Quỷ Nha (Bản Dịch)

Chương 7 - Đom Đóm

“Ngươi nhận ra hắn?” Tạ Bán Quỷ cả người đầy nước giống như không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cao Thăng.

"Hắn là Vương Hổ Thần!" Sắc mặt Cao Thăng trắng như tờ giấy: "Chính là Huyện lệnh mất tích đời thứ tư của huyện Trấn Thủy, hắn là võ quan đồng khoa với ta, sao hắn lại biến thành quan giám trảm rồi?"

"À!" Tạ Bán Quỷ không cho là đúng đồng ý, quay người lại nhảy vào trong nước. Lần này thẳng đến khi mặt trời ngả về phía tây Tạ Bán Quỷ mới bơi trở về, trong tay cầm theo một cái bình: "Về huyện nha rồi nói sau."

Lão Tiền nhìn nha dịch quỳ trên bờ sông chép miệng: "Bọn họ làm sao bây giờ?"

"Thích vái lạy thì cứ để cho bọn họ tiếp tục vái lạy, tự mình muốn chết, ai cũng ngăn không được." Tạ Bán Quỷ không phải người thấy chết mà không cứu, nhưng cũng không phải người tốt tới mức lúc nào cũng trách trời thương dân.

Cao Thăng đốt một đống lửa: "Lão đệ à, chúng ta tìm một nơi khác ở nhé, ở nơi này, ta cảm thấy sợ hãi quá."

Tạ Bán Quỷ nhờ ánh lửa lật qua lật lại binh khí lấy ra từ trong sông: "Toàn bộ huyện Trấn Thủy không có nơi nào an toàn hơn huyện nha đâu. Nha môn là gương sáng treo cao, là nơi tra âm cắt dương, đại biểu cho triều đình uy nghiêm, có số mệnh Hoàng Triều gia trì, tà vật bình thường không dám tới gần nha môn."

Trong ánh mắt Cao Thăng lại muốn trào ra nước mắt: "Thế nhưng, buổi tối hôm qua không phải những thứ quỷ quái kia cũng vào được sao? Ngươi nói là, những thứ kia cũng không phải quỷ bình thường?"

Tạ Bán Quỷ vỗ trán nói: "Ngươi trở nên thông minh từ lúc nào vậy? Mới vừa rồi là ta chỉ muốn an ủi ngươi một chút thôi, được chưa?"

Mai Tâm Nhi nhìn Cao Thăng thật sự đáng thương, không đành lòng nói: "Hắn nói không sai, bình thường có thể đi vào huyện nha ít nhất phải đạt tới cấp bậc Quỷ Binh. Ngươi không thấy đêm qua phần lớn Lệ Quỷ đều ở bên ngoài sao?"

"Cũng may, cũng may. . ." Cao Thăng lúc này mới thoáng yên tâm: "Lão đệ, ngươi xem gần nửa canh giờ rồi, nhìn ra cái gì hay chưa?"

Tạ Bán Quỷ tiện tay đưa cho hắn một nửa trường mâu: "Ngươi xem rỉ sét trên binh khí rỉ sét này đi, còn có mức độ mục nát của gỗ trên hình đài... Mặc dù những thứ này đã hơn trăm năm tuổi, nhưng không phải là đồ cổ gì, tất cả đều là đồ vật của vương triều này."

Lão Tiền quan sát trường mâu một cách tỉ mỉ nói: "Không sai, đúng là khí giới được chế tạo trong triều đại này, hơn nữa đêm qua những quỷ hồn kia dùng là thuẫn trận (trận dùng khiên làm lá chắn), căn bản chính là khiên Đà Long Thiết Giáp mới thông dụng mấy năm gần đây."

"Hắn. . ." Cao Thăng chỉ vào thi thể bị ném ở góc tường: "Thuộc hạ của Vương Hổ Thần có một đội quân trăm người được trang bị Đà Long Thiết Giáp, bọn họ cũng biến thành quỷ?"

Cao Thăng, lão Tiền chỉ cảm thấy ớn lạnh từ dưới chân lên người, nương theo đống lửa chợt rùng mình một cái.

"Đại nhân. . . Đại nhân. . . Cứu mạng!" Một đám nha dịch té lăn một vòng vọt vào: "Hình đài, hình đài lại xuất hiện! Tiểu Lục tử, lão Vương đều bị kéo xuống sông rồi, đại nhân mau cứu mạng!"

Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Không cứu, hiện tại không ai dám xuống nước."

Gã bộ khoái đã ngăn cản Tạ Bán Quỷ xuống nước lúc trưa giờ phút này hổn hển gào lên: "Các ngươi có phải mệnh quan triều đình hay không? Sao thấy chết mà không cứu?"

Tạ Bán Quỷ cười lạnh nói: "Sư phụ ta nói cho ta biết thiên hạ có ba loại người không thể cứu, một là người đại gian đại ác, loại người này cứu được chính là nghiệp chướng. Hai là người vong ân phụ nghĩa, loại người này cho dù cứu được cũng phải giết, miễn cho hại người hại mình. Ba là người tự mình tìm chết, loại người này cứu rồi cũng không có ý nghĩa."

"Ngươi ngươi. . ." Gã bộ khoái chỉ vào Tạ Bán Quỷ tức giận đến toàn thân run rẩy: "Ngươi nói là tự chúng ta muốn chết?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tạ Bán Quỷ ý cười càng lạnh lùng: "Ban đêm còn dám quỳ ở trên bờ sông vái Thần? Còn không bằng tự mình cắt cổ còn nhanh hơn."

"Chúng ta. . ." nha dịch kia biết rõ Tạ Bán Quỷ nói đúng sự thật nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Chúng ta đó là cầu hà bá gia gia giơ cao đánh khẽ, thả những người vô tội là chúng ta đây."

Tạ Bán Quỷ chỉ chỉ ngoài cửa: "Gia gia của các ngươi đã đến, không muốn chết liền mau đi vào, chú ý đừng giẫm hư vòng tròn vẽ bằng chu sa trước cửa là được."

Hình đài lần nữa xuất hiện, trước kia mỗi lần hình đài nổi trên mặt nước cũng đều kinh thiên động địa, lần này lại lặng yên không một tiếng động. Giống như một bè gỗ trôi xuôi dòng, chìm nổi trôi giạt trên sông. Hai nha dịch cả người đều là máu, bị treo ngược đầu trên giá gỗ của hình đài, máu tươi ào ào theo ngón tay của bọn họ chảy xuống vũng nước đen rồi văng tóe lên thành từng vòi máu đỏ thẫm.

"Tiểu Lục tử, lão Vương. . . Bọn họ đều chết hết rồi. . ." Một đám nha dịch sợ tới mức té cứt té đái, té chạy vào trong vòng Chu Sa.

Duy chỉ có nha dịch đang già mồm với Tạ Bán Quỷ, phù phù một tiếng quỳ xuống, dập đầu như bằm tỏi hô: "Hà bá gia gia tha mạng, hà bá gia gia tha mạng. . ."

"Đồ ngốc!" Mai Tâm Nhi gấp đến liên tục dậm chân: "Tạ Bán Quỷ, ngươi mau cứu hắn đi!"

Tạ Bán Quỷ tuy rằng cứng miệng nhưng thực sự không thể thấy chết mà không cứu, lập tức mang tuyệt hồn trảo [1] vào rồi vung xích sắt ra chộp lấy bả vai người nọ. Nào biết nha dịch nghe thấy tiếng gió vang phía sau, trực tiếp rút ra yêu đao đỡ ngược lại: "Ai muốn ngươi nhiều chuyện!"

Tuyệt Hồn Trảo tương tự như hình, phi trảo là cái móc bay để chụp vào người hoặc đồ.

[1] xem chú thích ở dưới

Tạ Bán Quỷ vốn cho rằng phi trảo cứu người là một chuyện thật đơn giản, trên tuyệt hồn trảo căn bản cũng không có nội lực, móng vuốt thép được khống chế toàn bằng cơ quan bị yêu đao hất lên không trung. Tạ Bán Quỷ kinh hãi vội vàng thả ra nội lực khống chế phi trảo, tuyệt hồn trảo ở trên không trung vung ra một đường vòng cung màu bạc, lần nữa chộp về phía bờ vai của nha dịch này.

Tuyệt hồn trảo tới gần đầu vai nha dịch khoảng nửa thước, trên hình đài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ: "Hành hình!"

Nha dịch này hét thảm một tiếng, sau đó mấy ống sắt rỗng ruột to cỡ ngón tay dài dài khoảng nửa thước xuyên qua hai vai, hai chân, cổ, hai cổ tay hắn. Máu tươi theo ngón tay cái phụt ra dọc theo ống sắt, dòng máu nóng hầm hập tạo thành mười đường cong rơi xuống đất, máu rơi xuống ghềnh đá không hề đông lại mà bốc hơi nóng chảy ra bốn phía.

Trong tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của gã nha dịch này, da thịt trần trụi của hắn từng tấc từng chút khô quắt lại, trong nháy mắt co rút lại thành một cái xác khô vàng như nến. Duy chỉ có một đôi nhãn cầu không bị mất lồi ra khỏi hốc mắt, tràn ngập oán hận, không cam lòng và hối hận.

Sau khi hình đài giết Lưu Lão đại, lặng yên chìm vào trong nước, cũng không có công kích huyện nha nữa.

"Lưu Lão đại. . . Lưu Lão đại. . . Lưu Lão đại ——" một đám nha dịch khóc lóc um sùm nhưng cũng không dám bước ra bên ngoài cửa nửa bước.

Tạ Bán Quỷ thâm trầm nói: "Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, hình cụ không chỉ có một loại. Quan giám trảm cũng không chỉ một."

"Đây là cực hình lấy máu!"

Trong số các hình phạt tử hình mà Đại Minh công khai chấp hành thì treo cổ là nhẹ nhất, sau đó là chặt đầu, cao nhất là lăng trì. Còn những hình phạt khủng khiếp và tàn bạo không thể tưởng tượng được đó, không phải không tồn tại mà là rất ít khi công khai sử dụng trên pháp trường. Lấy máu chính là một trong số đó.

Lão Tiền lắp ba lắp bắp hỏi nói: "Có phải chúng ta phản kháng càng kịch liệt, hình phạt sẽ càng tàn khốc hơn hay không?"

Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm."

Cao Bàn Tử chỉ vào thi thể Vương Hổ Thần nói: "Vậy có chuyện gì đã xảy ra với hắn thế? Hắn làm sao lại biến thành quan giám trảm hả?"

"Hắn thành dịch quỷ rồi (quỷ lao dịch)!"

Cao Bàn Tử khẩn trương nói: "Cái gì là dịch quỷ?"

Lão Tiền hít vào một hơi: "Là Quỷ Hồn nô dịch sau khi bị tà vật giết chết, bọn họ đã mất đi toàn bộ trí nhớ cũng không có ý thức, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Nô dịch Vương đại nhân là hình đài hay là thứ nào khác nhỉ?"

"Cũng không rõ! Hơn nữa dịch quỷ cũng không phải chỉ có mình hắn" Tạ Bán Quỷ mở bình sứ được mang từ dưới sông lên ra, một đoàn đom đóm màu xanh yếu ớt từ trong bình bay ra, đón gió biến thành Quỷ Binh trong tay cầm trường mâu. Con Quỷ Binh này đã không còn lạnh lùng nghiêm nghị, hung ác như lúc đầu, mà là ngu si đần độn trôi lơ lửng giữa không trung.

"Quỷ nha!" Cao Thăng giơ tay lên chưởng một cái, mang theo tiếng sấm nổ vang, chân khí Tiên Thiên cuồng bạo đến cực điểm ở trong cơ thể Quỷ Binh nổ tung, lập tức nổ tung thành ngọn lửa xanh (ma trơi).

Tạ Bán Quỷ mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: "Vội cái gì?

Chú thích:

[1] Tuyệt Hồn Trảo tương tự như hình, phi trảo là cái móc bay để chụp vào người hoặc đồ.

Bình Luận (0)
Comment