Quỷ Nha (Bản Dịch)

Chương 24 - Quỷ Hồn Trong Mộ

Phong thủy của nghĩa địa Cao gia không tốt chút nào, nhiều nhất chỉ có chút tính toán kiêng kị, huống hồ là linh thú canh giữ và cơ quan bảo vệ lăng mộ. Tạ Bán Quỷ căn bản không phí chút khí lực nào đã đào được phần mộ của Cao lão thái gia.

Tạ Bán Quỷ thắp ngọn đèn mở ra quan tài, thò tay sờ soạng xương cốt người chết trong quan tài: "Xét từ khung xương, thì người được mai táng ở đây hẳn là một người đàn ông lớn tuổi. Người này xương cốt cực kỳ chắc chắn, chắc hẳn là một cao thủ ngoại công. Cao lão thái gia có từng luyện qua ngoại công?"

"Không có, tuyệt đối không có." Cao lão đầu xua tay nói: "Lão thái gia, ngay cả Thái Cực quyền cũng chưa từng luyện qua."

"Tìm ra Quỷ Hồn của y chẳng phải là xong rồi sao." Mai Tâm Nhi tùy tiện móc ra ba đồng ngọc thạch đặt ở trong quan tài, bấm pháp quyết [1] niệm lên chú ngữ, nhưng đợi một lúc lâu mà trong quan tài vẫn không có gì thay đổi.

[1] Kháp quyết (bấm niệm pháp quyết) hay còn gọi là ác quyết, niệp quyết, niết quyết, pháp quyết, thủ quyết, thần quyết, đôi khi được gọi là đấu quyết, được gọi tắt là quyết: là một trong những phương pháp cơ bản của Đạo giáo. Ngón tay véo bộ phận nào đó trên lòng bàn tay, hay ngón tay hoặc tạo thành tư thế cố định giữa các ngón tay, có vai trò chiêu hồn ma, diệt tà ma. Cùng với Bộ cương, là động tác luyện tập cơ bản của Đạo giáo và Luyện công.

Cao Bàn Tử không khỏi lầm bầm: "Muội tử à! Muội có làm được hay không đấy? Sao mà hùng hục cả buổi rồi vẫn không có chút động tĩnh nào vậy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Tâm Nhi trướng đến đỏ bừng: "Khả năng... Khả năng là hắn đã tan thành mây khói rồi, hoặc là hồn phách đi vào địa phủ quá lâu không muốn đi ra. Cũng có thể có thể là..." Mai Tâm Nhi còn chưa nói dứt lời thì một quả cầu lửa màu xanh chui ra từ trong khe hở của quan tài, đổ vào trong miệng của bộ xương.

Bộ xương khô bỗng ngồi dậy mở miệng nói: "Các ngươi là ai?"

"Má ơi!" Mới vừa rồi Cao Bàn Tử còn tập trung tinh thần trêu chọc Mai Tâm Nhi giờ đã bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất.

Mai Tâm Nhi vỗ tay cười nói: "Thành công rồi, ta có lợi hại không!"

"Lợi hại, làm lâu như vậy mới gọi ra được, thế mà còn nói lợi hại." Tạ Bán Quỷ bất lực trả lời, duỗi ra tay phải, cuộn ngón trỏ lại, rồi búng một tiếng vang dội lên trên đầu lâu: "Đừng giả thần giả quỷ, mau hiện hình."

Bộ xương khô vốn dĩ không rắn chắc bị hắn đẩy ra xa mấy thước, rơi xuống nền gạch màu xanh lam vỡ tan tành, đoàn ma trơi vừa rồi lại bay ra, lập tức biến thành một ông lão: "Người trẻ tuổi từ đâu tới mà lại nóng tính như vậy?"

"Hạ tiên sinh!" Cao lão đầu trợn to mắt: "Sao lại là ông? Lão thái gia nhà ta đâu?"

Hạ tiên sinh liếc nhìn lão đầu, cười lạnh nói: "Là Cao Phúc à! Lão thái gia nhà ngươi, sớm đã bị nghịch tử của ông ấy đem đi cho chó ăn rồi. Đống cứt chó dưới đáy quan tài chính là lão thái gia nhà ngươi đấy. Ông ấy không còn mặt mũi đi lên, ta liền thay ông ấy đi ra nhìn xem!"

Cao lão đầu: "Cao Vĩnh Thái tên súc sinh này, lão ta... sao lão ta có thể làm vậy?"

Hạ tiên sinh cười khùng khục nói: "Cha không phải cha ruột, nhi tử không phải con ruột, đương nhiên hắn ta có thể hạ thủ được."

Tạ Bán Quỷ khoanh tay nói: "Ta không có hứng thú với lịch sử của gia tộc Cao Vĩnh Thái, ta chỉ là muốn biết rốt cuộc lão ta được chôn ở nơi nào."

Ánh mắt của Hạ tiên sinh rơi vào quan tài đeo ở trước ngực Tạ Bán Quỷ: "Người của Quỷ nha? Ta đã sớm biết Cao Vĩnh Thái sẽ dẫn động người của Bí nha. Hình đài của hắn ta đi đến nơi nào rồi hả?"

Tạ Bán Quỷ và mọi người nhìn nhau, ai cùng đều nhìn thấy sự kinh hỉ trong mắt đối phương, Tạ Bán Quỷ vội hỏi: "Ông biết được bao nhiêu về chuyện của Cao Vĩnh Thái?"

"Không nhiều không ít tất cả đều biết." Hạ tiên sinh cười khổ nói: "Lại nói, ta còn là sư phụ phong thuỷ của hắn ta, nhưng không ngờ rằng, đồ đệ mà ta cho rằng cực kỳ có tiềm chất trong vòng trăm năm qua, lại sẽ đưa ta lên đường hoàng tuyền. Thế nhưng, ta cũng được coi là may mắn, tối thiểu được chết một cách thống khoái."

Tạ Bán Quỷ lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, nói ý chính."

Hạ tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Được được, ta nói. Cao Vĩnh Thái kỳ thật vẫn luôn nghiên cứu đạo phong thuỷ, thậm chí hắn ta tiếp xúc với phong thuỷ còn trước cả lúc hắn ta làm quan. Cũng không biết, hắn là ngẫu nhiên hay là được người chỉ điểm mà phát hiện ra quy luật ra vào của Giao Long trong Nộ Giao Hà, cho nên từ rất sớm hắn ta đã có chủ ý với Nộ Giao Hà. Lúc đầu, hắn ta muốn vây chết Giao Long ở trong hang, làm cho Giao Long hợp thành một thể với địa mạch, tạo nên một vùng đất địa linh quý báu. Một khi mưu đồ này thành công, hậu nhân của hắn ta mặc dù không thể phong thiện [2] đăng cơ, nhưng cũng có thể lập đất Phong Vương."

[2] phong thiện: là điển lễ đế vương nhận mệnh từ trời. Nghi thức này khởi nguồn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc

"Vây chết Giao Long?" Tạ Bán Quỷ nhíu mày hỏi: "Lão ta muốn làm thế nào?"

"Lúc Cao Vĩnh Thái làm Chỉ Huy Sứ của Hình Ngục Tư, đã từng lợi dụng chức quyền, tu kiến lao ngục thành (thành trì) ở đầu sông Nộ Giao Hà. Đừng hoài nghi lời nói của ta, lúc ấy Cao Vĩnh Thái thân thuộc với vua Chính Long, quyền hành trong tay rất lớn. Muốn điều động tử tù tu kiến lao ngục cũng không phải là việc khó gì. Cấu tạo của lao ngục thành vẫn là do chúng ta tự tay cùng nhau xếp đặt thiết kế. Chỉ chờ tới lúc Giao Long về hang, sẽ giết tử tù trong thành, dùng máu rót vào hang, bắt Giao Long ma hóa. Khi Giao Long ma hóa sẽ dẫn tới thiên kiếp, lúc đó đánh chết Giao Long. Rồi sau đó lại dùng bí pháp phong thuỷ phong ấn hang rồng, không tới trăm năm chỗ đó sẽ biến thành một vùng địa linh."

"Đáng tiếc! Người tính không bằng trời tính. Sau khi Chính Minh Đế băng hà, Đế vương mới cực kỳ không thích hắn ta, không lâu sau đã cho hắn ta từ quan. Bởi vì Cao Vĩnh Thái đã cho tu kiến lao ngục thành cực kỳ bí mật. Toàn bộ công tượng cũng bị hắn ta diệt khẩu, cho nên người biết đến sự tồn tại của lao ngục thành chỉ còn lại có hai người là ta và hắn. Cho nên kế hoạch của hắn vẫn có thể tiếp tục tiến hành. Đối với Cao Vĩnh Thái đã mất đi quyền hành thì việc cải tạo hang Giao Long, đã trở thành ký thác tinh thần duy nhất. Không được phép có nửa điểm sơ sót."

Tạ Bán Quỷ nghi ngờ nói: "Lão ta không có quyền lực, làm sao có thể quản lý lao ngục thành?"

"Dựa vào cơ quan, khi bắt đầu xây thành hắn ta chưa từng nghĩ tới sẽ để người hầu đi quản lý, mà trực tiếp xây thành một lao tù do cơ quan khống chế. Toàn bộ cơ quan trong thành đều hoạt động nhờ dòng chảy của Nộ Giao Hà, tù nhân trong thành có thể tự cung tự cấp bằng cách khai hoang. Toàn bộ lao ngục thành có thể hoàn toàn không cần người trông giữ. Cho dù ta khinh thường cách làm người của Cao Vĩnh Thái, nhưng không thể không thán phục cơ quan học của hắn ta."

"Ồ!" Tạ Bán Quỷ nhẹ gật đầu: "Ông nói tiếp đi."

"Vốn kế hoạch của Cao Vĩnh Thái có thể thực hiện từng bước đúng như hắn ta xếp đặt thiết kế, thế nhưng trong lúc vô tình vậy mà hắn lại phát hiện con trai của mình, thực ra lại là đệ đệ của mình. Cao Vĩnh Thái hoàn toàn sụp đổ, ngoài việc ủ mưu trả thù điên cuồng, hắn ta cũng không còn tin tưởng bất kỳ kẻ nào ngoài bản thân mình ra. Kể từ đó, ý nghĩ 'để lại hang rồng cho chính mình, để bản thân được hưởng tiên phúc, xưng vương xưng bá', đã không ngừng lớn lên trong lòng hắn ta."

"Hắn ta bắt đầu điên cuồng tìm kiếm phương pháp xử lý hang rồng làm của riêng, cuối cùng, hắn ta đã nhận được một quyển bí tịch. Theo những gì ghi trong đó, thì chỉ cần hắn ta tự mình đi vào hang rồng, hấp thu máu Giao Long. Thì có thể ma hóa, tu thành ma đầu muốn làm gì thì làm."

"Thế nhưng, ý tưởng của Cao Vĩnh Thái thậm chí còn điên rồ hơn, hắn ta không chỉ muốn ma hóa, còn muốn tái hiện lại phong quang của hắn khi ở hình ngục tư. Bởi vì hắn ta mê luyến loại cảm giác một lời đã định ra sống chết của người khác. Hắn muốn cho hình đài trải rộng thiên hạ, khống chế sinh tử của tất cả mọi người. Cho nên hắn căn cứ theo ghi chép về luyện khí trên bí tịch, chế tạo ra mười tám tòa hình đài thu nhỏ mang theo trên người. Nếu như hiện tại hình đài đã xuất thế, thì đã nói rõ mức độ ma hóa của hắn ta đã có chút thành công!"

"Tên điên, một tên điên chính cống!" Ánh mắt của Tạ Bán Quỷ bỗng nhiên phát lạnh: "Ông biết nhiều bí mật của Cao Vĩnh Thái như vậy, cũng đã nói rõ hai người vốn chính là liên thủ với nhau. Làm như vậy thì ông có được lợi ích gì?"

Hạ tiên sinh cười khổ nói: "Vốn ta muốn hắn ta để lại một khối mộ gần hang rồng cho mình, cũng là có lợi cho con cháu. Nhưng sau khi hắn ta phát điên, ta không chịu giúp hắn nữa. Sau đó, ta bị hắn ta chôn vào trong mộ."

Hạ tiên sinh dừng lại một lúc rồi nói: "Hình đài của hắn ta mặc dù khủng bố, nhưng cũng không phải không có nhược điểm!"

Bình Luận (0)
Comment