Ngày dạy học cho Công tử Chính đã đến gần, mấy ngày nay Lý Tư mới thật sự đêm không ngủ được, liên tiếp mấy đêm liền đối diện với thẻ tre suy nghĩ miên man đến tận đêm khuya.
Hắn nghĩ làm sao mới có thể dạy tốt cho tiểu công tử, viết sâu quá, sợ tiểu công tử không hiểu, viết nông quá thì lại lo không thu hút được sự chú ý của tiểu công tử.
Vừa phải thể hiện được tài học của mình, vừa phải khiến tiểu công tử có thu hoạch, có suy ngẫm.
Ừm, phải như vậy.
Lý Tư cầm bút thầm khẳng định suy nghĩ của mình, từ nhỏ đã dạy dỗ Tần Vương Tôn tương lai, đây là một thời vận ngàn năm có một.
Điều này có nghĩa là hắn rất có khả năng sẽ định hình và ảnh hưởng đến lý niệm và chính pháp của Tần Vương sau này, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ nước Tần.
Hắn tự tin, chỉ cần có thể như vậy, hắn nhất định có thể đại trị nước Tần, thế trỗi dậy của nước Tần hiện nay giữa sáu nước còn lại đã là không thể ngăn cản.
Đến lúc đó nếu nước Tần thống nhất thiên hạ, thứ hắn có thể cai trị, chính là cả Trung Nguyên rộng lớn này.
Nghĩ đến đây, bàn tay cầm bút của Lý Tư khẽ run lên.
Đây là một công tích bất thế, một công tích có thể khiến hắn lưu danh sử sách.
Cũng là một thời cơ có thể khiến hắn quyền khuynh thiên hạ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Bút cày không ngừng.
Hắn dường như lại nhớ đến thiếu niên đèn sách khổ học năm nào.
Tiếng rên rỉ của người cha sống một đời tạm bợ trước lúc lâm chung.
Lại nhớ đến tên tiểu lại lăn lộn trên quan trường cuối cùng lại rơi vào cảnh bụi bặm tả tơi.
Nỗi nhục nào hơn thân phận thấp hèn, nỗi buồn nào hơn cảnh túng quẫn.
Người đời đều cầu tài quyền, ta Lý Tư đây tài học đầy bụng, tại sao lại không cầu được?
Ánh nến trên án đài lay động, phản chiếu đôi mắt của Lý Tư, kiên định lại mang theo ánh nhìn tham lam đường hoàng, trong đó có mấy phần bi thương.
Nhất định, sẽ không còn như vậy nữa.
Ta Lý Tư đây muốn trở thành người trên vạn người.
Phủ công tử, kể từ khi Doanh Dị Nhân đổi tên thành Doanh Tử Sở, người đến bái phỏng cứ nườm nượp không ngớt, học sĩ quan viên, thư sinh du tử.
Có người đến để bàn về học vấn của mình, nghĩ dùng học thuyết của mình để cầu một chỗ đứng ở nước Tần, cũng có người đơn thuần là đến tặng quà làm khách, không hề phô trương, trông như một cuộc viếng thăm bình thường, nhưng trong tay bên người đều mang theo tài vật hoặc mỹ nhân.
Không ai để ý rốt cuộc là Doanh Dị Nhân hay Doanh Tử Sở, người ta chỉ hiểu rằng, người này, sau này sẽ là Thái tử Tần, sau này của sau này sẽ là Tần Vương.
Tin tức từ trong cung truyền đến, sức khỏe của Tần Vương, không chống đỡ được nữa rồi. Người đến bái phỏng cũng càng nhiều hơn.
Doanh Tử Sở tiếp đãi mỗi một người, địa vị của hắn ở nước Tần cần sự ủng hộ. Người càng đông, đại diện cho việc, địa vị của hắn được càng nhiều người công nhận, cũng càng thêm vững chắc.
Lã Bất Vi giúp Doanh Tử Sở bắt đầu thu nạp môn khách, ánh mắt nhìn người của hắn, Doanh Tử Sở tin tưởng.
Nói hắn là thương nhân lớn mật và tinh ranh nhất thiên hạ này cũng không ngoa.
Tình hình dường như đang tốt lên, nhưng nụ cười trên mặt Doanh Tử Sở lại ngày càng ít đi, hắn đã có vài phần dáng vẻ của người nắm quyền.
Cũng không biết là do luyện tập, hay là đã căn bản không cười nổi nữa.
Công tử Chính khoảng năm tuổi rưỡi, đi vẫn chưa vững, nhưng lại khác với những đứa trẻ bình thường. Nói chuyện lưu loát, có thể giao tiếp tốt với người khác, đã bắt đầu học những sách vở và văn tự cơ bản.
Không giống đa số trẻ con thích chạy nhảy lung tung, cũng không hay cười, cho dù người khác trêu chọc hắn cũng vậy, một bộ dạng ông cụ non.
Thường xuyên nhìn những vị khách đến lui trong nhà, hắn không hiểu tại sao khách trong nhà lại nhiều đến thế.
Có một ngày, hắn hỏi mẹ, mẹ hắn nói với hắn, vì cha ngươi là Tần Vương Tôn.
Rất phức tạp, hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Cha nói đã mời cho hắn hai vị lão sư, họ sẽ giải thích rõ cho mình.
Cho nên, từ rất sớm hắn đã mong chờ sự xuất hiện của các lão sư, hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Đến cuối tháng, đợi đến lần thứ mười mấy hắn hỏi, cha mới nói với hắn, hôm nay lão sư sẽ đến.
Trong lòng mang theo sự mong đợi ngồi trong viện của mình.
Lão sư đến phải gặp cha trước, lúc cha tiếp khách, mình không được vào.
Điều này hắn hiểu, là lễ tiết.
——————————————————
“Bái kiến công tử.”
Lý Tư xòe tay áo, vòng tay hư ôm một vòng, cúi người xuống.
Doanh Tử Sở khẽ gật đầu với Lý Tư đã đến trước sảnh: “Lý tiên sinh, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không.”
Đợi đến khi Lý Tư ngẩng đầu lên, hắn mới cảm thấy mình đã hỏi sai.
Quầng mắt của Lý Tư gần như biến thành mắt gấu trúc, hai mắt thâm đen, y quan thu dọn miễn cưỡng còn tính chỉnh tề, nhưng bộ dạng mệt mỏi kiệt sức đó, khiến Doanh Tử Sở nhìn cũng phải hổ thẹn.
“Cái này, Lý tiên sinh đêm qua không ngủ ngon sao?”
Lý Tư cười gượng: “Thưa công tử, đêm qua chuẩn bị bài cho tiểu công tử, quả thực khó ngủ, đến nỗi ra nông nỗi này, mong công tử đừng trách.”
Thực ra hắn đâu phải một đêm không ngủ ngon, đã là liên tiếp nhiều đêm không ngủ được một giấc ngon rồi.
Chỉ có thể nói hắn thực sự tận tâm với nghề, nếu đặt ở hậu thế, e rằng sẽ là một giáo viên năm tốt.
Doanh Tử Sở thở dài: “Tiên sinh vất vả rồi, Chính nhi không được lanh lợi, phiền tiên sinh phải hao tâm tổn trí.”
“Không dám.” Lý Tư vội nói.
Một nữ tỳ bước vào, đi lên sảnh, cúi đầu bái Doanh Tử Sở: “Công tử, ngoài cửa, Cố Nam tiên sinh cầu kiến.”
Sắc mặt nữ tỳ có chút kỳ quái, kỳ quái là người đến ngoài cửa rõ ràng là một nữ tử cực kỳ tuấn mỹ, ngay cả nàng nhìn cũng phải đỏ mặt. Sao lại cứ nhất quyết bắt mình thông báo là Cố Nam tiên sinh chứ?
Nhưng nếu là khách nói, nàng phải bẩm báo đúng sự thật.
Sắc mặt Doanh Tử Sở thả lỏng hơn một chút, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Nếu là Cố tiên sinh, mau để nàng vào đi, sau này Cố tiên sinh đến cũng không cần thông báo.”
“Vâng.” Nữ tỳ lén nhìn Doanh Tử Sở một cái, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay nàng thấy công tử cười.
Vị Cố tiên sinh đó rốt cuộc là ai.
Nàng tự nhiên là không biết, Cố Nam người này, trên triều đình cũng không có mấy người biết. Nếu nói đến lĩnh tướng của Tang quân Hãm Trận Doanh, chắc chắn là mọi người đều đã nghe vô số lần, nhưng vị lĩnh tướng này rốt cuộc là ai, ít người biết, thỉnh thoảng có người nhìn thấy, cũng chỉ là thấy một dáng vẻ tướng quân mặc bạch bào, mặt đeo mặt nạ mà thôi.