi về chiều, Úc Hoa nắm tay Vưu Chính Bình, hai người đi vào trong rừng cây, tránh đi tầm mắt của đám đàn em, trốn sau một cây cổ thụ to lớn, ở trong ánh hoàng hôn nhẹ nhàng hôn xuống.

Khi đó Vưu Chính Bình cho rằng mình sẽ kích động đến mức bạo động dị năng, ai ngờ cái gì cũng không phát sinh. Làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, sau khi cậu mở mắt ra thì nhìn thấy chính là đôi mắt trong veo của Úc Hoa, trái tim Vưu Chính Bình đập liên hồi, cậu dang hai tay ôm lấy Úc Hoa, chủ động hôn xuống một nụ hôn sâu và dài hơn.

Ngày đó, chỉ một trang nhật ký kịch để bàn có hai mặt trước sau cũng không đủ ghi lại tâm tình của Úc Hoa, anh cầm lên cuốn lịch để bàn có tương đối ít ghi chép trước đây, lưu loát viết bat rang mới miễn cưỡng viết ra tâm trạng ngày hôm đó của mình.

Bây giờ thì sao? Công viên là thật sự được cải tạo, hay là xảy ra chuyện gì khác?

Úc Hoa đem một lọ vitamin giấu vào trong ngực, nhân lúc trời tối đi đến nhà của Chân Lê, lấy đi chiếc áo choàng đen được Chân Lê để dưới cùng của tủ quần áo.

Dọc theo đường đi anh duy trì sự ảo ảnh, không cho những người xung quan nhìn thấy hay theo dõi mình. Úc Hoa mặc một bộ đồ đen nương theo sắc tối của màn đêm đi vào công viên, thấy bên ngoài công viên đều bị kiến trúc màu xanh ngăn lại, cứ cách 10 mét là có một người đứng canh gác.

Người đứng gác mặc thường phụ, có dáng người thẳng như lao, là những người đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Úc Hoa tìm thấy một nơi mà thủ vệ hơi nới lỏng, nhẹ nhàng nhảy vào. Bởi vì anh dùng ảo giác để bảo vệ chính mình, đôi mặt của người bình thường không thể nhìn thấy anh, Úc Hoa thoải mái lẻn vào công viên.

Công viên được xây dung xung quanh một hồ nước, lọt vào tầm mắt là hồ nhân tạo khổng lồ. Úc Hoa đi đến bên hồ nhìn thấy xác con thuyền nổi trên mặt nước vẫn chưa kịp thu dọn, cũng như những vết cháy nổ màu đen xung quanh bờ hồ.

Ở chỗ này đã xảy ra những vụ nổ mạnh tương đối nghiêm trọng, hơn nữa có nhiều hơn một vụ nổ.

Nhiều con cá vàng chết trôi trong hồ nước trong veo, vảy của chúng thì phát quang lân tinh vô hồn bên dưới ánh trăng.

Úc Hoa tránh những người đang tuần tra trong công viên, đi đến khu rừng nhỏ nơi anh và Vưu Chính Bình đã hẹn hò. Trong rừng cây có rất nhiều cây cối bị ngã đổ, Úc Hoa tìm thấy cây cổ thụ đã chứng kiến nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cây cổ thụ bị gãy làm đôi ngã xuống đất, thân cây bị cháy thành màu than đen, chỉ còn lại bộ rễ khổng lồ là còn hoàn hảo.

Úc Hoa ngồi xổm xuống, lòng bàn thay đặt trên mặt cắt những vòng tuổi của cây, nhắm mắt cảm nhận nhịp đập nơi tầng sâu dưới lòng đất.

"Còn sống." Anh mở mắt ra, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cây cổ thụ này có giá trị có lịch sử, vị trí của công viên vốn là nơi ở của một vị quan của triều đại cuối cùng của xã hội phong kiến, trong cái thời kỳ loạn lạc đó, gia đình quan viên đi chạy nạn, phủ đệ bị cướp sạch không còn, đình viện bị thiêu hủy, sau trận hỏa hoạn đó, một cái cây nhỏ đại diện cho một thời đại mới bắt đầu sinh trưởng lên.

Hơn một trăm năm sau, cây nhỏ đã biến thành cổ thụ, thân cây thô tráng đã ghi lại những thăng trầm của thành phố, cũng là nới chứng kiến câu chuyện năm đó của Úc Hoa và Vưu Chính Bình.

Úc Hoa lấy lọ thuốc ra, đổ ra mười viên vitamin, niết trong lòng bàn tay, lập tức vitamin biến thành thuốc độc có thể giết chết một người ngay lập tức, mười viên vitamin được nghiền thành bột rồi cho vào trong nước, có thể hủy diệt một hệ sinh thái trên con song nhỏ.

Úc Hoa một ngụm nuốt mười viên thuốc, độc tính đã phá bỏ phong ấn của anh, sức mạnh của anh tăng lên đến 3%.

Anh lấy một chiếc lá xanh còn ngoan cường sống sót trên cành cây già, đặt chiếc lá xan mướt lên những vòng hàng năm của cây cổ thụ, dùng đầu ngón tay trỏ gõ vào gân chính giữa của chiếc lá, một luồng sinh khí tràn ngập năng lượng được rót vào trong rễ cây.

Nhánh cây cổ thụ bị cháy xém và đen ngòm lại được nhuộm màu áo xanh, thân cây đổ rạp lại đứng thẳng lên với sự giúp đỡ của nguồn năng lượng khổng lồ, thân cây bị chẻ đôi bắt đầu từ từ dung hợp vào nhau.

Cùng lúc đó, toàn bộ những cây bị ngã đổ nhưng vẫn còn sống trong rừng từ từ đứng lên cùng với cây cổ thụ, thảm cỏ trên mặt đất bị thiêu đốt một lần nữa được tái sinh xanh tốt.

Không phải là Úc Hoa có năng lực cải tư hoàn sinh, mà là sức sống của những loài thực vật này vô cùng ngoan cường, chúng nó vẫn chưa chết đi, chỉ cần tiếp thêm cho chúng nó một nguồn năng lượng, đánh thức được sức sống đang trào dâng thì những gốc cây khô lại có thể được hồi xuân.

Úc Hoa sờ soạng trên thân cây cổ thụ, tìm được hai chữ "ưu sầu" siêu vẹo.

Đây là ký tự được Vưu Chính Bình khắc lên sau màn hôn môi, công viên không cho phép khắc trên thân cây, bởi vì hai chữ này mà Vưu Chính Bình phải đóng phạt hai nghìn tệ, đồng thời bị ép viết một bản kiểm điểm dài năm nghìn từ, bản kiểm điểm đó được dán trong công viên suốt một tháng.

Tất nhiên là dựa vào trình độ viết văn của Vưu Chính Bình là không thể viết một bản kiểm điểm năm nghìn từ, đương nhiên là do Úc Hoa viết thay, ký tên vào bản kiểm điểm cũng là chữ ký của hai người Úc Hoa và Vưu Chính Bình.

Đầu ngón tay của Úc Hoa lướt qua hai từ trị giá hai nghìn tệ và bản kiểm điểm trị giá năm nghìn từ, nhẹ giọng nói: "Mày phải luôn sống sót để chứng kiến cuộc đời của tôi. Cho dù chúng tôi đã rời khỏi thế giới này, mày phải luôn sống sót, mãi cho đến khi hai chữ này được vuốt phẳng."

Tiếng cây cối sống lại vang dội, chẳng mấy chốc đã có người đuổi tới rừng cây, Úc Hoa ẩn mình trong màn đêm, từ từ tránh xa bọn họ.

3% sức mạnh đủ để cho anh hoàn toàn dung nhập vào cảnh sắc của môi trường, nhóm người thủ hộ thì có thể cảm nhận được những gợn sóng năng lượng bất thường, nhưng những người canh gác trong công viên là người bình thường thì không thể cảm nhận được.

Tuần tra công viên là những nhân viên ngoài biên chế của Tổ Chức Thủ Hộ, bọn họ không thể tưởng tượng mà nhìn rừng cây bị cháy đen sau một đêm lại khôi phục, vội điện cho cục trưởng Tiêu, báo cáo về điểu kỳ diệu của những cây chết được hồi xuân này.

Giờ phút này cục trưởng Tiêu đang phân tích năng lực của kẻ phá hoại 192 cho những người thủ hộ ở căn cứ: "Như những điều các cậu phải được dạy trong quá trình huấn luyện, kẻ phá hoại có rất nhiều chủng loại công kích khác nhau, các đạo cụ thần kỳ ùn ùn xuất hiện không dứt, khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng tất cả các đạo cụ và lực lượng phụ trợ của họ đều xoay quanh một cốt lõi gọi là Căn Nguyên Năng Lực của bọn họ.

"Căn Nguyên Năng Lực kỳ thực cũng không khác mấy năng lực của người thủ hộ, ví dụ như năng lực của Sầm Tiêu là hệ lửa, cậu ấy có thể dùng bom xăng và các vũ khí tầm nhiệt khác để hỗ trợ tăng cường sức mạnh của mình, mà tất cả các sự lựa chọn về đạo cụ bổ trợ đều dựa trên khả năng cốt lõi của lửa; lại ví dụ như năng lực của Liên Vũ Phàm năng lực sửa chữa, vì thế cậu ta đã hình thành một thói quen, quan sát hoàn cảnh môi trường trước một trận chiến, trước đó phá hủy một số vật phẩm có lực sát thương cao, đặt một phần rất nhỏ của những vật phẩm đó lên trên người, chúng có thể công kích bất ngờ trong bất kỳ lúc nào.

"Kẻ phá hoại cũng thế, đạo cụ của chúng được chia thành bà loại: trị liệu, chạy trốn và trợ giúp. Trị liệu và chạy trốn tương đương với hệ chữa bệnh và phương tiện giao thông, chẳng qua là công nghệ của chúng mạnh hơn chúng ta, tốc độ chữa bệnh và chạy trốn cũng nhanh hơn, nhưng miễn là chúng ta luôn duy trì tâm thái cảnh giác, không vì bọn họ bị thương mà nới lỏng, thì chúng ta có thể ngăn chặn thành công những kẻ phá hoại đột ngột hồi phục hoặc trốn thoát bằng các phương pháp thoát hiểm, thế thân hoặc đào tẩu. Về chủng loại của hai đạo cụ này, Tổ Chức Thủ Hộ cũng đã thống kê không ít trong nhiều năm qua, và tôi tin rằng mọi người cũng đã thành thạo trong việc ghi nhớ chúng.

"Bất kể là loại đạo cụ phụ trợ nào, nhất định phải phát huy Căn Nguyên Năng Lực cho kẻ phá hoại. Ví dụ như đạo cụ bong bóng độc và nỏ tiễn của Nguyên Lạc Nhật đều là như thế, Chân Lê không mạnh, nếu hắn có sức mạnh của Nguyên Lạc Nhật, hắn sẽ lựa chọn phương hướng đạo cụ là chuyển các vật phẩm sang đạo cụ ăn được và đạo cụ áo giáp."

Mọi người chăm chú lắng nghe bài giảng của cục trưởng Tiêu, đối chiếu với kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, sôi nổi gật đầu. Nội dung của cục trưởng Tiêu đều là do Tổ Chức Thủ Hộ truyền lại trong nhiều năm qua, dùng máu của vô số người thủ hộ để đổi lấy.

Liên Vũ Phàm cũng tham gia vào buổi họp lần này, hắn ngồi bên cạnh Sầm Tiêu, cách Lạc Hoài một khoảng rất xa.

Nhìn thấy Lạc Hoài cũng đến khu Húc Dương, lồng ngực của Liên Vũ Phàm liền co chặt lại, nếu không phải kẻ phá hoại lần này có lực sát thương quá lớn đối với người thường, năng lực của hắn lại đóng một vai trò rất quan trọng, hắn sẽ lấy cớ rút khỏi chiến dịch lần này với lý do là bảo vệ hai người Nguyên, Chân.

Liên Vũ Phàm không muốn hợp tác với Lạc Hoài, hắn sợ rằng sau khi nhìn thấy Lạc Hoài thì sẽ không khống chế được bản thân mình, nhịn không được lại muốn cướp một ngôi sao nào đó từ cánh tay của Lạc Hoài.

Cục trưởng Tiêu tiếp tục nói: "Trong một thời gian dài, có một vấn đề đã gây khó khăn cho Tổ Chức Thủ Hộ, chúng ta không thể xác định giới hạn của đạo cụ kẻ phá hoại là tới mức độ nào, bởi vì số lượng đạo cụ được lấy ra bởi những kẻ phá hoại đều không có sự thống nhất, sâu không thấy đáy, có mấy đạo cụ sau đó không có sức chiến đấu nữa.

"Lần này nhờ sự hợp tác của Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê đã giúp chúng ta giải đáp đực nghi vấn này, nguyên nhân là nằm ở tích phân.

"Kẻ phá hoại càng vượt qua nhiều thế giới thì tích phân càng nhiều, càng đổi được nhiều vật phẩm. Nguyên Lạc Nhật cũng đại khái nhớ lại phạm vi điểm cần thiết để đổi các đạo cụ hiệu ứng khác nhau, dựa vào thông tin mà hắn cung cấp, chúng ta có thể có thể tìm ra đại khái điểm và số lượng vật phẩm có thể đổi của kẻ phá hoại 192. Bằng cách này, chỉ cần xác định Căn Nguyên Năng Lực của hắn thì chúng ta có thể thành công bắt được hắn ta."

"Hôm nay ngài không hề có bất cứ hành động gì, chính là để tìm ra Căn Nguyên Năng Lực của kẻ phá hoại 192 sao?" Vưu Chính Bình hỏi.

Cục trưởng Tiêu gật đầu nói: "Kẻ phá hoại 192 có những đặc điểm sau, thứ nhất, hắn ta có một phương thức tấn công duy nhất, năng lực chuyển hóa tất cả các vật phẩm thành bom, trước mắt không có giới hạn cao nhất về số lượng, nhưng bất kể loại năng lực nào thì cũng phải có giới hạn, tôi nghi ngờ rằng hạn mức cao nhất của hắn là phạm vi phát nổ, trong cùng một phạm vi nổ, có thể tạo ra bao nhiêu quả bom cùng một lúc. Ví dụ như phạm vi nổ của hắn ta là trong bán kính 100 mét, như vậy hắn có thể phân ra 100 vụ nổ nhỏ có bán kính 1 mét hoặc 1 vụ nổ lớn có bán kính 100 mét.

"Thứ hai, bản thân hắn ta không có ở hiện trường, nhưng hắn có thể quan sát được ở hiện trường diễn ra cái gì. Tuy nhiên, hắn không thể "nhìn" thấy không gian của Vưu Chính Bình. Dù không gian cố tình được che giấu, nhưng nó vẫn có thể được phát hiện bằng cách tập trung vào thiết bị dò tìm năng lượng, điều này có nghĩa là kẻ phá hoại 192 chỉ có thể "nhìn" bằng mắt, thị giác của hắn có thể bị che đậy.

"Thứ ba, trong cuộc gọi thì hắn có nhắc tới một câu, "bên trong không gian trò chơi của tao, tất cả đều là vũ khí", những lời này đã tiết lộ bản chất thực sự về năng lực của hắn ta."

"Nói tóm lại, theo phân tích của tôi, năng lực thực sự của kẻ phá hoại 192 là......"

Cục trưởng Tiêu còn chưa nói xong thì đã nhận được cuộc gọi khẩn cấp đến từ công viên, ông không có ý định tiếp tục nói, để cho nhóm người thủ hộ trẻ tuổi tự mình phân tích, thấy Vưu Chính Bình, Sầm Tiêu, Liên Vũ Phàm, Lạc Hoài đều đang có dáng vẻ suy tư, hiểu rằng bọn họ thông qua những thông tin cơ bản đoán được năng lực của kẻ phá hoại 192.

"Rừng cây trong công viên đã được khôi phục như cũ," Cục trưởng Tiêu không thể tưởng tượng được thuật lại, "Chúng ta nhanh chóng đến công viên xem xét!"

Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu đồng thời đứng dậy, cây cổ thụ kia đã để lại cho Vưu Chính Bình một ấn tượng sâu sắc, lúc hai người bị thương nặng thì nghe cây cổ thụ bị phá hủy thì vô cùng khó chịu.

Rốt cuộc, trong số 2000 nhân dân tệ kia, vẫn là có 500 tệ được mượn từ Sầm Tiêu.

- --------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Kẻ phá hoại 192: Ha hả, đám phàm nhân, cho tụi bây mở mang kiến thức một chút về khả năng khủng bố của tao!

Người thủ hộ trẻ tuổi: Cục trưởng Tiêu, kẻ này rất mạnh sao?

Cục trưởng Tiêu: Tôi cũng không biết tại sao, sau mười lăm năm lại xuất hiện kẻ phá hoại một lần nữa...... Không những yếu hơn so với trước kia mà còn ngông cuồng hơn nữa.

Úc Hoa: Đại khái là hệ thống bị tước đi nên độ khó của thể giới bị hạ thấp, khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác ảo tưởng sức mạnh.
Bình Luận (0)
Comment