Quỷ Nha (Bản Dịch)

Chương 30 - Không Có Thì Làm Cho Có

Ba nhóm cao thủ chia ra tấn công hình đài lập tức xoay chuyển tình thế, Tạ Bán Quỷ đã có một lần kinh nghiệm đối chiến với đài treo cổ, còn Bàn Tử, nha đầu thì phối hợp với nhau thận trọng từng bước bao vây tấn công quan giám trảm.

Trên đài lăng trì, Lưu hàng nhái chạy bốn phương tám hướng, vận chưởng như gió, mỗi chưởng đánh ra đều mang theo một dải bùa chú có ánh sáng màu vàng nhạt, bùa chú trong lòng bàn tay vận dụng đến cảnh giới cực hạn, đoản đao sắc bén trên đài lăng trì chẳng những không thể tới gần cắt được thân thể Lưu hàng nhái, ngược lại còn liên tiếp đánh tan vô số Lệ Quỷ. Sau vô số lần đạp xuống bệ lăng trì của Lưu Hàng Nhái, trên đài lăng trì đột nhiên xuất hiện bảy tia sáng cộng hưởng với chòm sao Bắc Đẩu trên bầu trời, dẫn đường cho Bắc Đẩu Thất Tinh rơi xuống phàm trần, bảy đạo ánh sáng giống như bảy thanh lợi kiếm lao vút về phía hình đài, vô số Lệ Quỷ dưới sức mạnh của ánh sao nổ tan thành mây khói, hình đài cũng theo đó ầm ầm nổ thành vô số mảnh vụn.

Lưu hàng nhái chân đạp lên một mảnh vụn rồi bay vào không trung, hai tay khép lại đánh thẳng vào quan giám trảm đang ngồi ngay ngắn giữa hình đài cách đó mấy trượng, cột sáng to cỡ miệng chén bay thẳng vào mặt Lệ Quỷ.

"Diệt!" Trong tiếng gào thét của Lưu hàng nhái, bùa chú trong chưởng lực mang theo sức mạnh của vạn quân giống như là sấm sét giáng xuống thế gian, mang theo lửa trời rừng rực rơi trên bầu trời, lấy vị trí của quan giám trảm làm trung tâm cuộn lên một bức tường lửa cao mấy trượng, trong khói lửa áo bào bị ngọn lửa dữ dội này thiêu rụi, quan giám trảm bị thiêu hủy da thịt vẫn còn đang cố sức giãy giụa với bộ xương đen kịt, đầu lâu với hàm dưới khép khép mở mở dường như vẫn còn đang liều mạng gào rú, các ngón tay chỉ còn lại xương trắng chỉ vào Lưu hàng nhái với vẻ mặt lạnh lùng gật gật mấy cái, hàm dưới không ngừng khép mở giống như đang gào thét lại giống như đang nguyền rủa, nhưng cuối cùng cũng không còn chút sức lực ngã vào trong biển lửa.

Quan giám trảm vừa chết hình đài cũng ầm ầm vỡ tan tành, các mảnh vỡ của hình đài vốn đang lơ lửng trên không trung không ngừng kết lại với nhau giống như mưa đá ào ào rơi xuống đất. Lưu hàng nhái chắp tay sau lưng nhìn Tạ Bán Quỷ.

Bên kia, Huyết Tích Tử của Tạ Bán Quỷ cũng đã lấy xuống thủ cấp của quan giám trảm, đài treo cổ rầm rầm đổ sập xuống, Bắc thành dài hơn hai dặm và hình đài đồng thời hóa thành một đống vỡ vụn.

Hai hình đài đã tan thành mây khói, chỉ có Tôn Thiên Hổ vẫn còn đang chiến đấu gian khổ với chém đầu đài, từ xa nhìn trên đài chém đầu, chân khí ngưng tụ thành cuồng long đang điên cuồng gào thét lượn quanh hình đài, ma trơi loá mắt theo thân rồng màu trắng bạc bay múa xoay quanh, cùng với tiếng quỷ rít gào văng vẳng bên tai.

Mai Tâm Nhi lo lắng nói: "Bên kia sao vẫn còn đánh nhau, chúng ta có cần đi qua giúp hắn một chút hay không?"

"Đừng lộn xộn!" Tạ Bán Quỷ đầu tiên lên tiếng nói: "Nhìn thấy con rồng kia không, đó là dấu hiệu cho thấy cao thủ Địa Sát cảnh đã vận dụng công lực tới mức cực hạn 'Khí hồn hóa rồng, sức mạnh phá chín tầng mây'. Với công lực hiện tại của cô, đừng nói tham gia vào, giờ chỉ cần đến gần cũng dễ dàng bị dư âm của kình khí [1] xoắn thành từng mảnh!"

[1] Kình là dạng cơ năng được dự trữ ở dạng thế năng; Khí (võ học) là luồng vận chuyển năng lượng trong cơ thể

Mai Tâm Nhi sợ tới mức thè lưỡi: "Quỷ Hồn của Chém đầu đài lợi hại như vậy? Ngay cả cao thủ Địa Sát cũng không đối phó được hắn sao?"

"Theo lý thuyết thì không!" Giọng của Tạ Bán Quỷ trầm xuống, trên đài chém đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng quỷ rít gào, thân hình của Lệ Quỷ mặc áo bào hồng bay lên mấy trượng phá tan kình khí, dùng tư thế đỉnh thiên lập địa đứng ở trên hình dài.

Tiếp theo cự quỷ (quỷ vô cùng to lớn) khổng lồ bỗng nhiên bắt đầu co lại, hai chân, ngực bụng, eo lưng, cánh tay trái giống như là túi da bị rút hết không khí, dùng tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nén lại. Chỉ có đầu lâu và cánh tay phải trở nên càng lúc càng lớn, trong chớp mắt biến thành quái vật đầu to một cánh tay.

"Húuuu ——" Lệ Quỷ bỗng nhiên gào thét, giống như sấm nổ vang vọng bên tai người, Tôn Thiên Hổ đứng mũi chịu sào chỉ cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, dưới chân loạng choạng, sau khi lùi lại mấy bước mới đứng vững người, cẩn thận nhìn kỹ lại thì đầu của Lệ Quỷ không biết từ lúc nào đã co lại thành quả cầu đen lớn cỡ hạt đào. Bàn tay phải vừa thô vừa to lướt qua đỉnh đầu Tôn Thiên Hổ chộp về phía Ngụy Vương.

"Không ổn!" Tôn Thiên Hổ run sợ nhìn lại, đã thấy toàn bộ binh sĩ Long Tương Vệ bổ nhào trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Bàn tay khổng lồ không trở ngại tiến quân thần tốc, chỉ xíu nữa là có thể nắm lấy mặt của Ngụy Vương.

Trên người Ngụy Vương bỗng nhiên vọt ra một con Kim Long đánh thẳng về phía bàn tay quỷ, bàn tay quỷ khiến người ta sợ hãi vậy mà giống như là bị tuyệt thế thần binh chém trúng, phân thành hai mảnh, Kim Long phá bàn tay quỷ bay thẳng lên hình đài. Oanh một tiếng làm chém đầu đài nổ thành từng mảnh vụn.

"Đó là cái gì?" Mai Tâm Nhi bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm.

"Long khí!" Tạ Bán Quỷ ngắn gọn giải thích nói: "Ngụy Vương mặc dù là phiên vương nhưng là Hoàng tộc hẳn hoi, có Long khí hộ thể cũng không kỳ quái."

"Tuy nhiên, các ngươi có vẻ rất kỳ quái!" Tôn Thiên Hổ không biết từ lúc nào ghé sát vào người Tạ Bán Quỷ: "Gần ngàn binh sĩ toàn bộ ngã xuống đất hôn mê, vì sao các ngươi không có việc gì?"

Thật ra, Tôn Thiên Hổ thắc mắc cũng không phải không có lý do, tiếng quỷ rít gào này tuy rằng kinh thiên động địa, nhưng đối với Tôn Thiên Hổ và Long Tương Vệ mà nói, cũng không thể cấu thành uy hiếp quá lớn, càng không đến mức chỉ trong chớp mắt đánh ngất ngàn người. Thật sự đáng sợ là nỗi kinh sợ xâm nhập vào linh hồn khi tiếng quỷ rít gào này xuất hiện. Trong khoảnh khắc đó Tôn Thiên Hổ còn cảm giác được trái tim của mình giống như là bị nắm chặt trong móng vuốt quỷ vô hình rồi đột nhiên bị bóp mạnh, trong cơn đau quặn thắt ấy, nếu không phải Tôn Thiên Hổ có ý chí kiên định thậm chí cũng sẽ giống như Long Tương Vệ lập tức té xỉu. Hắn có lý do để tin tưởng, lần tấn công cuối cùng không phải đến từ chỗ Lệ Quỷ.

Tạ Bán Quỷ bị Tôn Thiên Hổ chất vấn cũng không tức giận, cười cười giải thích: "Có lẽ Tôn đại nhân cũng có thể cảm giác được, điểm đáng sợ nhất của tiếng quỷ rít gào này là sự tấn công đến thần hồn con người. Ta rất có trách nhiệm nói cho người biết, đó là khi Lệ Quỷ đạt đến cảnh giới Quỷ Binh cao nhất mới sẽ sử dụng 'Phệ Hồn khiếu''. Chúng ta không có bị đánh ngất là vì có Pháp Khí hộ thể, chúng ta mấy đồng bạn nào không có Pháp Khí không phải cũng bị té xuống đất giống vậy hay sao?"

Tôn Thiên Hổ hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Bán Quỷ, thấy hắn không giống như là đang nói láo, mới chậm rãi nhẹ gật đầu tản đi kình khí quanh người.

Tạ Bán Quỷ vỗ tay nói: "Hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta cũng nên cứu người thôi."

Ngay khi Tạ Bán Quỷ cúi người xem xét Triệu Đại, chân khí quanh người Tôn Thiên Hổ bỗng nhiên tăng vọt, nghiêm nghị hỏi: "Sau gáy ngươi có cái gì thế? Tại sao ta cũng có cái ấn ký này thế này."

"Cái này sao... Ha ha..." Tạ Bán Quỷ biết rõ ở trước mặt cao thủ Địa Sát, hắn không có khả năng nói dối. Võ Giả đạt đến đẳng cấp như Tôn Thiên Hổ, có thể cảm nhận được mọi thay đổi về công lực trên cơ thể mình, cao thủ nói dối lợi hại đến đâu, khi không nói thật đều sẽ có biểu hiện không được tự nhiên, dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ xíu cũng không thoát khỏi cảm giác của Tôn Thiên Hổ.

Tạ Bán Quỷ dứt khoát kể rõ đầu đuôi sự việc, sau khi Tôn Thiên Hổ nghe xong sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất là khi vươn tay sờ đến ấn ký phía sau gáy, lại càng đằng đằng sát khí, cắn răng nghiến lợi mắng: "Đồ đáng chết, ngươi rõ ràng là đang lừa người mà."

Tạ Bán Quỷ nhạy bén cảm nhận được ý định giết người của Tôn Thiên Hổ: "Tôn đại nhân bớt giận, tại hạ cũng là có chút bất đắc dĩ. Giết ta thì một chút chỗ tốt người cũng không có, ngược lại còn làm chậm trễ việc cứu bản thân mình. Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là người ta liên thủ thuyết phục Ngụy Vương, bảo ông ấy cho ta mượn một ít máu..."

"Ông ta sẽ không đồng ý đâu!" Tôn Thiên Hổ chối bỏ nói: "Ngụy Vương người này nhát gan sợ phiền phức, không quả quyết không nói, lại còn bạc tình bạc nghĩa. Chỉ cần không uy hiếp đến bản thân ông ta, bất kỳ người nào cũng có thể bị ông ta hi sinh. Huyện Trấn Thủy đã chết nhiều người như vậy, nhưng bí nha vẫn không có được nửa điểm tin tức, đã đủ để chứng minh hết thảy rồi. Tự các ngươi nhìn đi, nơi đây gần ngàn người, duy chỉ có bản thân ông ta là không có ấn ký, ta dám đánh cuộc sau khi ông ta tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là che giấu hết mọi thứ tối nay."

Lưu hàng nhái cười hì hì nói: "Trên cổ ông ta không có, chúng ta có thể làm cho ông ta có không được sao. Chỉ cần ta dùng chút thủ đoạn có thể làm trên cổ ông ta có một cái giống y như đúc, nếu như không có cao thủ bí nha cùng đẳng cấp với ta xuất hiện, sẽ không có người nào có thể nhìn ra được đâu."

Tôn Thiên Hổ híp mắt nói: "Đã có biện pháp sao còn chưa động thủ? Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta thừa nhận ta cũng sợ chết. Tuy nhiên, đợi chuyện này xong xuôi, khoản nợ nần giữa chúng ta phải tính tính toán toán cho thật kỹ mới được."

"Đợi xong việc rồi nói sau!" Lưu hàng nhái cầm một cây kim thép dùng để xăm hoa văn, ghim xuống cổ của Ngụy Vương.

Bình Luận (0)
Comment