Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 4

Sau khi Vưu Chính Bình gặp gỡ Úc Hoa, năng lực của cậu đã dần được khống chế. Từ việc có thể phá hủy một sân huấn luyện ngầm đến việc chỉ phá hư một cái bàn thì đã là một bước đột phá lớn.

Sau khi kết hôn, đám đàn em thường xuyên đến nhà Vưu Chính Bình cọ cơm, trong quá trình này, Sầm Tiêu cũng hiểu rõ vì sao Vưu Chính Bình sau khi yêu đương lại có thể kiểm soát tốt năng lực của mình.

Trên người Úc Hoa có một loại khí chất khiến người ta yên tĩnh, mỗi lần Sầm Tiêu tới gần anh trong bán kính hai mét, đều có thể cảm nhận được một bầu không khí yên bình.

Đám đàn em từng đến nhà Vưu Chính Bình cọ cơm đều tỏ vẻ, Úc Hoa làm đồ ăn ăn thực sự rất ngon.

Sầm Tiêu cảm thấy không phải bởi vì Úc Hoa có tài nấu ăn ngon, mà là anh vì Vưu Chính Bình tạo ra một bến đỗ nghỉ ngơi.

Úc Hoa sẽ cẩn thận quan sát mọi người thích ăn cái gì, có sở thích gì, vì mọi người chuẩn bị đồ ăn thích hợp nhất với bọn họ, cho mọi người môi trường nghỉ ngơi thoải mái nhất. Ăn những bữa ăn ngon, sau khi ăn no thì vào phòng khách đùa giỡn, mà lúc này Úc Hoa sẽ mở TV, nghe một chút tin tức, cùng với giai điệu của thuyền đánh cá trong dự báo thời tiết, nghiêm túc rửa chén.

Sự thoải mái yên tĩnh thanh nhàn nuôi dưỡng tâm hồn mọi người, mỗi khi mọi người cần nạp năng lượng đều sẽ đến nhà Vưu Chính Bình cọ cơm, một bữa cơm trôi qua, ngày hôm sau lại là một hảo hán.

Lần này Úc Hoa thất nghiệp, đừng nói Vưu Chính Bình phát sầu, ngay cả Sầm Tiêu cũng cảm thấy là công ty của Úc Hoa không phải người. Hắn cùng với một đám anh em trộm đi điều tra vị lãnh đạo nằm viện, hy vọng có thể tìm chứng cứ bọn họ ăn vạ nhân viên, ai ngờ vị lãnh đạo bị thương kia giả tạo đến quá thật, nếu không phải hiểu Úc Hoa, bọn họ suýt nữa là tin vào bệnh án.

Cho nên lúc này đây, Sầm Tiêu thực sự là đang vô cùng nghiêm túc nghĩ cách giúp Vưu Chính Bình.

"Nếu không anh nói...... Tiền này là anh hỏi ba của anh?" Vưu Chính Bình rất nhanh phủ định biện pháp của bản thân mình, "Không được, cái lúc kết hôn ba của anh rất phản đối, Úc Hoa lúc ấy hứa hẹn nhất định sẽ làm anh hạnh phúc, không thể lấy tiền từ nơi của ba được."

Ba của Vưu Chính Bình, Vưu Quốc Đống là người duy nhất biết chuyện, ông là một quân nhân quốc gia, lại là người nhà Vưu Chính Bình, có quyền biết bí mật người thủ hộ. Đồng chí Vưu Quốc Đống không phải là phản đối Vưu Chính Bình kết hôn, mà là phản đối con trai ông giấu giếm việc người thủ hộ với người bạn đời thân thiết nhất của mình, bởi vậy lúc thúc đẩy hai người hẹn hò là Vưu Quốc Đống, trở ngại lớn nhất khi kết hôn cũng chính là ông.

Vưu Quốc Đống cho rằng, bạn đời là phải thẳng thắn thành khẩn lẫn nhau, hôn nhân đại biểu cho bọn họ phải gánh vác trách nhiệm nào đó, không thể giấu giếm sự tình về người thủ hộ cũng như giấu giếm người yêu. Vưu Chính Bình biết rằng Úc Hoa muốn một cuộc sống yên bình và tĩnh lặng, cậu muốn bảo vệ sự bình yên và bình thường đó của Úc Hoa, bởi vậy kiên trì không chịu nói ra chân tướng.

Vưu Chính Bình quyết định sử dụng sức mạnh của bản thân mình để bảo vệ những năm tháng yên bình của Úc Hoa.

Hai cha con quan niệm xung đột, cãi nhau một trận lớn, Vưu Quốc Đống công khai tỏ vẻ muốn cùng Vưu Chính Bình đoạn tuyệt quan hệ. Là Úc Hoa một lần lại một lần tìm Vưu Quốc Đống, thành khẩn tỏ vẻ anh tuy rằng chỉ là một người "Bình thường", nhất định sẽ dùng hành động thực tế chứng minh anh có thể cùng Vưu Chính Bình "Bình yên" cả đời, điều này trực tiếp làm cho Vưu Quốc Đống hiện tại nghe không được các loại từ ngữ "Bình yên", "Bình thường", ông cam thấy con trai mình đã hãm hại Úc Hoa, một thanh niên nghiêm túc trong cuộc sống.

Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu biết ngọn nguồn sự tình, nhưng trong ấn tượng của Úc Hoa, Vưu Quốc Đống phản đối bọn họ ở bên nhau, hướng Vưu Quốc Đống hỏi tiền là vượt qua cửa ải khó khăn nhất, là đối với Úc Hoa không có biểu hiện, tin tưởng Vưu Chính Bình không thể làm như vậy.

"Vậy làm sao bây giờ?" Vưu Chính Bình nửa chết nửa sống ngồi ghế cạnh tài xế, vô cùng khổ sở, "Anh ấy không vui như vậy, anh rõ ràng là có tiền giúp anh ấy, lại không thể lấy ra dùng, buồn chết mất thôi."

"Em cảm thấy mấu chốt nhất vẫn là tìm công việc cho anh ấy đi," Sầm Tiêu nghĩ nghĩ nói, "Úc Hoa là người rất có kế hoạch, anh ấy có khả năng sẽ có một khoản tiền tiết kiệm, cho dù chi phí bồi thường thuốc men không ít, số tiền còn lại đại khái cũng có thể kiên trì một hai tháng. Trong khoảng thời gian này anh nên đi khuyên khích anh ấy nộp hồ sơ, tìm công việc, nhanh chóng tìm được một công việc có lương không thấp càng sớm càng tốt, như vậy thì anh ấy mới không buồn bã như vậy."

Đôi mắt Vưu Chính Bình sáng rực lên, Sầm Tiêu không hổ là quân sư số một của cậu, quả nhiên là có biện pháp.

Nhưng cậu thực mau lại nói: "Lỡ như...... Không tìm được thì làm sao bây giờ? Ngày Úc Hoa bị sa thải trở về nói, chuyện anh ấy đánh lãnh đạo ảnh hưởng rất lớn, người trong giới đều biết, trong thời gian ngắn khó mà tìm được một công việc lương cao."

"Này không phải là điều dễ dàng sao?" Sầm Tiêu nói, "Mỗi người thủ hộ như chúng ta đều có chỉ tiêu nhập ngũ, hoặc là biên chế chính thức. Trước tiên anh nói với anh ấy, văn phòng tổ dân phố của chúng ta đang tuyển nhân viên tạm thời, để anh ấy đến làm một tháng trước khi điều sang đơn vị khác, nửa năm sau sẽ có một bài kiểm tra chính thức, theo quân biên chế không phải là danh chính ngôn thuận cho anh ấy rồi."

"Ý kiến hay!" Vưu Chính Bình hướng Sầm Tiêu giơ ngón tay cái lên.

Sầm Tiêu lại nói: "Tiền lương của quân biên chế không cao, nhưng có thể dùng tiền trợ cấp của chính mình để bù đắp cho anh ấy! Khả năng làm việc của Úc Hoa nhất định là đỉnh cao, tiền thưởng bao nhiêu cho hiệu suất đó cũng không thừa, đến lúc đó anh đem tiền trợ cấp của mình vào bên trong tiền lương của anh ấy, ảnh lại có thể nuôi anh rồi."

"Biện pháp này của cậu đúng là quá tuyệt vời!" Vưu Chính Bình rốt cuộc vui vẻ một chút.

Như vậy cậu có thể lợi dụng hiệu suất hoặc là tiền thưởng để "Rửa tiền", đem tiền để dành của mình từng chút từng chút "Rửa" tiến vào cộng đồng tài chính gia đình, Úc Hoa sẽ không bao giờ vì tiền mà phát sầu nữa.

Nghĩ đến biện pháp giải quyết, Vưu Chính Bình rốt cuộc cũng đem tâm tư đặt vào người đàn ông chim công đột nhiên xuất hiện trước cửa văn phòng tổ dân phố, cậu cùng Sầm Tiêu chạy tới Cục Công An, dùng tài khoản nội bộ để tra cứu thông tin cá nhân của người đàn ông chim công.

Hắn gọi là Chân Lê, năm nay 23 tuổi, sinh ra và lớn lên tại khu Húc Dương thuộc quyền quản lý của bọn Vưu Chính Bình, năm nay mới tốt nghiệp đại học Húc Dương, thông tin thân nhân, hộ khẩu, bằng cấp học lực đều là chân thật.

"Có vẻ như không có vấn đề gì, chẳng lẽ là do lúc ấy chúng ta thực sự phân tâm nên không chú ý tới hắn?" Sầm Tiêu hỏi.

Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm vào tất cả thông tin trong tài liệu lắc đầu nói: "Cha mẹ của Chân Lê qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ khi hắn học năm 3, sau đám tang thì hắn bán nhà, chuyển ra khỏi ký túc xá trường đại học và thuê một phòng trọ ngoài khuôn viên trường, phòng trọ là thông qua môi giới mà tìm, không có quá nhiều liên hệ gì với chủ nhà. Thành tích học tập ở mức trung bình, hiếm khi hòa đồng với các bạn trong lớp. Giảng viên cũng không có ấn tượng gì với hắn, đây là ảnh chụp lúc hắn còn là sinh viên."

Trên ảnh là một người mang kính gọng đen, tướng mạo thoạt nhìn không tồi, nhưng mộc mạc lại điệu thấp, cùng với người đàn ông chim công mà bọn họ nhìn thấy hoàn toàn không giống như cùng một người.

"Nhưng đây là anh chụp trên thẻ sinh viên," Sầm Tiêu nói, "Ảnh trên đó chủ yếu là mộc mạc, hơn nữa theo như trong tư liệu, sau khi cha mẹ hắn qua đời không lâu, hắn bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong hộp đêm, rất hiếm khi đi cùng các bạn học, hộp đêm lại chơi đến vui vẻ, chỗ này còn có các ghi chép về việc hắn mướn phòng trong quán rượu. Trải qua như vậy, ảnh chụp và bản thân hắn khác nhau thì cũng là chuyện bình thường."

"Anh cũng không nghi ngờ gì về tính cách biến hóa của hắn," Vưu Chính Bình nói với vẻ mặt tinh anh, "Điều anh để ý chính là, bắt đầu từ năm ba, hắn không còn người thân thiết nào. Cha mẹ qua đời, bạn tốt không hề liên lạc, quan hệ xa cách với bạn học, ấn tượng của giảng viên không cao, ít khi liên lạc với chủ nhà, mối liên hệ thân thiết duy nhất với hắn là những người quanh năm ở trong hộp đêm, người cùng với hắn mướn chung phòng."

Sầm Tiêu nhìn kỹ danh sách, trong số hơn một trăm hồ sơ, bạn học Chân Lê hoặc nam hoặc nữ, hoặc già hoặc trẻ, hơn một trăm cái tên thế nhưng không trùng lặp.

Sầm Tiêu trầm tư nói: "Hắn mỗi đêm đều đổi đối tượng, có nghĩa là những đối tượng này chưa chắc sẽ có ấn tượng khắc sâu gì với hắn."

"Nếu như hắn uống rượu, có lẽ ký ức rời khỏi phòng sẽ vô cùng mơ hồ," Vưu Chính Bình chắc chắn nói, "Đây là một trường hợp mất tích mà sẽ không có người báo án, trong tư liệu cho thấy rằng hắn lặng yên không một tiếng động mà tới, lại lặng yên không một tiếng động mà biến mất."

Sầm Tiêu tán thành cách nói của Vưu Chính Bình: "Hắn quả thật có vấn đề, có cần bắt hắn hay không?"

Vưu Chính Bình nói: "Chờ một chút, theo dõi một đoạn thời gian, xác định thân phận của hắn, điều tra mục đích của hắn."

Sầm Tiêu nhìn chằm chằm Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình: "Cậu đang làm gì?"

Sầm Tiêu lắc đầu: "Không có gì, chính là cảm thấy chỉ số thông minh của anh kỳ thật rất cao."

"Nếu không?" Vưu Chính Bình trừng lớn đôi mắt, "Cậu cho rằng anh dựa vào cái gì mà lên làm đội trưởng đội thủ hộ khu Húc Dương? Chẳng lẽ không phải thi đậu kỳ khảo thí công khai sao?"

Sầm Tiêu: "......"

Lúc anh yêu đương thực sự là không nhìn ra anh thông minh như vậy nha, có thể gán một chút chỉ số thông minh vào lĩnh vực tình yêu được không?

-

Lúc nhóm người Vưu Chính Bình đang điều tra người đang ông chim công Chân Lê, Úc Hoa đang cố sức mà làm việc nhà.

Khu thành thị Húc Dương có hiệu suất rất cao, không đầy hai tiếng đồng hồ, đồ đạc và dụng cụ nhà bếp đều đã được đưa tới, anh trai chuyển phát nhanh giao hàng tận nhà, đem cái bàn đặt ở chỗ Úc Hoa chỉ định, đặt chén lên bàn rồi sau đó rời đi, để lại một mình Úc Hoa phát ngốc nhìn chằm chằm vào những thứ này.

Ngay cả khi mua đồ mới, cũng cần phải làm sạch chúng.

Úc Hoa mất rất nhiều thời gian để rửa chén lại một lần nữa, lau khô rồi đặt chúng lên giá. Trong khoảng thời gian này anh bình thần tĩnh khí, tinh lực tập trung độ cao vì sợ rằng hơi thở của mình sẽ thổi bay đống chén đũa này.

Thật vất vả mới rửa xong đống chén, lúc này Úc Hoa mới phát hiện, trong toàn bộ quá trình mà anh rửa chén, anh đều chưa bao giờ hô hấp.

Theo nguồn sức mạnh càng ngày càng tăng, anh lại thức tỉnh một năng lực khác —— quy tức (hơi thở của rùa).

Úc Hoa đã từng chấp hành nhiệm vụ trong một thế giới hoàn toàn không có không khí, kỷ lục nín thở cao nhất là 13 năm 6 tháng, cũng chính là nhiệm vụ anh hoàn thành cuối cùng. Úc Hoa thậm chí nghi ngờ rằng, nếu như anh kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ, thời gian này nói không chừng còn sẽ kéo dài.

Lau bàn xong, Úc Hoa thở dài, mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.

Dùng sực mạnh hiện tại của hắn rửa chén mà không là vỡ chén, lau bàn mà không đem cái bàn đánh sụp, tương đương với việc người bình thường dẫm lên quả trứng, lại muốn khống chế sức mạnh để trứng gà hoàn hảo không tổn hại gì, yêu cầu tinh thần lực và khả năng khống chế là điều khó đối với người bình thường, thật sự quá khó khăn.

Thật vất vả mới làm xong hết những thứ này, Úc Hoa còn phải ra ngoài mua một chiếc điện thoại.

Anh thở dài nhìn đống mảnh vỡ của chiếc điện thoại, cái điện thoại này là Vưu Chính Bình tích cóp bốn tháng tiền lương mua cho anh, mới sử dụng chưa được hai tháng, Úc Hoa vô cùng đau lòng khi chiếc điện thoại này bị phá hủy, đây chính là tâm huyết của Vưu Chính Bình.

Úc Hoa khao khát cuộc sống của người bình thường, anh hoàn toàn không thể tượng tượng được với mức lương tháng chỉ có 2500 tệ, Vưu Chính Bình là dốc hết tâm huyết như thế nào mới có thể để dành được nhiều tiền như vậy, mua một cái điện thoại đắt tiền như vậy cho anh, đây là một trải nghiệm bình thường cùng trân quý, đáng để anh dùng cả đời nâng niu, cứ như vậy mà bị hủy rồi, anh rất khổ sở.

Úc Hoa khó chịu trong chốc lát, tìm một cái hộp sắt, đưa những mảnh vỡ của chiếc điện thoại vào trong hộp, trộm giấu dưới đáy giường, chờ sau này anh thức tỉnh năng lực phục hồi, nhất định phải khôi phục lại chiếc điện thoại lại như cũ!

Anh thừa dịp Vưu Chính Bình chưa về nhà, đến trung tâm thương mại gần đó mua một chiếc điện thoại giống y như đúc, ý đồ giấu trời qua biển.

Úc Hoa không thiếu tiền, khi anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng, hệ thống đã cho anh một khoản tiền thưởng của thế giới này, một trăm triệu được chuyển vào tài khoản của anh dưới hình thức thừa kế, là tài chính bình thường của thế giới này, việc sử dụng nó sẽ không ảnh hưởng đến thị trường tài chính.

Nhưng mà Úc Hoa không muốn động tới số tiền này, anh thích cảm giác từ đôi tay này tạo ra giá trị. Anh kiên trì mười mấy năm không có sử dụng, nhưng trong một tuần này anh đã phá hủy khá nhiều đồ đạc và phải dùng tiền riêng để mua chúng.

Khi cầm lấy chiếc điện thoại mới, Úc Hoa nhớ tới biểu tình quan tâm lúc sáng của Vưu Chính Bình, trong lòng hơi phát đau.

Thời điểm kết hôn, anh rõ ràng hứa hẹn với Vưu Quốc Đống, nhất định sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình chăm sóc Vưu Chính Bình thật tốt. Hiện tại lại bởi vì thất nghiệp mà khiến người yêu lo lắng như vậy, Úc Hoa cảm thấy chính mình thật sự quá vô dụng.

Tiền tiết kiệm của gia đình bọn họ luôn luôn là công khai, Vưu Chính Bình chỉ cần kiểm tra số dư thẻ ngân hàng là biết số tiền tiết kiệm của họ chỉ đủ để trả tiền vay mua nhà trong tháng này, mà anh tháng này chưa chắc sẽ thành công khống chế được sức mạnh, không thể khống chế sức mạnh cũng đồng nghĩa Úc Hoa cũng không dám ra ngoài tìm việc làm, đi ra ngoài làm việc lỡ đâu anh lại làm người khác bị thương thì lại không có tiền bồi thường tiền thuốc men nữa.

Úc Hoa cầm điện thoại, nghĩ thầm anh cần phải tìm một cái cớ để chuyển tiền từ tài khoản cá nhân sang tài khoản gia đình, miễn cho Vưu Chính Bình lo lắng.

Làm thế nào để "Rửa" tiền riêng thành tài sản chung? Úc Hoa thở một hơi thật dài.

Cuộc sống của người bình thường, thật quá khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment