Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 115


Trở thành người Lâu gia, là có thể cùng Hộ quốc công phủ bọn họ có quan hệ thân thích, còn xưng một câu dì.
Tỷ nhi nhà bà chính là người Lâu gia đứng đắn, chính là mẹ con Lâu gia kia thì tính là cái quỷ gì?
Tỷ nhi nhà bà trên người trước kia còn có mùi sữa, đây là tiêu chí của người Lâu gia.

Về phần mẹ con Lâu gia kia, a.

..........!Thật là một đám gà rừng, muốn giả mạo phượng hoàng a, không thể.
“Đừng làm cho các nàng tiến vào,” Hà ma ma chán ghét nhất chính là những loại người này.

Liền giống như nhị phòng Thẩm gia, một đám người không biết xấu hổ.
Mà Lam thị bị bỏ ở ngoài viện,cũng là sinh khí muốn chết.

Nàng lại cũng không thể cường ngạch đi vào.

Đây cũng không phải là Lâu gia bọn họ, mà là Hộ quốc công phủ.

Lúc này bọn họ tới đây, thế nhưng không phải là để chọc giận người.

Mà vì muốn được ở lại trong kinh thành lâu dài.

Trừ bỏ muốn tìm vài thứ ở bên ngoài, nàng còn muốn chính là đem Nhân tỷ nhi, lưu lại nơi này.

Về sau nàng chính là thân thích của Hộ quốc công phủ, chỉ cần có thể ở lại trong kinh, còn lo không tìm được một mối hôn nhân tốt sao?
Hiện tại việc quan trọng chính là đem cái hài tử kia hảo hảo bắt được đến trong tay.

Dù thế nào nàng nhưng đều là họ Lâu, không có lý do gì, bọn họ là những người thân thích đứng đắn này, lại còn không bằng được cái thứ tử cùng thứ nữ đó.
Tới lúc Thẩm Thanh Từ tỉnh lại, trời đều đã vào đêm rồi.


Nàng ngồi dậy, lại là ôm lấy đầu mình.
“Làm sao vậy, tỷ nhi chính là không thoải mái sao?”
Hà ma ma vội vàng lại đây, vừa thấy động tác của Thẩm Thanh Từ, cũng là vội vàng hỏi han nàng.
Thẩm Thanh Từ lắc đầu, “Ma ma, ta không có việc gì.”
Nàng lại là nằm xuống, chuẩn bị lại ngủ thêm một giấc nữa.

Nàng chính là còn chưa có ngủ đủ.

Thế nhưng còn không để cho nàng kịp ngủ, bên ngoài đã truyền đến cái thanh âm của Lam thị.
"Thanh Từ, ngươi đã tỉnh chưa, dì lại đây xem ngươi.

Lúc ngươi còn nhỏ như vậy, dì vẫn là đã từng ôm qua ngươi đâu."
Lừa quỷ đi, Thẩm Thanh Từ phiên một chút xen thường.

Đừng tưởng rằng nàng không biết, lúc nương của nàng bị người Thẩm gia đuổi ra khỏi phủ, cái thứ nhất nghĩ tới là muốn trở về nhà mẹ đẻ.

Rốt cuộc đối với nữ nhân mà nói, trừ bỏ nhà chồng, liền cũng cũng chỉ có nhà mẹ đẻ có thể trở về.

Chính là nương nàng là con gái duy nhất, mà ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đều đã sớm không còn ở trên đời.

Cho nên khi nương ôm theo nàng trở về Lâu gia, cũng không nghĩ là muốn để những người Lâu gia đó dưỡng nàng.
Bản thân nàng chính là biết, hiện tại người của Lâu gia, kỳ thật đều không xem là người Lâu gia chân chính.

Nương chỉ là muốn đến toà nhà mà năm đó Ngoại tổ lưu lại.
Kia cũng là sản nghiệp của ngoại tổ, người lưu lại vốn là muốn để cho nương.

Chính là lại bị vài thứ kia của Lâu gia, đều là người của Lâu gia hiện tại cấp bá chiếm.


Bọn họ phá khoá cửa, lại là nghênh ngang dọn vào nhà ở.

Sau đó cứ vậy là đem nương của nàng đuổi ra.

Nói nương nàng là nữ nhi đã gả ra ngoài, chính là một bát nước đã bị hắt đi, ngay cả cửa cũng không cho người vào.

Bọn họ ở trong căn nhà của ngoại tổ nàng, nhưng nương lại ngay cả cửa cũng không thể vào.
Về sau nương đành phải mang theo nàng lưu lạc khắp nơi.

Thẳng cho đến khi an lạc ở tại bên trong thôn nhỏ kia.
Đồ vật của Lâu gia đều bị những người đó chiếm.

Hiện tại lại còn muốn tính kế lên nàng.
Nếu không phải đời trước đã trải qua, nàng thật đúng là không biết, Lâu gia những người này cũng không biết từ nơi nào biết được sự tình của Lâu gia hương điển.

Cũng là vì nàng biết điều hương, cho nên bọn họ liền cho rằng nàng có Lâu gia hương điển.

Cho nên bọn họ trừ bỏ muốn quyền thế của Hộ Quốc công phủ ở ngoài, thì trong lòng muốn nhất chính là cái này, bọn họ muốn có được Lâu gia hương điển.
Tục truyền, một bộ Lâu gia hương điển, có thể kiếm về được núi vàng núi bạc.
Chính là đáng tiếc, bọn họ bàn tính quá tinh.

Nhưng là mưu sự tại nhân, mà thành sự tại thiên.

Lâu gia hương điển, chỉ có nhân tài huyết mạch chân chính của Lâu gia mới có thể sử dụng.

Liền tính bọn họ cho dù có lấy được, bất quá cũng chỉ là một quyển sách bình thường mà thôi.
Huống chi, mặc kệ là đời trước hay là đời này, Thẩm Thanh Từ đều sẽ không đem Lâu gia hương điển cho bọn hắn, càng không thể làm cho bọn họ biết Lâu gia hương điển ở nơi nào?

Nàng để Hà ma ma giúp nàng đổi qua một thân quần áo.

Hôm nay nàng không muốn động, đôi mắt cũng là có chút mê mang.

Bản thân nàng vốn là chỉ cần ngủ đủ liền sẽ tốt.

Kết quả lại bị giọng nói sắc nhọn của Lam thị làm phiền, nàng ta cứ ở ngoài rống làm nàng cảm thấy thật phiền.
Hà ma ma vừa thấy Thẩm Thanh Từ không có tinh thần như vậy, ở trong lòng cũng là đem tổ tông tám đời của Lam thị đều là mắng.
Cũng không biết hiện tại mặt của Lam thị có hay không cảm thấy nóng.
“Thanh từ, ngươi rốt cuộc là ra tới." Lam thị vội vàng tiến lên, "Để dì hảo hảo xem ngươi nào, ngươi lớn lên thật giống với nương của ngươi."
Đầu của Thẩm Thanh Từ lúc này giống như là có thứ gì đó đang đấm vào.

Đau đến muốn mạng.

Nàng dùng tay nhỏ ôm lấy đầu mình, ngay cả đi đường cũng là muốn đi không được.
Hà ma ma vội vàng bế nàng lên, chuẩn bị đưa nàng đi nơi đó của đại cô nương.

Cũng không biết đây là ai đưa tới, như thế nào kêu giống với cẩu như vậy, như thế nào quấy nhiễu đến như vậy.
Hà ma ma đi ở phía trước, mà Lam thị lại là đuổi theo ở phía sau.

Một hồi đột nhiên Hà ma ma chạy nhanh lên.

Thật sự là đối với Lam thị da mặt dày, bà có chút không thể chịu đựng được.
Bà đi vào trong viện của Thẩm Thanh Dung, cũng dặn kỹ nha đầu bà tử trong viện để ý bên ngoài.
Đây chính là sân của Đại cô nương, cùng Lâu gia không có quan hệ.

Cho dù Lam thị da mặt có dày đi chăng nữa, cũng không có khả năng chạy đến địa bàn của Thẩm Thanh Dung giương oai.
“A Ngưng làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Dung vội vàng lại đây, liền thấy muội muội tinh thần không phải quá tốt.

Trước kia đều là cái hài tử hoạt bát, gặp người liền cười.

Hiện tại thế nào đến nói cũng là không muốn nói.

Thẩm Thanh Từ vừa rồi vẫn luôn đang nằm mơ, hiện tại vẫn giống như là chưa tỉnh lại được.

Người vẫn là đắm chìm ở trong những cái thống khổ đó.
"Kêu đại phu lại đây đi.”
Thẩm Thanh Dung vội là làm kêu người đi mời phủ y lại đây.

Kết quả phủ y xem qua, nói là Thẩm Thanh Từ cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là do nàng ngủ không được ngon giấc.

Chỉ cần để nàng ngủ một giấc thật ngon liền tốt rồi.
Thẩm Thanh Từ chính mình cũng biết, chính là nàng chính là ngủ không được.

Nàng cũng là không dám ngủ, nàng càng là không muốn nghe vài đạo thanh âm kia cứ luôn luẩn quẩn vang vọng trong đầu của nàng.
Về phần mẹ con Lam thị, thật đúng là cứ như vậy ở lại trong phủ.

Thậm chí còn đem mình coi thành chủ tử, trong tâm các nàng luôn nhận định mình chính là chủ tử.
Nếu nói ra, Lam thị cảm giác thân phận của chính mình và Nhân tỷ nhi còn cao quý nhiều.

Nhân tỷ nhi kia chính là đích nữ đứng đắn của Lâu gia bọn họ.
“Thanh Từ, dì nói cho ngươi a……” Lam thị quả thực cứ rảnh là sẽ tiến đến bên người Thẩm Thanh Từ, nói bọn họ mới là người một nhà, bọn họ mới là thân nhân thân thiết nhất.
Người của Lâu gia mới là thân nhân của nàng, mới là chỗ dựa cho nàng, mới là người tương lai nàng nên dựa vào.
Này đó giống như là đời trước giống nhau, Lam thị liền dùng phương pháp hữu dụng như vậy, đem hết thảy sự phi quan niệm trong đầu Thẩm Thanh Từ toàn bộ đều là thanh trừ sạch sẽ, cuối cùng tẩy trắng đầu óc của nàng.
Thẩm Thanh Từ liền ngồi ở nơi đó, trên mặt cũng là không nóng không lạnh.

Lam thị nói nước miếng bay tứ tung, một hồi lại là oán giận trong phủ nước trà không tốt, hạ nhân bất tận tâm, thức ăn lại là đơn giản.
“Thanh Từ a, ngươi xem này trong phủ thật sự quá không đem ngươi coi trọng a.”
Lam thị lại là ở trước mặt Thẩm Thanh Từ nói.

Đương nhiên cũng là do nàng ta không ngừng trải qua nỗ lực, cộng thêm da mặt dày, rốt cuộc là cũng có thể chặn được Thẩm Thanh Từ.

Đương nhiên người vẫn luôn xưng là dì.
Thẩm Thanh Từ liền không biết, này trong phủ như thế nào liền không đem nàng coi trọng đây? Ở trong phủ này, lời nàng nói luôn là cao nhất, ngay cả cha cũng đều chỉ nghe cái hài tử 6 tuổi là nàng.

Bình Luận (0)
Comment