Mười ba tháng bảy, chỉ còn cách tiết Trung Nguyên
(rằm tháng bảy âm lịch) hai ngày.
“Đây chính là Trùng Tiêu lâu sao.” Trong hẻm Tương Dương, bạch y lộ liễu, chiếc quạt giấy trong tay khẽ khàng phe phẩy, miệng hơi cười.
Phía sau, vẻ mỏi mệt mấy ngày nay của Triển Chiêu càng thêm rõ rệt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trước ngực vẫn ôm chặt chiếc bình kia.
“Đương nhiên là đúng rồi.” Triển Chiêu chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Nơi Tương Dương vương đặt minh thư, Trùng Tiêu lâu một đi không trở lại.”
“Nói huyền bí, xem gia gia phá lâu kia.” Khóe miệng giương lên một nụ cười tự tin, Bạch Ngọc Đường gấp quạt giấy trong tay lại, cười nói.
“Bản lĩnh của Bạch huynh, Triển mỗ tất nhiên tin tưởng.”
“Miêu Nhi, ngươi từ sáng đến tối đều ôm cái bình kia, sờ cũng không cho ta sờ một chút, bên trong rốt cuộc là cái gì, quý báu như vậy?” Bạch Ngọc Đường có chút không cam lòng nói, liếc mắt nhìn Triển Chiêu ở đằng sau nghe vậy lại ôm chặt chiếc bình hơn.
“Bạch huynh hà tất hỏi nhiều, Triển mỗ tất nhiên không thể hại Bạch huynh.”
“Ta đương nhiên biết… Chỉ là trong cái bình này chứa cái gì? Hỏa dược? Kim ngân? Mật hàm?” Bạch Ngọc Đường đoán liền mấy thứ, đều không đoán đúng, không khỏi có chút cáu kỉnh.
“Bạch huynh không cần hỏi nữa, Triển mỗ sẽ không nói.” Triển Chiêu nói xong lời này, không nhịn được khẽ ho mấy tiếng.
“Miêu Nhi, không sao chứ.” Bạch Ngọc Đường không quan tâm đến cái bình nữa, vội vàng chuyển qua lo lắng hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc lắc đầu, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay Bạch Ngọc Đường đưa đến dìu y, khẽ cười, mặc dù thân thể nhìn qua suy yếu, nhưng vẫn là nụ cười nhã nhặn ngày xưa: “Bạch huynh, ngươi nhất định phải trở về.”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nắm chặt lấy tay, trong lòng đột nhiên cả kinh, muốn rút ra, nhưng cuối cùng lại không, mà nhẹ nhàng nắm trở lại: “Ta nhất định cố gắng trở về.”
Nói, Bạch Ngọc Đường buông lỏng tay ra: “Miêu Nhi, chúng ta đi tìm khách điếm nghỉ đi.”
Xoay người rời đi, phía sau Triển Chiêu chầm chậm xoa xoa chiếc bình sứ trắng trước ngực, nụ cười trên mặt, thảm đạm không nói nên lời.