Quỷ Nha (Bản Dịch)

Chương 38 - Xông Thẳng Vào Trung Tâm

"Tín hiệu!" Tôn Thiên Hổ quay đầu điên cuồng cười nói: "Tạ gia tiểu tử, ngươi không khỏi xem thường Tôn mỗ ta rồi. Tôn mỗ tuy rằng không phải người trong bí nha nhưng cũng lưỡi đao liếm máu hơn mười năm. Lão Lưu dám độc chiến hình đài, Tôn mỗ há có thể để cho hắn giành hết tiếng tốt trước?”

Tôn Thiên Hổ giơ lên cây côn Bàn Long bằng thép tinh luyện lên hô to: "Các huynh đệ, hôm nay không quét sạch động ma, thì chúng ta chẳng những chết không có chỗ chôn, hồn phách còn bị ác quỷ bắt làm nô dịch vĩnh viễn không thể siêu sinh, muốn sống thì theo ta chém giết!”

"Giết!"

"Ai binh tất thắng" [1], Kiêu Kỵ Vệ bị nỗi sợ hãi khổng lồ tra tấn đến gần như suy sụp tinh thần, trong nháy mắt bộc phát ra dũng khí kinh người, dũng mãnh không sợ chết ùn ùn lao về phía thành lao ngục.

[1] ai binh tất thắng: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng

Không đến nửa nén hương, quân tiên phong đã dùng phi trảo trèo lên đầu thành, mấy trăm quân sĩ đảo ngược phi trảo móc chặt vào lỗ châu mai, thuận theo dây thừng trượt xuống tường thành, cố định thân thể dừng ở phía trên phòng giam, một tay nắm chặt dây thừng, một tay lấy hỏa lôi bên hông nhanh chóng châm lửa ném vào phòng giam, rồi nhanh chóng trèo lên mấy trượng, nắm chặt dây thừng nằm áp vào tường.

"Ầm..."

Tiếng nổ lần lượt vang lên trong phòng giam, ngọn lửa hừng hực phun ra từ trong cửa lao, lan can sắt biến dạng cong queo bay loạn khắp bầu trời, đốt rụi tứ chi đứt lìa bay tán loạn khắp nơi, quấn trong khói đen khét lẹt phóng thẳng lên trời.

Quân tiên phong một kích đã trúng, lập tức buông dây thừng rơi xuống đất, rút đao binh khí ra chỉ vào cửa nhà lao, xác định trong phòng giam đã không còn nguy hiểm nữa, mới đưa lưng về phía tường thành kết trận hô kêu gọi đồng đội.

Chưa đầy một lát sau, 3000 Kiêu Kỵ Vệ đã lục tục tiến vào trong thành, gót chân Kiêu Kỵ Vệ vừa mới đứng vững, trong thành đột nhiên phát sinh dị tượng, trên mặt võ đài bỗng nhiên nổi lên vô số đụn đất, từng con quỷ thi thối rữa quanh người, hai mắt đỏ như máu chui từ dưới đất lên như măng mọc sau mưa, vung quỷ trảo dài nửa thước chém giết với Kiêu Kỵ Vệ.

Từ trên thành nhìn xuống, cả tòa thành lao ngục khắp nơi đều là ánh đao chớp động cùng móng vuốt sắc bén gào thét, vết máu đỏ tươi tràn ra thành từng vòng trong thành, càng lúc càng khuếch trương lan rộng.

Cao Bàn Tử ở trên núi lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu nói: "Huynh đệ, Kiêu Kỵ Vệ và quỷ thi đã khai chiến rồi, có phải chúng ta nên đi xuống hay không?”

"Chờ một chút!" Tạ Bán Quỷ chăm chú nhìn thành lao ngục, nơi chém giết vang lên tận trời, nói: "Quỷ thi chưa đi ra toàn bộ, chờ một chút..."

"Nhiều quỷ thi như vậy..." Cao Bàn Tử nói được một nửa thì đột nhiên ngậm miệng lại.

Hắn rõ ràng nhìn thấy, da đá trên tường thành bỗng nhiên tróc ra, vô số quỷ trảo trắng bệch vươn ra từ trong tường, vô số quỷ thi chậm rãi thò đầu ra từ mặt tường bị xé rách, vặn vẹo thân thể chậm rãi bò ra, bấu chặt tay chân vào tường, vô thanh vô tức nửa ngồi xổm trên vách tường thẳng tắp nhìn xuống võ đài.

"Ô--" Tiếng quỷ khóc bén nhọn liên tiếp vang lên, quỷ thi nằm trên tường giống như nhận được tín hiệu, đồng thời nhảy lên đánh xuống đầu Kiêu Kỵ Vệ.

Tôn Thiên Hổ đang ở bên trong trận chiến khốc liệt chợt cảm thấy có kình phong đánh úp vào đầu, xoay người dùng một côn quất nát quỷ thi trên không trung, đã thấy một cái móng vuốt sắc bén của thi quỷ bắt lấy gáy binh lính bên cạnh, quỷ trảo vẫn tiếp tục đâm thẳng vào vai binh lính, rút toàn bộ xương sống máu chảy đầm đìa ra.

"Khốn nạn!" Tôn Thiên Hổ dùng côn đánh quỷ thi thành bánh thịt rồi phóng người lên, dùng chưởng lực từ trên không không ngừng càn quét quỷ thi trên không trung: "Cẩn thận đề phòng, tận hết khả năng đưa lưng về phía đồng đội!”

Mặc dù Kiêu Kỵ Vệ bị tập kích có thương vong, nhưng chung quy vẫn là tinh binh bách chiến, trong thời gian ngắn đã kết trận lại một lần nữa chém giết với quỷ thi, nhanh chóng vãn hồi cục diện.

"Không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi! Mang theo nỏ liên hoàn Gia Cát, bắn chết quỷ thi trên không trung!" Tạ Bán Quỷ đeo cánh Phi Thiên đi đầu lao ra khỏi vách núi, bay vòng về phía thành. Một trăm trinh sát theo sát phía sau, giống như một đám dơi khổng lồ bay thành đàn vào trong thành.

Bình Luận (0)
Comment