Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 74

Liên Vũ Phàm tự nhận mình đã thành thục không ít không muốn khắc khẩu với Vưu Chính Bình, hắn cũng chỉ là bình đạm nói một câu: "Đương nhiên tôi cũng hy vọng là không có người hy sinh, nhưng xác suất như thế, tỷ lệ tử vong trước mắt của Kế hoạch căn nguyên là 100%."

Chân Lê nghe thấy hậu quả của Kế hoạch căn nguyên, nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy còn không bằng để người áo đen ra tay."

Liên Vũ Phàm lắc đầu: "Chúng ta sẽ không làm như vậy, sự hợp tác là dựa trên cơ sở bình đẳng giữ hai bên, mà không phải là sự áp chế tuyệt đối từ một phía, đó là sự chi phối chứ không phải là hợp tác, chúng ta không thể gặp việc gì cũng cầu xin sự giúp đỡ từ người áo đen."

Vưu Chính Bình cũng nói: "Nếu như người áo đen có thể diệt trừ hoàn toàn hệ thống, tôi nghĩ anh ấy đã sớm ra tay từ lâu. Anh ấy ở lại thế giới này, đem nhiều chuyện giao cho chúng ta xử lý, nhất định là có lý do của mình. Nói không chừng, anh ấy cũng cần sự trợ giúp của chúng ta, chúng ta cần phải mạnh lên, không thể chỉ ỷ lại vào một người."

"À." Chân Lê uể oải nói.

"Trước mắt cũng chỉ có thể đề cao cảnh giác như vậy, chuyện này tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, cố gắng xúc tiến khởi động lại Kế hoạch căn nguyên, cũng sẽ nộp đơn cho Chân Lê, đội trưởng Liên, cậu mang Chân Lê đi điền biểu mẫu đi, sau đó đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi." Cục trưởng Tiêu nói.

Sau khi mọi người giải tán, Liên Vũ Phàm giúp Chân Lê điền vào đơn đăng ký rồi đưa Chân Lê đến phòng nghỉ.

Sau khi Chân Lê bước vào thì phát hiện đây là nơi ở tạm thời của Phong Khôi.

Tổ Chức Thủ Hộ sắp xếp như vậy nhất định là có lý do, hẳn là hy vọng hắn có thể nói những chuyện xảy ra gần đây cho Phong Khôi, sau đó đem tình hình gần đây của Phong Khôi nói cho Hoàn Tử Hư.

Điều này có lẽ là muốn ảnh hưởng suy nghĩ của Chân Lê tới Phong Khôi, rồi lại từ Phong Khôi ảnh hưởng đến Hoàn Tử Hư, hoàn toàn thu phục được hai người, nhưng mà không có biểu hiện rõ ràng, làm như thế nào cũng chính do Chân Lê tự lựa chọn.

Chân Lê bước vào thì thấy Phong Khôi đang vẽ trên giấy cái gì đó.

Chân Lê thân thiện chào hỏi: "Xin chào, tôi là Chân Lê, chúng ta đã gặp qua ba lần rồi."

Một lần là trong Liên Minh Thông Quan, Chân Lê từ xa liếc mắt nhìn Phong Khôi một cái; một lần là trong phòng làm việc, nhưng mà đoạn ký ức này đã bị viết lại, Chân Lê cũng chỉ là biết là có một sự kiện như vậy, cũng không nhớ rõ; lần cuối cùng là lần bắt thành công hai người, Chân Lê cùng đi thẩm vấn.

Phong Khôi không nói gì, từ trước đến nay hắn luôn im lặng, hầu hết các thời gian đều là Hoàn Tử Hư đại diện lên tiếng, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng biểu đạt quan điểm của mình một chút.

Chân Lê không nhận được tiếng đáp lại cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn ngồi đối diện Phong Khôi, thấy cái người to con này thế nhưng nghiêm túc cầm bút chì vẽ một người, Chân Lê nhìn kỹ, quả nhiên là Hoàn Tử Hư.

Chân Lê không hề quấy rầy Phong Khôi, vẫn luôn yên tĩnh nhìn hắn vẽ tranh, ngón tay thô tráng của Phong Khôi cầm bút chì, một nét bút tinh tế miêu ta ra đôi mắt của Hoàn Tử Hư, sau khi vẽ xong, hắn suy nghĩ gì đó, rồi vẽ một chiếc nốt ruồi nơi khóe mắt cho Hoàn Tử Hư.

Vốn dĩ cái người trông minh diễm giảo hoạt trong tranh lại lộ ra một mạt sắc màu ưu thương nhờ nốt ruồi này, Phong Khôi lắc đầu, vội dùng cục tẩy xóa nốt ruồi kia, sau đó vẽ lại một lần nữa cái phần vô tình bị tấy xóa, lúc này mới vừa lòng mà nhìn bức tranh gật đầu.

"Hôm nay anh có xem buổi phát sóng trực tiếp không?" Nhìn thấy nốt ruồi kia, Chân Lê bỗng nhiên nhớ tới đạn mạc trong phát sóng trực tiếp có nhắc tới, nốt ruồi nơi khóe mắt hợp với Hoàn Tử Hư hơn Liên Vũ Phàm,

Phong Khôi gật gật đầu, đơn giản nói: "Tôi biết, hắn đang rất tốt."

Sau khi bị Úc Hoa rút ra năng lượng hệ thống, cơ thể của Phong Khôi hoàn toàn trở về trạng thái giờ quốc tế của thế giới thứ nhất, nhưng khi đó hắn đã bị cải tạo rồi, giọng nói vẫn là âm kim loại mang khuynh hướng cảm xúc của máy móc, nhưng giờ đây là lưu loát hơn rất nhiều.

"Tôi cũng chú ý đến cái đạn mạt đó, lúc đó còn cảm thấy cư dân mạng nói rất đúng, nhưng sau khi nhìn anh vẽ mới thấy là không tốt," Chân Lê nhớ lại dáng vẻ của Hoàn Tử Hư khi cố gắng phản kháng Úc Hoa trong phòng làm việc, nhịn không được cười nói, "Anh ấy là người không chịu thừa nhận thất bại, nước mắt không thích hợp với anh ấy lắm."

Nghe thấy Chân Lê khen Hoàn Tử Hư, Phong Khôi mới ngẩng đầu nhìn về phía Chân Lê, lộ ra một nụ cười thành thật: "Ừm."

"Để tôi kể cho anh nghe những chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên khi anh ấy đến phòng làm việc nha," Chân Lê nói, "Hoàn Tử Hư quả thực rất lợi hại, anh ấy không hề có thời kỳ quá độ gì mà đã thích nghi với thế giới này."

"Nói nói." Phong Khôi dường như cảm thấy rất hứng thú, hắn để bút chì xuống, nghiêm túc nghe Chân Lê kể chuyện.

Chân Lê nhớ lại những việc của ngày hôm nay, hắn tô điểm cho Úc Hoa nhiều nhất có thể, hắn miêu tả Úc Hoa như một vị cổ đông đang đấu tranh cho sự phát triển của phòng làm việc, rồi còn cường điệu nói Hoàn Tử Hư cò kè mặc cả với Úc Hoa như thế nào, cũng quyết định việc thuê một căn phòng hai phòng ngủ ở gần phòng làm việc.

"Liên Vũ Phàm cùng anh ấy đi bàn chuyện hợp đồng rồi, mới vừa rồi lúc tôi điền biểu mẫu thì đội trưởng Liên còn nói hôm nay Hoàn Tử Hư mặc cả chém các nhà quảng cáo tới mức tím tái mắt mày, thế nhưng anh ấy đã quay đầu và sử dụng số liệu lợi nhuận, mở rộng trong tương lai, xây dựng thương hiệu và chiến lực làm thế nào để trở nên nổi bật trong cuộc cạnh tranh với thương hiệu đối thủ đã khiến ba nhà quảng cáo cười rộ lên, còn muốn bắt cóc Hoàn Tử Hư tới nơi của bọn họ làm giám đốc thị trường đó." Chân Lê nói nói rồi cũng tự mình hạnh phúc, "Tôi còn nghe đội trưởng Liên nói anh ấy đã sợ ngây người khi nghe thấy số tiền trong hợp đồng, Hoàn Tử Hư cũng quá biết cách kiếm tiền rồi!"

Phong Khôi yên lặng lắng nghe, nụ cười nhợt nhạt vẫn luôn treo trên mặt, mãi đến lúc Chân Lê nói xong, hắn mới có chút kiêu ngạo mà nói một câu: "A Hư luôn luôn, rất thông minh."

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Chân Lê bỗng nhiên cảm nhận được sự tịch mịch từ sâu trong lòng của Phong Khôi, không phải là bởi vì sự chia lìa ngày hôm nay, mà là vì những năm tháng đó.

"Tôi khôn ngờ anh lại vẽ tranh đẹp như vậy đó." Chân Lê sợ sự cô đơn của Phong Khôi bị lây nhiễm nên không dám nhắc đến Hoàn Tử Hư nữa, chuyển chủ đề khen bức tranh của Phong Khôi.

Không nghĩ rằng Phong Khôi lại nhắc đến Hoàn Tử Hư: "A Hư nói, chúng ta rất yếu, bất cứ khi nào chúng ta đến một thế giới, học thêm một chút, không sai. Nếu có thể, chúng sẽ cứu mạng chúng ta."

Hắn nói những lời này, cảm giác cô đơn còn nhiều hơn, Chân Lê nói: "Đúng vậy, hai người đã cùng nhau xông qua nhiều thế giới như vậy, nhiều năm như vậy rồi chắc sẽ học được rất nhiều kỹ năng đó."

"Không có rất nhiều năm, rất nhiều thế giới, tôi không nhớ rõ." Ngón tay Phong Khôi lướt qua đôi mắt được vẽ của Hoàn Tử Hư, "Ghi chép câu chữ, không có tình cảm chân thật. Tôi vẽ hắn, có thể nhớ rõ."

Phong Khôi nói ngắn gọn như Chân Lê lập tức hiểu được ý tứ của hắn.

Phong Khôi học vẽ tranh không chỉ để thành thạo một kỹ năng, mà làm muốn nhớ kỹ lấy Hoàn Tử Hư. Ký ức bị biến mất là một việc rất đáng sợ, Phong Khôi xóa bỏ cảm giác "Sợ hãi" nhưng không có nghĩa là hắn không có cảm giác sợ hãi, chỉ là hắn không biết được cảm giác này gọi là "Sợ hãi" mà thôi.

Mỗi khi Hoàn Tử Hư nhắc tới một việc thì hắn đều phải đi tìm các văn bản ghi chép thì mới có thể đáp lời, trong trí nhớ không hề có hình ảnh. Không nhớ rõ mình đã trải qua hoặc có cảm giác gì, liệu có thể một ngày nào đó khi hắn tỉnh lại, ngay cả người bạn đồng hành tóc dài bên cạnh mình là ai cũng không nhớ rõ?

Phong Khôi sợ hãi, sao lưu lại từng phần từng phần các văn bản ghi chép, ngay cả khi như vậy thì vẫn không thể an tâm. Tất cả mọi việc đều có thể quên, chỉ có chuyện Hoàn Tử Hư là bạn đồng hành nhiều năm với hắn là không thể quên.

Vì thế hắn học vẽ tranh, người đầu tiên hắn muốn vẽ chính là Hoàn Tử Hư. Hắn vẽ rất nhiều rất nhiều bức tranh, giấu trong không gian lưu trữ của mình và các góc của thế giới. Cho dù có một ngày, hắn quên mất khuôn mặt của Hoàn Tử Hư, cũng có thể nhận ra từ trong bức tranh, ra là người này nha.

Chân Lê hiểu rõ sự cô đơn tĩnh mịch lạnh thấu xương này đến từ đâu, đó là mấy trăm năm cô đơn của Phong Khôi, hoàn toàn không biết gì cả, phảng phất như chính mình đã bị cô quạnh hàng trăm nghìn năm tháng.

Nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, Chân Lê lấy khăn giấy lau mặt, khóc rất dữ dội, giống như Phong Khôi đã bắt nạt hắn vậy.

"Sẽ, sẽ tốt thôi, ít nhất là trong thế giới này, anh sẽ có thể nhớ kỹ." Chân Lê vừa khóc vừa nói.

Hoàn Tử Hư từng nói, sinh mệnh vĩnh hằng cũng chỉ là dòng chảy của thời gian sẽ không bao giờ dừng lại mà thôi. Thời gian chân chính để sinh sống, vài thập niên đã đủ rồi. Chân Lê mỗi ngày đều sống rất phong phú viên mãn, khi đó không hiểu hết định nghĩa về thời gian của Hoàn Tử Hư, bây giờ thì hắn đã hiểu.

Đối với Phong Khôi và Hoàn Tử Hư mà nói, mấy trăm năm trước thì như thế nào, mỗi một ngày đều sống một cách thống khổ như vậy.

"Ừm, nhớ rồi." Gương mặt lương thiện đơn giản của Phong Khôi thế nhưng lộ ra hai núm đồng tiền nhạt, "Ngày nào cũng nhớ."

"Anh có thể vẽ một bức tranh khác cho tôi được không, vẽ chính mình đó," Chân Lê nói, "Tôi cầm lấy rồi đưa cho Hoàn Tử Hư, sau đó tôi sẽ nói Hoàn Tử Hư viết thứ gì đó cho anh, chờ tới lần sau khi tôi có cơ hội đến căn cứ, tôi sẽ mang tới cho anh. Hơ, không đúng, hai người các anh một tuần là được gặp mặt một lần rồi, tôi toàn làm chuyện dư thừa."

"Tôi vẽ, cậu mang về, cảm ơn." Phong Khôi nói.

Nói xong hắn lại lấy ra một tờ giấy khác, chậm rãi vẽ hai người.

Một người cao to là Phong Khôi, một người tóc dài là Hoàn Tử Hư, bọn họ mỉm cười với nhau.

Chân Lê nâng niu cất lấy bức tranh này, trịnh trọng nắm tay: "Bảo đảm sẽ đưa tới."

Phong Khôi cũng nắm chặt tay, nhẹ nhàng đập tay với Chân Lê.

Sáng sớm hôm sau, Chân Lê trở thành người thủ hộ dự bị trở lại phòng làm việc, lúc này Nguyên Lạc Nhật đã đi cùng với tổ tiết mục rồi, sau khi ghi hình một thời gian rồi mới về. Liên Vũ Phàm nói rằng hắn đã thông báo địa điểm ghi hình cho anh em trong đơn vị, bọn họ sẽ để mắt tới tổ chương trình.

Hôm nay người dẫn giám đốc Hus đi dạo biến thành Hoàn Tử Hư, thuê nhà cần phải mất chút thời gian, tối hôm qua hắn ngủ trên chiếc giường xếp trong văn phòng, Hoàn Tử Hư không một xu dính túi không chịu ăn mì ăn liền sắp hết hạn sử dụng, sáng sớm đói đến mức có chút muốn tuột huyết áp, khi cho giám đốc Hus ăn thức ăn cho chó, ngửi thấy thế nhưng lại thèm nhỏ dãi, giám đốc Hus sợ tới mức trước kia không thèm ăn thức ăn cho chó, bây giờ lại dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sạch thức ăn.

Hoàn Tử Hư nhìn chằm chằm vào túi thức ăn cho chó của giám đốc Hus một hồi, sau đó lại nhìn mì ăn liền còn một tuần nữa là hết hạn sử dụng, khẽ cắn môi nói: "Quên đi, trước kia cũng không phải là chưa từng chịu đói, giờ có chút khổ sở này lại không chịu được sao?"

Hắn dựa theo lời dặn của Nguyên Lạc Nhật, dẫn giám đốc Hus đi dạo ở khu vực đi dạo cho chó ở tiểu khu bên cạnh, lạnh lùng ném giám đốc Hus trên bãi cỏ, vô cùng không muốn phải dọn phân như vậy.

Giám đốc Hus cũng không muốn ở chung với Hoàn Tử Hư, động tác sờ lông của Nguyên Lạc Nhật có đôi khi rất thô bạo, nhưng đại đa số thời gian vẫn rất dịu dàng, đặc biệt là động tác sờ lông trước khi đi ngủ, khiến cho chú chó chưa đủ tuổi thành niên rất được trấn an.

Mà sau khi Nguyên Lạc Nhật vào tổ, Hoàn Tử Hư khinh thường việc xoa đầu chó, giám đốc Hus vốn định cầu cứu hắn, nhưng Hoàn Tử Hư lạnh nhạt mà nhốt nó vào lồng sắt, nhìn thấy ánh mắt của giám đốc Hoàn, giám đốc Hus đành phải từ bỏ việc cầu cứu.

"Nhanh một chút đi, đừng để tao đợi lâu." Hoàn Tử Hư khoanh tay chờ giám đốc Hus giải quyết.

Lúc này một giọng nói của trẻ nhỏ truyền đến: "Là anh Lạc Nhật và Tiểu Hus, ủa, hôm nay không phải là anh Lạc Nhật."

Hoàn Tử Hư quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé mà hắn chưa từng gặp mặt lái xe thăng bừng chạy tới, lễ phép chào hỏi hắn: "Chào anh, em tên là Lưu Quân Quân, lúc trước em thường xuyên cùng với anh Lạc Nhật dẫn Tiểu Hus đi dạo."

"Ồ? Em từng dắt con chó này đi dạo?" Hoàn Tử Hư hỏi.

"Đúng vậy, anh Nguyên Lạc Nhật đã hứa rằng mỗi ngày em có thể chơi chung với Tiểu Hus," Quân Quân tràn ngập chờ mong nhìn Hoàn Tử Hư, "Em có thể chứ?"

"Hứa," Hoàn Tử Hư đem dụng cụ dọn phân giao cho Quân Quân, "Em có thể hỗ trợ thì anh cám ơn trời đất, anh tên Hoàn Tử Hư."

"Cảm ơn anh Tử Hư, em sẽ chăm sóc Tiểu Hus thiệt tốt." Quân Quân vui vẻ chào kiểu đội thiếu niên tiền phong, nhưng mà khi bé nhìn thấy vừa mới mua trên tay thì vẻ mặt khó xử, "Anh ơi cầm giúp em bữa sáng được không?"

"Em đi đi." Hoàn Tử Hư nhận lấy bữa sáng, càng cảm thấy choáng váng hơn khi ngửi thấy mùi hương của bánh bao nhỏ.

Cách đó không xa, Quân Quân và giám đốc Hus ôm hôn nhau, trong lòng Hoàn Tử Hư sinh ra một kế hoạch: "Nè em trai, nếu không thì mấy ngày nay em cứ đi dạo với con chó đi, đúng hạn thì mang trả lại cho anh là được rồi."

"Dạ được!" Quân Quân vô cùng thích chú chó nói, "Đúng lúc em đang nghỉ hè, ba ba nói sớm muộn gì cũng phải ra ngoài tập thể dục, có Tiểu Hus đi cùng thật tốt quá!"

Trông khuôn mặt của giám đốc Hus cũng rất vui vẻ, không tự chủ được mà vẫy vẫy đuôi. Sau khi vẫy hai lần thì dừng lại, phi, rơi vào tay kẻ thù thì có gì phải sung sướng chứ!

Hoàn Tử Hư thuận lợi giải quyết được vấn đề dọn phân thì trong lòng vui như nở hoa, đồng thời đối nhìn bữa sáng mà Quân Quân mua mà nuốt nuốt nước miếng.

Không phải là hắn chưa bao giờ đói, thời điểm thê thảm nhất là hắn chỉ uống nước trong bốn năm mà không ăn gì. Nhưng ở trong cái thế giới gian khổ đó, đồ ăn là một tài nguyên khan hiếm, mọi người đều không được ăn cơm, và cũng cảm thấy chính mình cũng không đáng thương bao nhiêu. Nhưng thế giới này lại hòa bình và yên bình, những người trong tiểu khu đều đi mua bữa sáng hay đặt đồ ăn, Hoàn Tử Hư dắt chó đi dạo chưa đến mười phút thì đã thấy năm sáu người xách đồ ăn vào nhà, hạnh phúc của người khác khiến hắn càng thêm khao khát và khó chịu đựng.

Không được, không thể ăn vụng bữa sáng của trẻ con được. Hoàn Tử Hư lắc đầu.

Lúc này Chân Lê trở lại phòng làm việc thì không thấy Tiểu Hus và giám đốc Hoàn đâu, biết bọn họ đi tiểu khu bên cạnh, vội đi ra ngoài tìm Hoàn Tử Hư, hắn muốn đem bức tranh của Phong Khôi càng sớm càng tốt.

Từ xa đã nhìn thấy Hoàn Tử Hư một thân quần áo hưu nhàn, tóc dài bị gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay, đầu hơi cúi xuống, nhìn cái túi trong tay, lông mi thật dài khiến hắn đẹp như là một bức tranh.

Chân Lê thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Hoàn Tử Hư, vỗ hắn từ phía sau lưng, chạy đế mức không nói thành lời.

"Cậu đã đến rồi?" Hoàn Tử Hư mở miệng phá tan hình ảnh, "Cậu có tiền đúng không, mua đồ ăn sáng cho tôi đi, tôi ngửi thấy bánh bao nhỏ ở tiệm đối diện có vẻ rất thơm."

"Ừ, tôi đi mua ngay." Chân Lê nghe lời chạy hai bước, nhớ tới bức tranh trong ngực thì vội vàng chạy về nhét vào tay Hoàn Tử Hư, "Đây là Phong Khôi kêu tôi đưa cho anh đó."

Hoàn Tử Hư tùy tay đưa bữa sáng của Quân Quân cho Chân Lê, mở tờ giấy được gấp gọn gang ra, nhìn thấy bức tranh trên đó, hiểu ý cười.

"Vẽ rất đẹp." Hoàn Tử Hư cẩn thận gấp tờ giấy lại, nâng niu bỏ vào trong túi.

Chân Lê thấp giọng nói với hắn những chuyện xảy ra tối hôm qua, còn nói cho hắn biết mình đã gia nhập Tổ Chức Thủ Hộ, rồi chuyện mình sẽ sớm có được một ngôi nhà rộng 80 mét vuông.

Sáng nay Chân Lê cũng chưa có ăn, mới nói hai câu thì đã đói bụng, hắn vừa nói vừa mở bữa ăn sáng ở trong tay ra, còn đưa cho Hoàn Tử Hư một ly sữa đậu nành.

Hoàn Tử Hư nhấp một ngụm sữa đậu nàng và một miếng bánh bao nhỏ, nghe thấy Chân Lê nhắc tới phòng ở, cũng không khỏi có chút động tâm, lẩm bẩm nói: "Hai người thì là có được 160 mét vuông, hai người......"

"Hắc hắc, đó là do tôi đối với xã hội này không tạo thành quá nhiều thương tổn, còn giúp tổ chức bảo vệ người dân, cũng được quy tắc tán thành rồi." Chân Lê thấy một sấm quan giả mạnh như Hoàn Tử Hư cũng hâm mộ hắn, không khỏi kiêu ngạo, vui vẻ cắn một miếng dư chua.

Quân Quân mang theo giám đốc Hus trở về: "......"

Bữa sáng mà bé mua cho ba má và mình đã hết mất tiêu rồi, không còn gì nữa cả, hu hu hu hu!

Khi hai kẻ phá hoại uy phong một cõi bận rộn dỗ dành đứa trẻ, sau đó bồi thường bữa sáng thì Vưu Chính Bình kéo một thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Thật ra thì cậu cũng không biết nên đối mặt với Úc Hoa như thế nào, đặc biệt là sau sự kiện phá hủy áo choàng đen ngày hôm qua, Vưu Chính Bình càng thêm khó xử.

Nhưng mà suốt ba đêm đã không về nhà rồi, đừng nói Úc Hoa bất mãn, chính bản thân Vưu Chính Bình cũng không chịu đựng được khi phải nhớ đến anh ấy.

Cậu đứng trước cửa một hồi, vỗ ngực tự cổ vũ cho chính mình, lúc này mới lấy hết can đảm dùng vân tay mở cửa, lặng lẽ đi vào.

Lúc này hẳn là Úc Hoa đang làm bữa sáng đi? Để được ăn sáng ở nhà, Vưu Chính Bình từ sáng sớm đã dẫn Chân Lê rời khỏi căn cứ đang nôn nóng gặp Hoàn Tử Hư nên cả hai đều chưa có được ăn sáng.

Vừa vào nhà đã thấy bên trong một mảnh tối om, tất cả rèm cửa đều được kéo lại. 6 giờ sáng ngày hè thì ánh nắng đã tươi sáng, nhưng ngôi nhà của bọn họ thì lại chìm trong bóng tối không thấy chút ánh sáng nào. Khí lạnh điều hòa được bật rất rộng, trong phòng lạnh như một cái hầm băng.

Cậu vừa muốn bật đèn ở chỗ huyền quan thì đã bị anh ôm lấy từ phía sau, đôi tay vững vàng ôm lấy thân thể cậu không buông, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: "Rốt cuộc em cũng về rồi."
Bình Luận (0)
Comment