Vưu Chính Bình tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thật ra trong lòng cậu cũng không nắm chắc được bao nhiêu, nhưng nói đến khí thế thì tuyệt đối không thể thua.
Ai ngờ Quan Thiều Quang lại xua tay nói: "Tôi chỉ là hình chiếu của quá khứ mà thôi, không có sức chiến đấu. Năng lượng của thế giới trước mắt không hề ảnh hưởng đến tôi, tôi cũng không thể ảnh hưởng đến thế giới này. Nhiệm vụ của tôi chỉ là để Úc Hoa tiến vào thế giới nhỏ, đến nỗi trong thế giới nhỏ đó có cạm bẫy gì thì tôi không không biết, đó là cạm bẫy do bản thể chế tạo ra."
Thoạt nhìn hắn có tính cách ôn hòa và lãnh đạm, không có tính công kích gì, cũng giống như thể mà không có bất kỳ cảm xúc nào.
Vưu Chính Bình hiểu rõ ý của hắn, "Thời gian" là một khái niệm nhân tạo được con người sử dụng để cảm nhận dòng chảy của mọi thứ, cũng là một khái niệm cực kỳ trừu tượng.
Một trong những nghịch lý về thời gian tương đối nổi tiếng chính là một người trở về quá khứ, bởi vì người này đã làm những chuyện như giết chết tổ tiên của mình, như vậy thì người này sẽ không được sinh ra, nhưng nếu tương lai hắn không được sinh ra, thì lại làm sao để quay về giết chết tổ tiên của mình được? Điều này căn bản không có cách nào giải thích.
Nhưng nó có thể giải thích dựa trên lý luận của người thủ hộ.
Nếu một dị năng giả chỉ có năng lực về thời gian, và người đó chỉ có năng lực quay lại một chiều thời gian nhất định, như vậy thì dù người đó có quay về quá khứ thì mọi thứ người đó làm cũng không thay đổi được lịch sử, tương lai sẽ không bởi vì quá khứ xảy ra chuyện gì mà sinh ra bất kỳ ảnh hưởng.
Nhưng nếu người này đồng thời có năng lực thời gian và năng lực không gian, sau khi trở về quá khứ, năng lực không gian có thể kết nối và mở ra một chiều thông đạo, lúc này người đó là có thể thay đổi quá khứ. Quá khứ khi bị thay đổi sẽ tự hình thành một không gian riêng, hình thành vũ trụ song song với lịch sử cấu thành của thế giới nguyên bản, mà thế giới nguyên bản sẽ phát triển bình thường, tất cả mọi sự thay đổi cũng không biến mất, chỉ là xuất hiện một thế giới mới mà thôi.
Những lý thuyết này được Vưu Chính Bình học tập trong một buổi phụ đạo riêng, bởi vì cậu có năng lực không gian, huấn luyện viên đặc biệt tiềm một nhà vật lý tới dạy riêng cho cậu về phương diện tri thức này, cũng dặn dò cậu, sức mạnh của không gian là năng lực vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lạm dụng.
Quan Thiều Quang trước mặt là một hình chiếu lịch sử, sẽ không làm hại đến thế giới này, chờ đến lúc năng lượng trên người hắn tiêu hao hết, thì sẽ tự nhiên mà biến mất, không cần để ý tới.
Việc cấp bách bây giờ là tìm ra và mở điểm kết nối giữa thế giới thực và thế giới nhỏ đó, mở ra "Cánh cửa", đi vào tìm Úc Hoa.
Sở trường của Vưu Chính Bình chính là tạo ra ra một thông đạo giữa không gian với không gian, cậu chỉ cần tìm ra quy luật không gian thì có thể.
Vưu Chính Bình đi tới đi lui xung quanh khu vực vành đai xanh, cậu có thể cảm nhận được điểm kết nối là ở chỗ này.
"Cho dù không đi vào, hắn cũng sẽ đi ra." Quan Thiều Quang nói với Vưu Chính Bình, "Tôi biết thực lực của hắn, chỉ cần hắn sẵn sàng cởi bỏ phong ấn là có thể dùng ưu thế nghiền áp thế giới nhỏ đó, đến lúc đó tôi sẽ chết ngay lập tức."
Nói đến cái chết, vẻ mặt Quan Thiều Quang trông rất thanh thản, hắn thoạt nhìn như không có vẻ gì là sợ chết.
"À." Vưu Chính Bình thản nhiên lên tiếng, không để ý tới ý ngầm trong lời nói của Quan Thiều Quang.
Cậu biết Quan Thiều Quang đang ẩn ý tiết lộ những câu chuyện trong quá khứ của Úc Hoa, đại khái là hy vọng cậu hỏi lại đi, như vậy Quan Thiều Quang có thể kể cho cậu nghe một số chuyện trong quá khứ bị bóp méo, xoay chuyển ấn tượng của cậu về Úc Hoa.
Vưu Chính Bình là thành viên của Tổ Chức Thủ Hộ, lại là người thân cận nhất với Úc Hoa. Nếu cậu nói với tổ chức về chuyện của Úc Hoa, Úc Hoa sẽ đối mặt với hai sự thù địch, chịu sự tấn công từ hai phía là hệ thống và Tổ Chức Thủ Hộ.
Điều quan trọng nhất chính là, người thân cận nhất sẽ phản bội mình, điều này sẽ giáng một đòn đả kích rất lớn vào tinh thần của Úc Hoa.
Quan Thiều Quang đánh sai bàn tính rồi, mặc kệ hắn nói gì, Vưu Chính Bình đều sẽ không tin.
Vưu Chính Bình là ai chứ? Úc Hoa lấp đầy căn phòng với bằng chứng anh là người mặc áo choàng đen, Vưu Chính Bình cũng có thể làm như không thấy. Nếu như cậu thực sự muốn biết về Úc Hoa, còn phải cần Quan Thiều Quang nói sao? Chỉ cần cậu cảm thấy hứng thú, Úc Hoa có khả năng sẽ viết toàn bộ ở trong nhật ký, nhét vào ba lô cảnh sát của cậu, chờ cậu phát hiện ra.
Quan Thiều Quang thấy Vưu Chính Bình không phản ứng chút nào, nhịn không được hỏi: "Cậu không hiếu kỳ vì sao hắn lại phong ấn sức mạnh sao? Không hiếu kỳ sức mạnh của hắn đến tột cùng là mạnh bao nhiêu sao? Chẳng lẽ hắn đều đã nói với cậu sao?"
Vưu Chính Bình dừng chân lại, thở dài nói: "Tuy rằng anh chỉ là một hình chiếu quá khứ, nhưng có chút ồn ào, cũng rất dư thừa."
Cậu sải một bước chân đến bên cạnh Quan Thiều Quang, nhặt chiếc ô màu đen bị vứt trên mặt đất, thu hồi chiếc ô đã mở. Dùng mũi ô nhắm ngay Quan Thiều Quang, ở trong khoảng không vẽ ra một cánh cửa.
Nếu không phải có một cơn mưa tạt qua khung cửa, phác họa ra hình dạng của "Cánh cửa", chỉ sợ sẽ không ai có thể phát hiện đây là một "Cánh cửa" vô hình nhưng có thật.
Vưu Chính Bình căng ô ra, ngay khi mặt ô đẩy "Cánh cửa", "Cánh cửa" liên tục lùi về phía sau, buộc Quan Thiều Quang phải đi qua "Cửa"
Quan Thiều Quang không muốn vào cửa cũng không sao, "Cửa" có thể dời đi. Chỉ cần thông qua "Cửa" thì sẽ tiến vào không gian nhỏ do Vưu Chính Bình tạo ra, sức mạnh sẽ bị trấn áp xuống dưới gấp mười lần. Quan Thiều Quang vốn chính là hình chiếu quá khứ cho năng lượng thời gian gọi đến, và sẽ có tốc độ biến mất nhanh hơn gấp mười lần.
Vưu Chính Bình đóng "Cửa", chờ hình chiếu quá khứ biến mất, cậu liền đóng cửa không gian lại, miễn cho tạo thành ảnh hưởng đến thế giới thực.
Quan Thiều Quang không ngừng nói gì đó ở thế giới song song, Vưu Chính Bình ngoáy ngoáy lỗ tai, cậu đã đóng thông đạo âm thanh, nói cái gì cũng không nghe thấy.
Quan Thiều Quang – người đang ở thế giới song song, cho dù có làm bất cứ điều gì cũng không lay động được Vưu Chính Bình, không khỏi cười khẽ một chút, thấp giọng lẩm bẩm: "Cái điểm không nghe người ta thuyết phục này, thật ra cũng có chút giống "bạo quân"."
Vưu Chính Bình tìm kiếm lối vào thể giới nhỏ giống như con ruồi mất đầu, cho dù tìm như thế nào cũng không tìm ra, cậu cảm giác Úc Hoa ở ngay chỗ này, thậm chí có khả năng là ở ngay bên cạnh cậu, nhưng lại không có cách nào chạm đến.
Nên làm cái gì bây giờ? Vưu Chính Bình khó xử đứng giữa vành đai xanh, tự hỏi rốt cuộc là thiếu điều gì mang tính quyết định nữa.
Cậu đang cầm chiếc ô màu đen, chiếc ô này là thứ mà Quan Thiều Quang mà chạm vào, thậm chí có khả năng là nhờ chiếc ô này mở ra thế giới nhỏ, theo lý thuyết phàm là tiếp xúc thì sẽ để lại dấu vết, dùng chiếc ô này làm vật môi giới thì có thể mở ra cánh cửa của thế giới nhỏ đó, nhưng mà sử dụng nó làm chất môi giới như thế nào?
Vưu Chính Bình thoạt nhìn điên điên khùng khùng, lại mặc đồng phục cảnh sát, những người trong tiểu khu đã không nhịn được mà cầm ô đi đến chỗ cậu.
"Này chàng trai trẻ, cậu vẫn luôn đi tới đi lui trong tiểu khu, là đang tìm cái gì sao?" Ông chú hỏi, "Hay là trong tiểu khu của chúng tôi xảy ra chuyện gì rồi? Hôm nay có một trận động đất và một tòa nhà bị sập, vừa rồi cũng có một chàng trai tới đây hỏi qua."
Người mà ông chú trong tiểu khu nói hẳn là Liên Vũ Phàm, Liên Vũ Phàm vừa tới chỗ này để điều tra xem có thương vong không.
Vưu Chính Bình nhớ lại báo cáo của Sầm Tiêu, chào với ông chú rồi nói: "Bởi vì vẫn luôn không tìm được Lưu Quân Quân nên con tới đây tìm manh mối. Người đồng nghiệp lúc trước là chịu trách nhiệm thống kê tình hình thương vong ở từng khu vực, cậu ấy không chịu trách nhiệm việc tìm kiếm. Con là cảnh sát chuyên môn được phái tới để điều tra vụ án mất tích này."
Bởi vì trước đó vài ngày cùng với Úc Hoa che giấu thân phận lẫn nhau, Vưu Chính Bình vốn dĩ bản tính ngy thẳng đối với việc nói dối đã hạ bút thành văn, tùy tiện là có thể nghĩ tới một lý do thích hợp, cậu đột nhiên cảm thấy có chút bi thương vì sự thay đổi của bản thân mình.
Rõ ràng Vưu Chính Bình là người khao khát sự chân thành hơn ai hết, không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã biến thành một kẻ lừa đảo miệng đầy dối trá.
"Là vì tìm Quân Quân nha," ông chú quản lý lập tức thả lỏng, "Chú cũng mới vùa nói với thanh niên kia, Quân Quân hẳn là không có việc gì, chú không thấy nó rời khỏi tiểu khu."
"Chú có thể tỉ mỉ nói cho con về chuyện của Lưu Quân Quân không?" Vưu Chính Bình hỏi.
Ông chú quản lý nhớ lại nói: "Nó là một cậu bé ngoan, thường chơi xe đạp thăng bằng hoặc ván trượt với một đám trẻ, nhưng mà sau khi nó gặp được một con Husky, nó liền ít đi chơi với mấy đứa nhỏ khác, nó giống như mê muội dậy sớm để dắt chó đi dạo, sau bữa cơm tối cũng cùng nhau đi dạo, còn rất là vui vẻ.
"Hôm nay trời mưa, nó mặc áo mưa vào rồi đứng dưới nhà từ sớm, chú khuyên nó đừng có đợi, trời mưa sao mà dắt chó đi dạo được, nó nói nó đã hẹn với Tiểu Hus rồi, Tiểu Hus sẽ đến.
"Chú có nói trời mưa thì chủ sẽ không để con chó đi ra ngoài đâu, nó nói rằng Tiểu Hus sẽ từ mình đi ra, giống như con chó này có thể nói chuyện vậy đó, hazzz."
"Vậy Tiểu Hus có tới không?" Vưu Chính Bình hỏi.
"Không tới, Quân Quân đợi một hồi cũng không thấy, à, nó đứng chờ ở đằng kia." Ông chú chỉ vị trí cách đó không xa, "Chú không nhìn thấy Quân Quân rời khỏi tiểu khu, vừa rồi chàng trai kia đã kiểm tra camera của tiểu khu, đứa nhỏ này cũng không đi ra ngoài, có phải đứa nhỏ chạy đến chỗ nào nghịch nước rồi hay không? Trẻ nhỏ thường nghịch ngợm, thích nghịch nước lại sợ bị người lớn phát hiện."
"Con cảm ơn chú," Vưu Chính Bình nói lời cảm ơn, "Con sẽ tìm lại xem."
"Thật không có việc gì, trong tiểu khu sao lại xảy ra việc gì được. Đương nhiên, nếu đứa nhỏ mất tích khẳng định là sẽ không yên tâm, hy vọng các cậu có thể nhanh chóng tìm được đứa nhỏ này." Ông chú quản lý đau lòng nói. Ông thấy người cảnh sát trẻ không điều tra vụ án quan trọng nào, liền cầm ô trở về căn nhà nhỏ trước cổng.
Vưu Chính Bình đi đến phương hướng mà ông chú quản lý chỉ, tìm kiếm trong bụi cỏ, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối để kết nối bọn họ lại.
Thân ảnh của Quan Thiều Quang trong không gian càng ngày càng trong suốt, sắp biến mất.
Vưu Chính Bình quỳ trong bụi cỏ lật qua lật lại, cái gì cũng không có, cậu nhìn mặt cỏ chằm chằm trong chốc lát, phát hiện nước mưa xối trên mặt cỏ tuôn ra một cái mương nhỏ, đem không ít đá vụn rửa sạch xuống.
Vưu Chính Bình theo phương hướng của dòng nước, tìm được một nhúm lông chó nằm quấn quanh tảng đá.
Husky rụng lông rất nhiều vào mùa hè, ngay cả những con Husky còn nhỏ đang phát triển cơ thể cũng sẽ rụng rất nhiều lông. Úc Hoa là một người chú trọng đến sạch sẽ như vậy, cũng sẽ không cẩn thận mang một hai sợi lông về nhà, mỗi khi phát hiện nhúm lông chó, Úc Hoa đều sẽ rất không vui, còn nói rằng anh sẽ đem hầm con chó đó.
Nhưng hiện tại, nhúm lông cho này sẽ trở thành một thông đạo kết nối thế giới nhỏ với thế giới thực.
Vưu Chính Bình nhảy cẫng lên vì sung sướng, cậu cảm nhận được nguồn năng lượng trên nhúm lông cho này, rốt cuộc cũng tìm được vị trí năng lượng bị bóp méo.
Thân thể của Quan Thiều Quang càng lúc càng mờ nhạt, hắn ở không gian trung nói với Vưu Chính Bình: "Cho dù cậu đi vào thì cũng sẽ không tìm thấy hắn, đó là quá khứ lâu rồi, dung mạo, sức mạnh, khí chất của Úc Hoa hoàn toàn khác với hiện tại, cậu sẽ không nhận ra hắn."
"Không cần anh quản." Vưu Chính Bình lạnh lùng nói.
Năng lượng trong không gian tiêu tán, Quan Thiều Quang biến mất, Vưu Chính Bình thu lại không gian, dứt khoát lợi dụng năng lượng vặn vẹo mở ra cánh cửa của thế giới nhỏ, nhảy vào đó.
- ---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Quan Thiều Quang: Cậu hãy nghe tôi nói.Vưu Chính Bình: Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe.Úc Hoa (cười đắc ý): Tiểu Vưu đối với việc mắt không thấy tai không nghe luôn làm rất chuyên nghiệp.Quan Thiều Quang: Chuyện này có cái gì đáng để kiêu ngạo sao?-Quan Thiều Quang: Cậu không nhận ra hắn.Vưu Chính Bình: Tôi nhất định sẽ nhất kiến chung tình.-Liên quan đến họ tên của Quan Thiều Quang, là tôi cố ý đấy! Thiều Quang là chỉ thời gian tươi đẹp, "Quan" cũng có ý là lưu lại, là lưu lại thời gian.